Gã đàn ông lúc nãy bây giờ mới ôm đầu dậy, mặt hắn tỏ vẻ vô cùng tức giận, hung hãn đi qua lớp người kia,họ cũng cố tình né sang một bên nhường đường cho gã đi,tạo thành một khoảng trống thông từ chỗ gã đến chỗ Lãnh Tuấn.
Hắn đứng trước mặt Lãnh Tuấn,nghiến răng,nghiên lợi,thốt ra từng chữ đầy vẻ hăm doạ
_Lãnh Tuấn..ta cảnh cáo anh một lần nữa..nếu anh không biết phân biệt đúng sai thì đừng trách bọn ta không nương tình…
Lãnh Tuấn nhìn gương mặt gã đàn ông đằng đằng sát khí trước mặt, có phần vừa lạ vừa quen, lạ là đối với những người làm lụng trong thôn, anh đã tiếp xúc qua hết, nhưng chưa từng thấy người nào có ánh mắt sắt lạnh như hắn, còn quen vì chỉ có những tên sát thủ chuyên đi giết người mới có ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Lãnh Tuấn cố lục lại trong trí nhớ của mình xem,thật ra tên nãy là ai,hắn có phải là người trong thôn,hay hắn từ đâu đến,và tại sao hắn lại muốn làm loạn trong thôn, thực chất hắn muốn gì?
_Vị đại ca này …tôi thấy anh có vẻ lạ mặt,phải chăng anh không phải người cùng thôn với chúng tôi
Gã đàn ông nghe Lãnh Tuấn nói xong thì có phần hơi lúng túng,xung quanh cũng có vài tiếng xì xào, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh,hắn nghểnh mặt lên,mặt đối mặt với Lãnh Tuấn,ánh mắt hắn còn hiện lên vẻ thách thức
_Ta là bà con xa của lão Vương thợ rèn, ta cũng chỉ vì lo cho sự an nguy của anh ta, bất cứ ai cũng không được phép làm hại người trong thôn này..
Mấy người còn lại nghe hắn nói xong thì gật đầu cho là chí lí,rồi sau đó lại cùng đi tới,ép Lãnh Tuấn phải nhường đường cho họ.
Lãnh Tuấn chỉ có một mình, còn dân chúng thì lại quá đông,nên rất nhanh anh đã bị dồn đến cửa y quán. Gã đàn ông lạ mặt lúc này nở nụ cười đắc ý, hắn cho rằng chỉ một lúc nữa thôi,bọn người Hoa đại phu nhất định sẽ phải giao Hồng Hạnh cho hắn,vì phía hắn người đông thế mạnh,nếu không thương lượng được thì bắt buộc phải dùng vũ lực,mà đánh nhau hắn chắc chắn thắng, nghĩ đến đó khoé miệng hắn nhếch lên
_Xông vô đi,ông ta đã không chịu giao cô gái đó ra thì chúng ta xông vô đi
_ Đúng rồi,xông vô đi
_Ai cản đường chúng ta cho họ biết tay
_Xông vô đi…
Kèm theo mấy lời kêu gọi là dòng người,chen lấn,xô đẩy nhau, hôm nay họ nhất quyết phải mang Hồng Hạnh đi hoả thiêu thì mới chịu bỏ qua. Lúc này bên trong Hoa đại phu, Hoàng Phong và cả tiểu Thúy đều có phần run sợ,họ bất giác lùi sau vào trong nhà,chỉ còn một mình Lãnh Tuấn vẫn đang cố chống chọi lại với đám đông
