Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 78: Không mời mà đến




Có được sự đồng ý từ chính miệng Diệp Sóc, Diệp Cẩn Niên bắt đầu tràn đầy mong chờ bữa tiệc sinh nhật sắp tới.

Từ hôm đến biệt thự ở nước Anh của Thiệu Thị, việc thử trang phục quần áo mãi không xong, cùng với chương trình học về nghi lễ phức tạp đến rườm rà, Diệp Cẩn Niên đều không chút thoái thác, cô đón nhận tất cả với nụ cười khéo léo, cách cư xử hoàn mỹ, khiến cho Thiệu Thiên Ngạo một lòng muốn cho Niên Nhạc Nhạc ở trong bữa tiệc sẽ nhất minh kinh nhân(*), mặt mày hớn hở, thần sắc bị bệnh cũng tốt lên rất nhiều.

(*)Nhất minh kinh nhân: Bỗng nhiên nổi tiếng.

Trong bầu không khí hài hòa, bữa tiệc sinh nhật long trọng được nhiều người mong đợi diễn ra sau ba ngày, rút cuộc cũng được bắt đầu mở màn vào đêm cuối.

Tiếng violon du dương, réo rắt trong đêm, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi xuống, trong ngôi biệt thự xa hoa của nhà họ Thiệu ở nước Anh sáng rực như ban ngày, phong cách kiến trúc cổ điển của Châu Âu mang theo nét phong tình mê người, cao trên trần nhà, treo chiếc đèn chùm pha lê vĩ đại sáng chói lóa mắt, dưới ánh đèn, hình ảnh đám người trong quần áo lộng lẫy bắt đầu hiện ra, tầng trận tầng trận tiếng cười nói tung bay.

Ngôi biệt thự này của nhà họ Thiệu là ngôi biệt thự đầu tiên Thiệu thị ở khi chuyển nhà ra nước ngoài, cũng là nhà tổ của nhà họ Thiệu mà từ trước đến nay đều không tiếp đãi người ngoài, tiệc sinh nhật được cử hành ở đây, những nhân vật nổi tiếng đã từng gặp qua Diệp Cẩn Niên trong lễ mừng thọ của Thiệu Thiên Ngạo trước đó, lại bắt đầu xem xét lại địa vị của người con gái nuôi nhà họ Thiệu này một lần nữa, còn ba tiếng nữa vũ hội sẽ bắt đầu, nhưng trong biệt thự tân khác đến đã đầy phòng.

Thiệu Tư Hữu trên người là bộ âu phục màu trắng danh tiếng được cắt may hoàn mỹ, mỉm cười đáp lời với những vị tân khách bất chợt tiến lên chào hỏi, từ đầu đến cuối, bên cạnh vẻ anh tuấn, ôn hòa đều treo nụ cười đúng mực, so với thường ngày dường như có vài phần chân thật hơn.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Đứng bên cạnh anh, cô gái trong bộ trang phục dạ hội màu đỏ khẽ cười, quần áo sang đẹp tôn lên dáng người đẹp đẽ của cô, mái tóc xoăn màu hạt dẻ vấn sau ót, tao nhã lại không mất đi nét quyến rũ, từ xa xa nhìn lại giống như cô đang hàn huyên điều gì đó với đại thiếu gia nhà họ Thiệu.

"Đúng là nhiều người, ngay cả chủ tịch tập đoàn Mạc Thị mấy trăm năm không hiện thân cũng tới, có phải em nên oán giận anh vì đã cấm không cho mang máy ảnh vào hành động không?" Mỹ nhân họ Ân mắt phượng nhếch lên, nhấc một ly champagne vừa đi qua, rất không tương xứng với động tác đó chính là giọng nói lúc này của cô, không có một chút phong độ nào.

"Máy ảnh và tự do, em rất biết lựa chọn." Thiệu Tư Hữu ánh mắt nhìn thẳng, một câu nói bình thản đã khiến cho mỹ nhân họ Ân trừng mắt tức giận.

Suốt mấy ngày thức đêm điều tra, cô nhất thời sơ ý bị ông già thừa cơ đột nhập, cuối cùng kéo cô về nhà khóa cửa lại, cũng may là cô nhanh trí, nghĩ cách báo cho Thiệu Tư Hữu.

"Cảm ơn ngài đã không ngại khổ cực cứu tôi thoát khỏi ải khổ, sinh nhật của Nhạc Nhạc, dù sao tôi cũng không nên vắng mặt." Tốc độ lật mặt của Ân Dao siêu nhanh, đôi mắt to quyến rũ khẽ chớp chớp, cô đặt nhẹ chiếc ly lên khay của người hầu bàn: "Anh không nhìn thấy bộ dáng của ông già nhà em khi trông thấy chiếc máy bay tư nhân đó đâu, giống như hận không thể túm em ném vào trong bao vậy, cẩn thận lúc anh trở về thành phố Kì Lâm, sẽ bị ông già đó bức hôn đấy."

