"Niên Nhạc Nhạc, quả nhiên là em."
Cửa xe được chầm chậm đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn, rất không vui xuất hiện trước mặt Diệp Cẩn Niên.
"Anh nói thấy em trong tivi, chú Vu lại bảo anh hoa mắt, có hóa thành tro anh cũng nhận ra em, đồ ngốc."
Cậu thiếu niên nho nhỏ trước mặt, so với bốn năm trước, cái đầu đã cao
hơn cả một đoạn lớn, gần bằng Diệp Cẩn Niên rồi, trên khuôn mặt tuấn tú
vẫn tồn tại nét ngây thơ, đôi môi mỏng hồng hồng vểnh lên, trong con
ngươi đen nhánh rõ ràng viết đầy niềm vui, lại vẫn như cũ giả vờ ra vẻ
mặt ghét bỏ nhìn sang, bộ dáng cao cao tại thượng(*) đáng bị ăn đòn
giống hệt ngày trước.
(*) Cao cao tại thượng: ý chỉ địa vị tôn quý, hoặc thái độ kiêu ngạo coi rẻ người khác
Ngoài nhị thiếu gia Thiệu Mục Ân của nhà họ Thiệu ra, còn có thể là ai đây?
"Mục Ân, đã lâu không gặp." Diệp Cẩn Niên nhìn cậu bé trai xuất hiện
trước mắt, có chút chột dạ cười cười, bốn năm qua, kì nghỉ đông năm nào
Thiệu Mục Ân cũng chạy ra nước ngoài thăm ông nội, rồi ở lại một thời
gian, cho đến một năm trước, Diệp Cẩn Niên bị ông ngoại đưa về nơi ở của dòng họ Bố Tư Nặc, hai người mới cắt đứt liên lạc.
Lần này trở lại thành phố Kì Lâm, bị tiểu tổ tông này tóm gọn, không thể thiếu chuyện, sẽ bị cậu làm cho tổn hại một chút.
"Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, chạy đến cuộc họp báo của tập đoàn Nam Cung xem náo nhiệt, cũng không biết đường về nhà sao?" Quả nhiên, Thiệu Mục
Ân mới vừa từ trên xe xuống, liền khẽ gầm gừ với Diệp Cẩn Niên: "Mấy
ngày trước anh trai đến trường tìm em, trở về nói em xin nghỉ ở nhà học
thêm, kết quả em lại tự mình chạy về đây chơi, em như thế đúng là có
chút quá đáng rồi!"
Anh?
Diệp Cẩn Niên sững người, Thiệu Tư Hữu qua đó thăm mình ư? Trong trí nhớ của cô, bốn năm rời khỏi thành phố Kì Lâm, từ đầu đến cuối anh đều lấy
lí do công việc mà không ra mặt, ngoài việc năm nào vào sinh nhật cô
cũng gửi tin chúc mừng ra, bọn họ không hề liên lạc, chỉ có điều, mặc dù không gặp mặt, chậu hoa mẫu đơn được đặt bên cửa sổ phòng cô, vẫn càng
ngày càng tươi đẹp, nhớ đến cặp mắt ấm áp đó, lại khiến cho từng đợt
sóng ấm áp lan tràn trong đáy lòng cô.
Chủ nhân của cặp mắt đó, đã đến thăm mình? Sao mình lại không hề biết chút gì đây?
"Lại ngẩn người, sao đã rời đi lâu như vậy rồi, vẫn còn ngây ngốc như
trước hả." Thiệu Mục Ân đưa tay ra quơ quơ trước mặt Diệp Cẩn Niên, lại
thử thăm dò chọc chọc vào gò má mềm mại của Diệp Cẩn Niên, lẩm bẩm trong miệng.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Diệp Cẩn Niên giả vờ rụt cổ, né tránh sự động chạm của Thiệu Mục Ân
không để lại dấu vết, động tác này lọt vào trong mắt một tiểu thiếu gia, lập tức dẫn tới sự bất mãn, nhưng không chờ Thiệu Mục Ân kịp phác tác,
Diệp Cẩn Niên liền ra vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn cậu nói: "Mục Ân,
trời mưa lạnh quá."
