Con Dâu Diêm Gia

Chương 34: Nỗi lòng Tiểu Thúy




Bà Hai thấy rõ sự đe doạ trong câu nói của bà Cả, gương mặt bà ta còn hiện rõ vẻ đắc thắng, bà ta nhìn bà Hai nở nụ cười mỉa mai, bà ta tung chiêu rất thâm độc, dùng Doãn đại nhân để củng cố địa vị trong nhà, bà ta tự tin nghĩ rằng, bây giờ bà ta dùng quyền hành để chèn ép bà Hai, làm bà bẻ mặt trước gia nhân trong nhà, cùng lúc đó uy hiếp được cả tính mạng của cậu Hai và Hồng Hạnh, nếu sau này có chuyện gì,bà ta cũng có thể lấy Doãn đại nhân ra làm bia đỡ đạn, dù sao bà ta cũng là em gái duy nhất của ông ta, nếu Diêm lão gia có trách tội, cùng lắm là la bà ta vài câu, chứ không dám động đến bà ta, Diêm gia làm sao dám đắc tội với Bát Phủ Tuần Án Doãn Chính Doãn đại nhân được chứ, nghĩ như thế bà ta càng cảm thấy đắc chí hơn nữa

_ Em biết hiện tại mọi việc lớn nhỏ trong Diêm gia trang sẽ do chị quản lý, nhưng việc em sắp làm không hề liên quan đến Diêm gia, em nghĩ cũng không nên phiền chị Cả đây giúp đỡ…

_ Bà nói dối, lúc nãy tiểu Thúy nó nói…

_Khả Khả….

Bà Cả lên tiếng ngăn không cho Lăng Khả Khả vô lễ,dù sao cô ta cũng chỉ là phận con cháu, lại đang sống nương nhờ vào Diêm gia, nếu ngang nhiên thất kính với người phu nhân của Diêm lão gia, nếu ông ấy trách tội xuống bà ta cũng khó mà che chở cho cô ta được

_ Em Hai à…ta biết là em rất thương người hậu kẻ hạ trong nhà, nhưng không phải vì thế mà em có thể mặc nhiên cho nó vô lễ với chủ được, nếu hạ nhân làm sai thì phải chịu phạt, em không định vì một con hầu mà khiến tình chị em mình sứt mẻ đâu phải không

Bà Cả vừa chiếu tia nhìn vào tiểu Thúy thôi mà nó rung cả người, nó biết thế nào Lăng Khả Khả cũng sẽ không tha cho nó, nhưng nếu vì nó mà chậm trễ việc cứu mợ Hai,thì nó gánh không nổi, nghĩ như vậy nó liền quỳ xuống ôm chân bà Hai, miệng mếu máo

_ Bà ơi nếu con làm sai thì con xin cam lòng chịu phạt, mong bà rủ lòng thương mau đến thôn….

_Tiểu Thúy …ta có nói con có tội hay sao,mau đứng lên đi…

Bà Hai gằng giọng ngắt lời tiểu Thúy trước sự sững sốt của bà Cả và Lăng tiểu thư, bà Hai Diêm trước giờ tính khí ôn hoà, không so đo tính toán với ai,đối với bà Cả lại hết lòng kính nể, trước giờ không hề có ý mích lòng với bà ta, nhiều chuyện lớn nhỏ trong nhà,bà cũng không can thiệp tới, mọi việc đều do toàn quyền bà Cả ra tay định đoạt, cho nên trong mắt bà Cả,bà Hai giống như một vị phu nhân nhu nhược, có tiếng mà không có miếng, trước giờ trong mắt đều tỏ vẻ khinh thường,không ngờ hôm nay trước mặt nhiều người, bà Hai dám ngang nhiên che chở cho con hầu, thậm chí không có sự cho phép của bà ta, ngang nhiên ra lệnh cho tiểu Thúy đứng dậy, không cần nói cũng biết bà Cả cảm thấy mất mặt như thế nào rồi, bà ta liền trừng mắt nhìn bà Hai, giọng bắt đầu có sự tức giận

_ Em Hai à…em nên hiểu rõ quy tắc trong nhà này …ai là lớn ai là nhỏ

..cho nên…

_Em biết chứ thưa chị Cả, có điều chắc chị cũng nhớ, lúc lão gia chuẩn bị bước ra khỏi cổng có dặn em là hổ trợ chị trong việc quản thúc gia nhân, còn mấy việc lớn nhỏ trong nhà nếu thấy chị bận quá em cũng có thể đứng ra thay chị quán xuyến, lời lão gia nói tất cả gia nhân lớn nhỏ đều nghe rất rõ ràng…em nghĩ chị Cả cũng không mau quên như vậy đâu nhỉ

