Con Dâu Diêm Gia

Chương 9: Tôi là chồng em




Hồng Hạnh hoảng hốt nhìn ống tay áo người đó đỏ lên vì máu.Cô ngước mặt nhìn lên thì mới phát hiện ra cậu Hai đang lấy tay che người cô lại,cùng lúc đó bà Lăng lao tới với cây trâm,cậu Hai đã đứng yên hứng trọn nhát đâm đó

_Bắt người đàn bà điên đó lại…

Tiếng Diêm lão gia ra lệnh,mấy gia nô ở gần đó chưa hết bàng hoàng đã vội chạy đến giữ tay bà Lăng,

_Ta không có tội,ta không có tội,nó đáng chết,nó đáng chết..haha…haha..haha

Bà ta cười to vang cả giang nhà,giọng cười thật đáng sợ,có lẽ biết mình không thoát được tội, nên muốn kéo theo Hồng Hạnh cùng chết chung, nhưng may mắn cậu Hai đã xuất hiện kịp thời.

_Cậu Hai…cậu có sao không?

Hồng Hạnh vội vàng nâng cánh tay bị thương của cậu lên,cậu nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng

_Bộ muốn chết hay sao mà đứng yên như trời trồng thế kia

_Tui…tui

Cô còn chưa biết trả lời cậu Hai như thế nào,thì bà Cả đã chạy đến,bà ta bù lu bù loa

_Trời ơi Vạn An con tỉnh rồi à,sao con lại ra đây,con có sao không… trời ơi máu chảy nhiều quá…mau mau kêu thầy Hà ra đây…đi đi,mẹ dìu con vô cầm máu….

Lúc này mọi sự chú ý đều dồn về cậu Hai,Hồng Hạnh cũng nhìn vết thương trên tay cậu vẻ áy náy…

_Lão Gia còn Phụng Chi (tên thật của bà Lăng)

_Nhốt bà ta lại, đợi sáng mai giải lên quan…cả tên này nữa

Bà Lăng cùng với tên Lực bị đưa đi ngay sau đó,bà Lăng thì vẫn cười ha hả như bị điên,còn tên Lực thì mếu máo,miệng cứ xin tha.Hồng Hạnh nhìn theo hai người đó,miệng thầm khấn

_Tiểu Đào,cuối cùng cô cũng được giải oan rồi,mong cho cô sớm được siêu thoát

Cô vừa khấn xong thì có một cơn gió lùa qua,lạ lùng là nó không mang đến cho cô cảm giác ớn lạnh như mấy lần trước.Nhìn về hướng cửa chính,cô thấy tiểu Đào đang đứng đó mỉm cười nhìn cô,cô cũng mỉm cười,gật đầu chào lại,sau đó tiểu Đào quay lưng bước đi,phía sau cô ấy có một làn khói trắng cũng từ từ biến mất.

_Ắt xì…

Cô rùng mình hắt hơi một cái,thì ra nãy giờ cô đã quên mất trên người mình còn đang mặc bộ đồ ướt,giả làm tiểu Đào bị đẩy xuống giếng nên phải tự tạt nước ướt nhem thế này

_Ắt xì…

Tự nhiên cô cảm thấy ấm ấm trên vai,chưa kịp phản ứng đã thấy một cái áo khoác,khoác lên người cô.

_Cậu Hai…

_Áo này dính máu rồi,đi giặt cho tôi đi

Nói xong cậu lại đi vào trong,bỏ lại Hồng Hạnh còn đang ngơ ngác

_Còn không mau đi thây quần áo

Hồng Hạnh giật mình,cậu Hai đi gần tới trong vẫn quay ra nói như ra lệnh.Lúc này cô mới kịp phản ứng,mau chóng chạy nhanh về phòng mình.

Trời đúng là lạnh thật,Hồng Hạnh vừa bước vô cửa phòng,đi đến cái tủ đựng quần áo,đưa tay vơ đại một bộ,rồi ra phía sau màn phong để thay.Khi cởi hết ra cô mới phát hiện mình quên lấy yếm,bây giờ đi ra lấy cũng không được, lỡ có ai vô tình bước vô phòng thì sao,đang lúng túng thì nghe có tiếng bước chân đang tới,chắc là tiểu Thúy,cô nghĩ vậy,vì nghe cả tiếng mở cửa,rồi chốt cửa một cách dứt khoát,ở đây ngoài cô ra thì chỉ có mỗi Tiểu Thúy hay ra vô dọn dẹp,chắc lúc nãy nó thấy cô bị ướt nên vô lấy quần áo cô đi phơi.Nghĩ là vậy Hồng Hạnh đứng bên trong nói với ra

