Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 83




Hoa văn tường vi màu vàng được chạm khắc trên chiếc cửa sắt kia, chính là dấu hiệu quen thuộc nhất của Diệp Cẩn Niên trong mấy năm qua, chỉ có điều, phàm là sản nghiệp trên danh nghĩa của gia tộc Bố Tư Nặc, bất kể là lớn hay nhỏ, bí mật hay công khai, thì đều sẽ được gắn thêm cái dấu hiệu này, dấu ấn đóa tường vi vàng của gia tộc Bố Tư Nặc.

Khi trông thấy hoa văn đại biểu quyền sở hữu này xuất hiện trên cánh cửa ở khu dân cư mà Diệp Sóc và Diệp Cẩn Nhiên đang tạm thời sinh sống, Diệp Cẩn Niên có chút ngây người, nhìn một hồi lâu.

Ở bữa tiệc tối hôm qua của nhà họ Thiệu, Diệp Cẩn Nhiên làm bạn gái Holkeri hộ tống vào, lúc bọn họ cùng đưa Sở Nhược tới bệnh viện, thái độ của hai người thể hiện ra rõ ràng đã rất thân quen, mà những điều này, Diệp Cẩn Niên có thể thẳng định, đều được phát sinh sau khi cô xảy ra tai nạn.

Cách đó không xa, Long Việt đang ngồi đợi trong xe, đối với vẻ chần chừ, hoảng thần của Diệp Cẩn Niên lúc này, cũng không hề lộ ra bất kỳ vẻ bất đắc dĩ nào, xuyên thấu qua chiếc cửa sổ thủy tinh màu nâu sẫm, Long Việt lặng lẽ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người thiếu nữ nhỏ xinh, bờ môi mỏng đỏ đỏ khẽ gợn lên thành hình cung nhàn nhạt, trong tròng mắt đen lành lạnh trước sau như một là ý cười chân thật.

Màn đêm buông xuống, thành phố khoác lên mình vẻ lộng lẫy của những ánh đèn noel, chiếc Ferrari màu xanh dương chạy chầm chậm trên con đường rộng thênh thang, bên trong là một mảnh yên tĩnh.

Diệp Cẩn Niên ngồi ở vị trí kế bên tay lái len lén liếc nhìn Long Việt đang chuyên tâm lái xe, vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hết lần này đến lần khác lại không biết phải mở miệng như thế nào, cô không thể làm gì khác hơn đành lặp lại câu hỏi rối rắm vừa mới hỏi qua ở nhà họ Diệp khi nãy:

"Long Việt, cơ thể đã khá lên chút nào chưa?"

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Long Việt rõ ràng có nghe thấy nhưng không trả lời, ánh mắt thản nhiên nhìn chăm chú vào con đường phía trước, chờ một hồi lâu vẫn không thấy câu đáp lại, Diệp Cẩn Niên có chút xấu hổ khẽ cắn môi dưới.

"Meo meo ——"

Trong chiếc xe yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu của mèo, mắt Diệp Cẩn Niên bỗng nhiên giương to, trong đó chợt thoáng qua tia hoảng sợ mơ hồ, cũng cùng lúc đó, cơ thể theo bản năng nép vào góc cửa xe.

"Khì." Cùng với tiếng cười khe khẽ vang lên, Long Việt từ từ giảm tốc độ xe, đôi mắt lành lạnh nhìn sang Diệp Cẩn Niên, ngón tay hơi đưa lên búng ra, một món đồ chơi hình con mèo có bộ lông màu xám bị ném xoay tròn về phía Diệp Cẩn Niên.

Biết rõ người khởi xướng, Diệp Cẩn Niên có chút bực mình nhắm mắt lại đưa tay lên dùng sức hất, vật nhỏ phi đến trước mặt cô lập tức theo đường pa-ra-bôn bắn về phía sau xe, rơi xuống không thấy bóng dáng.

