Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 76: Bức ảnh (hai)




Trong khoảnh khắc, thời gian giống như dừng lại, Diệp Cẩn Niên nhìn chằm chằm bức ảnh cũ trên đất, động tác khom lưng cũng ngưng lại.

Trên bức ảnh, hoàng hôn trời chiều trải những áng vàng óng ánh, êm dịu xuống đầy đất, đứng dưới cây ngô đồng cao lớn, là một cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục trường Y Nhĩ, làn váy trắng phất phơ trong gió.

Hai hàng lông mày nhỏ mảnh, cặp mắt đen nhánh ẩn giấu trong mái tóc bị gió thổi tung, sáng ngời khác thường, đôi môi mọng nước uốn lên một đường cong vô cùng xinh xắn, khi cười khẽ, lúm đồng tiền nhàn nhạt hai bên má như ẩn như hiện.

Khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ làm cho Diệp Cẩn Niên có chút kinh ngạc.

"Ồ, thì ra bức ảnh này ở đây!" Ân Dao tràn đầy kinh ngạc vội vàng nhặt bức ảnh lên, động tác nhanh nhẹn, khéo léo nhét bức ảnh vào trong một ngăn kéo phía sau lưng, nói: "Lúc trước sắp xếp lại tài liệu cho phương án hợp tác của Thiệu Thị với Diệp Thị, cái tên Lâm Thụy đó cứ suốt ngày ở đây gây phiền phức, nhất định là anh ta đã để lẫn lộn tài liệu của hai tập đoàn vào nhau, thật may là bây giờ đã tìm thấy."

"Phương án hợp tác của Thiệu thị với Diệp Thị?" Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu, ánh mắt nhấp nháy.

"Đúng vậy, hôm đó lúc đàm phán hợp đồng nghe nói Nhạc Nhạc cũng ở đấy mà," Ân Dao cười đưa tay khẽ bẹo má Diệp Cẩn Niên, ngay sau đó liền nhanh chóng lộ ra vẻ mặt uất ức, chớp chớp mắt: "Lúc đó Nhạc Nhạc còn phun ra một thông tin mà ngay cả chị cũng không điều tra ra được, uổng công chị trước giờ vẫn thương yêu em như vậy."

Mặc dù biết Ân Dao chỉ đang giả vờ, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn có chút ngượng ngùng rũ mặt xuống, một hồi lâu sau mới dịu dàng lên tiếng: "Lần sau em sẽ nhớ đến chị."

Ân Dao nghe vậy mặt mày lập tức hớn hở, kéo tay Diệp Cẩn Niên, cười nói: "Đi nào, cùng nhau xuống tầng xem tài liệu đi."

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

*

Đem một chồng tài liệu đặt chất đống trên mặt đất, Ân Dao và Diệp Cẩn Niên mỗi người cầm mấy tập tài liệu, nghiêm túc tra cứu, cố gắng tìm ra những điểm giống nhau trong đó.

Không thể không thừa nhận, tư liệu trong kho của Ân Dao vô cùng chi tiết, trong đó không chỉ có tất cả các thông tin của những người phụ trách công trình, mà ngay cả một số chi tiết vụn vặt phát sinh trong thời gian thi công cũng đều thể hiện đầy đủ trong hồ sơ.

Sau hai tiếng đồng hồ, ngoài điểm Ân Dao phát hiện ra nhân viên kiểm tra đo lường của công ty Minh Huy bị chết trong vụ tai nạn ôtô, đã từng có tranh chấp với nhân viên thu mua của giai đoạn ba hạng mục ‘Phong Uyển’ của Thiệu Thị ra, thì không còn thu hoạch được gì khác nữa.

Diệp Cẩn Niên nhìn đồng hồ, trên mặt hiện lên vẻ ảo não.

"Dù sao cũng tốt hơn không có thu hoạch gì." Ân Dao lắc lắc cái cổ cứng ngắc đứng dậy, tùy ý duỗi lưng một cái, an ủi: "Vẫn còn thời gian mà."

Diệp Cẩn Niên gật đầu, bên môi giương lên nụ cười yếu ớt, con ngươi đen nhánh lấp lánh.

"Thật ngoan à," Mỹ nhân họ Ân vô cùng yêu quý, lại đưa tay bẹo bẹo má Diệp Cẩn Niên lần nữa, bước chân bắt đầu đi về phía phòng bếp: "Chờ tí, chị sẽ kiếm cho em chút đồ ăn ngon."

