Hoàng hôn đúng hẹn lại tới, ánh tà dương yên lặng tại đường chân trời, không
cam lòng buông thả ánh sáng cuối cùng trước khi rơi xuống, trải rộng màu sắc đẹp đẽ như máu ra cả vùng.
Diệp Cẩn Niên ngồi trên bệ cửa sổ to lớn, đầu dựa vào tường, hơi ngửa nhìn bầu trời đang dần dần tối tăm. Nhớ lúc mới tới nhà họ Thiệu, cô cũng thích ngồi trên bệ cửa sổ như thế này, yên tĩnh nhìn ánh trăng treo giữa không trung, rực rỡ mênh mông.
Tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên bụng, khoé môi Diệp Cẩn cong lên nụ
cười yếu ớt. Sau khi Flores rời đi, cô đã bị Tiểu Mai mang về phòng,
người bác sĩ đó đã kiểm tra cặn kẽ cho cô. Không hổ là đứa bé của Diệp
Cẩn Niên, cho dù ở trong hoàn cảnh ác liệt nhiều thay đổi như vậy, nhưng vẫn có thể ngoan cường lớn lên như cũ.
Sau lưng, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, không cần quay đầu lại Diệp Cẩn Niên cũng biết người đi vào là ai.
“Cô Diệp, bữa tối của cô đã chuẩn bị xong.” Giọng nói của Tiểu Mai truyền đến.
“Cứ để đó đi, tôi vẫn chưa đói bụng.” Diệp Cẩn Niên nhàn nhạt mở miệng,
trong lúc đó những tia sáng cuối cùng cũng khuất dưới đường chân trời,
trên bầu trời ánh trăng màu bạc đang dần dần hiện lên, ánh trăng vụn vặt đắm đuối rơi vào lòng bàn tay, giống như một tầng vải voan mềm mại.
Sau lưng hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời, Diệp Cẩn Niên khẽ nhéo lông
mày quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Mai, vẫn là gương mặt ngọt ngào như
cũ, nhưng so với bình thường thì nhiều hơn mấy phần cảnh giác, hiển
nhiên chuyện xảy ra lúc ban ngày đã khiến Tiểu Mai tăng thêm phòng bị
với cô.
Trong phòng, mùi cơm chín nhàn nhạt vây quanh, khiến cái
bụng trống trơn của Diệp Cẩn Niên cũng bắt đầu kháng nghị. Đi tới bên
cạnh bàn đang bày bữa ăn tối, Diệp Cẩn Niên giơ tay múc một ngụm đ/l'q;d canh đưa lên khóe miệng. Mùi vị quen thuộc trong chóp mũi chứng tỏ
thành phần trong canh vẫn không thay đổi, xem ra Flores có suy nghĩ
không muốn cô giữ lại đứa bé này.
“Tiểu Mai, khách bên ngoài là ai?” Cái muỗng trong tay lần nữa thả lại trong chén nhẹ nhàng khuấy động, Diệp Cẩn Niên tùy ý hỏi.
Cô thật tò mò, đến tột cùng là nhân vật gì có thể khiến cho sắc mặt của
Flores có thể thay đổi nhanh như vậy, trong lòng cũng mơ hồ có một suy
đoán. Nếu như thật sự là người đó, vậy có lẽ cô còn có thể đánh cuộc một lần nữa. Đứa bé này đã không thể nhận thêm tổn thương theo cô nữa rồi.
“Tiểu Mai không biết, nhiệm vụ của Tiểu Mai chỉ là chăm sóc cô ăn xong bữa ăn tối.” Giọng nói của Tiểu Mai không hề có cảm xúc, trả lời một cách máy
móc, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chén canh của Diệp Cẩn Niên.
Diệp Cẩn Niên bất mãn cau mày, dứt khoát vứt đồ ăn trong tay xuống bàn,
ngẩng đầu hỏi: “Vậy Flores có nói đến, nếu tôi không ăn thì cô phải làm
thế nào không?” Có Tiểu Mai nhìn, cô sẽ không có cơ hội phun ra.
“Thiếu gia không nói, thiếu gia chỉ dặn dò Tiểu Mai nhất định phải nhìn cô ăn
xong.” Tiểu Mai trả lời, nhưng đồng thời cũng dùng hành động chứng minh, nếu Diệp Cẩn Niên không ăn, cô vẫn sẽ trông giữ ở chỗ này.
