Diệp Cẩn Niên mua điện thoại, không ngờ người đầu tiên gọi tới, không phải cha, không phải chị gái, cũng không phải là Thiệu Tư Hữu, mà là người đang ngồi đối diện xem kỹ xem kỹ vẻ mặt của cô Ân đại mỹ nhân.
Không giống với vẻ mặt tiêu sái toạc móng heo như trước mặt Niên Nhạc Nhạc, mỗi động tác của Ân mỹ nhân lúc này đều xứng với danh hiệu thục nữ cao quý cao nhã, cằm khẽ nâng lên, ngón tay móc nhẹ tách trà bằng sứ màu tráng, ánh mắt nhẹ nhàng khách khí mà xa cách.
"Diệp tiểu thư, chúc mừng cô xuất viện." Ân mỹ nhân chủ động mở miệng.
Giọng nói lạnh lùng khiến Diệp Cẩn Niên có chút không quen giật giật khóe mắt, lòng không yên nhìn sắc trời dần tối bên ngoài, không trả lời.
"Tổng giám đốc Nam Cung nhất định rất vui mừng, chắc hẳn tin tức này vừa truyền tới, sẽ có rất nhiều người trong giới thương nhân gửi lời chúc phúc." Thấy Diệp Cẩn Niên không có phản ứng, Ân Dao tiếp tục nói.
Giọng điệu đương nhiên này khiến Diệp Cẩn Niên có chút mất hứng nhéo nhéo mi tâm, như có điều suy nghĩ nhìn ly trà đang nguội dần, trầm mặc.
"Diệp tiểu thư mê man lâu như vậy, tổng giám đốc Nam Cung một khắc không rời thật khiến người ta ngưỡng mộ, chắc hẳn. . ."
"Rốt cuộc là chị muốn nói cái gì?" Đột nhiên ngẩng đầu lên, Diệp Cẩn Niên không kiên nhẫn đẩy ly trà đang bốc khói về phía trước, cắt đứt lời nói của Ân Dao.
Lôi Nam Cung Minh Húc ra làm đề tài, Ân mỹ nhân đã thành công chọc giận cô.
"Diệp tiểu thư, Thiệu Tư Hữu đã có vị hôn thê." Ân Dao cũng không khách khí nhìn lại, trong đôi mắt quyến rũ không có chút ý cười, nếu Diệp Cẩn Niên muốn nói thẳng, cô cũng không cần vòng vo nữa.
Từ Lúc ở Tân Áo vô tình bắt gặp Thiệu Tư Hữu cùng Diệp Cẩn Niên rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, cho nên mới hẹn gặp Diệp Cẩn Niên.
Thiệu Tư Hữu rõ ràng là muốn ở chung với Niên Nhạc Nhạc a.
Diệp Cẩn Niên dĩ nhiên hiểu nguyên nhân Ân Dao tìm mình, vì vậy cố làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa gật đầu, vô tội nháy mắt, biết rõ còn hỏi: "A, vậy thì thế nào?"
"Nhạc Nhạc bây giờ còn đang ở bệnh viện, coi như Thiệu Tư Hữu đã từng thích cô, nhưng cũng chỉ là quá khứ. Ta cho là Diệp tiểu thư là người từng trả, sẽ không có hứng thú đi làm người thứ ba chứ."
Giọng của Ân Dao chợt lạnh xuống, chỉ là trong đôi mắt nhanh chóng thoáng qua cút nghi ngờ, cô cảm thấy Diệp Cẩn Niên trước mắt mang lại cảm giác quen thuộc, nhất là đôi mắt này, cực kỳ giống nha đầu Niên Nhạc Nhạc kia, nhưng hai người chênh lệch rõ ràng như vậy, thế nào lại có cảm giác lẫn lộn.
"Ưmh, cho nên sao?" Nghe Ân Dao nói xong, Diệp Cẩn Niên lần nữa đồng ý gật đầu, ưu nhã nhấp một ngụm trà.
"Cho nên cô cách xa Thiệu Tư Hữu một chút." Ân mỹ nhân nói năng có khí phách. Dời mắt không tiếp tục nhìn tới động tác của Diệp Cẩn Niên, luôn là lơ đãng so sánh người này với Niên Nhạc Nhạc, ngay cả động tác uống trà cũng giống hệt nhau!
Một suy đoán kinh hãi dần dần thành hình trong đầu.
Cô biết ban đầu Thiệu Tư Hữu có tâm ý với Diệp Cẩn Nin, luôn không hiểu tại sao Thiệu Tư Hữu luôn luôn lý trí lại động lòng với Diệp Cẩn Niên ngay từ bé. Sẽ không phải là bởi vì Diệp Cẩn Nien và Niên Nhạc Nhạc quá giống nhau, cậu ta mới đối với Nhạc Nhạc. . .
