Edit: Thu Lệ
Bỗng dưng dừng bước chân lại, Diệp Cẩn Niên quay đầu nhìn về Dì Vãn hỏi thăm: "Nơi này còn có những người khác biết?"
Sắc mặt của dì Vãn cũng biến thành nghiêm túc, nhiều năm trước, sau khi bà rời khỏi khỏi thành phố Kỳ Lâm, vì nhớ nhung con gái còn nhỏ nên đã bắt chước kết cấu của nhà Tổ họ Diệp để xây dựng nên biệt thự này, ngay cả Flores cũng không hiểu rõ bí mật trong đó, chứ đừng nói chi là những người khác, chỉ ngoại trừ...
"Lynda từng nhìn thấy dì dùng một lần, nhưng đáng lẽ không phải là cô ấy mới đúng." Dì Vãn nghĩ rồi nói ra, từ lần bệnh nặng trước, Lynda vẫn ở lại bên cạnh chăm sóc bà, trong một lần lơ đãng bị cô ta thấy.
Mới vừa rồi Lynda bị Diệp Cẩn Niên làm cho Nam Cung Minh Húc mang đi, bây giờ có lẽ đã bị Flores phát hiện, nhìn về mặt thời gian, cũng sẽ không tới đây nhanh như vậy.
Lynda?
Diệp Cẩn Niên chợt nhớ lại trước đây không lâu, Lynda từng khiêu khích mình, chỉ có cô ta mới biết rời khỏi đây như thế nào thôi, lúc ấy cô cho rằng Lynda chỉ đang giận lẩy nên tùy tiện nói một chút, thì ra là có nguyên nhân này ở bên trong.
Dì Vãn sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết về con đường này, nhưng Lynda thì chưa chắc, rõ ràng, con đường này đã không còn an toàn nữa.
Phía trước mơ hồ có ánh đèn pin nhỏ nhẹ đung đưa, giống như ánh nến chập chờn trong gió, nhưng nơi này là lối đi khép kín, tại sao có thể tồn tại gió được? Nhìn bóng tối trong góc không tản ra được,trái tim Diệp Cẩn Niên chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Chúng ta lui về trước đã."
"Có phải là tổng giám đốc Nam Cung không?" Dì Vãn do dự hỏi một câu, trước khi Nam Cung Minh Húc đi, bà từng thông báo cho cậu ta chờ ở phía bên kia, có phải do bọn họ gấp gáp quá cho nên tiến vào?
Đi đường này đã coi như là đánh cuộc được ăn cả ngã về không, nếu bây giờ lui về, Flores tuyệt đối sẽ không nương tay với Diệp Cẩn Niên.
Cái gọi là tình thế nóng lòng sẽ bị loạn, Dì Vãn hoàn toàn không phát hiện loại suy đoán này không Logic đến cỡ nào, Lynda và Nam Cung Minh Húc cùng rời đi, trong thời gian giống nhau, Lynda sẽ không tới đây, Nam Cung Minh húc dĩ nhiên cũng không thể.
Chỉ là, Diệp Cẩn Niên đã không còn thời gian giải thích, kéo tay Dì Vãn đi ngược lại nơi lúc nãy, tiếng bước chân hơi nặng trong thông đạo kích lên tiếng vang giống như là sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, từng vòng từng vòng lượn quanh nơi sau trong lòng, sau đó, sau lưng chợt truyền đến tiếng cười khẽ:
"Diệp Cẩn Niên, đi vội vã như vậy làm cái gì?"
*
*
Đêm, dần dần dày đặc.
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy xuống núi, đến khúc quanh về thành phố trên quốc lộ, trực tiếp lái thẳng hướng về thành phố, khi đến trạm xăng dầu dọc đường, dừng lại trước một trụ xăng chờ đổ xăng. Trên xe mấy người xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi 24h gần đó, sau hai phút, lại lên xe rời đi.
Mới vừa khởi động, chiếc xe Porsche màu xám tro theo sát phía sau lập tức đuổi theo kịp, còn có mấy người bước nhanh vào trong cửa hàng tiện lợi dò xét một vòng, cho đến khi không phát hiện người khả nghi xuống xe, mới rối rít rời đi.
