Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 67: Tọa đàm




Khách sạn Thiên Triều gần tập đoàn Thiệu thị, là một trong số không nhiều khách sạn nằm dưới trướng của Thiệu Thị.

Bên cạnh cửa sổ sát đất trên tầng ba, một cô gái với thân hình mảnh khảnh và một cô nhóc có vẻ mặt ngây thơ đang ngồi đối diện với nhau, cô gái cười ngọt ngào, phong thái khéo léo, cô nhóc được bao bọc trong chiếc áo bông thật dầy, khuôn mặt tinh xảo động lòng người.

Đối với việc Sở Nhược không mời mà đến, Diệp Cẩn Niên cũng chẳng để ý, vừa thích thú nhìn xuống đám đông tấp nập đang bận rộn phía dưới, vừa tùy ý gắp lên một con tôm cho vào trong miệng, ngay sau đó lông mày liền cau lại.

Thiệu Tư Hữu thực sự nên điều chú Vu đến đây để đảm nhận chức đầu bếp, mùi vị của món ăn này so với tay nghề của chú Vu, thật sự là chênh lệch quá xa, thậm chí ngay cả bằng Lâm Vũ Phỉ cũng không được, ừm, Lâm Vũ Phỉ làm món tôm cũng không tệ.

"Hình như Niên tiểu thư rất sợ lạnh." Sở Nhược vẫy nhân viên phục vụ gọi một ly nước trái cây, nhìn Diệp Cẩn Niên bọc giống như Tiểu Tống Tử (bánh chưng nhỏ), lên tiếng nói.

Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái đáp lại, ánh mắt vẫn thả ở bên ngoài cửa sổ, từ vị trí của bọn họ nhìn ra, vừa vặn có thể trông thấy cửa chính của tập đoàn Thiệu thị.

Đối với cách cư xử lạnh nhạt của Diệp Cẩn Niên, Sở Nhược cũng không để lộ ra quá nhiều sự lúng túng, mà tự nhiên nói: "Thật sự không ngờ, người cổ đông thần bí đó lại là tổng giám đốc của Diệp Thị, xem ra Niên tiểu thư đã biết từ rất lâu trước đây rồi."

"Ừm." Diệp Cẩn Niên không chút để ý đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ lởn vởn nơi cửa chính của tập đoàn Thiệu Thị, chân mày nhíu lại, gần hết thời gian nghỉ trưa rồi, sao cuộc họp vẫn còn chưa kết thúc đây.

"Nhưng mà xem ra, hình như tổng giám đốc Diệp cũng rất kinh ngạc…"

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Sở Nhược tiếp tục lên tiếng, bên cạnh thi thoảng lại có người khách dùng cơm xong đi qua, khiến cho cô ta không thể không ngắt cuộc nói chuyện lại mấy lần, giữa lông mày để lộ ra vẻ hơi khó chịu.

Diệp Cẩn Niên âm thầm thu động tác nhỏ này vào trong mắt, khóe môi khẽ cong lên.

Tầng ba là nơi phục vụ cho đối tượng khách hàng thông thường của khách sạn Thiên Triều, môi trường tự nhiên không thể so được với những phòng ăn riêng trên tầng. Năm năm qua Sở Nhược ở nhà Nam Cung cũng coi như sống trong sự an nhàn sung sướng, dĩ nhiên không thể coi là một cô gái mồ côi khốn khổ như đã tự xưng được.

Cuối cùng, sau khi cuộc nói chuyện bị cắt ngang đến lần thứ ba, sự kiên nhẫn của Sở Nhược đã bị cạn kiệt.

"Nhạc Nhạc, em ghét chị lắm hả?" Sở Nhược nhìn Diệp Cẩn Niên bộc lộ vẻ hơi nghiêm tức, thấp giọng hỏi.

"Làm sao có thể chứ?" Diệp Cẩn Niên thu hồi ánh mắt, khẽ cười lắc đầu một cái, vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại.

Ghét cô? Quan hệ của tôi với cô làm sao có thể dùng một chữ ‘ghét’ đơn giản để hình dung?

"Thế hả, vậy thì tốt," Khóe môi Sở Nhược giật giật, rõ ràng không tin lời Diệp Cẩn Niên, "Nếu không ghét, vậy em hãy nghe lời khuyên của chị, nhà Nam Cung và nhà họ Diệp có ân oán, em không được tham gia vào nữa. Mặc dù chị không biết tại sao em phải giúp đỡ nhà họ Diệp, nhưng cái này dù sao cũng là ân oán giữa hai nhà bọn họ, ngay cả là nghĩ đến công dưỡng dục mình nhiều năm của Thiệu Thị, em cũng không nên xen vào."

