Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 97: Phải điều tra cho ra bí mật của cô




Một lát sau, Phong Diệp Chương cũng quay trở lại.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy có tiếng động bên ngoài cửa, cô bèn nằm xuống giường, giả vờ đã ngủ say.

Phong Diệp Chương bước chân vào phòng, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, đôi lông mày run run, trông không giống như đang ngủ say một chút nào cả.

Anh biết cô đang giả vờ say ngủ nhưng cũng không vạch trần, chỉ săm soi cô một lúc, trong lòng bắt đầu thấy tò mò về bí mật của người phụ nữ này.

Rốt cuộc cô ấy đang giấu giếm bí mật gì, mà bây giờ lại sợ hãi đến thế.

Anh leo lên giường với vẻ ngạc nhiên.

Cơ thể người phụ nữ ấy căng cứng khi anh xịch lại gần, rồi dần dần mới thả lỏng ra.

Phong Diệp Chương nghiêng đầu, nhìn đôi mắt nhắm chặt của Cố Tuyết Trinh.

cho dù bí mật của cô là gì, chẳng chóng thì chầy anh cũng sẽ điều tra ra thôi.

Cố Tuyết Trinh không biết sự kỳ lạ của cô đã bắt đầu nảy mầm trong lòng Phong Diệp Chương.

Cô giả ngủ chưa được bao lâu, tiếng hít thở cũng dần trở nên nặng nề.

Một đêm bình an.

Ngày tiếp theo, hai người lục tục thức giấc, sau khi làm vệ sinh buổi sáng thì cùng xuống lầu dùng cơm.

Cũng có thể vì hồi tối hôm qua nói hớ, sáng nay Cố Tuyết Trinh im ắng một cách lạ thường.

Phong Diệp Chương đều nhìn thấy hết, nhưng anh lại không nói gì.

Nhưng Cố Tuyết Trinh lại hết sức tò mò khi nhìn thấy anh ở nhà vào giờ này.

Có điều cô không hỏi nhiều, sau khi ăn sáng xong chỉ đứng dậy bảo: “Em no rồi, giờ phải lên công ty.”

Sau khi nói dứt lời, cô bèn định đi nhưng rồi bị anh gọi giật lại.

“Chờ chút, lát nữa tôi sẽ đi với em.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, cô nhíu mày, có điều không từ chối.

Hai người đi chung xe đến công ty, Cố Tuyết Trinh vẫn ngừng xe ở giữa đường như cũ.

Cô đi thẳng đến công ty, không muốn vào phòng thiết kết, rồi chợt nhìn thấy Lục Kim Yến.

Đương nhiên Lục Kim Yến cũng nhìn thấy cô, hai mắt cô ta lạnh lùng, hừ một tiếng rồi lướt ngang qua người cô.

Cố Tuyết Trinh thấy thế cũng không để bụng, cô chỉ đi đến bàn làm việc của mình.

Trong lòng cô hiểu rất rất một chuyện, cho dù Lục Kim Yến đã rời khỏi nhà họ Phong nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi, sớm muộn gì cô ta cũng quay trở lại.

Nghĩ đến đây, cô gạt suy nghĩ trong đầu đi để tập trung xử lý công việc của mình.

Hôm nay là ngày giao trang phục, theo lý mà nói cô nên giao tác phẩm của Lục Kim Yến.

Nhưng kinh nghiệm trong quá khứ đã nói cho tôi biết rằng, giao cho Lục Thưr Ngữ thì e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay

Người phụ ấy vô cùng thích tính kế cô, cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tính kế cô

Mà công ty lại xem trọng số trang phục đầu tiên này, nên cô quyết định không thể giao thầnh phẩm cho Lục Kim Yến được.

Cô nghĩ như thế, rồi tự mình cầm ba bộ quần áy mà bản thân chế tạo đến phòng tổng giám đốc

“Tổng giám đốc.”

Cô gõ cửa vào trong, Lý Mạn vừa nhìn thấy cô đã tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Thiết kế Cố, có chuyện gì vậy?”

Cố Tuyết Trinh cũng không gấu giếm nguyên nhân mình đến đây, cô giao thành phẩm cho mình chế tạo cho cô ta.

“Không phải tôi lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, xem ra tổng giám đốc cũng biết chuyện giữa tôi và trưởng phòng, nên tôi mới quyết định giao lại bản thiết kế cho cô, để tránh cho xảy ra sai sót gì đó giữa chừng, làm ảnh hưởng đến tiến độ của công ty.”

Lý Mạn đã hiểu ý của cô, nhưng không hề từ chối mà gật đầu ngay: “Có thể, còn chuyện gì khác nữa hay không?”

“Hết rồi.”

Cố Tuyết Trinh lắc đầu, cô quay đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc cô vừa về đến phòng làm việc đã nhận đươc thông báo mở họp.

Cuộc họp lần này có hai trọng điểm, một là để thiết kế sư giao thành phẩm, hai là để công bố hoạt động tiếp theo trong công ty.

Ngoại trừ Cố Tuyết Trinh, những thiết ké sư khác đều đã giao bản

“Thiết kế sư Cố, trang phục của cô đâu?”

Lục Kim Yến vẫn luôn để ý đến Cố Tuyết Trinh, thấy mọi người đều đã nộp, chỉ có cô là không. Cô ta không khỏi thầm suy đoán: “Chắc là thiết kế sư Cố sẽ không đến nỗi chưa chế tạo xong đó chứ?”