"Anh cố ý." Một thoáng tiếp xúc ngắn ngủn, cảm nhận là lông nhung để cho Diệp Cẩn Niên xác định, đó chẳng qua chỉ là một món đồ chơi giống như lông nhung, tiếng thở phào nhẹ nhõm bật ra ngoài, cô có chút oán giận trừng mắt nhìn Long Việt một cái, lại đổi lại là tiếng cười khe khẽ, trầm thấp của Long Việt, trên khuôn mặt có chút tái nhợt của hắn hiện lên tia cười đắc ý.

Trải qua một màn quậy phá này, bầu không khí ngưng trệ trên xe bắt đầu dịu đi dần dần.

Long Việt hai tay đặt trên tay lái, mắt tập trung nhìn thẳng về phía trước, bắt đầu trả lời câu hỏi Diệp Cẩn Niên đưa ra lúc nãy:

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi đâu đến nỗi yếu ớt như vậy, là Hi đã quá cường điệu, chuyện bé xé ra to."

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Không có việc gì là tốt rồi." Diệp Cẩn Niên vừa đáp vừa cân nhắc phải nói như thế nào với Long Việt, chợt nghe thấy Long Việt bên cạnh bật lên tiếng “ah” thật thấp, vì vậy đưa mắt nhìn sang.

"Lúc trước tôi cảm thấy cô rất giống với cô ấy, nhưng bây giờ càng ngày càng cảm thấy đó là phán đoán sai lầm của tôi." Long Việt vừa lái xe vừa nói.

"Sao cơ?" Diệp Cẩn Niên nhíu mày ngờ vực, ánh mắt nhìn về phía Long Việt dò hỏi, ánh đèn đường lờ mờ xuyên qua cửa sổ xe màu sâu sẫm rọi vào, phác họa lên sườn mặt hoàn mỹ của hắn.

Long Việt chỉ nói qua một lần là cô giống với một người, mà người đó thật ra chính là Diệp Cẩn Niên cô. Có chỗ nào không giống chứ? Rõ ràng là cái tính sợ mèo đó vẫn giống như trước đây có được hay không?

"Ý của tôi là, cô với Diệp Cẩn Niên, thật sự là càng ngày càng không giống." Long Việt gằn từng chữ lặp lại, tiếp đó, dưới ánh mắt càng khó hiểu của Diệp Cẩn Niên đưa ra lời giải thích:

"Tôi nhận thấy Diệp Cẩn Niên tùy hứng cũng rất chân thật, bất luận nguyên nhân là gì, đứng trước sự thật cô ấy đều sẽ không chọn cách tránh lui, lại càng không có biểu cảm do dự như lúc vừa rồi của cô, cô với cô ấy chẳng giống nhau chút nào."

Nghe thấy Long Việt nói như vậy, Diệp Cẩn Niên đầu tiên là hơi sững người, ngay sau đó mắt khẽ cụp xuống. Bản thân đã từng cố chấp đến độ trong mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của một người, luôn luôn bỏ qua sự tồn tại của những khác bên cạnh; giờ đây sau khi trọng sinh, lại bởi vì quá để ý đến những người xung quanh mình mà có vẻ do dự thiếu quyết đoán.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Lúc trước là vì Hi hiểu lầm, cô có lẽ cũng biết, tôi đã từng thích Diệp Cẩn Niên." Giọng nói của Long Việt lại vang lên lần nữa, Diệp Cẩn Nhiên nhạy cảm bắt được ba chữ ‘đã từng thích’ của hắn, ấn đường khẽ động đậy, ngẩng đầu im lặng chờ nghe câu nói kế tiếp của Long Việt.

"Tôi đã từng thích cô ấy, nhất là cái vẻ kiên trì được ăn cả ngã về không của cô ấy, cá tính trẻ con đáng yêu nhưng không phóng túng, đối với suy nghĩ cố chấp về con người hay về sự việc của cô ấy, sự cố chấp của cô ấy đến nỗi có thể không tiếc hết thảy, cái loại liều lĩnh hào hiệp đó, chói lóa giống như một đốm lửa, khiến cho người ta từ đầu đến cuối đều không có cách nào di dời tầm mắt…"

Giống như hồi tưởng lại quãng nào đó đã chìm sâu trong ký ức, đôi mắt lành lạnh của Long Việt thoáng hiện lên vẻ ngẩn ngơ, ngay sau đó lại nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, lên tiếng: "Cô biết đấy, tôi với địa vị như vậy, đối với sự tùy ý tùy tâm này có bao nhiêu khát vọng."