_Tiểu Thúy lấy hộ tui cái yếm đỏ trong tủ,ngay trên mấy cái váy

Không nghe tiểu Thúy trả lời,thay vào đó là tiếng mở cửa tủ,rồi tiếng xột xoạt tìm đồ,Hồng Hạnh thấy một bàn tay, đang kẹp cái yếm giữa 2 ngón tay đưa cho cô.Cô vội vàng lấy rồi mặc vào,khi đang chuẩn bị cột dây,cô lại cột không thuận tay,cô lại gọi tiểu Thúy

_Tiểu Thúy..em lại đây cột dùm tui sợi dây,tự nhiên hôm nay lại cột hông tới zậy cà…

Hồng Hạnh nghe tiếng bước chân lại gần, nhưng có vẻ hơi ngập ngừng,cô còn chọc

_Con gái với nhau mà ngại gì hông biết

“Tiểu Thúy” vẫn không nói gì,Hồng Hạnh thầm nghĩ,sao tự nhiên hôm nay nó ít nói thế nhỉ, ngày thường hỏi nó một câu,nó trả lời lại cả mấy câu,hay sáng giờ mình kêu nó chạy tới chạy lui nó đuối rồi

_Thôi,em về nghỉ đi, việc còn lại để tui làm cho…

Vừa nói,cô vừa ôm bộ quần áo ướt lúc nãy đi ra,khi nhìn thấy người đang ngồi chỗ cái bàn,cô giật mình hoảng hốt,bộ quần áo trên tay cũng bị rơi xuống.

_Cậu…cậu..cậu Hai.? Sao cậu lại ở đây…?

_Thế em nói coi,sao tôi lại không được ở đây..?

Cậu Hai bình thản rốt lấy ly trà, từ từ đưa lên miệng,Hồng Hạnh nhìn theo tay cậu,đôi mắt dừng lại chỗ cuốn họng cậu,cậu Hai nuốt ngụm trà,Hồng Hạnh ở đây cũng nuôt nước bọt theo

_Cậu..cậu..cậu ở đây từ lúc nào

Cậu Hai mân mê cái ly trên tay, như có như không trả lời cô

_Từ lúc em nhờ tôi lấy…đồ dùm em

Cậu Hai cố tình nhấn mạnh chữ “đồ” để Hồng Hạnh tự nhớ ra đó là món đồ gì,còn cả việc cô nhờ cậu thắt – dây – yếm.Cô nheo mày lại,mắt không dám mở ra nhìn thẳng cậu Hai,cô đang ước giá như bây giờ có một cái lỗ,thì cô sẽ lặp tức chui vô,ở luôn trong đấy không bao giờ chui ra nữa.

_Em định đi đâu đó..?

Thấy Hồng Hạnh nhặt bộ quần áo lên chuẩn bị đi ra ngoài,cậu Hai liền hỏi

_Tui…tui…tui đi giặt quần áo

Biết cô đang lấy cớ để bỏ trốn,cậu Hai lấy làm thích thú vì đã trêu ghẹo cô thành công,cậu giả vờ làm mặt nghiêm trọng

_Người làm nhà này đâu hết mà để mợ Hai phải tự đi giặt quần áo…

_Hay tiểu Thúy làm cho em không vừa ý …để tôi đổi đứa khác cho em…

Cậu Hai vừa nói xong, tiểu Thúy ở đâu chạy ra miệng mếu máo..

_Dạ…dạ….dạ thưa cậu,tại nãy giờ con đang phụ dọn dẹp cái “sân khấu ” ở nhà trên, nên không kịp đến hầu mợ,cậu …cậu tha cho con lần này…cậu mà nói con hông hầu mợ chu đáo là chết con cậu ơi…

Nói xong nó khóc ngon lành luôn, Hồng Hạnh cũng sợ cậu Hai hiểu lầm,vội lắc lắc tay giải thích dùm tiểu Thúy

_Hông..hông phải như zậy…chỉ..chỉ là tui thấy mọi người bận,nên tui tự làm để cho ai cũng được nghỉ sớm thôi…chỉ có..có bộ quần áo à… lúc trước tui cũng tự giặt mà…tui còn giặt cho ba…cho cô Năm,bà Lan,gia đình ông Sáu…

_Bộ gia đình em đông lắm hay sao kà phải giặt nhiều đồ thế

_Dạ hông phải,tại nhà tui nghèo ba lại bị tật,nên tui đi giặt quần áo mướn để kiếm thêm tiền…

Cô nói tới đó,giọng trở nên buồn buồn,cậu sợ mình mà giỡn nữa cô sẽ nhớ lại mấy chuyện không vui trước kia,cô lại khóc,cậu sợ thấy con gái khóc lắm,nên cậu đứng dậy,tiến lại chỗ giường,không nói không rằng,nằm xuống, mắt nhắm lại,làm điệu bộ như đang ngủ

Hồng Hạnh với tiểu Thúy lúc này không biết phải làm sao,hai đứa một chủ, một tớ cứ đứng nhìn nhau.