Lời bà Hai nói khiến bà Cả tức xanh cả mặt, lời lão gia nói đương nhiên bà ta nhớ rất rõ, chẳng qua lúc đó bà ta vẫn rất coi thường bà Hai, cho nên cứ đinh ninh rằng bà Hai chỉ ậm ừ cho qua vậy thôi,còn mọi quyền hành vẫn nằm gọn trong tay bà ta,ai ngờ hôm nay bà Hai trông giống như ăn gan hùm,dám đứng lên quật lại bà ta, còn dùng lời dặn của lão gia uy hiếp bà ta như vậy, thật sự con cục tức này bà ta khó lòng mà nuốt nổi

_ Ý em nói …kể cả việc con hầu làm sai chị cũng không có quyền trách phạt nó

_ Em nào có ý như vậy thưa chị Cả..nhưng cho dù là phận tôi tớ thì việc trách mắng cũng phải diễn ra công bằng chị ạ..dám hỏi Lăng tiểu thư đây, tiểu Thúy đã làm gì mà cô cho là nó hỗn láo với cô…

Tự dưng bị quay qua hỏi một cách đột ngột,nhất thời Lăng Khả Khả chưa phản ứng kịp, cô ta ấp úng một lát thì mới có thể chỉ vào mặt tiểu Thúy lên tiếng buộc tội

_ Nó…nó…nó nhìn thấy con mà không chào,khi con hỏi nó lại không thèm trả lời con…

Bà Hai nhìn Lăng Khả Khả nói xong,môi liền nở một nụ cười điềm tĩnh, khiến cô ta càng thêm bối rối,sau đó bà quay sang hỏi tiểu Thúy

_Lúc con gặp Lăng tiểu thư con đang làm gì…

_Dạ con đang đóng cửa phòng ạ

Bà Hai lại quay sang hỏi Lăng Khả Khả

_Vậy con đã hỏi gì mà tiểu Thúy không trả lời…

Lăng Khả Khả muối mặt nhớ lại câu nói thô thiển mà cô ta đã nói với tiểu Thúy, nhận ra bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói ra câu nói đó, nếu để mọi người biết được, đường đường là Lăng tiểu thư con nhà danh giá, lại có ăn có học đàng hoàng mà tuông ra những lời suồng sã đó,thì mặt mũi cô ta biết để đâu. Cô ta liền quay sang nhìn bả Cả ánh mắt cầu cứu…

_ Hừm…cho dù là câu hỏi gì đi chăng nữa thì phận làm tôi tớ, khi chủ nhân hỏi cũng phải hết lòng cung kính mà trả lời,chứ không phải vô phép vô tắc mà làm lơ như vậy được….

Thấy bà Cả lên tiếng thay mình trả lời câu hỏi của bà Hai, Lăng Khả Khả liếc nhìn tiểu Thúy với ánh mắt đầy vẻ thách thức, còn tiểu Thúy chỉ biết mếu máo, cuối gầm mặt xuống đất

_ Chị Cả dạy quả thật không sai, nhưng đó chỉ đúng với những đứa hầu làm việc nhà như tiểu Hồng,hay thằng Danh, còn tiểu Thúy là người hầu riêng của mợ Hai nhà họ Diêm, cho nên có những thứ nó không_được_phép trả lời, lỡ như nó đem chuyện bí mật của mợ Hai đi nói lung tung thì đâu có được,cũng giống như vú Dương đi theo bên chị Cả vậy đó, nếu như theo lời chị Cả nói,chủ nhân hỏi thì là câu hỏi gì cũng phải trả lời, chẳng lẽ chuyện riêng tư của chị mà em đã lên tiếng hỏi,không lẽ vú Dương cũng phải trả lời em hay sao….

Bà Hai dùng giọng điệu khá nhẹ nhàng,nhưng lí lẽ sắt sảo khiến cho bà Cả cứng họng, chỉ biết trợn mắt lên nhìn chứ không thể đáp lại câu nào hết, bà Hai quan sát phản ứng của bà Cả cũng thấy rõ bà ta đang đuối lí, bà Hai liền quay xuống nhìn tiểu Thúy ánh mắt ra hiệu cho nó đứng lên, nhưng tiểu Thúy vì còn lo sợ ánh nhìn của bà Cả nên nó chưa dám đứng dậy, bà Hai phải cuối người xuống đỡ nó lên thì nó mới dám đứng lên cạnh bà,nhưng mặt vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài, đầu vẫn cuối gầm xuống đất,trong nó thật đáng thương…

_ Bây giờ em có việc gấp phải ra ngoài, mong chị Cả cho phép, khi nào xong việc em sẽ về thỉnh tội với lão gia sau….