_Ai dám bước qua cánh cửa đó thì đừng trách ta
Giọng nói lúc nãy bây giờ vang lớn hơn,chứng tỏ người nói đang ở rất gần rồi, đám người dân trong thôn nghe thấy một giọng nói đầy uy lực,và có phần đe doạ,nên cũng hơi do dự,chần chừ không dám bước tới, chỉ có gã đàn ông lạ mặt kia là không hề bị lung lay,hắn vẫn cố tình bước tới, bỗng dưng ” xoẹt” “phập” một ánh sáng chói loá xuất hiện, thanh kiếm sáng bóng lao ra,cắm ngay trước chân gã đàn ông lạ mặt, thanh kiếm cắm ngay giữa hai chân gã,khiến gã ngập ngừng, đứng yên tại chỗ, nhưng vẫn lớn giọng lấy uy
_Kẻ nào
Đáp lại lời hắn là khoảng không im lặng, sau đó là tiếng bước chân đang lúc một rõ hơn.Hồng Hạnh cùng với cậu Hai bước ra, cả người cậu vẫn còn vươn đầy nước, trên người chỉ khoác hờ lớp áo mỏng bên ngoài, vì do áo mỏng lại có màu trắng,nên khi thấm nước,nó lại dính vào người cậu,nhìn từ xa trong như cậu không mặt áo, cơ bắp trên người lại lộ rõ mồn một,nhìn dáng vẻ cậu lúc đó vừa phong trần vừa quyến rũ làm sao
( Xin phép cho ad mê trai tí 😜😜)
Gã lạ mặt khi nhìn thấy cậu Hai với dáng vẻ không mấy gì bặm trợn, lại trông giống mấy loại công tử nhà giàu,trói gà không chặt,cho nên hắn có ý coi thường
_ Cứ tưởng là thần thánh phương nào,ai dè chỉ là một công tử trói gà không chặt…
Hắn vừa dứt lời,thì lặp tức cả người bay thẳng vào đám đông, họ lại bất ngờ nên không ai đỡ được hắn,hắn té nhào xuống đất,đau điếng, sau đó vội lồm cồm ngồi dậy, giữa ngực hắn vẫn còn hằn dấu giầy
Cả Lãnh Tuấn và tất cả mọi người còn lại vô cùng thản thốt với kết cục của tên lạ mặt,tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người vừa tung cước khiến hắn văng ra xa
_Diêm…Diêm công tử…cậu..cậu biết
Hoa đại phu chưa nói dứt câu thì cậu Hai đã ra dấu im lặng
_Ai dám động vào người của Diêm gia
Tất cả mọi người đều im bật, cho dù là ở cách xa thôn Thiên Thạch, nhưng danh tiếng của Diêm gia không phải là chuyện đùa,kể cả quan lão gia còn phải kính sợ,huống chi họ chỉ là dân trong thôn. Bao nhiêu ánh mắt nhìn nhau vẻ dò hỏi, họ chưa lường trước được tình huống này,cho nên cứ đứng yên nhìn nhau
_Diêm gia thì sao chứ …giết người cũng phải đền mạng,huống chi cô ta đã trúng độc dã thi, nếu như cô ta phát bệnh,không biết sẽ làm hại bao nhiêu người
Tên lạ mặt lúc này vừa ôm ngực,vừa lớn giọng kích động người dân, nhưng hắn không biết được,một khi đã đụng vào Diêm gia thì hậu quả còn khủng khiếp hơn là bị dã thi cắn
_Thế ý ngươi muốn như thế nào?