Cô ta nhìn Cố Tuyết Trinh chăm chăm đến ánh mắt hiểm độc.

Bởi vì chỉ cần một câu của Cố Tuyết Trinh thôi, cô ta có thể mượn có để dạy dỗ cho cô ta một bài bọc, đập tan sự đắc ý của cô ta trong khoảng thời gian gần đây.

Cố Tuyết Trinh nhìn vào đôi mắt tối tăm của cô ta là đoán được ngay cô ta đang nghĩ gì, cô mỉm cười đáp: “Sợ là phải khiến cho trưởng phòng thất vọng, tôi đã nộp tác phẩm của mình từ sớm rồi.”

“Thế à? Vậy sao không nhìn thấy cô nộp, thế nào, không thể cho người khác nhìn thấy được hay sao?”

Lục Kim Yến ép hỏi cô.

Cố Tuyết Trinh cũng không để ý, cô chỉ cố ý ra vẻ ngạc nhiên: “Ai nói là tôi không nộp, tôi đã nộp cho tổng giám đốc rồi, lẽ nào tôi chưa nói cho cô biết à?”

Lục Kim Yến nghe cô nói thế, sắc mặt cô ta lập tức trở nên sa sầm.

“Cố Tuyết Trâm, cô làm vậy là có ý gì?”

Nguyên nhân chẳng có gì khác, Cố Tuyết Trinh bỏ qua cô ta mà giao thẳng quần áo cho tổng gjám đốc, chẳng phải không xem cô ta ra gì hay sao?

“Trưởng phòng tức giận để làm gì, tôi không có ý gì cả, chỉ sợ cô thu nhiều quần áo như thế, sợ khiến cho trưởng phòng nhầm lẫn, hoặc là sơ sót gì đó làm ảnh hưởng đến công ty…Hơn nữa, tổng giám đốc cũng muốn xem quần áo do tôi thiết kế nên tôi thuận tay đưa cho tổng giám đốc luôn.

Sau khi nói dứt lời, cô bèn nhìn Lục Kim Yến với vẻ đầy ẩn ý.

Sao Lục Kim Yến không hiểu được cô có ý gì, cô ta đang thầm ấy mình nhúng tay nhúng chân đây mà.

Cô ta tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không tài nào phản bác nổi.

“Nếu như là yêu cầu của tổng giám đốc thì việc này coi như thôi, sau này mà còn có chuyện như vậy nữa thì thiết kế Cố nói trước một tiếng, để cho người khác khỏi phải hiểu lầm!”

Cô ta nghiến răng gằn từng tiếng.

Cố Tuyết Trinh nhún vai tỏ ý đã biết rồi.

Lục Kim Yến thấy thế, cô ta vừa tức giận vừa thấy không cam tâm, ráng đổi chủ đề sang tuyên truyền và quảng cáo thiết kế trong công ty.

“Tôi đã nhận được tin công ty muốn mời Mộ Triều Ca, ca sĩ nổi tiếng nhất nước làm người đại diện cho chúng ta, tôi hy vọng mọi người có mặt ở đây đều sẽ không để xảy ra sai xót gì, khiến cho kế hoạch của công ty bị ảnh hưởng.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta đảo mắt nhìn mọi người, rồi cuối cùng lại dừng trên người Cố Tuyết Trinh.

Nhưng Cố Tuyết Trinh cũng không để ý mấy, cô cũng giống như những người khác vậy, đều ngạc nhiên trước bước kinh doanh này của công ty, đúng là vô cùng có đẳng cấp.

Phải biết rằng Mộ Triều Ca không chỉ đơn giản là người đẹp nhất trong nước, cô là còn là tấm gương của giới mỹ nữ.

Không những là thế, cô ta còn làm tổng biên tập cho tạp chí thời trang hàng đầu, dẫn đầu xu hướng thời trang.

Những bộ quần áo mà cô ta đều giới hạn số lượng, không ít minh tinh và các cô chiêu khác đều muốn có được nó.

Nói cô ta là cột hướng gió trong giới thời trang cũng không quá đáng.

Lục Kim Yến dã dự liệu trước mọi người sẽ thấy ngạc nhiên và kinh ngạc.

Cô ta vỗ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi lại dặn dò thêm một lúc, rồi mới tuyên bố giải tán.

Cố Tuyết Trinh theo mọi người bỏ đi.

Cứ nghĩ rằng Lục Kim Yến sẽ không bỏ qua cho mình, nào ngờ một hồi lâu trôi qua mà vẫn không xảy ra chuyện gì cả.

Chuyện này khiến cô cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều

Cho đến buổi chiều, cô thấy không còn việc gì nữa bèn rời khỏi công ty, để khỏi phải đây nhìn Lục Kim Yến, càng nhìn càng thấy thêm phiền.

Lục Kim Yến không hề biết Cố Tuyết Trinh đã đi về.

Cô ta đến phòng làm việc của Lý Mạn, mượn cớ bảo muốn kiểm tra chất lượng để kêu Lý Mạn đưa trang phục của Cố Tuyết Trinh cho mình xem.

Lý Mạn cũng không nghĩ nhiều mà giao ra ngay.

Lúc cô ta lấy ba bộ trang phục ra, ánh mắt Lục Kim Yến toát ra vẻ kinh ngạc…cùng với đố kị!