Không nên a, muốn tìm một tương tự rất khó có khả năng? Nếu chỉ vì giống nhau, Thiệu Tư Hữu hoàn toàn không cần thiết chống lại gia tộc Bố Tư Nặc, huống chi ánh mắt chuyên chú như vậy, rõ ràng chính là biểu hiện của yêu.
Ân Dao có chút thất bại lắc đầu, vừa ngẩng đầu đúng lúc ánh mắt chứa đựng ý cười của Diệp Cẩn Niên đang nhìn sang, quả nhiên là giống nhau như đúc, không kịp suy nghĩ, miệng cũng đã đi trước một bước:
"Nhạc Nhạc?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Ân Dao lập tức liền muốn chửi mình ngu ngốc, nhưng không đợi thực thi suy nghĩ, liền bị tiếng cười của Diệp Cẩn Niên làm chấn kinh.
"Ưmh, nhanh như vậy liền nhận ra?"
"Cô...cô, cô. . ." Không thể tin trừng đôi mắt đẹp, Ân mỹ nhân ‘ cô, cô ’ nửa ngày, hiển nhiên không thể tiếp nhận kích thích mãnh liệt trước mắt này, cô không có nghe lầm chứ? Diệp Cẩn Niên vừa mới nói cái gì!
Diệp Cẩn Niên cong môi cười một tiếng, chỉ chỉ kính mát trên bàn của Ân mỹ nhân, ngẩng mặt lên không hiểu hỏi: "Không phải nói mình thiên sinh lệ chất không sợ chụp ảnh sao? Vậy mang vật này ra ngoài làm gì a, người bận rộn?"
Ân Dao sững sờ nhìn xem Diệp Cẩn Niên, nghĩ thầm, những lời này có chút quen thuộc?
"Ừ, cái đó Diệp Cẩn Niên cũng được gọi là có chút mánh khóe, nhưng đáng tiếc, là một phụ nữ ngu ngốc." Hắng giọng một cái, Diệp Cẩn Niên đổi giọng tiếp tục nói.
"A!" Ân mỹ nhân thét một tiếng thật khoa trương, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy đỏ bừng, đây rõ ràng là cô đã nói với Niên Nhạc Nhạc lúc ở nhà họ Thiệu, vẻ mặt giọng nói đều giống, chẳng lẽ. . .?
Trời ạ, ai tới cứu cứu cô.
Khó trách Niên Nhạc Nhạc luôn cực kỳ quan tâm đến nhà họ Diệp cùng nhà Nam Cung, khó trách Niên Nhạc Nhạc cùng Diệp Cẩn Nhiên lại ăn ý như vậy, khó trách Thiệu Tư Hữu động lòng với Niên Nhạc Nhạc, khó trách. . .
Chắp nối tất cả lại với nhau, rốt cuộc có xác minh rõ ràng.
Ân mỹ nhân bất mãn một hơi uống cạn ly trà, hoàn toàn không thấy phong thái cao quý ưu nhã vừa rồi, ánh mắt có chút né tránh nhìn hướng khác, không dám nhìn thẳng mặt Diệp Cẩn Niên.
Cảm giác nói xấu người khác bị bắt tại trận thật không tốt chút nào.
Chỉ là Diệp Cẩn Niên cũng lười so đo, mấy lời đó vốn không sai.
Một lát sau, Ân mỹ nhân lấy lại bình tĩnh cũng quên luôn đoạn lung túng kia, bắt đầu đòi lại quyền lại của chính mình: "Thì ra Thiệu Tư Hữu đã sớm biết, cũng không nói cho tôi biết, khó trách khi đó cười đến hả hê như vậy, hai người còn bí mật qua lại dưới mắt tôi, hại tôi còn tưởng cậu ta cùng tình cũ dây dưa không dứt."
Giọng nói nghe có vẻ là tức giận chỉ trích, nhưng đáy mắt cũng không giấu được nụ cười vui mừng.
"Không phải chị cũng gạt tôi sao?" Không nhìn đến Ân Dao uất ức tố cáo, Diệp Cẩn Niên lành lạnh trả lời.
Cô vẫn không biết Thiệu Tư Hữu thích mình từ lúc nào, trước không muốn hỏi, nhưng bây giờ nhìn Ân Dao nét mặt một bộ ‘ đã sớm biết ’, chua xót trong lòng ùn ùn kéo lên.
"Đó là bởi vì trước đây tôi với cô cũng không có quen biết, hiện tại muốn nói cho cô biết. Có muốn nghe không?" Ân mỹ nhân quyến rũ cười một tiếng, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, bắt đầu thao thao bất tuyệt:
"Nói đến cái tâm sự kia của Thiệu Tư Hữu, nghe nói là từ khi cô bị mèo cào thì bắt đầu. . ."
