Con Dâu Hoàng Gia

Chương 57: Phiền lòng và Chua xót




Ánh mắt Tiêu Trạm nhìn An Vương như điện bắn, cắn răng không nói.

Tiêu Đạc thì quát to một tiếng, "Tam hoàng huynh! Ngươi đây là uống quá nhiều rượu vàng hay sao?" Quay ra ngoài khiển trách, "Người tới, mau mang một chén canh giải rượu lại đây! Còn có cái gì đá giải rượu, men giải rượu, đều đem ra hết!"

Hạ nhân lĩnh mệnh cuống quít chạy đi.

Thái Tử Tiêu Anh cũng trầm mặt, trách mắng An Vương: "Nói ngươi ngoài miệng không đem theo cửa, ngươi thật đúng là không sao? Lời vô vị như vậy ngươi cũng dám nói?" Uy hiếp hắn, "Ta trở về nói với phụ hoàng, xem hung hăng xử phạt ngươi như thế nào!"

Đây là lời đe dọa, không đến mức thật sự nói với Hoàng Đế.

Dù sao An Vương là nửa người mù, nửa phế nhân, bị phạt, mình cũng không có chỗ gì tốt. Hơn nữa, hai vị tiểu huynh đệ cũng không phải kẻ vô dụng, tội gì đi kết thù? Nhưng hôm nay mình có ở đây, nếu tin tức truyền đi, chẳng phải thành mình bỏ đá xuống giếng? Rất là khó nghe.

Vốn An Vương vẫn chưa tỉnh, vừa nghe hai chữ "Phụ hoàng", nhìn lại Thái Tử mặc trường bào màu vàng phớt đỏ thêu rồng bốn móng, nhất thời tỉnh một nửa, "Ôi! Xem cái miệng xấu của ta." Hắn làm bộ tự tát mình, ở trên mặt khoa tay múa chân vài cái, "Miệng ta xấu, miệng xấu!" Bồi tội với hai vị tiểu huynh đệ, "Cả hai đừng giận, hôm nay là lỗi của ca ca."

Gương mặt đen thui của Tiêu Đạc bình tĩnh, hôm nay mình là chủ nhân, tốt xấu gì cũng phải nhịn xuống.

Tiêu Trạm cũng không muốn ở lại thêm khắc nào.

Vốn bất đắc dĩ đến uống rượu mừng đầy tháng, vô cùng phiền lòng. An Vương còn cố tình tự vạch áo cho người xem lưng, hiện tại bản thân quả thực không phải phiền lòng, mà là chán ghét.

Hắn chắp tay, "Đệ tuổi còn nhỏ tửu lượng không thắng được, cáo từ trước thôi."

Tiêu Đạc vội vàng đi ra ngoài đưa tiễn.

Thái Tử trầm mặt không nói lời nào, Túc Vương lại nhịn không được, tính tình của hắn vốn là bảo thủ, làm sao chịu được An Vương nói năng lung tung? Lúc này không khách khí giáo huấn: "Lão Tam ơi lão Tam, ngươi có tật ở mắt, bình thường các huynh đệ cũng đều nhường nhịn ngươi, nhưng ngươi cũng phải đúng mực chứ."

An Vương không ngốc đầu lên được, rất hối hận, "Là đệ sai, đệ biết sai rồi."

Túc Vương chỉ mặt hắn, mặt tối sầm lại hỏi: "Ngươi suy nghĩ xem, bản thân mình mới vừa nói cái gì? Vậy còn gọi là tiếng người sao? A..., đang yên lành, ngươi đây không phải ly gián tình cảm huynh đệ sao? Còn có, nếu lời này truyền ra ngoài, ngươi nghĩ Phượng thị còn có thể sống hay không? Nàng mà chết, lão Lục có thể tha cho ngươi à? Hay Phượng gia có thể tha cho ngươi?" Nước miếng đều bay nhanh lên mặt huynh đệ, "Ngươi nha, thật là không có việc mà đi tìm việc!"