Mà trong chiếc xe vừa mới đổ xăng xong, một đôi tròng mắt đen tỉnh táo nhìn những người đó rút lui hết, mới lấy điện thoại di động ra bấm gọi đi: "Tư hữu, những người đó đã đi rồi."
*
*
"Diệp Cẩn Niên, a, không đúng, bây giờ tôi phải gọi cô một tiếng Niên Nhạc Nhạc rồi." Trong bóng tối, một người phụ nữ từ từ bước ra, cô ta mặc bộ đồ công sở màu đen bó sát buộc vòng quanh vóc người mảnh khảnh, trên tay quấn băng vải, tóc dài cột tại sau ót, rút đi vẻ nhu nhược thường ngày, bên môi chứa đựng một nụ cười lạnh lùng: "Cô đoán xem, giả như lần này cô lại chết trong tay tôi, thì cô có cơ hội sống lại một lần nữa không?"
Diệp Cẩn Niên nheo lại mắt Sở Nhược đang từ từ đến gần, tỉnh táo tính toán cục diện lúc này, từ trong góc có bốn người đi ra cũng nhanh chóng vây quanh hai người, bất kể là từ hành động hay đến hơi thở, đều không đơn giản.
Quả nhiên là báo ứng kiếp này, ban ngày cô mới cứu người phụ nữ này, bây giờ báo ứng đã lập tức tìm tới cửa.
Khi Sở Nhược đi ra Dì Vãn cũng đồng thời bước lên một bước, chắn trước người Diệp Cẩn Niên, đây cũng là nguyên nhân cố ý đi theo Diệp Cẩn Niên, giả như thật bị người của Flores phát hiện, cố kỵ có bà ở đây, nguy hiểm của Diệp Cẩn Niên sẽ giảm xuống rất nhiều.
Khi thấy rõ người đi ra là Sở Nhược, không đợi Diệp Cẩn Niên mở miệng, Dì Vãn liền kinh ngạc ra tiếng."Y Đằng Nhược?"
"Phu nhân, rất vinh hạnh vì bà còn nhớ tôi." Sở Nhược mông môi, rất là cung kính hành lễ với Dì Vãn: "Nếu như bây giờ bà muốn trở về, bọn họ sẽ để cho bà đi."
"Cô là người nhà Y Đằng, nếu Lynda đã nói cho cô biết con đường bí mật này, vậy cũng có nói cho cô biết thân phận của nó ở đây là gì chứ?" Dì Vãn cười lạnh, cầm ngược tay Diệp Cẩn Niên, thấp giọng giải thích với Diệp Cẩn Niên một câu: "Lynda là con gái nuôi nhà Y Đằng."
Diệp Cẩn Niên hiểu rõ gật đầu, quả nhiên, Flores đặc biệt tin tưởng nhà Y Đằng, Thành Minh, Sở Nhược còn có Lynda, đều được tuyển chọn từ nhà Y Đằng.
"Không sai, là thế thân của Diệp Cẩn Niên, Lynda còn nói cho tôi biết, thiếu gia Flores cũng không biết đến con đường mật đạo này." Sở Nhược cười như không cười nhìn hai người, "Nếu phu nhân không muốn đi, vậy thì đừng đi, vừa đúng mẹ con đi chung một đường."
"Cô dám!" Dì Vãn tức giận trách mắng, đổi lấy một tiếng hừ lạnh khinh thường của Sở Nhược, khẽ giơ tay, bốn người đồng thời tiến tới gần hai người.
"Sở Nhược, ân oán giữa hai chúng ta không cần kéo người khác vào." Diệp Cẩn Niên nhìn Sở Nhược rút đi vẻ mặt ngụy trang, nhàn nhạt mở miệng, không biến sắc đưa Dì Vãn ra sau lưng mình: "Cô cũng không muốn đắc tội với Flores, không phải sao?"
