Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 92: Đuổi cô ta đi




Bà Phong nhìn theo bóng lưng anh rời đi, tức giận đập bàn.

“Nó vậy mà lại cảnh cáo tôi!”

Lục Kim Yến thấy vậy, vội vàng tiến lên trước an ủi.

“Dì Minh, anh Diệp Chương chỉ là quá tức giận, dì đừng so đo với anh ấy, làm mình tức giận.”

Cô ta nói xong, lập tức thay một bộ mặt tự trách, mím môi nói: “Nói cho cùng thì cũng là lỗi của cháu, nếu như cháu không bốc đồng như vậy, thì sẽ không thành ra như thế này, xin lỗi, dì Minh, làm dì lo lắng cho cháu rồi.”

Bà Phong nhìn bộ dạng buồn bã của cô ta, làm gì còn rảnh tức giận nữa, vội vàng an ủi nói: “Con bé ngốc, cái này cháu có lỗi gì chứ, mỗi người đều có quyền thích người khác mà, cháu chẳng qua chỉ là đi tranh thủ thứ mình muốn thôi.”

Nghe vậy, Lục Kim Yến tiếp tục buồn bã nói: “Nhưng anh Diệp Chương từ chối rồi, còn muốn đuổi cháu đi, cháu không muốn đi, dì Minh ơi, cháu có thể không đi được không, dì có thể giúp cháu xin anh Diệp Chương được không? Dì nói với anh ấy, cháu đã biết lỗi rồi, lần sau nhất định sẽ không tái phạm nữa.”

Bà Phong nghe thấy lời này, bàn tay vỗ vỗ lưng cô ta lập tức khựng lại.

“Kim Yến à, cái này thì dì Minh hết cách rồi, nhưng mà dì Minh hứa với cháu, chỉ cần có cơ hội, dì Minh nhất định sẽ đón cháu về lại.”

Phong Diệp Chương vốn không biết suy nghĩ của mẹ.

Sau khi anh rời khỏi nhà chính, trực tiếp đi về nhà mới.

Về đến phòng, anh nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đang ngồi ở ban công thêu thùa.

Dưới ánh sáng rực rỡ, vậy mà lại khiến cho anh sinh ra một loại ảo giác về cuộc sống êm đềm bình yên.

Cố Tuyết Trinh đột nhiên phát hiện trong phòng có thêm một người, giật mình mà đứng phắt dậy khỏi ghế.

“Ai? Sịt—”

Cô lạnh giọng chất vấn, ai ngờ tay lại không cẩn thận đụng đến khung thêu, bị kim thêu trên đó đâm vào, đau đến hít một hơi lạnh.

Phong Diệp Chương bị thức tỉnh bởi tiếng tiếng hít của cô, còn chưa kịp phiền muộn vì dòng suy nghĩ của mình vừa nãy, anh đã theo bản năng mà tiến lên trước quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Anh nói xong, kéo lấy tay của Cố Tuyết Trinh cẩn thận quan sát.

Nhìn thấy trên ngón tay trắng nõn, có một giọt máu vô cùng nổi bật.

“Sao bất cẩn vậy?”

Anh nhìn giọt máu đó, mi tâm khẽ nhíu lại.

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, hồi thần từ trong sự sững sờ.

Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc đó, trái tim đột nhiên lỡ đi một nhịp, hoảng loạn mà rút tay về, ngậm trong miệng.

“Không có gì lớn đâu, chỉ là bị đâm một chút mà thôi.”

Phong Diệp Chương căn bản không tin lời cô nói.

“Em đợi đó, tôi đi lấy hộp thuốc.”

Nói xong, anh trực tiếp quay người rời khỏi.

Không lâu sau, nhìn thấy anh mang hộp thuốc quay lại, từ trong đó lấy ra cồn sát trùng và băng cá nhân.

“Đưa tay cho tôi.”

Ngữ khí rất tự nhiên, khiến cho Cố Tuyết Trinh sững sờ lần nữa, theo bản năng mà đưa tay ra.

Nhìn thấy Phong Diệp Chương túm lấy tay cô, sau đó cẩn thận sát trùng, quấn băng cá nhân lên.

“Nếu đã bị thương rồi, buổi tối đừng bận nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Đợi làm xong tất cả, anh ngẩng đầu lên nhìn Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh bắt gặp đôi con ngươi đen láy của anh mà không hề có báo trước, đột nhiên hồi thần lại, một lớp màu đỏ phây phây nhuộm lấy bờ má cô, trái tim đập cũng nhanh hơn không ít.

“Không…cần đâu, bộ lễ phục này, chỉ còn một chút nữa thôi là thêu xong rồi, cũng chỉ nửa tiếng thôi, sẽ xong rất nhanh.”

Cô mượn động tác đi đến bàn làm việc để che giấu đi sự mất tự nhiên trên mặt mình.

Nhưng trong lòng thì vô cùng không bình tĩnh.

Cô buộc mình phải bình tĩnh, không để ý đến ánh mắt đang nhìn sau lưng nữa, quay lại trạng thái công việc.

Phong Diệp Chương không có phát hiện sự dị thường của cô, ngược lại lại cho rằng người phụ này mà thật sự nghiêm túc lên, cứng đầu, nhưng cũng rất mê người.

Nhìn thấy anh bị quỷ sai ma khiến mà tiến lên trước vuốt má của Cố Tuyết Trinh.

Cái chạm hơi mát lạnh này khiến động tác của Cố Tuyết Trinh sững lại, sau đó phát giác ra người ở bên cạnh, bờ má lại đỏ bừng lên.