Trong đời An Vương sợ nhất là Nhị ca nghiêm trang giáo huần người, từng sọt từng sọt lớn đạo lý, hắn ta lại không biết mệt, cho dù nói ngươi ba ngày ba đêm, cũng không hề hấn gì.

Liên tục thở dài xin khoan dung: "Nhị Hoàng huynh, Nhị ca, ca ca! Đệ biết sai rồi."

Túc Vương còn nói, bên ngoài Tiêu Đạc đã quay lại.

Hắn cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của Túc Vương, sắc mặt khó coi, "Bằng không, các ca ca đều về phủ nghỉ ngơi trước đi? Uống như vậy cũng gần đủ rồi." Nói lời giải thích, "Từ khi sinh con thân mình Mục thị không khỏe, đứa bé cứ cách hai ba ngày lại ọc sữa, đệ đệ rất bận rộn và phiền lòng, rỗi rảnh sẽ mời vài vị ca ca uống rượu."

Không khí xấu hổ, còn sức đâu mà uống?

Thái Tử Điện hạ dẫn đầu đứng lên, "Được, chúng ta đều đi về trước vậy."

Túc Vương còn khuyên một câu, "Không có chuyện gì, lão Lục, nữ nhân sinh con là thời điểm quan trọng, dưỡng cho tốt là được." Nhớ tới tân phu nhân của mình trong phủ, "Đúng rồi, Phượng thị trong phủ ta có thêu vài thứ, làm lễ đầy tháng cho đứa nhỏ. Còn tiện thể nhắn một câu, gửi lời vấn an tới Phượng Trắc phi của ngươi."

Tiêu Đạc chắp tay nói cảm ơn, đương nhiên không phải cảm ơn Phượng Trinh Nương, mà là ca ca, "Làm phiền Nhị Hoàng huynh rồi."

Huynh đệ nói vài lời khách sáo, Thái Tử và Túc Vương đi trước, An Vương ảo não, liên tục thở dài, "Hôm nay là ca ca không phải, đã nói sai, lão Lục tuyệt đối đừng để bụng nha." Lại nghiêm mặt cười nịnh nọt, "Lần khác ta mời lão Lục uống rượu, lần khác." Chạy đi nhanh như chớp.

Sắc mặt Tiêu Đạc dần dần chìm xuống.

Mặc dù An Vương hay nói bậy bạ không biết chừng mực, nhưng..., Tiêu Trạm thật sự có ý muốn cưới nàng! Hừ, hiện tại Kiều Kiều là nữ nhân của mình, người bên ngoài sao, tưởng cũng dư thừa!

Trong lòng hắn khựng lại, lúc trước Kiều Kiều cũng đã gặp qua lão Thất.

Tuy rằng lão Thất làm người ta ghét, nhưng..., bộ dạng vẫn rất được! Tuổi Kiều Kiều còn nhỏ, không phải tiểu cô nương đều thích tuổi trẻ tuấn tú sao, sẽ không phải cũng động tâm chứ?

Hắn bị cái ý niệm này làm cho chán ghét.

Hạ nhân đem lễ vật của vài vị hoàng tử dâng tới, phần nhiều là một ít khóa vàng, Ngọc Như Ý linh tinh, vừa thấy là biết do Vương Phi mấy nhà chuẩn bị, lễ vật theo phân lệ. Chỉ có bên Túc Vương là thêm một phần, trong bao vải tơ lụa, có một đôi giày và mũ hình đầu hổ, tất nhên do Phượng Trinh Nương thêu.

"Đem vứt!" Tiêu Đạc hất hết mấy cái đó, sắc mặt âm trầm.

Hạ nhân khó hiểu, nhưng không cần ngẩng đầu nhìn cũng có thể cảm nhận được cơn lạnh lẽo, không dám hỏi nhiều, chạy nhanh lấy bao buộc lại, sau đó đem ra hậu viện đốt sạch sành sanh, ---- miễn cho truyền ra Đoan Vương không thích hạ lễ của Túc Vương.