Màn đêm thâm trầm, ánh đèn rực rỡ, bên cạnh ô cửa sổ trong quán cà phê, hai cô gái xinh đẹp ngồi đối diện nhau, chỉ nhìn xa xa, cũng nghe được tiếng cười thanh thúy không ngừng. Một chiếc Blenty màu đen chậm rãi dừng ở góc đường cách đó không xa, một gương mặt tuấn mỹ lộ ra ngoài cửa xe, ngưng mắt nhìn nụ cười xinh đẹp bên ô cửa sổ, nụ cười nhu hòa nở trên môi.
*
Mặt trời đã lên cao xuyên qua lớp mây dày cộm xuyên xuống mặt đất, một ngày mới rốt cuộc lại tới.
Trong không khí có điểm vài bông tuyết, không khí sáng sớm ánh sáng lấp lánh màu bạc. Từng cây thông Noel tràn ngập các cửa hàng, phía trên trang trí nhiều vaạt phẩm, những đứa nhỏ xếp hàng trên bậc thang của quảng biểu diễn thánh ca theo hướng dẫn của cha xứ, ấm áp trong ngày lễ tràn ngập nơi nơi, tiếng cười gia đình sum họp rất chân thực.
Bên cửa sổ trên tầng cao nhất của cao ốc tập đoàn Nam Cung, Nam Cung Minh Húc toàn thân tây trang màu đen cô đơn, con ngươi lẳng lặng ngắm nhìn dòng người nhộn nhịp trên phố, ngón tay không có quy tắc móc nhẹ thành ghế, nhẫn cưới trên ngón áp út lấp lánh không ngừng.
Cửa gõ nhẹ mấy tiếng, theo giọng nói rầm thấp của Nam Cung Minh Húc, bóng dáng của Sở Nhược xuất hiện ở cửa, Hưa Lệ Hoa cao quý bức người đi phía sau.
"Minh Húc, bác gái tới." Sở Nhược nhẹ giọng nói, tầm mắt quét qua tay phải đang nắm chặt của Nam Cung Minh Húc, cuối cùng chuyển đến khung ảnh cưới đặt ở trên bàn, thoáng qua một tia giễu cợt.
"Mẹ?" Nam Cung Minh Húc có chút kỳ quái xoay người, mi tâm khẽ vặn lên, bình thường Hứa Lệ Hoa cũng không tới công ty, cho dù có chuyện cũng chỉ điện thoại đến.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
"Đến đưa thứ này cho con." Sắc mặt Hứa Lệ Hoa không tốt ngồi xuống ghế sa lon, ý bảo Sở Nhược đưa một xấp ảnh tới: "Xem xem con tìm cho mẹ con dâu tốt như thế nào, cùng người ta làm những chuyện gì!"
Nam Cung Minh Húc nhận lấy, sắc mặt vốn âm trầm trong nháy mắt phủ một tầng băng.
"Minh Húc, không phải là mẹ nói con, chuyện Diệp Cẩn Niên tỉnh cũng không nói cho mẹ biết, lúc cô ta ở bệnh viện, con nói con cảm thấy hổ thẹn với nó, những năm gần đây con làm gì cho nó mẹ cũng không trách con, nhưng còn bây giờ thì sao? Con xem một chút, vừa tỉnh lại đã làm ra những chuyện này? Nắm tay đàn ông có vợ dạo phố không nói, còn dám trắng trợn chạy đến địa bàn của tập đoàn Nam Cung , chẳng lẽ coi chúng ta chết hết rồi sao!"
"Mẹ, con sẽ xử lý." Nam Cung Minh Húc nhíu lông mày nói, tầm mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi nụ cười rạng rỡ của người phụ nữ trong ảnh, ánh mắt càng lạnh lẽo.
Khuôn mặt tười cười này hắn không xa lạ, ở học viện Y Nhĩ nhiều năm về trước, lần đầu gặp mặt cũng chính là bị nụ cười xinh đẹp này hấp dẫn. Nhưng từ lúc yêu nhau đến khi kết hôn, nụ cười này xuất hiện ngày càng ít, cơ hồ đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của hắn.
Khi nhìn lại một lần nữa, lại là trong tay một người đàn ông khác, Diệp Cẩn Niên, sao em dám!
Tay phải hung hăng dùng sức bóp nát gương mặt dung túng bên canh Diệp Cẩn Niên, đến nụ cười của Diệp Cẩn Niên thì dừng lại, tức giận, cũng không thể nào bỏ được nụ cười khiến hắn nhớ nhung.