"Vốn dĩ tôi cũng không muốn, nhưng nếu thật sự để cho bà ấy đi, ngày nào đó vì để cho bà ấy vui vẻ mà Flores kết liễu tôi, chẳng phải tôi rất oan uổng hay sao?" Sở Nhược nhún vai cười lạnh nói, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút: "Được rồi Diệp Cẩn Niên, tôi phí miệng lưỡi với cô nhiều như vậy cũng chính là muốn cho cô biết rõ, có kéo dài thời gian nữa cũng như không, bây giờ Minh Húc cũng đã sắp lên máy bay rồi, cô cho rằng sau khi thừa nhận mình chính là Niên Nhạc Nhạc, thì anh ta còn có thể tiếp tục xen vào chuyện của sô nữa sao?"
"Dĩ nhiên, cô cũng không còn cơ hội làm Niên Nhạc Nhạc tiếp nữa rồi, thân thể của con nhóc kia cũng không sống qua khỏi tôi nay." Nói như vậy, trong mắt Sở Nhược thoáng qua vẻ ác độc, nhìn về phía mấy người kia mở miệng: "Trước hết, hãy loại bỏ tên nghiệt chủng trong bụng cô ta, sống chết mặc kệ!"
Mấy người nghe được mệnh lệnh, bắt đầu từ từ thu nhỏ vòng vây lại, dĩ nhiên trước đó Sở Nhược đã từng dặn dò bọn họ, không có ai tùy tiện tiến lên, mà là cẩn thận thống nhất bước chân từ từ thu hẹp bao vây, chờ cơ hội tiến lên.
Nắm tay Dì Vãn, Diệp Cẩn Niên lui từng bước một về phía sau, cho đến hai người đều dựa lưng vào trên vách tường mới dừng lại, sau đó giống như là khoanh tay chịu trói cụp mắt xuống, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ cô đang suy nghĩ gì.
Khoảng cách càng ngày càng gần, thậm chí có thể bị bắt được tiếng hít thở của đối phương, rốt cuộc, tay của một người trong đó thử đưa về phía Diệp Cẩn Niên, bỗng nhiên mạnh mẽ đánh về phía bụng Diệp Cẩn Niên.
Chính là vào lúc này!
Diệp Cẩn Niên bỗng chốc mở mắt, hiện ra ánh sáng lạnh trong tròng mắt! Cùng lúc đó, Dì Vãn vẫn đứng bên cạnh cô ra tay trước, nhấc chân quét về phía người đang tấn công Diệp Cẩn Niên.
Tất cả mọi người coi Diệp Cẩn Niên là kẻ địch lớn, nên không để quá nhiều lực chú ý lên thân thể vẫn hình dáng ốm yếu xuất hiện trước mặt mọi người của Dì Vãn, cho tới dưới tình huống này, tất cả mọi người đều giật mình, mà thừa dịp khoảng không này, đã đủ cho Diệp Cẩn Niên nhanh chóng tránh được một cú đánh mạnh mẽ này.
Ánh lạnh hiện ra, sát khí lạnh thấu xương bắn ra tán loạn từ trong tay Diệp Cẩn Niên, lại ngoài dự đoán không phải tấn công về phía người nào trong bốn bọn họ, mà là... Đèn trên tường.
Choang ——
Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên cùng với đó là bóng tối bao phủ xuống xuống, mật đạo vốn dĩ mờ tối trong nháy mắt lọt vào tối đen như mực trong.
Lấy tĩnh chế động, tất cả tấn công đều dừng lại một thoáng.
Tay Diệp Cẩn Niên và Dì Vãn giao nhau có chút ẩm ướt, vội vàng truyền cho nhau chút tin tức vào giữa lòng bàn tay, nhờ vậy mới lấy được phần ăn ý này, nếu như thất bại, hậu quả không cần nói cũng biết.
Dĩ nhiên, đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
“Tách”! Trong bóng tối bỗng nhiên sáng lên một ánh lửa. Là một trong bốn người đốt sáng bằng bật lửa. Mà một giây tiếp theo, điều anh ta nhìn thấy chính là khuôn mặt chưa nụ cưới quỷ dị, khóe mắt khép lại khẽ cong lên, giống như là đang cười nhạo hành vi của anh ta. Ngay sau đó, là trước ngực đau nhức, cùng với cuối cùng là hiện ra ánh sáng màu đỏ của chiếc dao găm, tất nhiên, đó là máu của mình...
