"Bởi vì tôi không quen uống trà bình thường."
Diệp Cẩn Niên có chút sững sờ, quay đầu nhìn thấy Thiệu Tư Hữu cười ôn hoà mà dị thường, thức thời giữ im lặng. Cô hiểu rất rõ Thiệu Tư Hữu, ánh mắt mới vừa rồi của anh là biểu đạt rõ sự cảnh cáo.
Cảnh cáo? Hai mắt mở to, Diệp Cẩn Niên tiện tay cầm ly trà trước mặt lên, nhìn xuyên qua làn khói mỏng từ miệng chén bay lên, ánh mắt nhìn về phía hai người kia liên tục thay đổi.
"Thiệu tổng không quen uống loại trà bình thường này sao?" Trên khuôn mặt tái nhợt của Long Việt hiện ra một tia kinh ngạc, sau chậm rãi lắc đầu một cái, môi mỏng hơi cong lên, hình như nhớ tới chuyện gì liền nói: "Tôi nhớ ở nhà chú Diệp chỉ có một loại trà 'Bình thường' này, hơn nữa, hơn nữa Cẩn Niên rất thích muid của loại này."
Diệp Cẩn Niên vừa đưa ly trà lên tới khoé miệng bèn dừng lại.
"Đã từng thích không có nghĩa sẽ vẫn thích, hơn nữa hai người ở chung một chỗ, cho dù sở thích bất đồng, cũng có thể vì người kia mà không để ý. Không phải sao?" Thiệu Tư Hữu vừa nói, ánh mắt nhàn nhạt quét qua ly trà trong tay Diệp Cẩn Niên, "Hiện tại loại trà này, Niên Niên cũng nói không tệ."
Diệp Cẩn Niên vốn chuẩn bị đặt ly trà xuống động tác lại ngừng.
Có chút bất đắc dĩ nhìn hai người, tâm tình Thiệu Tư Hữu vẫn lạnh nhạt, Long Việt càng thêm lạnh nhạt, hết lần này tới lần khác hai người vì một ly trà trước mắt mà gắng dức tranh luận trước nay chưa từng có. Diệp Cẩn Niên vốn là không phải là người ngu ngốc, thuốc súng bay trước mắt rõ ràng như vậy, khiến cô cảm thấy khích động vỗ trán.
"Không để ý sao? Đang yêu thích lại phải nhân nhượng thì không phải là miễn cưỡng?"
"Có phải miễn cưỡng hay không, dĩ nhiên nhìn người trong cuộc tự nguyện." Bên này, Thiệu Tư Hữu trả lời liền mạch.
Nhìn hai người người hỏi người đáp không ai nhường ai, Diệp Cẩn Niên bắt đầu do dự mình có nên đi xa một lúc, tránh cho lúc nữa lại vạ lây, sớm biết như vậy, cô nên đi cùng Diệp Dương tới bệnh viện kiểm tra trước.
Cơ thể hơi nghiêng qua một bên, Diệp Cẩn Niên cảm thấy bàn tay phải vẫn bưng ly trà bắt đầu có chút xíu tê dần, ở cửa phât ra tiếng động, kèm theo một giọng nói lớn ruyền tới, mà Diệp Cẩn Niên nghe giống như trời sập:
"Tôi đã trở về."
Ngay sau đó, một bóng dáng màu đỏ xinh đẹp lảo đảo nhẹ nhàng đi vào, mềm nhũn ngồi phịch ở một góc ghế sa lon.
Chính là người đã mất tích suốt hai ngày-Ân mỹ nhân.
Mái tóc quăn màu nâu được cột bởi sợi dây màu xanh, khuôn mặt Ân mỹ nhân đầy mệt mỏi, dưới mắt có hai mảng đen lớn, nhìn rõ ràng thiếu ngủ nghiêm trọng.
Diệp Cẩn Niên cảm thấy có chút kỳ quái: "Làm so cô lại mẹt mỏi như thế, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Ừ. . . Chính là mấy người ... thối nát kia, có chuyện gấp đến nỗi bắt người ta trở về không có thời gian để ngủ, tra cái tập đoàn Kim chi chết tiệt nào đó. . ." Ân Dao mơ mơ màng màng dựa vào bên cạnh Diệp Cẩn Niên, chen đầu dựa vào ả vai của Diệp Cẩn Niên, ánh mắt lười biếng mang phần oán trách.
Diệp Cẩn Niên thấy thế cười nhẹ, giơ tay đem đầu của cô dời xuống đùi, ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẹ thái dương bên đầu cô, giúp cô đỡ mệt mỏi. Ân Dao mệt mỏi thật sự, nếu không mặc dù cô ở Diệp gia rất lơ là, cũng sẽ không dễ dàng coi thường sự tồn tại của Long Việt như vậy, thậm chí ngay cả chuyện của bạn cô ấy cũng nói ra ngoài.
Mấy năm chung sống, Diệp Cẩn Niên biết Ân Dao trong lời nói mấy người kia, tuy cô là một người bạn thân có 'Thân phận đặc thù', cũng chính vì bọn họ 'Đặc thù', Ân Dao mới có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện Diệp Cẩn Niên chính là Niên Nhạc Nhạc như vậy. Dĩ nhiên, mỗi người đều có bí mật trong cuộc sống của mình, Diệp Cẩn Niên cũng chỉ biết có mấy người như vậy tồn tại mà thôi, còn lại, Ân Dao cũng sẽ không nhiều lời, Diệp Cẩn Niên cũng sẽ không hỏi.