_Em không định đứng đó canh tui ngủ chứ…

Lúc này Hồng Hạnh như chợt hiểu ra,cô đưa bộ đồ cho tiểu Thúy, ra hiệu cho nó mang đi,cô cũng định đi theo,đang cầm mép cửa đóng lại,thì cánh tay bị cậu Hai giữ lại,cậu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu

_Em còn định đi đâu…

_Tui…tui…tui đi qua phòng tiểu Thúy ngủ,sợ có người lạ ở đây cậu ngủ hông quen

Hồng Hạnh ngây thơ nói.

_Á..á..cậu..cậu làm gì zậy..

Cậu Hai không nói gì hết,nhấc bổng cô lên,đi đến bên giường,cô tưởng cậu sẽ quăng cô xuống, nhưng không phải,cậu đặt cô nhẹ nhàng vô bên trong,sau đó đi đến chốt cửa lại,rồi cậu quay lại giường thản nhiên nằm bên cạnh cô.Hồng Hạnh cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra,cô nhắm nghiền mắt,tay nắm lại đặt trên ngực,cô hồi hộp và lo sợ,cô sợ cậu Hai sẽ làm gì đó,cô sợ mình không đủ sức phản kháng lại,cô sợ mình sẽ là vợ cậu Hai thât..

Càng nghĩ cô càng rối,mắt nhắm mà tay cứ siết chặt lại với nhau.

_Em yên tâm,tôi rất mệt,chỉ muốn ngủ thôi,em cũng ngủ đi…

Nói xong cậu nằm yên rồi không cử động gì thêm nữa.Hồng Hạnh lúc này mới len lén nhìn qua.Cậu đúng là đã ngủ thât,cô lại lấy tay quơ quơ trước mặt cậu vài lần, không có phản ứng

“Ngủ thật rồi sao? “

Cô nhủ thầm,rồi lại nhìn trân trân cậu thêm một lúc nữa,vẫn không có phản ứng gì. Lúc này mới chắc chắn cậu đã ngủ rồi,cô liền quay người vô trong,nhắm mắt lại ngủ,thoáng chốc cô đã đi sâu vô giấc mộng.Cậu Hai từ từ mở mắt ra,thấy tay chân cô đã hoàn toàn thả lỏng,cậu thử cầm tay cô đưa lên,rồi thả xuống,mấy bận nhưng cô vẫn không hề mở mắt,cậu chợt mỉm cười

“Phòng bị như vậy cũng được sao?”

….

Sáng ra đang ngủ,Hồng Hạnh chợt giật mình dậy,cô vội vàng nhìn xuống người mình

“May quá vẫn còn mặc quần áo”

Vừa thở phào nhẹ nhõm cô lại hoảng hốt nhìn ra ngoài, trời đã sáng hẳn từ bao giờ,trà hôm nay cô còn chưa nấu,còn lễ dâng trà, tiểu Thúy đâu sao không đánh thức cô…Hồng Hạnh vò đầu bứt tai,sau đó cô vội vàng rửa mặt thay quần áo,đi nhanh đến giang nhà ăn,cô nghĩ giờ mọi người chăc đang ăn sáng,cô đến đó nhận lỗi,lần đầu tiên chắc sẽ không bị phạt nặng lắm đâu. Cô vừa nghĩ tâm trạng cũng theo đó mà chùn xuống.

_Mợ Hai…

Tiểu Thúy mừng rỡ gọi cô,mọi người đang ăn cũng ngẩn đầu lên nhìn cô

_Hồng Hạnh dậy rồi à… mau,mau đến đây ăn sáng đi con

Thấy bà Cả niềm nở gọi cô, giọng lại quá đõi ngọt ngào,Hồng Hạnh có phần hơi ngạc nhiên,cô cứ đinh ninh rằng bà ta sẽ lấy cớ cô không dậy sớm pha trà mà trách phạt,mấy người kia sẽ mỗi người một tiếng mà châm thêm dầu vô lửa,không ngờ họ chẳng những xem như không có gì mà còn lại tỏ vẻ ân cần lạ thường,cô kéo ghế định ngồi xuống gần bà Hai thì bắt gặp ánh mắt của cậu Hai nhìn mình,ánh mắt không vừa ý.

_Qua bên đó ngồi với cậu Hai đi con

Bà Hai kê tai nó nhỏ với Hồng Hạnh

Cô miễn cưỡng đứng lên đi qua bên chỗ cậu ngồi.Cậu lại nhìn cô kiểu giống như ( Sao em lại sợ tôi thế nhỉ)

Hồng Hạnh thì nghĩ cậu Hai thích bắt nạt cô,cậu còn nhìn cô với ánh mắt hăm doạ,cho nên ở gần cậu,cô luôn tỏ ra ngoãn đến tội nghiệp, còn người ngoài thì lại thấy giống như cậu Hai rất yêu thương cô vợ mới cưới này,ăn sáng nhất thiết phải ngồi gần vợ thì mới ăn được.