Tiêu Đạc cười lạnh, mấy thứ rách nát! Hôm nay tâm tình của hắn bị phá hư, Phượng Trinh Nương đụng phải, tất nhiên càng thêm đáng ghét. Chỉ cảm thấy ả ta cố ý khoe khoang, khoe ra ả ta chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, vào phủ Túc Vương, cũng được sủng ái.

Phượng Trinh Nương là thứ đồ gì? Cũng dám diễu võ dương oai?!

Tiêu Đạc rất là phiền lòng.

An Vương mồm rộng làm cho hắn khó chịu là một phần, tình ý của Tiêu Trạm đối với Phượng Loan lại là một phần. Lòng hắn nghi ngờ không thôi, không khỏi đoán rằng Phượng Loan cũng coi trọng Tiêu Trạm, khiến cho hắn chán ghét.

Sau đó Phượng Trinh Nương cũng đáng ghét, Kiều Kiều vốn không thích người của Tình Tuyết Đường, ả ta lại còn dám tặng đồ khoe khoang đáng bị tát một cái! Còn muốn đem đồ vật đưa đến trước mặt Kiều Kiều? Đó là nằm mơ!

Mà đáng ghét nhất là.

Bản thân mình nạp nữ nhi Phượng gia làm Trắc phi, Túc Vương liền nạp thứ nữ Phượng gia làm phu nhân, rõ ràng, chính là muốn cướp đoạt tài nguyên với mình! Túc Vương và Thái Tử có cùng ý tưởng đen tối, quyền thế ngập trời, so sách với một mình Lục hoàng tử là hắn, cân bằng của Phượng gia khẳng định nghiêng đi rồi.

Bản thân mình cưới đích nữ, còn không bằng Túc Vương cưới thứ nữ!

Kỳ thật điểm ấy Tiêu Đạc thật sự là đoán sai rồi.

Thứ nhất Phượng Uyên tin vào "mộng" của cháu gái, thứ hai rất quan vọng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đầu tư trên người Túc Vương, mà là trên người Tiêu Đạc, Phượng gia tính khuynh lực tài bồi ---- ai không nghĩ muốn ủng hộ đế vương đời sau đây? Đáng tiếc Tiêu Đạc không biết điều này, trong lòng đương nhiên càng nghĩ càng phiền.

******

Tiêu Đạc ôm một bụng khí.

Mà ở phủ Thành Vương, Tiêu Trạm cũng tương tự như vậy không có chỗ nào đi.

"Vương Gia, người sao rồi hả?" Thành Vương phi xuất thân từ Tần gia, cùng tuổi với Phượng Loan, nhỏ hơn Phượng Loan mấy tháng, so sánh với nhau, nàng có thể coi là một người may mắn. Giờ phút này thấy vẻ mặt tối tăm của trượng phu, dò hỏi: "Chẳng lẽ uống rượu trên yến tiệc, cãi nhau cùng người ta?"

"Ngươi đi nghỉ ngơi đi." Tiêu Trạm không có tâm tình giải thích, hơn nữa sự phiền lòng này cũng không cách nào nói ra.

Thành Vương phi do dự, đây là phòng ngủ của mình, đi chỗ nào nghỉ ngơi đây? Dù sao mình ngủ trước cũng không tốt, sao có thể vứt Vương Gia ở chỗ này chứ? Bởi vì thời gian gả vào còn chưa lâu, có vẻ mới lạ, vì thế ngồi xuống ghế bên cạnh, mềm giọng nói: "Ta cũng không có việc gì, ngồi một chút với Vương Gia vậy."

Tiêu Trạm không nhịn được nói: "Không cần!"

Trên mặt Thành Vương phi có chút khó coi, lại nói tiếp, lúc còn ở nhà nàng cũng được nuông chiều chưa hề chịu thiệt thòi, bị người ta ngắt lời nhiều lần, cũng chưa từng xảy ra. Nhưng không thể gây gỗ cùng trượng phu, dù sao đối phương là hoàng tử, cho nên nhịn xuống, ngược lại hỏi: "Hôm nay Vương Gia muốn đi phòng nào? Ta kêu nha hoàn đi thông báo."