Diệp Cẩn Niên tò mò mở to mắt nhìn, cái này có được coi là đang uy hiếp không? Mang nhà họ Thiệu ra để uy hiếp cô?

"Chị Sở Nhược là đang nói đến tờ giấy chuyển nhượng cổ phần vừa rồi sao?" Hành động chỉ ra tờ giấy chuyển nhượng cổ phần này đích thực là đã có chút liều lĩnh.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Cái này chỉ là một phần nhỏ, Nhạc Nhạc, chị cũng là muốn tốt cho em, có một số việc em còn nhỏ, không hiểu được đâu." Sở Nhược nói giọng chậm rãi, nhìn Diệp Cẩn Niên nói tiếp: "Ở thành phố Kì Lâm, nhà họ Diệp cũng đã từng được coi là hiển hách một thời, em giúp bọn họ như vậy, chẳng phải là đang bồi dưỡng cho đối thủ cạnh tranh của Thiệu thị sao?"

Đây chính là Sở Nhược, khôn ngoan, hiểu rõ cách mượn lực dùng lực, dùng lợi ích của Thiệu Thị để thuyết phục con gái nuôi của nhà họ Thiệu, lý do thực sự rất đầy đủ.

Diệp Cẩn Niên biết nghe lời gật đầu, im lặng không phát biểu bất kỳ câu nào.

Thấy Diệp Cẩn Niên giống như đã bị mình thuyết phục, trong mắt Sở Nhược thoáng qua vẻ vui mừng.

"Về chuyện tờ giấy chuyển nhượng cổ phần em nói, em có thể nói cho chị biết, em biết được thông tin này từ đâu không?"

Lúc vừa rồi ở trong phòng họp, vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Cẩn Niên không giống như là giả, nếu như ngay cả cô ta cũng không biết, vậy một người ngoài như Niên Nhạc Nhạc tại sao lại biết được, điều này khiến cho Sở Nhược vô thức nhớ lại việc Niên Nhạc Nhạc đã hãm hại mình lúc ở trong bệnh viện bốn năm trước, đã nói ra chuyện ly hôn của bọn họ.

Người đứng sau Niên Nhạc Nhạc, rất đáng sợ.

Diệp Cẩn Niên cười lạnh, Sở Nhược, cô là đang sợ ư?

Liếc nhìn bên dưới tầng, Nam Cung Minh Húc và Diệp Cẩn Nhiên đang đi song song ra khỏi cửa chính của Thiệu Thị, Sở Nhược cuối cùng cũng không có được vẻ bình thản mà Nam Cung Minh Húc vẫn duy trì, mặc dù cổ đông trong công ty mình bỗng chốc thay đổi, nhưng Nam Cung Minh Húc vẫn như cũ, có thể ứng đối được với sự mặt biến đổi hỗn loạn như thường, Sở Nhược lại là người rối loạn trước tiên.

"Nhạc Nhạc." Không đợi Diệp Cẩn Niên trả lời, giọng Sở Nhược có chút gấp gáp.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Nếu chị đã nói đó là chuyện của nhà họ Diệp và nhà Nam Cung, vậy chị đang lấy thân phận gì để tham gia đây?" Diệp Cẩn Niên tự động bỏ qua câu hỏi của Sở Nhược, hỏi ngược lại.

Sở Nhược hơi sững người, ngay sau đó liền giương lên nụ cười không rõ ý vị: "Nhạc Nhạc, chị không cho là em không biết thân phận của chị."

"Người tình?" Diệp Cẩn Niên đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ, hai chữ được thốt ra từ trong miệng khiến sắc mặt Sở Nhược lập tức biến đổi.

Biên bản hội nghị của tập đoàn Thiệu thị đều được tập hợp lại bằng cách thu âm giọng nói, cho nên những chuyện mấy người bọn họ nói trong cuộc họp đều được hiển thị trên giấy không sót một chữ.

Diệp Cẩn Niên cười thầm, chị gái vẫn giống như trước đây, không chút nể tình.

Trong mắt Sở Nhược lóe lên tia tức giận, đang định mở miệng thì một bóng dáng màu xanh lam từ nơi không xa đi tới, trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh Diệp Cẩn Niên.

"Niên Nhạc Nhạc, thì ra cô không đi học lại chạy đến đây?"

Mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, trong giọng nói của cậu thiếu niên mang theo chút kinh ngạc, nụ cười sáng ngời như ánh dương, gương mặt rất đẹp, chỉ có điều bên má lại dán một miếng băng keo cá nhân làm phá hỏng cái đẹp tổng thể của hắn.

Người tới trên mặt nở nụ cười nhìn Diệp Cẩn Niên, chỉ tay vào Sở Nhược phía đối diện, hỏi "Ê, bạn của cô?"