Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 56: Kỷ niệm ngày thành lập trường




Sau tuyết đầu mùa, cũng đến ngày trường Y Nhĩ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Khi màn đêm buông xuống, bên trong khuôn viên trường học đèn hoa rực rỡ, trong hội trường mang phong cách Châu Âu sáng rực như ban ngày, từng hồi nhạc du dương từ bên trong truyền ra, trên cửa chạm trổ hoa văn cổ xưa, phản chiếu những bóng người nhộn nhịp đi qua đi lại trong hội trường.

Y hương tấn ảnh(*), cười cười nói nói, khung cảnh trường học hòa trong tiếng nhạc.

(*) Y hương tấn ảnh: Hình dung những người con gái ăn mặc rất xinh đẹp, lộng lẫy.

Trong bóng đêm, một chiếc xe của tư nhân sang trọng từ từ chạy đến, chầm chậm dừng trước cửa hội trường, nơi đó đã có người chờ sẵn từ trước.

Cửa xe được một đôi tay thon dài kéo ra, để lộ một khuôn mặt thiên sứ - tinh xảo, thuần khiết của cô gái bên trong, trang điểm nhẹ nhàng, trang nhã, đôi mắt trong suốt, đôi môi ẩm ướt khẽ cong lên, mái tóc dài đổ xuống hai vai, một chiếc cặp tóc khảm kim cương được kẹp bên phía tóc trái, làm nổi bật mái tóc dài đen tuyền, ánh lên vẻ lấp lánh.

Có điều kỳ quái là, trên người cô gái được bao bọc trong một chiếc áo khoác thật dày, từ xa xa nhìn lại giống như một cái bánh chưng trương phình lên, cùng lúc với cửa xe được mở ra, khí lạnh cũng ùa vào trong xe, trong đôi mắt trong suốt như hồ thu của cô gái nhỏ, rõ ràng hiện lên vẻ chùn bước, cơ thể co rúm vào trong xe, chậm chạp không chịu đi xuống.

"Nhạc Nhạc, cô lúc này… rất đặc biệt đó." Sau khi mở cửa xe ra, thấy Diệp Cẩn Niên được bao bọc kín mít đến dị thường, nụ cười trên môi Lâm Thụy rõ ràng đã cứng đờ, nhưng vẫn thân sĩ đưa tay về phía Diệp Cẩn Niên, ý bảo cô khoác vào cánh tay mình.

Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi vật lộn, sau khi siết thật chặt áo khoác lại lần nữa, mới chần chừ đưa tay khoác vào cánh tay Lâm Thụy, từ trong xe đi xuống.

Mới vừa bước chân ra, theo bản năng liền rụt cổ lại, thật là lạnh.

Đối với thân thể sợ lạnh cực độ của Niên Nhạc Nhạc, nhiệt độ xuống thấp như vậy chính là sự dày vò cực hạn, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu, Diệp Cẩn Niên cũng không có ý định tham gia buổi dạ hội kỉ niệm ngày thành lập trường lần này.

Nhưng mà, trước khác bây giờ khác.

Nghĩ tới hai vị đại thần một lớn một nhỏ của nhà họ Thiệu, Diệp Cẩn Niên cũng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bước ra khỏi cửa.

Trong đầu lại nổi lên khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên cảm thấy nơi mí mắt lại bắt đầu có chút nóng lên.

Cho tới bây giờ, Diệp Cẩn Niên vẫn còn rất nghi ngờ, bản thân cô luôn luôn nhạy bén, lúc đó làm sao lại không hề né tránh, mà từ đầu đến cuối, bộ dạng lại cứ ngơ ngơ ngác ngác.

Vừa nghĩ, người đã cùng Lâm Thụy tiến vào trong hội trường, khi toàn thân được sự ấm áp trong hội trường bao vây, cặp lông mày nhíu lại của Diệp Cẩn Niên cũng được buông lỏng ra rất nhiều.

Dạ hội kỷ niệm ngày thành lập trường của trường Y Nhĩ khác với với buổi lễ ban ngày, tiệc tối được cử hành trong hội trường, cũng không phải là tất cả các học sinh đều có tư cách tham gia.

Gia thế, giàu có, địa vị cùng với thành tích, những thứ này đều là nhân tố để nhà trường cân nhắc, mà thành tích, chỉ là tiêu chí bét nhất.

Thay vì nói đây là buổi tiệc chúc mừng một năm một lần của trường Y Nhĩ, chẳng thà nói là buổi dạ hội tư nhân của nhóm con em trường Y Nhĩ, nhằm trao đổi để hiểu rõ, thân thiết hơn nữa.