"Ừm, thật thoải mái. . . Bảo bối tốt." Phát hiện Diệp Cẩn Niên không như ngày thường đẩy cô ra ngoài, Ân mỹ nhân lập tức biểu hiện sủng vật ngoan nhắm mắt nằm hưởng thụ.
Mà một bên, tổng giám đốc Thiệu không thích hành vi tuỳ tiện tựa trên đùi Diệp Cẩn Niên, sắc mặt trầm xuống mở miệng nói:"Ân Dao, đứng dậy quẹo trái phòng của cô cách đó năm thước."
"Biết biết, tôi cũng không phải đàn ông,anh cần gì phải hẹp hòi như vậy. . ." Nghe thấy giọng nói của Thiệu Tư Hữu, Ân Dao không cam lòng nâng cặp mắt buồn ngủ chỉ hé bằng đường chỉ lên, lẩm bẩm, chợt phát hiện trong phòng khách trừ Diệp Cẩn Niên cùng Thiệu Tư Hữu, còn tồn tại một người khác, tròng mắt mở ra, nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, nhìn vế phía Long Việt.
"Vị này, nhìn quen quen. . ."
"Anh ấy là bằng hữu của tôi- Long Việt, cô cũng nên biết." Diệp Cẩn Niên cười giới thiệu, quay đầu nhìn về phía Long Việt: "Long Việt, đây là Ân Dao."
"Long, Việt. . . Long Việt?" Ân Dao nhỏ giọng lập lại một lần, chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt mệt mỏi nháy lên hai ánh sáng, ánh mắt nhìn về phía Long Việt mang them vài phần sùng bái hưng phấn hỏi: "Anh là Long Việt, chính là Long Việt của Ẩn Long?"
"Cao tiểu thư." Long Việt khẽ gật đầu thừa nhận, vì ngại mặt mũi Diệp Cẩn Niên, nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt khẽ lướt qua khuôn mặt của Ân Dao.
Nghe thấy cách gọi này, Ân Dao khẽ nhíu mày.
"Gọi cô ấy là Ân Dao là được rồi." Diệp Cẩn Niên thấy vậy vội vàng nói.
Tình cảm của Ân Dao đối với thị trưởng Cao rất kỳ quái, nên cô ấy tự cho mình là đúng dùng họ của mẹ cô ấy, nhưng chưa lần nào thấy cô ấy nhắc tới chuyện mẹ của mình. Ngược lại thường đem thị trưởng Cao treo ở khóe miệng.
"Đúng a, tôi thích cái tên Ân Dao này, anh biết tôi? Rất hân hạnh gặp anh, ông chủ Ẩn Long." Diệp Cẩn Niên nói xong, Ân Dao mở miệng tiếp lời, sự không vui trên mặt hoàn toàn biến mất.
Sau nửa tiếng, âm thanh trong phòng khách vẫn không gián đoạn. Trong lúc này, Diệp Cẩn Niên không nói gì, Thiệu Tư Hữu không nói gì, Long Việt cũng không nói gì, tất cả thanh âm đều đến từ một người – Ân Dao mỹ nhân.
Mới vừa rồi đôi mắt của mỹ nhân Ân Dao còn nửa khép thì lúc này đây đang trợn thật lớn sùng bái nhìn về phía Long Việt, miệng hết đóng lại mở, rõ ràng những sợi tơ máu trong mắt đã bị hưng phấn thay thế sự mệt mỏi.
"Ẩn Long à, lúc ta còn rất nhỏ đã được nghe qua, khi đó còn là. . . Sau lại nghe nói. . . Trước anh. . ."
Diệp Cẩn Niên cảm thấy Ân Dao so với mọi hôm ôm sòm hơn rất nhiều lần, liền nghi ngờ không biết đây có phải là Ân Dao mà mình quen biết không, làm thế nào mà cô càng nghe càng cảm thấy buồn ngủ, mà người ta càng nói càng có tinh thần.
Đang suy nghĩ, ống tay áo bị người bên cạnh kéo, Diệp Cẩn Niên quay đầu, chả biết lúc nào Thiệu Tư Hữu đã ngồi bên cạnh mình, mà chỗ ngồi vừa rồi của anh đã bị Ân đại tiểu thư không kkhachs khí chiếm đóng.
Thiệu Tư Hữu chỉ phía trên lầu, sau đó đứng dậy lên lầu, Diệp Cẩn Niên sau đó cũng đi theo, hai người cũng không phát ra tiếng động nào, mà Ân Dao đang chìm đắm trong sự sùng bái hiển nhiên không có phát hiện hai người đã rời đi.
"Như vậy được không? Long Việt không quen hoàn cảnh như vậy."
Thiệu Tư Hữu trở lại phòng liền cầm văn kiện lên xem, Diệp Cẩn Niên có chút bận tâm thi thoảng lại nhìn xuống dưới lầu, trong trí nhớ anh rất thích yên tĩnh, Ân Do nhiệt tình như vậy ngay cả cô cũng không thể nào tiếp thu nổi huống chi là Long Việt: " Hôm nay Ân Dao thật kỳ quái. . ."
Vừa nói, Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn Thiệu Tư Hữu một cái,người đang ngồi như chú tâm vào công việc nên đối với lời của Diệp Cẩn Niên làm như không nghe thấy.
"Tư Hữu. . ."
"Ừ?" Thiệu Tư Hữu nhàn nhát đáp một tiếng nhưng vẫn không buông tài liệu trên tay xuống.