Bên người Tiêu Trạm có hai nha hoàn thông phòng, còn chưa có danh phận.

Thành Vương phi hỏi hắn như vậy, một là an bài qua đêm, hai là ra vẻ mình hiền lành rộng lượng.

Nào có biết Tiêu Trạm đang nổi nóng, hơn nữa vốn là không thích người Vương Phi vốn bị ép cưới này, giờ nàng hỏi ra đến khiến hắn phát hỏa, giơ tay hung hăng ném bể ly trà! Chén trà vỡ vụn, "Loảng xoảng"! Việc này không khỏi làm cho hắn nhớ tới chuyện hôm nay ở phủ Đoan Vương, vô cùng căm tức, lập tức đứng dậy, phất tay áo đi ra cửa.

Có một nha hoàn đưa nước không đề phòng, chắn ở cửa, bị hắn đánh một bạt tai té xuống đất.

Nha hoàn cắn răng, không dám khóc, không dám hé răng.

Thành Vương phi đuổi tới, nhìn nha hoàn bị tát đỏ mặt, không khỏi kinh hãi, rốt cuộc là ai chọc Vương Gia nhà mình rồi hả? Nổi giận lớn như vậy? Ngày thường rõ ràng là một người ôn hòa lịch sự mà.

Tiêu Trạm thật có một luồng tà hỏa.

Người mà bản thân mình thật vất vả coi trọng vừa ý, bị cướp đoạt đi, còn là bị ca ca nửa đường tranh! Đoạt về còn không thể cho nàng danh phận, chỉ phải làm một cái Trắc phi! Gần giống như quần áo mới của mình, bị ca ca cướp đi, sau đó hắn còn không mặc cho tốt, thì tùy tiện vứt ở xó xỉnh nào đó, thật sự là phung phí của trời!

Bất quá hắn đã nghĩ sai rồi.

Tiêu Đạc chắc chắn sẽ không đem Phượng Loan ném tới xó xỉnh nào đó, càng sẽ không phung phí của trời.

Tiệc đầy tháng ngày đó là nghỉ trong phòng Vương Phi, hơn nữa đã ước định ba ngày cùng Phượng Loan, gần đây bản thân hay đi qua Noãn Hương Ổ, lo Vương Phi ngờ vực, nên thẳng ba ngày qua đêm ở Uy Nhuy Đường.

Đoan Vương phi không ngờ, trượng phu không phải là tức giận với Mục ma ma, giận bản thân mình hay sao? Như thế nào lại săn sóc mình đến vậy? Đêm tiệc đầy tháng lưu lại là cho mặt mũi, hai ngày sau là vì sao? Dù sao nơi này của mình không có phương tiện, căn bản không có biện pháp thị tẩm a.

Nàng ta vẫn không thể hiểu được.

Thậm chí nói vài câu hiền lành rộng lượng, mỉm cười nói: "Thân mình của ta không có phương tiện, không bồi Vương Gia được, không bằng Vương Gia đi tới phòng người khác nghỉ ngơi, để có người chăm sóc cho tốt."

"Không sao." Tiêu Đạc lại nói: "Liền ở đây thôi, nhìn xem ngươi và con trai."

Đoan Vương phi nghe xong, nhất thời cảm thấy ấm áp vui vẻ.

Có điều tâm tình tốt của nàng ta không có lâu lắm.

Qua ba ngày, Tiêu Đạc liền đi đến Noãn Hương Ổ trước tiên.

Đoan Vương phi có thể coi là hiểu được rồi.

"Thì ra Vương Gia tình nguyện ở chỗ ta, bản thân mình ngủ, cũng không đi tìm người khác, đều là..." Đoan Vương phi vuốt ngực mình, nhẹ nhàng thuận khí, "Cũng là vì Tiểu Loan."

Sợ hắn quá sủng ái nàng, bản thân mình ghen tị, cho nên mới cho mình mặt mũi.

Không có cái gì khiến cho long mình chua xót hơn, so với trượng phu vì thiếp thất suy nghĩ, lại đến trấn an vợ cả.