Nghĩ đến nét mặt với hai mắt tỏa sáng của cha mình, trong mắt Ân Dao mang theo vẻ hả hê, sợ rằng Thiệu Tư Hữu sẽ khó tránh khỏi tai kiếp rồi.

"Không sao, qua đêm nay thị trưởng Cao sẽ không có lý do để bức hôn nữa." Thiệu Tư Hữu nhếch môi cười không thèm để ý, ánh mắt dịu dàng quét qua cánh cửa phòng đang đóng chặt trên tầng, qua đêm nay, Nhạc Nhạc của anh tròn mười tám tuổi rồi.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Mười giờ tối, Nam Cung Minh Húc xuất hiện khiến cho hội trường đang náo nhiệt trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, tập đoàn Nam Cung và Thiệu thị có quan hệ tế nhị, hai công ty sau lần hợp tác mấy năm trước kết thúc xong thì không còn hợp tác cùng nhau nữa, từ đầu đến cuối đều bị vây trong vị trí của đối thủ.

Từ trước đến giờ, Nam Cung Minh Húc đều không tham gia các loại tiệc tùng này, đột nhiên từ thành phố Kì Lâm bay đến đây tham dự, thật khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Đôi mắt sắc của Thiệu Tư Hữu khẽ động, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tủm tỉm lúc ban đầu, bước đi ưu nhã, đi chậm rãi tới trước người Nam Cung Minh Húc, giọng nói thanh nhuận:

"Tổng giám đốc Nam Cung, rất vui vì anh có thể đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của Nhạc Nhạc."

Thực tế là, Thiệu Tư Hữu không gửi thư mời cho Nam Cung Minh Húc, mặt khác, Nam Cung Minh Húc cũng là người duy nhất trong giới doanh nhân không được mời.

"Chúc mừng." Nam Cung Minh Húc trong bộ âu phục màu đen, lạnh nhạt bắt tay Thiệu Tư Hữu đang đưa ra, ánh mắt lặng lẽ tìm kiếm khắp đại sảnh bữa tiệc, cũng không nhìn thấy được người hắn mong đợi.

Sau lời mời mọc của Thiệu Tư Hữu, hai bóng dáng một trắng một đen, một ưu nhã dịu dàng, một lạnh lùng xa cách, đều ăn ý coi như không nhìn thấy ánh mắt suy đoán ào ào đổ về của mọi người, cùng nhau đi vào đại sảnh.

"Nam Cung Minh Húc? Thật sự là khách hiếm đến đây." Vào phòng thử đồ giúp Diệp Cẩn Niên, Ân Dao nói được vài câu thì đi ra, liền nhìn thấy Nam Cung Minh Húc và Thiệu Tư Hữu từ bên ngoài đi vào, bên môi nâng lên nụ cười thâm sâu, sau đó, ánh mắt dần lạnh.

Bên ngoài đại sảnh, bóng dáng hai người sánh đôi chậm rãi đi vào.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Người đàn ông cao lớn, anh tuấn, quần áo đen tóc vàng, bộ âu phục nổi tiếng xa xỉ càng tôn thêm dáng người thon dài của hắn, tròng mắt màu xanh da trời lạnh lẽo cường thế, mang theo một cỗ ngang ngược không kiềm chế được.

Ân Dao díp mắt lại, đó là người trong bức ảnh cô đã đưa cho Thiệu Tư Hữu, Phó tổng giám đốc tập đoàn Sato Nhật Bản, Thành Minh.

Còn cô gái bên cạnh đang khoác tay hắn, chính là thiên kim trợ lý của tập đoàn Nam Cung, Sở Nhược!

Những tân khách ở đây, có không ít người đều biết đến vị phó tổng của tập đoàn Sato này, mấy vị tân khách trạc tuổi đi lên phía trước chào hỏi, chào hỏi xong tự nhiên cũng không thể không nhìn đến cô gái bên cạnh Thành Minh, chỉ có điều, không biết vì sao, đối với cô bạn gái này lại có cảm giác hơi quen quen.

Khi có vị khách khen ngợi bạn gái của Thành Minh xinh đẹp, cặp mắt màu xanh da trời lạnh lẽo thoáng qua vẻ hung ác nham hiểm.

"Tôi đương nhiên cũng rất hy vọng có thể có được người bạn gái xinh đẹp như vậy," Thành Minh khẽ cười một tiếng, lông mày khẽ nhướn, giọng nói không cao không thấp vừa đủ cho mọi người xung quanh nghe thấy rõ."Chỉ tiếc là danh hoa hữu chủ(*), tôi chỉ là hộ tống cô ấy đi vào thôi."

(*)Danh hoa hữu chủ: Hoa đẹp đã có chủ.

Nói xong, ánh mắt như có chút ám chỉ nhìn về một phương hướng, tiếp đó dưới dự dẫn đường của hắn, đại đa số những người ở đây dần dần đều lộ ra nét mặt thì ra là như vậy.

Ngay lập tức, sắc mặt Nam Cung Minh liền u ám, đứng ở đối diện hắn, Thiệu Tư Hữu khóe miệng từ từ quét qua nụ cười giễu cợt, chợt thoáng rồi biến mất