Cậu Hai buông giọng lạnh lùng, nhưng tên đó lại tưởng rằng cậu nhân nhượng,hắn xoa xoa ngực tiến lại gần cậu, sau đó dùng ánh mắt tràn đấy sát khí nhìn cậu,giọng hắn thều thào nhưng mang đầy tính đe doạ
_ Ta muốn cô gái kia …
Hắn chỉ nói đủ cho cậu Hai nghe, sau đó lùi lại, miệng hắn nở nụ cười nham hiểm
Cậu Hai vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh nhạt,khi hắn vừa quay lưng lại thì cảm nhận được một luồng sát khí ngay phía sau,vốn tính nhà nghề hắn vội quay mặt lại,đồng thời né sang một bên, nhưng vẫn không kịp, lưỡi kiếm bén ngót nằm gọn gàng trên cổ hắn,áp sát đến nỗi đã có vết máu dính lên kiếm, hắn hơi nheo mày nhìn chủ nhân thanh kiếm
_Ta cho ngươi một cơ hội,nếu bây giờ ngươi có thể dành lấy cô ấy từ tay ta thì ta sẽ giao cô ấy cho ngươi,nếu không… ngươi phải để lại một thứ trên người lại
Giọng cậu Hai lạnh lùng,nét mặt vô cảm,ánh mắt sắt bén như lưỡi kiếm nằm trên tay cậu vậy
Tên lạ mặt lúc này không còn con đường nào để lựa chọn, hắn quan sát cậu Hai một chập,sau đó từ từ lùi ra xa thanh kiếm, hắn cảm nhận được thần thái trên người cậu Hai quả thật không tầm thường, tâm lý có phần hơi xao động, nhưng phóng lao thì phải theo lao,hắn vội lấy binh khí là hai bánh răng cưa vắt phía sau lưng từ trước,khi mang vào tay,hắn gồng nhẹ một cái, rất nhiều lưỡi dao từ trong kẽ rãnh nhô ra,mũi nào mũi nấy đều nhọn hoắt và sáng bén.
Lãnh Tuấn từ nãy tới giờ vẫn âm thầm quan sát,đến khi tên lạ mặt mang binh khí ra,anh mới nhận ra hắn chính là tên sát thủ khét tiếng Tô Lam của kinh thành, hình ảnh hắn được dán khắp nơi, trong một lần hộ tống quan trên lên kinh,Lãnh Tuấn đã được nhìn thấy.Nhưng tại sao hắn lại muốn giết Hồng Hạnh, lại còn công khai như thế,tác phong này của hắn thật không giống với tác phong của sát thủ chút nào
Tô Lam cầm binh khí di chuyển vòng quanh cậu Hai, đám đông lúc này mới nhận ra điều bất thường, họ tự giác lùi ra xa,tạo thành một vòng tròn mà trọng tâm lúc này là Tô Lam và cậu Hai.
Rồi thét lên một tiếng,Tô Lam lao tới,nhắm hướng cậu Hai mà chìa binh khí xông vô,cậu Hai lúc này vẫn đứng yên không động đậy,ý định không hề muốn né tránh, cho đến khi những lưỡi dao trên bánh răng cưa bay đến,sắp chạm vào cổ cậu Hai thì bỗng dưng dừng lại, mọi người xung quanh còn chưa kịp định hình là có chuyện gì thì đã nghe một tiếng “coong”,vũ khí trên tay Tô Lam bay ra xa rồi rơi xuống,ánh mắt hắn một lần nữa chạm vào lưỡi kiếm đang nằm yên trên cổ hắn, giọng cậu Hai lại một lần nữa lạnh lùng vang lên
_Ngươi muốn để lại phần nào trên người
_Thắng là vua thua là giặc, người muốn sao thì tùy ý
Tô Lam nhắm nghiền mắt lại,vẻ giống như là cam tâm chịu chết, hắn cũng lường trước được kết quả này, cộng với vẻ gan lì của một tên sát thủ,hắn không hề run sợ trước lưỡi kiếm của cậu Hai
_Ta không cần lấy gì trên người ngươi,ngươi đi đi
Cậu Hai vừa dứt lời cũng là lúc thanh kiếm rời khỏi cổ Tô Lam, hắn kinh ngạc nhìn cậu Hai, cậu cũng không thèm liếc hắn lấy một cái,quay người trở vô bên trong, sau đó thì hắn vội vàng rời đi.