Mưa thu lạnh run, trên người Diệp Cẩn Niên cũng không mặc nhiều, ngoài
miệng nói là lạnh, cơ thể cũng rất phối hợp rùng mình một cái, ánh mắt
nhìn Thiệu Mục Ân càng phát ra vẻ ai oán.
"Lạnh còn không lên xe." Thiệu Mục Ân trừng mắt, liền kéo tay Diệp Cẩn
Niên, không chút dịu dàng nhét cô vào sau xe, mặt khác, trong miệng vẫn
không quên lầm bẩm câu cửa miệng của mình, đại ngốc nghếch.
Theo sự căn dặn của Thiệu tiểu thiếu gia, nhiệt độ trong xe được để đủ
độ, Diệp Cẩn Niên vốn muốn nói tài xế cho giảm xuống một chút, nhưng ánh mắt tự cho là hung ác của người nào đó làm cho cô cấm khẩu.
Người tài xế còn rất trẻ, là gương mặt xa lạ với Diệp Cẩn Niên, nhìn
thấy Diệp Cẩn Niên lên xe, chỉ ngượng ngùng gật đầu chào, lúc hỏi Thiệu
Mục Ân muốn đi đâu, thì nhận được điệu bộ siêu cấp xem thường của tiểu
tổ tông.
"Đương nhiên là về nhà!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, hồng hào
của một tổ tông nào đó, vì nhiệt độ quá cao trong xe mà xuất hiện hai
mảng hồng rõ rệt, trong miệng vẫn không quên lầu bầu một câu: “Sao lại
cũng ngốc nghếch như Niên Nhạc Nhạc chứ.”
Ở một bên, Diệp Cẩn Niên khẽ cười, tinh tế thưởng thức phần ấm áp xa
vắng đã lâu này, dĩ nhiên, nếu không có câu nói sau cùng đó của tiểu
thiếu gia, có lẽ cô sẽ càng vui hơn.
Dọc đường đi, nghe Thiệu Mục Ân liệt kê đủ các loại ‘việc ác’ của mình,
đoạn đường rất nhanh đã tuyên cáo kết thúc, khi cánh cổng biệt thự của
nhà họ Thiệu hiện ra trước mắt, đột nhiên Diệp Cẩn Niên có một hồi hoảng hốt, giống như bốn năm qua chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại, cô
lại là Niên Nhạc Nhạc gửi nuôi ở nhà họ Thiệu.
Sau khi Niên Nhạc Nhạc tiến vào cửa, chú Vu từ đầu đến cuối đều cười
không khép được miệng, nhìn dáng vẻ chần chừ không dám tiến lên của ông, do còn ngăn trở về thân phận, Diệp Cẩn Niên chủ động tiến lên ôm ông.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi….” Hai mắt chú Vu đỏ đỏ, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Trước đó, tiểu thiếu gia nói nhìn thấy tiểu
thư Nhạc Nhạc ở trong tivi, tôi còn cho là cậu ấy lừa tôi, trước đấy có
lần ở trên đường cái cũng vậy, cứ nói là đã nhìn thấy tiểu thư, bắt
chúng tôi phải đi một vòng tìm kiếm mới chịu bỏ qua….”
Cậu thiếu niên nhỏ đang nắm tay Diệp Cẩn Niên, nghe thấy vậy mặt đỏ lên, nhưng không có phản bác như thường ngày, mà lúng túng chuyển tầm mắt
đi, đẩy đẩy Diệp Cẩn Niên, ngoài miệng vẫn ngoan cố như trước: “Bẩn chết đi được, nhớp nha nhớp nháp.”
“Đúng đúng, xem ra tôi vui quá….” Lúc này chú Vu mới nghĩ ra, nên để cho Diệp Cẩn Niên đi thay bộ đồ ướt sũng trên người, vội vàng nói: “Tiểu
thư Nhạc Nhạc trước tiên lên tầng thay quần áo sạch đã, tôi cũng phải đi gọi điện thoại cho đại thiếu gia đây, không biết cuộc họp đã kết thúc
chưa….”
