Con Dâu Diêm Gia

Chương 66: Vị khách không mời




Diêm gia sau mấy ngày cũng đã hoàn thành tang lễ của bà Cả, tuyệt nhiên người ngoài không ai hay biết về sự thật đằng sau cái chết của bà ấy,vì quá đột ngột nên nếu ai thắc mắc thì sẽ được trình bày với lí do bệnh cũ tái phát, vô phương cứu chữa, Hà đại phu tất nhiên sẽ là người được giao trọng trách chuẩn bệnh và thông cáo cho mọi người biết, vì thế sau vài ngày khi thi thể bà Cả được an táng sau mấy lớp đất, người ta cũng không còn nhắc gì đến nguyên nhân vì sao bà ra đi đột ngột, họ chỉ cảm thấy tiếc cho một người đàn bà tuổi đời còn quá xuân sắc mà phải từ bỏ cõi trần,cuộc sống sung sướng chưa hưởng thụ xong mà đã ra đi về nơi cực lạc,họ cứ xì xầm bàn tán thêm vài bận, rồi theo thời gian mọi chuyện cũng dần lắng xuống, chỉ có những người trong Diêm gia là biết được toàn bộ sự việc, nhưng tuyệt nhiên không ai được phép nói ra, không phải chỉ vì danh tiếng của Diêm gia mà vì chính Diêm lão gia đã ra lệnh, như một cách để bảo vệ danh dự cho bà Cả Doãn Tư.

Không lâu sau vú Dương cũng xin cáo lão về quê dưỡng già, đồng thời mong muốn mang hài cốt tiểu Lục về quê an táng, cô bé vô tội năm đó chỉ vì vô tình chứng kiến bà Cả giết chết Tiểu Thanh, nên bị bà ta sai người mang ra sau núi đẩy xuống thác nước đang cuồn cuộn chảy xiết, người đó không ai khác chính là A Tửng, cũng bởi vì cảm thấy tội lỗi mình gây ra quá lớn,nên anh ta đã men theo con suối tìm gặp xác cô bé và lặng lẽ đem đi chôn, sau này lấy lí do tiểu Lục ham chơi đi vào rừng nên bị mất tích, vú Dương vì chuyện đó cũng đã đau khổ trong một thời gian dài, bà ấy còn cho là bản thân bị quả báo vì đã giúp bà Cả hại người, tìm con ròng rã hơn một năm trời, cuối cùng Hồng Hạnh đã tìm đến và nói hết sự thật cho bà ấy biết, nếu nhưng không tận mất chứng kiến ngôi mộ khắt tên tiểu Lục cỏ đã phủ xanh um tùm, bức thư A Tửng để lại kể rõ sự tình, vú Dương cũng không dám tin là người bà ta cút cung tận tụy theo hầu mấy mươi năm, lại có thể ra tay tàn nhẫn với con gái mình như vậy, cho nên bà đã đồng ý đứng ra chỉ tội bà Cả,chỉ là không ngờ vô tình gây ra cái chết cho bà ấy, mặc dù cũng đáng tội, nhưng dù sao cũng đã theo hầu bao nhiêu năm, trong lòng vú Dương cũng cảm thấy không yên. Sau khi linh vị của bà Cả đã nằm ngay ngắn trong từ đường nhà họ Diêm, bà liền lặp tức xin về quê để an hưởng tuổi già, sóng gió bao nhiêu năm cũng mong giống như bà Cả,chôn vùi sâu xuống mấy tầng tấc đất.

Trước đêm vú Dương lên đường Hồng Hạnh đã mơ một giấc mơ. Cô trông thấy mình đi đến một cánh đồng bông lau rất rộng, xung quanh chỉ có hoa và bướm bay chập chờn trên đầu cô, trời trong xanh,nắng ấm áp,đó sẽ là một ngày nắng đẹp. Hồng Hạnh từ xa trông thấy một hình dáng quen thuộc, cô bé đang đứng giữa cánh đồng mỉm cười với cô, Hồng Hạnh liền đến gần cô bé cất tiếng gọi

_ Bé Sáu…có phải là em không?