Trong mật đạo, ánh sáng lóe lên ngắn ngủi rồi sau đó lại lâm vào bóng tối, trong không khí bắt đầu có mùi ngai ngái của máu lan tràn, mãnh mẽ kích thích thần kinh người ta.
Trong lúc người đó ngã xuống, Diệp Cẩn Niên đồng thời nhanh chóng nghiêng người tránh né tấn công từ phí khác, trong bóng tối cố gắng hết sức giấu giếm hơi thở của mình.
Bóng tối và ánh sáng đánh vào thị giác, theo bản năng con người sẽ nhắm mắt lại. Mà cô chính là lợi dụng gián đoạn ngắn ngủi này loại trừ đi người đã đốt lên ánh lửa đó.
"Đáng chết, giết cô ta cho tôi!" Tiếng hét giận dữ Sở Nhược vang lên trong mật đạo. Tấn công gần như vậy quá mức bất lợi với cô ta, nếu không phải bởi vì ban ngày đã bị Flores đoạt mất cây súng lục tùy thân, cộng thêm Thành Minh luôn theo dõi như bị trúng tà, cô ta cũng không cần phí sức như vậy. Đáng chết, đều do người phụ nữ Diệp Cẩn Niên này gây họa!
Có vết xe đổ vừa rồi, sẽ không còn ai ngu ngốc lên tiếng tiết lộ vị trí của mình, đáp lại Sở Nhược, chỉ có tiếng vọng lại kéo dài trong mật đạo.
Mất đi thị giác phán đoán, dưới tình huống này những giác quan khác sẽ trở nên tương đối nhạy cảm.
Ở gia tộc Bố Nặc Tư, từng người được đề cử thừa kế đều sẽ tiếp nhận kiểu cường độ huấn luyện giác quan này, mà Diệp Cẩn Niên càng là người nổi bật trong đó.
Trong mật đạo chợt yên tĩnh lại, giống như âm thanh một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Một cơn gió lạnh truyền tới sau lưng, mang theo sát khí lạnh thấu xương, Diệp Cẩn Niên nghiêng người lắc qua, chuẩn xác giữ chặt cổ tay của anh ta. Dao găm lóe ánh lạnh trực tiếp đâm vào xương sườn của anh ta. Cùng lúc đó, nơi khoảng cách chưa đủ một mét, tiếng xé gió bắt đầu khởi động, một công kích khác tràn đầy sát khí đã khởi động.
Diệp Cẩn Niên cả kinh, cô nhớ rõ, đó là vị trí của Dì Vãn.
Không chút do dự, dao găm vốn đã cận kề thân thể của người đó bỗng thay đổi phương hướng, ngăn cản tấn công của một người trong đó thay Dì Vãn.
Tiếng dao găm đâm rách da thịt vang lên lẫn lộn với tiếng kêu rên thật thấp của người đàn ông, máu đặc dính nhuốn đầy lòng bàn tay, tản ra mùi vị làm người ta muốn nôn mửa.
Mà ở trong này, một tiếng xương vỡ vụn nhỏ đã hoàn toàn bị che kín, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của mấy người.
Bởi vì động tác này của Diệp Cẩn Niên, mới khiến người kia dễ dàng thoát ra khỏi khống chế của cô, cũng bởi do vị trí khá xa nên đòn tấn công kia của Diệp Cẩn Niên chỉ làm một trong hai người tấn công Dì Vãn bị thương nặng chứ không đủ để trí mạng.
Thay đổi vị trí lẫn nhau, Diệp Cẩn Niên lui về bên cạnh Dì Vãn.
Trong không khí càng ngày càng nặng mùi máu tươi khiến hô hấp của Diệp Cẩn Niên có chút nặng nề, trong bóng tối, ánh sáng trong trong con ngươi lóe lên u lãnh bén nhọn, coi như trừ đi Sở Nhược, cục diện một chết một thương, ít nhất còn phải diệt trừ một người nữa mới được.
Diệp Cẩn Niên đến gần, Dì Vãn lập tức cảm thấy Diệp Cẩn Niên khác thường, thân thể căng thẳng khác thường khiến cho bà có chút không yên lòng muốn ngăn chặn trước người Diệp Cẩn Niên, lại bị Diệp Cẩn Niên đột nhiên đưa cánh tay trái ra ngăn cản, cùng lúc đó, cảm thấy thân thể Diệp Cẩn Niên chấn động mạnh một cái, bà cả kinh cũng không dám làm bừa.