Trông địa vị như ngồi tít ở trên cao, lại phải tùy thời chuẩn bị ứng đối với những nguy cơ, hiểm họa bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, sau những quyết định với điều kiện tiên quyết để ổn định đại cục, nhìn như không cho phép chất vấn, trên thực tế trong đó lại có mấy phần thực sự xuất phát từ chủ ý của hắn.

Diệp Cẩn Niên im lặng nghe Long Việt tự thuật, ánh mắt lẳng lặng nhìn cảnh đêm của thành phố không ngừng lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ, sự cố chấp trước đây của cô đã dần dần biến mất theo dòng chảy của thời gian từ lâu rồi, Diệp Cẩn Niên tùy ý làm liều, cuối cùng đã vì cái tính buông thả của mình mà phải trả giá lớn.

Trên xe xuất hiện vẻ trầm lặng, một lúc sau, Long Việt kết thúc đề tài này nói sang chuyện khác:

"Lần này tới nước Anh, ngoài việc tiến cử một ngôi sao sáng quyền uy trong giới y học để làm trị liệu cho bác Diệp, còn muốn nói cho cô biết một vấn đề khác có liên quan đến chuyện vướng mắc xảy ra gần đây giữa công ty Minh Huy, tập đoàn Thiệu Thị, còn có tập đoàn Nam Cung nữa."

Diệp Cẩn Niên quay đầu lại, lông mày nhỏ mảnh hơi nhíu lại, hỏi: "Có liên quan đến Quý Thừa Hi sao?"

Có liên quan đến Quý Thừa Hi, là phán đoán đọng lại cho Diệp Cẩn Niên khi ở trước mặt Ân Dao .

"Ừ, nhưng cũng không hẳn là như vậy."

Long Việt đảo tay lái, dừng xe lại bên ven đường cách biệt thự nhà họ Thiệu khoảng một trăm mét, một tay tựa tùy ý trên cửa xe, nghiêng người nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, giọng nói lành lạnh vang lên trong xe: "Long Hi chỉ ngụy tạo khiến người ta gặp phải một vụ tai nạn nhỏ, lại thuận tiện làm thay đổi cái chết vốn phải có do bị ám sát của một viên chức nhỏ bên Thiệu Thị."

"Anh nói là nhân viên kiểm định chất lượng đó vẫn chưa chết?" Diệp Cẩn Niên hỏi có chút kinh ngạc.

"Ừ, không chết. Bởi vì Hi có chút hiểu lầm về mối quan hệ của hai chúng ta, ý định của nó là bắt người kia đi, để cô phải đến Ẩn Long cầu xin, lại không ngờ, đánh bậy đánh bạ lại cứu người kia được một mạng. Chỉ là Hi không ngờ, lần này cô lại không có ý định thông qua Ẩn Long."

Diệp Cẩn Niên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô không tìm Ẩn Long, cũng không phải là vì nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Long Hi, mà là cô với Long Hi thật sự là chưa tới mức bạn bè, hơn nữa cô lại không đợi kịp Long Việt xuất viện.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Hiện tại tôi đã sắp đặt cho người kia ở một nơi thuộc thẩm quyền của Ẩn Long trong thành phố Kì Lâm, chờ sau khi cô trở về sẽ cho người dẫn hắn đến nhà họ Thiệu. Về phần người đứng phía sau, sẽ điều tra dần dần." Ánh mắt lành lạnh của Long Việt quét nhè nhẹ qua khuôn mặt Diệp Cẩn Niên đang có chút thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hắn xẹt qua một tia ảm đạm, chợt thoáng qua rồi biến mất.

"Tôi biết, nhà họ Diệp mấy năm nay gây thù hằn không ít, trước tiên tôi sẽ tìm kiếm từ phía bên này."