_ Chị …đã lâu rồi không gặp…

_ Là em thật sao? Bao lâu nay sao em không đến tìm chị

_ Em ở lại Hạ Phong để chăm sóc cho ông Bảy, em đã hứa với chị rồi mà..

Hồng Hạnh nghe giọng nói ngây thơ của bé Sáu,cô xúc động ôm chầm lấy nó, cô bé cũng choàng tay ôm lại cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, một lúc sau bê Sáu nói như thều thào

_ Em phải đi rồi!

Hồng Hạnh ngạc nhiên, cô đẩy nhẹ bé Sáu ra, nhìn chăm chú vào gương mặt của cô bé

_ Đi? Em đi đâu?

_ Chẳng phải chị đã tìm được hài cốt cho em rồi sao? Em phải theo mẹ về quê,về với quê cha đất tổ

_ Mẹ…về quê? Em chính là tiểu Lục? Con gái của vú Dương sao?

Bé Sáu mỉm cười như đáp lại câu hỏi của cô, sau đó cô bé đứng dậy,vẫy vẫy tay chào tạm biệt cô, sau đó quay người bước đi, Hồng Hạnh lặng yên đứng nhìn đến khi bóng dáng bé Sáu tan dần,hoà theo ánh nắng cùng cơn gió trong lành,thanh mát

_ Mợ ơi…dậy đi…sáng rồi

Tiểu Thúy cất tiếng gọi đánh thức Hồng Hạnh như thường lệ, cô ngồi dậy vươn người sảng khoái, sau bao nhiêu lâu cuối cùng cô cũng có một giấc mộng đẹp, tâm nguyện của bé Sáu đã được hoàn thành, cô bé đã có thể đoàn tụ với gia đình, vú Dương chắc chắn sẽ lặp bài vị thờ cúng bé Sáu, cô bé sẽ không lẻ loi, không trở thành oan hồn vất vưởng nữa,điều đó đồng nghĩa với việc, mục đích của Hồng Hạnh ở Diêm gia đã không còn, mong muốn bao nhiêu lâu nay cũng đến ngày phải hoàn tất nó, đã đến lúc cô tìm cách trở về bên ba rồi, Diêm gia trang thật sự không hợp với cô cho lắm

_ Tiểu Thúy …cậu Hai đâu rồi…

Hồng Hạnh vừa lau mặt xong, đưa cái khăn lại cho tiểu Thúy, bất giác nhìn bên cạnh, chỗ nằm của cậu Hai đã ngăn nắp tự bao giờ…

_ Sáng nay Diêm gia có khách đến thăm, lão gia đã kêu cậu Hai thay mặt ông ra tiếp rồi mợ…

Hồng Hạnh ngồi trước bàn trang điểm để tiểu Thúy chải tóc, đột nhiên nó đang chải bỗng dừng lại, như nhớ ra điều gì,nó kê sát tai cô nói nhỏ

_ Em nghe nói khách của lão gia là một người phụ nữ

_ Thì sao..Em lại mắc cái tật thích ra vẻ tò mò rồi, có gì thì nói nhanh đi

_ Lúc nãy em có đi ngang phòng khách, vô tình nhìn thấy, người đó đẹp lắm mợ ơi…đẹp…đẹp…nhất từ trước tới giờ luôn á

Phản ứng của tiểu Thúy khiến Hồng Hạnh phải bật cười, trên thế gian này có biết bao nhiêu người đẹp, có người đẹp xuất chúng xuất hiện trong nhà thì có gì đâu mà lạ, tiểu Thúy cứ làm như nó ở trên núi xuống,chưa từng thấy qua phụ nữ đẹp hay sao,cũng may nó là con gái, nếu không cứ trầm trồ nhan sắc của người khác như vậy,có khi lại bị cho là háo sắc