“Sao… sao thế?”

Cô lúng túng mà nhìn Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô, lúc này mới hoàn hồn lại, không tự nhiên mà khẽ ho một tiếng: “Không có gì, thấy tóc em xoã xuống, sợ sẽ ảnh hưởng đến em, em bận đi, tôi không quấy rầy nữa.”

Nói xong, anh liền tự mình đi vào phòng tắm.



Ngày hôm sau, Phong Diệp Chương hiếm khi không có rời khỏi nhà sớm.

Mà cùng thức dậy với Cố Tuyết Trinh, ăn sáng xong, công ty có hội nghị khẩn cấp nên mới rời đi trước.

Cố Tuyết Trinh cũng không để ý, một mình tiếp tục dùng bữa.

Cũng chính vào lúc này, Tiểu Mỹ thần thần bí bí đi tới.

“Mợ chủ, cô Lục sắp đi rồi.”

“Cô ta đi đâu?”

Cố Tuyết Trinh không có nghĩ nhiều, theo bản năng mà hỏi.

“Là về nhà họ Lục, tôi nghe nói, là bị cậu chủ mời về đó.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, động tác trên tay khựng lại, kinh ngạc nói: “Chuyện là sao?”

Tiểu Mỹ nhìn bộ dạng không biết chuyện gì của cô, vội vàng nói tin tức mà mình nghe được ra.

“Nghe nói tối hôm qua cậu chủ và bên nhà chính gây lộn rất không vui.”

Cố Tuyết Trinh khẽ nhíu mày, bữa ăn tối qua bà Phong không có kêu cô, cho nên cô cũng không biết là có chuyện này.

Cô muốn hỏi Tiểu Mỹ một số chi tiết, nhưng Tiểu Mỹ cũng là nghe ngóng được mấy chuyện này thôi, không trả lời được mấy cái chi tiết.

Cố Tuyết Trinh hết cách, chỉ có thể từ bỏ.

Cô nghĩ đến tối qua Phong Diệp Chương về, cũng không phát hiện có gì dị thường, có chút không hiểu suy nghĩ của anh.

Đang yên đang lành sao lại đột nhiên mời Lục Kim Yến đi, chắc không phải vì chuyện tối hôm đó chứ?

Có lẽ là thật sự có khả năng này…dù sao người đàn ông đó vào tối hôm đó đích thực là rất không vui.

Nghĩ đến đây, cô nhịn không được mà mừng thầm.

Sau này nhà họ Phong không còn người phụ nữ Lục Kim Yến đó nữa, cuộc sống của cô có thể bình yên không ít.

Nhưng không biết chuyện này còn có liên quan đến cô.

Sau khi dùng bữa xong, cô cũng định đến công ty.

Không ngờ vừa ra khỏi nhà mới, thì nhìn thấy Lục Kim Yến mang theo hành lý đúng ở bên ngoài nhà chính, lưu luyến không nỡ mà nhìn xung quanh.

Dù sao cô ta cũng ở đây nhiều năm như vậy rồi, đột nhiên đi, đổi lại là ai cũng sẽ không nỡ.

“Cô ơi, tôi không nỡ xa cô.”

Người làm nhỏ của cô ta khóc sướt mướt mà kéo cô ta nói.

Lục Kim Yến nhìn mà trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cô ta cũng không muốn rời đi.

“Yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách quay về, cô đừng quên chuyện tôi đã dặn dò cô.”

“Cô cứ yên tâm, tôi nhất định để ý chằm chặp đến người phụ nữ đó giúp cô.”

Cô người làm nhỏ dùng sức gật đầu bảo đảm, cũng bởi vì động tác này, khiến cô ta nhìn thấy Cố Tuyết Trinh, sắc mặt khẽ thay đổi, nghiến răng nói: “Cô ơi, người phụ nữ đó đang ở đằng sau cô!”

Lục Kim Yến nghe thấy lời này, lập tức quay đầu lại.

Nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đi tới chỗ cô ta, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, khiến cô ta đau mắt.

Người phụ nữ này bây giờ nhất định là rất đắc ý đúng không?

Cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Tuyết Trinh với vẻ oán hận ác độc, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, ngay cả móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay cũng không cảm giác.

Lục Kim Yến đương nhiên cũng phát giác ra ánh mắt nồng nặc oán khí của cô ta, cô vốn không định quan tâm, trực tiếp đi về phía cửa.

Ai ngờ lúc này bà Phong lại từ nhà chính đi ra, nhìn thấy cô thì mặt mày dữ tợn, bực bội nói: “Cố Tuyết Trâm, cô đến đây làm gì? Đến xem trò cười sao?”

Cố Tuyết Trinh thật không hiểu tại sao lại bị quát, lập tức nhìn Lục Kim Yến, liền hiểu ý trong lời nói này của bà Phong là gì rồi, cô lúc này cạn lời đến cực điểm.

“Mẹ, cổng ở bên này, con muốn ra ngoài đương nhiên là phải đi qua đây rồi, chứ không phải là đặc biệt đến tìm hai người đâu.”

Cô lạnh giọng giải thích, nhưng hai người vốn không tin.

Lục Kim Yến tiến lên trước một bước, đi đến bên cạnh cô, lạnh lùng cất giọng: “Cố Tuyết Trâm, cô cứ đắc ý đi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhận thua như vậy dâu, chúng ta cứ đợi đó mà xem, tôi muốn xem thử, cô còn có thể ở lại đây được bao lâu!”

Nói xong, cô ta mang theo hành lý, đầu cũng không thèm quay lại mà lên xe, ngạo nghễ rời đi…