“Được thôi.” Diệp Cẩn Niên nói xong đứng lên, nhìn Tiểu Mai nhanh chóng ngăn
cản trước mặt mình: “Bây giờ tôi vẫn chưa đói, chờ sau khi tôi gặp
Flores xong sẽ trở về ăn.”
“Hiện giờ thiếu gia đang có khách, cô
Diệp hãy ăn bữa tối trước đi.” Tiểu Mai cố chấp không chịu tránh ra,
trong giọng nói cũng mang theo chút cứng rắn.
“Tránh ra.” Đáy mắt Diệp Cẩn Niên dâng lên vẻ không kiên nhẫn.
“Hiện giờ thiếu gia thật sự không có cách nào gặp cô Diệp được.” Cửa lại bị
đẩy ra lần nữa, Thành Minh mặc một thân áo khoác màu đen chậm rãi đi vào từ bên ngoài, ánh mắt màu xanh dương nhàn nhạt quét qua chỗ hai người
đang đứng giằng co giữa phòng, môi mỏng khẽ nhếch, “Nếu như cô Diệp có
chuyện, Thành mỗ nguyện ý chuyển lời hộ.”
Tiểu Mai nhìn thấy người tiến vào là Thành Minh, hơi hở phào nhẹ nhõm, tự giác tránh qua một bên.
“Tiểu Mai, cô ra ngoài trước đi, chắc bây giờ cô Diệp đã muốn ăn rồi.” Thành
Minh tuỳ ý đi lòng vòng trong phòng, sau đó xoay người nói.
“Vâng!” Tiểu Mai lập tức đáp một tiếng rồi rời đi, lúc đi không quên đóng chặt cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, Thành Minh nhanh chóng bưng mâm thức ăn trên bàn đi vào
phòng vệ sinh, gọn gàng lưu loát đổ thức ăn trong chén, trong đĩa vào
bồn cầu, xả nước, nhìn bọn chúng lăn lộn vào cống thoát nước, sau đó lại quay về bày biện lại như cũ, hơn nữa ở phía trên còn tỉ mỉ ngụy tạo ra
dấu vết đã dùng bữa.
Diệp Cẩn Niên ngồi một bên lẳng lặng nhìn Thành Minh làm xong tất cả, trong mắt không có chút bất ngờ nào.
Cô tự nhận mình không phải là một người lương thiện gì, đối với người đã
tổn thương mình cũng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, chứ nói chi là
phải ra tay cứu giúp.
Chuyện xảy ra ở nhà để xe hồi chiều chỉ là
nghìn cân treo sợi tóc, cô ra sức đẩy khiến Sở Nhược tránh được vận rủi
bị Flores bắn chết. Khoản nợ Sở Nhược thiếu cô chắc chắn sẽ có ngày chấm dứt, mục đích cô làm như vậy chỉ vì để cho mình một con đường lui có
lợi. Dưới tai nạn d/đ'l'q;d đột nhiên xảy ra, còn người thường mất đi
khả năng phán đoán, cũng giống như Sở Nhược, chỉ thấy động tác Thành
Minh đi về phía Flores, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ vẻ cầu xin
trong mắt anh ta. Thành minh, đúng là vẫn còn luyến tiếc Sở Nhược.
Mà giờ khắc này, Thành Minh xuất hiện trong phòng cô, lại yên lặng giúp cô giải quyết hết phiền phức trước mắt, không thể nghi ngờ là đang dùng
hành động nói với cô, phần ân tình cứu Sở Nhược lúc ban ngày, sẽ do
Thành Minh anh ta nhận.
Sở Nhược là người phụ nữ có dáng ngoài
dịu dàng mảnh mai nhưng lòng dạ lại độc ác, lại có một người như Thành
Minh thật lòng bảo vệ, cô ta đã may mắn biết nhường nào. Đáng tiếc, ở
trong mắt cô ta chỉ có mình Nam Cung Minh Húc.
Nhớ tới Nam Cung
Minh Húc, ánh mắt Diệp Cẩn Niên hơi sẫm lại, có một số việc không phải
cô không thừa nhận là có thể bị chối bỏ, thật ra thì cô đã bắt đầu tin
lời nói của Nam Cung Minh Húc, chuyện mất tích năm đó, đúng là cha cô đã để mặc cho mọi nguyện xảy ra thậm chí là tham dự vào, dẫn tới những
chuyện xảy ra tiếp theo.