_ Được rồi… được rồi…mau giúp mợ trang điểm nhanh đi, để mợ còn ra chiêm ngưỡng xem ai đẹp đến mức làm tiểu Thúy cô nương lại khen ngợi hết lời như vậy…

_ Mợ này…ghẹo em quài

Hai người,một chủ một tớ trêu ghẹo lần nhau, không khí trong phòng trở nên rôm rả hẳn

Khi Hồng Hạnh đi tới giang nhà ăn thì mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ trừ vị trí bên cạnh cậu Hai xuất hiện thêm một người,mà khi người đó ngẩn mặt lên chào hỏi, Hồng Hạnh ngạc nhiên đến đứng chôn chân tại chỗ

” Hoa phu nhân…sao bà ta lại có mặt ở đây,không phải người này trông trẻ hơn rất nhiều, chỉ có điều gương mặt đó,nụ cười đó giống y hệt Hoa phu nhân mà mình đã gặp trong mộng cảnh “

_ Hồng Hạnh …sao lại đứng yên ở đó..mau lại ăn sáng đi con

_ Dạ..Lão gia

Hồng Hạnh ngập ngừng đi đến cái ghế còn lại bên cạnh cậu Hai, đôi mắt khẽ liếc sang vị trí đối diện

_ À để ta giới thiệu…đây là tiểu thư Hoa Ngọc Doanh…con gái của Hoa đô đốc, Hoa tiểu thư đến thay cha bàn chuyện làm ăn với Diêm gia chúng ta

_ Hoa tiểu thư…Hoa phu nhân…có lẽ nào..

_ Hồng Hạnh! Em sao vậy…sao sắc mặt của em xanh xao quá..

Cậu Hai phát hiện Hồng Hạnh có vẻ lúng túng khác với mọi ngày, quay sang nhìn cô thì thấy cô hiện rõ sự bối rối, khuôn mặt thất thần nhìn không thiếu tự nhiên

_ Không..không sao…chắc do tối qua ngủ không ngon giấc

_ Hồng Hạnh tiểu thư…tôi có loại tinh dầu có thể giúp an thần ngủ ngon, để tôi tặng cho cô,xem như là quà gặp mặt..

Hoa Ngọc Doanh (Hoa phu nhân) giọng điệu dịu dàng,tỏ vẻ thân thiện với Hồng Hạnh, một lúc sau người hầu đi theo Hoa tiểu thư mang lên một hộp gỗ, mà theo lời cô ta thì trong đó chứa tinh dầu an giấc, chưa kịp từ chối,Hồng Hạnh bắt đắc dĩ phải đón nhận hộp quà đó, nhưng đôi tay còn chưa chạm tới hộp gỗ, Hồng Hạnh ngước lên định cảm ơn người bưng nó,thì cô bỗng rùng mình, hai tay trở nên run rẩy, mụ Lôi đang nhìn cô, bà ta còn nhe hàm răng nhọn hoắt như răng dơi ra mỉm cười với cô, khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh,cầm lấy chiếc hộp,Hồng Hạnh phải giả vờ mỉm cười nói lời cảm ơn Hoa tiểu thư, liếc ra phía sau cô ta, mụ Lôi đang nhìn cô vẻ mặt mờ ám