“Niên Nhạc Nhạc, còn không mau lên tầng đi!” Nghe thấy câu nói của chú
Vu, trong mắt Thiệu Mục Ân chợt thoáng qua tia ảm đạm, quay đầu lại,
phát hiện Diệp Cẩn Niên vẫn còn đang đứng bên cạnh mình, lập tức trợn
trừng mắt lên.
Diệp Cẩn Niên buồn cười, ngoan ngoãn đi lên tầng, trong bụng cười thầm,
quả nhiên vẫn con trẻ con, tính khí không thay đổi chút nào.
*
Diệp Cẩn Niên vốn đang nghĩ, mình đã rời đi bốn năm, những quần áo ở nhà họ Thiệu đã không còn mặc vừa từ lâu rồi, nhưng chờ đến khi cô kéo cánh tủ treo quần áo ra, mới phát hiện mình đã lo lắng thừa, một tủ đầy quần áo được treo gọn gàng, nói là may đo theo người cô cũng không phải là
quá. Diệp Cẩn Niên nghi ngờ lật đi lật lại, lại phát hiện ra ở trong
góc, những bộ quần áo so với dáng người của mình nhỏ hơn một chút, vẫn
chưa bị bỏ đi, mà được gói gọn lại, xếp chỉnh tề, để chồng lên nhau.
Sự bày biện trong phòng không có gì thay đổi, nhưng giống với căn phòng ở nước ngoài của mình, trên bệ cửa sổ cũng có một chậu hoa mẫu đơn, rõ
ràng chậu hoa được cắt tỉa rất tỉ mỉ, cành lá sum xuê theo từng lớp rõ
ràng, tươi đẹp đến nỗi không gì sánh được.
Đây là loại hoa mẹ thích nhất. Diệp Cẩn Niên khẽ cong môi, ngón tay đặt
trên cánh hoa tươi đẹp, tinh tế lướt qua, cảm xúc mềm mại làm lay động
những nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng cô.
Thành Y từng tò mò, tại sao Thiệu Tư Hữu lại đưa thứ này cho cô, thậm
chí, ngay cả những bông hoa cũng rõ ràng đã bị hao mòm, chỉ có mình cô
biết, hoa muốn gọt giũa phải coi sóc cuống trong chậu, cái này cũng xuất phát từ việc cô rất rất không muốn xa rời quê hương.
“Niên, Niên Nhạc Nhạc?” Khi Diệp Cẩn Niên sạch sẽ lại xuất hiện lần nữa ở phòng khách, Lâm Thuỵ vẻ mặt mờ mịt, đi vội vã từ bên ngoài vào, rõ
ràng đã bị người đột ngột xuất hiện trước mặt làm cho sợ hết hồn, ngay
sau đó liền hiểu, nguyên nhân Thiệu Tư Hữu đột nhiên rời khỏi cuộc họp,
ngượng ngùng lùi về phía sau mấy bước.
Diệp Cẩn Niên vẫn không nhúc nhích, đứng lặng lẽ ở cầu thang nhìn người
đang đi về phía mình, trên đường cong cơ thể là bộ vest màu trắng chỉnh
tề, kiểu dáng thiết kế thanh lịch, rõ ràng là để mặc tham dự ở những nơi quan trọng, những sợi tóc bị nước mưa xối ướt có vẻ hơi bết vào, lại
không hề khiến cho người ta cảm thấy nhếch nhác chút nào, đôi con ngươi
đen nhánh như mực nhìn chằm chằm cô, giống như có nhiều điểm sáng di
động, xoắn xuýt thành một mạng lưới sâu thăm thẳm, khiến cho người ta
không thể di dời tầm mắt.
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc ẩm ướt vẫn chưa kịp sấy khô
của cô, bờ môi tao nhã dần dần phác ra một đường cong hoàn mỹ, giọng nói dịu dàng như trước đây:
“Nhạc Nhạc, chào mừng em trở về nhà.”