Nói đến hận, cô không quên những đau khổ đã quanh quẩn giữa sống chết, nhưng có lẽ là do sự thật chấn động,
hoặc có lẽ là được Thiệu Tư Hữu cưng chiều, tóm lại là đã phai nhạt.
Nhất là sau khi biết bảo bối trong bụng này bất ngờ xuất hiện, thì những rối rắm lúc trước, tốc độ tiêu tan lại càng nhanh hơn.
Đây là bất ngờ cô chưa từng mong đợi, trước đây cô vẫn rất cẩn thận, không
phải là không muốn có một đứa bé thuộc về bọn họ, mà bởi vì cô muốn cho
Thiệu Tư Hữu một hạnh phúc hoàn mỹ nhất, nhưng nếu trời cao an bài
chuyện bất ngờ này thay bọn họ, vậy cô nhất định sẽ dùng hết tất cả để
bảo vệ.
“Cô Diệp mới vừa ‘dùng xong’ bữa ăn tối, không nên nghỉ
ngơi quá sớm.” Thành minh ‘dọn dẹp’ xong tất cả, thời gian dùng cơm cũng không còn nhiều lắm, vậy là đủ rồi, Thành Minh cười nhạt nhìn Diệp Cẩn
Niên: “Bây giờ, Lynda và quản gia Verney đang ở bên ngoài giám sát các
công nhân cài đặt lại cơ quan bức xạ, chỉ có một mình phu nhân ở trong
phòng, ý kiến của tôi là cô không ngại qua bên đó ngồi một chút chứ?”
Ngón tay thon dài bưng những gì còn sót lại trên bàn ăn, động tác này không
tổn hại đến phong độ của Thành Minh một chút nào, vững vàng đi ra cửa.
“Cám ơn, tôi sẽ đi.” Diệp Cẩn Niên mỉm cười, nói cám ơn với bóng lưng anh
ta, tuy rằng hiện giờ vẫn còn ở chung một nhà, nhưng chữ cảm ơn vẫn là
lễ độ không nên thiếu.
Về phần dì Vãn, lúc trước Flores có nói
mời cô tới đây là bởi vì dì Vãn thích náo nhiệt, ngược lại cô nên đi
thăm hỏi bà một chút.
“Ta chỉ là không có thói quen thiếu người
khác.” Bước chân của Thành Minh dừng một chút, lạnh nhạt giải thích,
trước khi kéo cửa ra lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Thiếu gia
tiếp khách trong đại sảnh lầu một.”
Nói xong, người đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Đầu tiên, Diệp Cẩn Niên ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười nhạt.
*
Trong đại sảnh, ánh đèn không tính là sáng ngời, được bao phủ bởi một tầng
màu sắc ố vàng mang phong cách cổ xưa, lộ ra tang thương trang trọng
theo năm tháng.
Trên chiếc ghế sa-lon ở vị trí chủ vị,có một
ông cụ khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi, mái tóc hoa râm, giữa đôi mắt màu xanh dương long lanh mà có hồn lắng đọng lại cơ trí khôn khéo sau khi
trải qua thế sự tan thương, bờ môi mỏng khẽ mím, không giận mà uy.
Sau lưng ông có mấy người đứng thẳng tắp, ánh mắt và phong cách đều lạnh
lùng, Flores đứng ở vị trí bên phải gần ông nhất, thay đổi thành dáng vẻ cung kính chứ không còn ngổ ngược như thường ngày.
Trên ghế
sa-lon phía bên trái, có một người đàn ông gần ba mươi tuổi đang ngồi,
bờ môi thật mỏng mím chặt thành một đường, cả người lộ ra hơi thở cường
thế, xa cách, người lạ chớ tiến gần, trong đôi mắt màu nâu lộ vẻ sắc bén
“Ông nội.” Thân thể Flores hơi nghiêng về phía trước, cung kính hành lễ kêu
ông lão ở ghế chủ vị, sau khi ông lão khẽ vuốt cằm, anh ta lại chuyển
tầm mắt nhìn sang người đàn ông bên trái ông lão, khóe môi hơi vểnh,
vươn tay về phía anh ta, nói: “Tổng giám đốc Nam Cung, ngưỡng mộ đã
lâu.”