Người có thể tham dự buổi tiệc tối này, không ai là không có gia thế, bối cảnh hùng hậu cả.

Cho nên, khi Diệp Cẩn Niên được bao phủ giống như cái bánh chưng xuất hiện giữa đám người lộng lẫy, sáng sủa, tự nhiên rất được chú ý. Từ lúc cô vừa mới bước chân vào cửa, thì đã có vô số cặp mắt tò mò nhìn sang, trong ánh mắt mang theo vẻ thích thú lẫn lộn, mà Lâm Thụy bên cạnh, diễn vai người bạn trai cực tốt, cho dù đối phương có dùng ánh mắt như thế nào quan sát, hắn cũng đều phát huy được phong độ thân sĩ đến hoàn mỹ.

Lúc này, thầy hiệu trưởng béo tốt đang đứng trên đài phát biểu với khí thế khoáng đạt, dõng dạc, kể về thành thích năm qua của trường Y Nhĩ, mà bên dưới đài, mọi người tụm hai, tụm ba ghé tai nhau chuyện trò, chẳng có ai để ý nghe hiệu trưởng nói gì, chỉ cần đến khi giáo viên chủ nhiệm vỗ tay, thì cũng hùa theo hưởng ướng vỗ theo mấy cái là được rồi.

Diệp Cẩn Niên chọn một góc vắng vẻ ngồi xuống, lúc mới đầu còn nhìn xem bốn xung quanh, ngay sau đó, lại bắt đầu đùa nghịch ngón tay, gương mặt không có vẻ hứng thú lắm.

"Quái lạ, hôm nay Quý Thừa Hi lại không có bạn gái đi cùng…" Mấy cô nữ sinh bên cạnh túm tụm lại một chỗ bàn luận xôn xao, lọt vào tai Diệp Cẩn Niên.

"Không thể nào, mỗi một năm kỷ niệm ngày thành lập trường hắn đều là người mở màn, không có bạn nhảy sao được." Lập tức có tiếng phản bác sau đó.

"Cũng đúng, Thừa Hi sao có thể đơn độc được…" Giọng cô gái mang theo vẻ ái mộ không chút giấu giếm.

Quý Thừa Hi?

Diệp Cẩn Niên cảm thấy cái tên này hình như hơi quen quen, trong nhất thời không thể nhớ được đã nghe qua ở đâu. Vì vậy quay đầu nhìn Lâm Thụy bên cạnh, vốn muốn hỏi hắn xem Quý Thừa Hi là thần thánh ở phương nào, lại phát hiện lực chú ý của Lâm Thụy hoàn toàn không đặt ở trên người mình, chứ đừng nói chi là để ý đến cuộc tán gẫu của mấy nữ sinh.

"Sau đây tôi tuyên bố, buổi dạ hội kỷ niệm ngày thành lập trường bây giờ bắt đầu!" Trên đài, thầy hiệu trưởng béo tốt rút cuộc cũng kể xong những câu chuyện cũ rích, cao giọng tuyên bố, sau đó hòa ái nhìn về phía một thiếu niên tuấn tú: "Thừa Hi, em và bạn gái mở màn thôi."

Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, trong tiếng reo hò, một cậu thiếu niên trong bộ vest đen, khuôn mặt tuấn tú từ từ đứng dậy, gật đầu với hiệu trưởng, ánh mắt quét khắp hội trường, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Mà trong thời khắc hắn đứng dậy, ánh mắt Diệp Cẩn Niên chợt lóe sáng.

Đây chính là Quý Thừa Hi?

Cô đã từng gặp cậu thiếu niên này, ở Dạ Dụ.

Lần trước đến Dạ Dụ gặp Long Việt, trong lúc cô vô tình cứu được Ân Dao bị người ta bỏ thuốc, lúc ấy, trong những người cùng đi chung với Lâm Vũ Phỉ, hắn chính là người cầm đầu nhóm đó.

"Nhìn xem, là Thừa Hi nha, thật không hổ danh là tài tử đệ nhất…"

"Đẹp trai thật…"

Bên cạnh truyền đến những âm thanh của mấy kẻ háo sắc.

Khi Diệp Cẩn Niên nghe thấy hai chữ ‘tài tử’ được phát ra từ miệng mấy cô nữ sinh, thì trong đầu thần tốc hiện lên cái gì đó, lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm xấu.

Sự thật chứng minh, dự cảm của Diệp Cẩn Niên tuyệt đối chính xác.

Lời của mấy nữ sinh vừa dứt, người được toàn hội trường nhìn chăm chăm - ‘tài tử tiêu điểm’ đã chuyển hướng nhìn sang phía này. Sau đó, đi về phía Diệp Cẩn Niên.