Ai cũng biết, tập đoàn Nam Cung và Thiệu thị có thực lực tương đương nhau nhưng lại rất hiếm khi hợp tác, là hai đại cường thủ ganh đua kịch liệt của thành phố Kì Lâm, mà chuyện công ty Minh Huy từ chối hợp tác với tập đoàn Nam Cung, ngược lại ký kết hợp đồng với nhà họ Diệp, trong giới cũng không phải là điều bí mật. Nhưng tập đoàn Nam Cung căn bản không thể đồng thời khiêu khích cả hai tập đoàn lớn được, chuyện này nhìn từ bên ngoài vào, chính là đang ly gián mối quan hệ giữa hai công ty lớn tập đoàn Thiệu Thị, Nam Cung với Minh Huy.

Như vậy, phía có khả năng ly gián công ty bọn họ lại có năng lực dùng thủ đoạn đùa bỡn cùng hướng về mấy công ty mạnh nhất là phía nào đây?

Nếu không giữ được sự tín nhiệm, bất luận là xuất phát từ góc độ nào, nhà họ Diệp cũng đều sẽ là người đứng mũi chịu sào bị người ta nghi ngờ, có lẽ mục đích chính của hắn chính là khiến cho nhà họ Diệp trở thành đối tượng để mọi người công kích!

Nghĩ tới đây, ấn đường Diệp Cẩn Niên nhăn chặt lại, mắt khẽ nheo nheo.

Bất luận là ai, cũng đừng hòng có ý đồ với nhà nhọ Diệp.

Long Việt khởi động xe lần nữa, dừng lại ngoài cửa biệt thự nhà họ Diệp.

"Cần gì có thể tìm tôi." Trước khi Diệp Cẩn Niên chuẩn bị xuống xe, Long Việt thản nhiên nói.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Được, cám ơn anh, Long Việt." Diệp Cẩn Niên cười yếu ớt đáp lại, cho đến khi bóng dáng chiếc xe đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, thì nụ cười bên môi cũng dần dần thu lại.

Câu cảm ơn của cô, không chỉ là cảm ơn vì hắn sẵn lòng giúp đỡ, không chỉ là cảm ơn vì Ẩn Long đã cứu người nhân viên kia, mà còn là vì sự quan tâm cùng thông cảm không nói thành lời. Đọc hiểu cô chần chừ, không dám lên tiếng, Long Việt cố ý dùng từ biểu đạt sự đã qua ‘đã từng thích’ để hóa giải sự thiếu tự nhiên giữa bọn họ.

Long Việt, đáng tiếc Diệp Cẩn Niên cuối cùng vẫn không phải là một đốm lửa có thể chiếu sáng cuộc đời anh, cô ấy chỉ là một kẻ khờ khạo đến nỗi đã cho rằng bản thân mình là một con thiêu thân ngốc nghếch trong đốm lửa.

"Tiểu tiểu thư?" Một âm thanh vang lên phía sau, Diệp Cẩn Niên nhanh chóng thu hồi cảm xúc, quay đầu trông thấy người đàn ông trên người là bộ đồ màu trắng của bác sĩ: "Gọi điện mấy lần cho ngài đều không được, viện trưởng bảo tôi qua đây tìm ngài."

Điện thọai di động bị tắt máy từ lúc vào nhà họ Diệp, Diệp Cẩn Niên thản nhiên nhìn người trước mặt, lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Có thể gọi cô là tiểu tiểu thư, đủ thấy đó là người của nhà Bố Tư Nặc.

"Viện trưởng nói, hôm nay tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung đích thân đến bệnh viện đón vị tiểu thư được ngài đưa vào xuất viện, viện trưởng đang viện lý do kiểm tra để kéo dài thời gian, bảo tôi qua hỏi xin ý kiến của tiểu tiểu thư."

"Nam Cung Minh Húc?" Diệp Cẩn Niên nhíu mày, Sở Nhược mới ở một đêm trong bệnh viện đã phải vội vàng đưa đi, là dè chừng cô sao? Cân nhắc sơ qua, Diệp Cẩn Niên ngoắc ngoắc tay với người đang chờ mình đưa ra chỉ thị, bên môi gợn lên một đường cong lành lạnh: "Bảo viện trưởng của anh làm cho tôi một chuyện."