Bà Hai rất thông minh khi cố giữ mặt mũi cho bà Cả, câu cuối bà vẫn tỏ ý kính nể bà ta, vẫn lên tiếng xin phép để đi ra ngoài,bà Cả lúc này bị ép vô tình thế bị động,bà ta chỉ còn cách miễn cưỡng gật đầu mà không thể làm gì khác,người ngoài nhìn vào thì vẫn thấy bà ta có quyền hành trong nhà, cả bà Hai khi đi ra ngoài cũng phải mở lời xin phép bà ta,còn bà ta vẫn được khen là khoan dung, đối xử đúng mực với em út trong nhà, thể diện và quyền hạn bà ta đều giành hết, bà ta còn muốn gì hơn…

Bà Hai sau khi nhận được cái gật đầu miễn cưỡng từ bà Cả liền nhanh chóng bước ra cổng chính,bên ngoài Lãnh Tuấn đã đứng đợi sẵn, một cỗ xe ngựa cũng đỗ kế bên, bà Hai đi đến cỗ xe,tháo dây liên kết giữa con ngựa và con xe đằng sau, bà dắt con ngựa ra, quay sang nói với người phu xe

_ Ta chỉ lấy con ngựa này thôi,còn xe ngươi để lại chỗ cũ dùm ta

Rồi quay qua nói với tiểu Thúy

_ Tiểu Thúy đến đây…

Tiểu Thúy nghe lời bà Hai,nó đi đến rồi leo lên con ngựa, nó ngồi đằng trước còn bà Hai giữ dây cương phía sau, bà Hai dùng hai chân vỗ nhẹ vào hông con ngựa, tay vẫy giây cương,miệng hô lên một tiếng, con ngựa nhận được lệnh nó lao nhanh về phía trước, bà Hai nhắm hướng về thôn Kim Bình cho ngựa phi nước đại, con ngựa được đà phi như bay, Lãnh Tuấn phía sau cũng hùng hổ đuổi theo bà, cả ba người cùng di chuyển hết tốc độ lao trong gió, tiểu Thúy ngồi đằng trước bỗng dưng rơi nước mắt, không biết nó khóc là do gió thổi mạnh tạt vào mắt hay nó đang mừng thầm vì mợ Hai của nó có cơ hội được cứu, nó xúc động đến mức phải rơi lệ, tính ra cả ngày hôm nay nó không biết đã phải chảy nước mắt bao nhiêu lần, biết là tính nó hay mít ướt nhưng chưa bao giờ vì một người mà nó phải khóc nhiều đến như vậy, tự nhiên nó thấy thương mợ Hai của nó, nó cảm thấy cô là người rất tốt, cô đối xử với nó như người nhà chưa bao giờ đánh mắng nó lấy một câu, đi du ngoạn về thôn Kim Bình,cô cũng chưa hề bắt nó phải làm việc hầu hạ cô, trong ăn uống cũng vậy, cô ăn gì thì nó ăn nấy, còn được ngồi cùng bàn với cô cậu, đó là điều vinh hạnh nhất của một người hầu, cô còn nhiều lần nói đỡ cho nó trước mặt cậu Hai để nó không bị trách phạt, cô từng nói xem nó như em gái, cô chưa hề chê thân thế nó bần hèn, trong sự nghiệp làm nha hoàn của nó hơn mười năm nay,lần đầu tiên nó được hầu hạ một người chủ tốt đến như vậy, nó cảm thấy thật may mắn, cho nên khi được cậu Hai kêu đi theo Lãnh Tuấn về tìm bà Hai,nó đã cố dốc hết sức hết lòng để mời bà đi cùng nó,cho dù xém tí nữa nó đã phải chịu đòn, nhưng nó không sợ, đối với nó điều quan trọng nhất là cứu mợ Hai, cho dù có bị hành hạ cỡ nào nó cũng cam lòng.

Con ngựa chở tiểu Thúy và bà Hai vẫn lao như bay về phía trước,gió mái cùng với tốc độ nhanh của con ngựa cứ tạt thẳng vào mặt của tiểu Thúy, nhưng nó không đau,trái lại còn mỉm cười,trong lòng nó lúc này chợt dâng lên một niềm hi vọng,niềm hi vọng cho tính mạng sắp được cứu của mợ nó,niềm hi vọng cho niềm tin ở hiền sẽ gặp lành, niềm hi vọng cho số phận của bọn a hoàn như nó,sẽ luôn gặp được những người chủ tốt như Hồng Hạnh…. gương mặt tiểu Thúy lại bừng sáng thêm một nụ cười….