"Không cần đâu, em phải trở về, bây giờ anh hẳn đã tỉnh dậy rồi." Diệp Cẩn Niên lắc đầu, chỉ chỉ vào đống đồ trên mặt đất, hỏi: "Em muốn mang những tài liệu này về xem, có được không?"

"Không thành vấn đề, chờ lát nữa chị sẽ gửi qua mail cho em." Ân Dao sảng khoái đồng ý, ngay sau đó mày lại nhíu lại, thử dò hỏi: "Nhạc Nhạc, sẽ không phải là em không muốn cho Tư Hữu biết em đi ra ngoài đó chứ?"

Khi thấy Diệp Cẩn Niên gật đầu, Ân Dao kêu rên một hồi trong lòng.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

*

Xe chạy thần tốc, tốc độ nhanh hơn bình thường khiến cho Ân Dao phải chuyên chú lái xe, không phát hiện ra nụ cười hời hợt trên môi Diệp Cẩn Niên đã biến mất không thấy đâu, hàng lông mi rủ xuống thấp che khuất tia sáng hơi lóe lên trong tròng mắt đen.

Suốt hai giờ đồng hồ, Ân Dao tưởng rằng cô đang chăm chú vào so sánh chỗ tài liệu trong tay, nhưng chỉ có bản thân Diệp Cẩn Niên mới biết, đống chữ trên trang giấy, một nửa chữ cô cũng chưa từng để lọt vào trong mắt.

Bởi vì, bức ảnh đó.

Gương mặt trong bức ảnh đó, cô đã từng nhìn hai mươi mấy năm. Cô quen thuộc với từng biểu cảm của cô ấy, cũng biết rõ, dưới đuôi lông mày bên trái của cô ấy, có một vết sẹo mờ mờ bằng khoảng hạt gạo.

Cô từng là chủ nhân của gương mặt đó, đến tận bây giờ vẫn còn quyến luyến nụ cười tự nhiên thời niên thiếu khi đó.

Qua nhiều năm ngắm lại vẻ tươi trẻ của mình lúc trước, loại cảm giác đó rất phức tạp, ưu thương, cảm thấy mất mát, còn có sự nghi ngờ.

Ân Dao không phát hiện ra, cô ấy sẽ không chủ động nhắc tới Lâm Thụy ở trước mặt những người khác, cho dù là có ai nhắc tới hắn, Ân Dao cũng sẽ nói lảng sang chuyện khác theo bản năng.

Nhưng mới vừa rồi ở trên tầng, cô ấy lại dùng Lâm Thụy để giải thích.

Trước đây không lâu, trong lúc vô tình Thiệu Tư Hữu đã nói, sau khi Lâm Thụy xử lý ổn thỏa chuyện của nhà họ Hàn, đã cùng cả nhà ra nước ngoài thăm Lâm Vũ Phỉ, cho nên lúc hai nhà Thiệu - Diệp ký hợp đồng, khi đó Lâm Thụy đã không còn ở trong nước nữa rồi.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Vậy tại sao Ân Dao lại phải nói dối bằng một cái cớ gượng ép như vậy?

Nhìn từ góc độ chụp ảnh, bức ảnh này rõ ràng đã được chụp vào lúc cô không biết, khi đó cô vẫn đang là học sinh của trường Y Nhĩ, nhà họ Thiệu lúc đó vẫn đang định cư ở nước ngoài chưa trở về nước, tại sao ảnh của cô lại xuất hiện ở chỗ đó?

Sự yên tĩnh trong xe bị một hồi chuông điện thọai đột ngột cắt đứt, Ân Dao thuần thục đeo tai nghe vào ấn nút tiếp nhận, sau cái quẹo mạnh mẽ xe bị phanh lại đột ngột, nhanh chóng dừng ở bên đường.

Dây an toàn chặn ở trước ngực ngăn cản lực quán tính làm cho Diệp Cẩn Niên lấy lại được tinh thần, quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, bên ngoài cửa chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc đang đỗ lại, dưới cái nhìn của cô, Thiệu Tư Hữu đi qua, đồng thời kéo cửa ra.

Mở cửa, kéo người, nhét vào bên trong xe, tất cả động tác được tiến hành liền một mạch, chỉ trong chớp mắt, Diệp Cẩn Niên đã ngồi bên trong chiếc xe Bentley của Thiệu Tư Hữu, giọng nói bất mãn của Ân Dao xuyên qua cửa sổ xe, loáng thoáng truyền vào, rất nhanh đã bị tiếng khởi động xe bỏ rơi rất xa.

Bóng dáng của mỹ nhân họ Ân qua chiếc gương chiếu nhanh chóng biến thành một điểm nhỏ, sau đó không nhìn thấy nữa.