Người ngồi đối diện quả thật là Hoa phu nhân, bà ta bây giờ trẻ hơn lúc trông mộng cảnh cả hơn chục tuổi, nhìn dáng vẻ cứ như thiếu nữ đôi mươi, thảo nào Diêm lão gia lại giới thiệu bà ta là Hoa tiểu thư, phen này tiêu rồi, khó khăn lắm mới thoát khỏi mộng cảnh, cứ nghĩ rằng sẽ an toàn tránh xa bàn tay của bà ta,không ngờ bây giờ còn săn lùng Hồng Hạnh ra tới đời thực, làm sao đây, nếu nói với bà Hai không biết bà có cách giúp đỡ hay không, bà Hai chuyên trị ma quỷ, đối với loại yêu quái hút dương khí của đàn ông để luyện tà thuật, không biết có thể xử lý hay không, mặc kệ hai cái đầu còn hơn là một cái đầu, cho dù là không trị được bà ta,chắc chắn bà Hai cũng sẽ có cách khác. Hồng Hạnh đưa tay gắp thức ăn cho vào bát, cảm nhận được đôi mắt đằng đằng sát khí đang nhìn mình, không nói cũng đoán được là ai, Hồng Hạnh giả vờ không quan tâm,cứ ăn uống say sưa, chết thì chết, cũng phải no cái bụng trước đã, nghĩ đến điều đó, cô lại tiếp tục ăn uống, mặc kệ phía xa Mụ Lôi đang quắc mắt nhìn cô.

…..

_ Hồng Hạnh tiểu thư, tôi có điều muốn hỏi ý kiến cô, có làm phiền cô không?

Hồng Hạnh cùng tiểu Thúy vừa mới đi ra tới cửa, Hoa tiểu thư đã vội đi tới, cô ta thân mật vịn lấy khuỷu tay cô, giọng tỏ vẻ thân thiện, Hồng Hạnh còn chưa kịp phản ứng đã nghe bên tai có tiếng đe doạ, cô trừng mắt nhìn về phía mụ Lôi,miệng bà ta đang nhép liên tục, hoàn toàn trùng khớp với giọng nói bên tai cô

_ Nếu cô tố cáo Hoa phu nhân, kết cục của Diêm gia sẽ là máu nhuộm Diêm phủ, khôn hồn thì hãy câm cái miệng lại,nếu không cô biết hậu quả rồi đó…

Hồng Hạnh lại nghe thấy giọng Hoa phu nhân văng vẳng bên tai

_ Hồng Hạnh tiểu thư,chúng ta lại gặp nhau rồi, món nợ lần trước tôi sẽ từ từ tính toán với cô…hahaha..hahaha

_ Cám ơn Hồng Hạnh đã hướng dẫn cho tôi, lần sau tôi sẽ chú ý…cám ơn cô…tôi đi về trước,hẹn ngày gặp lại

Sau khi Hoa phu nhân và mụ Lôi tự biên tự diễn thì cùng nhau rời khỏi Diêm gia, Hồng Hạnh như người mất hồn đi theo tiểu Thúy về phòng, cô không biết được mục đích của bọn họ đến Diêm gia trang là muốn gì, nhưng chắc chắn không phải là điều tốt, nếu bây giờ nói cho bà Hai biết,có sợ sẽ liên lụy bà hay không, theo như lời mụ Lôi nói, bà ta sẽ sang bằng Diêm gia trang, vậy mục đích ban đầu của họ là gì, tại sao lại chọn Diêm gia, Hoa phu nhân muốn tìm cô trả thù, không cần phải bày ra nhiều trò như vậy, đến Diêm gia chẳng lẽ còn có ý đồ khác…nhưng đó là gì

Hồng Hạnh càng nghĩ càng thấy rối trí, cô cứ đi một cách vô thức phía sau tiểu Thúy, đến khi dừng chân lại, cô đã thấy mình đang đứng ở trong thư phòng, trước mặt là cậu Hai đang mài mực, trên bàn có có mấy tờ giấy trắng, cậu nhìn thấy cô liền nhướn mắt ra hiệu lại gần,thôi rồi cực hình lại đến,sau bao nhiêu sóng gió xảy ra trong Diêm gia,cậu Hai vẫn không quên nhiệm vụ dạy cô học chữ, mối hoạ Hoa phu nhân còn chưa tìm được cách giải quyết, bây giờ cậu lại muốn cô điên đầu với việc học chữ, Diêm Vạn An cậu thật là biết cách làm khổ người khác