"Chờ con xử lý? Con sẽ ly hôn với cô ta sao? Nhiều năm như vậy, con có thiếu nợ nó cũng đã trả hết rồi, huống chi ban đầu là nhà họ Diệp có lỗi với chúng ta trước" chỉ chỉ hai người trong hình, Hứa Lệ Hoa tức giận, giọng nói bén nhọn không che giấu chán ghét, "Nếu như nửatiếng nữa luật sư của Diệp Cẩn Niên không mang thỏa thuận ly hôn tới, thì con lập tức gửi tới Diệp thị đi, con dâu như vậy, nhà Nam Cung chúng ta không dạy nổi. Hơn nữa bên cạnh con cũng không thiếu người tốt hơn Diệp Cẩn Niên."
Nói xong, ánh mắt Hứa Lệ Hoa quét qua Sở Nhược bên cạnh.
"Mẹ, con sẽ không ly hôn với Cẩn Niên." Nam Cung Minh Húc ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Lệ Hoa, ánh mắt kiên định.
Hắn cho là hắn đã nói rất rõ ràng, ly hôn, tuyệt đối không có khả năng.
"Không thể? Tại sao không thể?" Giọng nói của Hứa Lệ hoa lập tức gia tăng, không thể tin trừng mắt, bà nghĩ thế nào cũng không thông, con trai kiêu ngạo của bà sao lại đối với một người phụ nữ này sống chết không buông:
"Minh Húc, Diệp Cẩn Niên có cái gì tốt? Nhà họ Diệp thất bại thảm hại, tình cảnh hiện tại, ai nhìn vào cũng biết là cái thùng rỗng, cho dù có ngày khôi phục lại, dựa vào việc bọn họ từng qua lại với xã hội đen, chẳng lẽ con không sợ bọn họ liên lụy đến tập đoàn Nam Cung chúng ta hay sao? Lại nói là Diệp Cẩn Niên cũng muốn ly hôn, không tin con có thể hỏi Sở Nhược."
"Là thật đó." Nghe Hứa Lệ Hoa nói, Sở Nhược vội vàng trả lời, thấy Nam Cung Minh Húc vẫn không cử động, trong mắt thoáng qua ghen tức: "Minh Húc, bảy năm trước Thiệu thị cùng tập đoàn Nam Cung hợp tác, mặc dù Thiệu Tư Hữu mang lại cho tập đoàn chúng ta nhiều lợi nhuận, nhưng xét đến tình huống của tập doàn Nam Cung lúc đó, Thiệu Tư Hữu cũng không cần thiết phải đầu tư, mà Diệp tiểu thư lại có thể thuyết phục Thiệu Tư Hữu ký hợp đồng, liên hệ với nhau, có điểm đáng nghi. Hai nhà Diệp Thiệu là thế giao,có lẽ trước đó bọn họ cũng đã biết nhau. . ."
Lời nói của Sở Nhược khiến sắc mặt Nam Cung Minh Húc ngày càng khó coi, chưa bao giờ cảm thấy giọng nói này lại chói tai như vậy.
Sở Nhược không đơn giản, điểm này hắn đã sớm biết.
Vào lúc này, phía sau thần sắc nghiêm nghị, nhẫn nại của Nam Cung Minh Húc ở thời điểm nghe được ba chữ Diệp Cẩn Niên, đã yếu ớt không chịu nổi một kích.
Trong lồng ngực cuồn cuộn lửa giận, mà phần lửa giận này tại thời điểm thư ký gọi điện thông báo luật sư của Diệp thị đã đến, tìm được chỗ bùng phát.
"Không gặp! Nói cô ta chuyển lời cho Diệp Cẩn Niên, muốn làm gì thì tự mình tới tìm tôi, lệnh cho bộ phần tài vụ tính toán tiền lãi mấy năm lập tức trả hết, sau đó đuổi cô ta đi!" Tức giận quát lớn, ngấm ngấm chứa đựng những bi thương, Nam Cung Minh Húc bỗng giương tay lên, hộp điện thoại bị ném xuống mặt đất, chia năm xẻ bảy.
Hứa Lệ Hoa bị con trai mất không chế dọa sợ hết hồn, môi run run nửa ngày, cũng không tìm được một câu thích hợp, không thể làm gì khác hơn là giữ vững trầm mặc, Sở Nhược cúi thấp đầu, thời điểm điện thoại rơi xuống đất mảnh vỡ bay hướng bắp chân, không giấu vết né tránh.
Theo động tác của Nam Cung Minh Húc, hộp quà tinh xảo bị bóp nát, nhẫn kim cương chế tác tỉ mỉ rơi xuống, trên mặt đất sáng loáng xoay mấy vòng .
Giống với chiếc nhân Nam Cung Minh Húc đeo trên tay, đây là thiết kế kinh điển nhiều năm trước, do vuốt ve nhiều mà hoa văn trên bề mặt trở nên bóng loáng, có thể thấy được người giữ nó có biết bao quý trọng, mặt trong của chiếc nhẫn, có khắc hai chữ lộ ra dưới ánh mặt trời, làm đau nhói ánh mắt người nào đó —— Húc&Niên.