Cũng chính nhờ một động tác như vậy, làm cho đối phương nhạy bén tìm được cơ hội, tấn công về phía Diệp Cẩn Niên.
Vừa mới tấn công một vòng, Diệp Cẩn Niên gắt gao cắn răng, tập trung tinh thần đối phó với thế tấn công của đối phương, nhưng cơn đau nhức truyền đến từ tay trái đã bắt đầu ảnh hưởng đến phán đoán của cô, dẫn đến sơ ý một chút bị con dao của đối phương đả thương cánh tay trái hành động bất tiện.
Dưới tình thế cấp bách, Diệp Cẩn Niên xoay khuỷu tay mạnh mẽ tấn công vào xương sườn của anh ta, thừa dịp anh tan bị đau rút về tay, đầu dối hung hăng tấn công lên đỉnh đầu, cán dao nặng nề chém lên gáy anh ta.
Theo tiếng đối phương nặng nề ngã xuống đất, Diệp Cẩn Niên giơ tay lên lau đi mồ hôi đã chảy đến khóe mắt. Còn có hai...
Từ từ mở mắt nhìn về phía bên kia mật đạo một cái, Diệp Cẩn Niên chợt có chút tự giễu, cô vậy mà gởi gắm hi vọng vào người đó.
Tay trái đau đớn bứt rứt lan tràn toàn thân, vì đánh với hai người kia thay Dì Vãn, cô bỏ qua cơ hội giết chết đối phương, nhưng cô buông tha không có nghĩa là đối phương sẽ thu tay lại, tiếng động đó bị che giấu dưới tiếng kêu và tiếng xương cốt vỡ vụn, xuất xứ từ cổ tay trái bị thương của cô, mà chính động tác ngăn cản Dì Vãn vừa rồi, không thể nghi ngờ là khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng.
Trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh ngưng tụ lại, chảy xuống theo gương mặt. Diệp Cẩn Niên cố gắng hết sức nhịn được tiếng rên sắp tràn ra khỏi miệng, khiến cơn đau lan tràn ra toàn thân, cuối cùng dần dần hỗn hợp với cơn đau bén nhọn dưới bụng.
Mỗi một động tác đều mạnh mẽ dứt khoát, quyết không dây dưa dài dòng.
Hai chọi ba, nếu là bình thường, Diệp Cẩn Niên rất tự tin liều mạng, nhưng giờ phút này bụng đau nhói đã càng ngày càng rõ ràng, cô không thể mạo hiểm.
Hình như là phát hiện Diệp Cẩn Niên không tập trung, khi hai người còn lại tấn công lên lần nữa, động tác rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều, liên tiếp mất hai thủ hạ, Sở Nhược cũng không để ý đến cánh tay bị thương của mình mà cùng gia nhập vào.
Chiến đấu mấy phen, thể lực của Diệp Cẩn Niên đã sớm gần như cực hạn. Bụng đau đến hơi choáng váng, cảm giác buồn nôn khiến Diệp Cẩn Niên hung hăng cắn chặt răng, trong đầu choáng váng từng mảng. Loại đau đớn này, từng tồn tại trên bàn mổ, thân thể cô đã trải qua.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống, cho dù nhắm mắt lại trong bóng tối, Diệp Cẩn Niên cảm nhận vị mặn chát tràn vào trong mắt, sau đó hóa thành nước mắt cùng nhau chảy xuống.
Trong lòng, đã trở nên tuyệt vọng.
Một lần đánh trả cuối cùng, Diệp Cẩn Niên hung hăng đâm dao găm vào ngực của người phía bên trái, đau đớn đã biến đòn tấn công kế tiếp thành một loại bản năng chết lặng, trong thoáng chốc giống như cảm thấy có một luồng ánh sáng xuyên qua đôi mắt đang khép chặt, đó là màu máu đỏ tươi.
"Diệp Cẩn Niên mày chết đi!" Bóng tối đánh úp lại, cô nghe được tiếng hét cuồng loạn của Sở Nhược.