Đêm đó ở một nơi rất xa thôn Kim Bình,người ta trông thấy một cái xác chết rất khủng khiếp, trên mặt hắn đầy vết cào cấu, sâu đến nỗi thấy cả xương mặt,một bên tay bị cụt mất bàn tay nhưng vết đứt không giống như bị vật sắt nhọn cắt đứt,mà trong giống như bị con gì đó có hàm răng vô cùng sắt nhọn cắn đứt,một bàn chân cách đó không xa như đang bị ăn dở, vẻ mặt hắn còn nguyên sự hoảng sợ,giống như trước khi chết hắn ta đã phải trải qua điều gì đó rất kinh khủng,bên cạnh hai cái bánh răng cưa còn nằm ngay ngắn dưới thắt lưng
Những người dân trong thôn lúc này đã kịp nhận ra là bị Tô Lam dắt mũi,họ đã bỏ ý định mang Hồng Hạnh đi hoả thiêu, nhưng trong lòng vẫn còn lo ngại cô sẽ hoá thành dã thi,cho nên một người trong số đó đã đánh liều lên tiếng hỏi
_ Còn Diêm tiểu thư đây,cô đã bị trúng độc dã thi, làm sao chúng tôi yên tâm để cô lại trong thôn như vậy
_ Chẳng phải ta đã giúp các người diệt trừ hết đám dã thi ngoài kia sao, chỉ còn mình cô ấy,các người sợ ta kham không nổi??
Đám người đó nghe xong thì vô cùng sững sốt, nhưng lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều,họ nói vài câu cáo biệt rồi giải tán,ai lại về nhà nấy
Khi sân nhà Hoa đại phu không còn bóng dáng của người ngoài, thì bọn người Hồng Hạnh chợt nghe một tiếng “keng”,thanh kiếm trên tay cậu Hai rơi xuống, ngay lặp tức Lãnh Tuấn chạy đến đỡ cậu,Hồng Hạnh cũng lo lắng đến bên cùng dịu cậu Hai lên giường, Hoa đại phu nhanh chóng chạy đến cằm tay cậu bắt mạch
_Hoàng Phong mau mau đi sắt thuốc bổ huyết, Lãnh Tuấn cậu giúp ta đưa Diêm công tử ra phía sau,Hồng Hạnh tiểu thư xin cô ở đây đừng đi theo ta, cô cũng đã đến giờ ngăm thuốc,phiến tiểu Thúy chuẩn bị cho cô,xong việc của Diêm công tử ta sẽ tìm cô
Nói rồi không để Hồng Hạnh phản ứng,Hoa đại phu ra hiệu Lãnh Tuấn dìu cậu Hai đi cùng ông. Hồng Hạnh đứng tần ngần nhìn theo bóng dáng họ mà trong lòng như lửa đốt,lát sau tiểu Thúy lên tiếng gọi cô vào ngăm thuốc thì cô mới chợt tỉnh,theo quán tính đi vào trong.
Một mình yên lặng suy nghĩ,Hồng Hạnh mường tượng lại những điều xảy ra vừa nãy,lần đầu tiên cô thấy cậu Hai như vậy,một cậu Hai rất khác với cậu Hai mà cô biết,chẳng những cậu Hai biết võ công,mà còn lại rất điêu luyện,không giống như cậu Hai con nhà quyền quý mà cô vẫn hay lầm tưởng, chợt nhận ra khoảng cách giữa cô và cậu lại xa thêm một chút nữa,có khi là xa vời vợi, xa đến mức không có điểm dừng, bất giác Hồng Hạnh thở dài,
“Mình lại nghĩ lung tung gì vậy nhỉ,mình với cậu Hai vốn không thể được,mau mau giải cho xong độc dã thi rồi trở về Diêm gia, điều tra cái chết của bé Sáu là xong việc,lúc đó còn tìm cách mà thoát khỏi Diêm gia,.mình không được mơ mộng hão huyền,mau tỉnh đi,mau tỉnh đi “
Hồng Hạnh liên tục tự tát nước lên mặt, cô đang muốn thức tỉnh bản thân,mặc dù cô còn không biết mình đang mơ đến điều gì,trong khi bản thân vốn dĩ đã là mợ Hai nhà họ Diêm từ lâu