Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 82: Không thể thả cô ta đi dễ dàng được




Lục Kim Yến cũng hơi ngẩn người ra, cũng hiểu nhầm Phong Diệp Chương.

Cô ta nghĩ Phong Diệp Chương đứng về phía cô ta, nhất thời cô ta vui mừng không ngớt.

Cô ta ung dung nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, làm ra biểu cảm sắp có kịch hay để xem rồi đây.

Phong Diệp Chương tất nhiên là cảm nhận được sự thay đổi của bọn họ, nhưng anh không thèm để ý.

Anh vẫy tay bảo quản gia đưa máy tính đến, tự mình mở ra những cảnh trước đó trong camera.

Tuy nghe họ nói camera không có vấn đề gì, nhưng trực giác mách bảo anh, bọn họ hẳn là đã để sót một số chuyện gì đó.

Anh vẫn bình tĩnh kiểm tra kĩ càng, chỉ là khi anh xem xong một lần thì cũng không tìm ra manh mối gì.

Nhưng mà thứ anh có là lòng kiên nhẫn, vì vậy anh lại quay trở lại bắt đầu xem xét lần thứ hai.

Nhất thời, cả phòng khách vô cùng im ắng, ai cũng nhìn chằm chằm anh.

Cố Tuyết Trinh đứng sau anh, nhìn vào bóng lưng của anh, trong mắt cô đầy sự phức tạp.

Cô cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh, cùng anh kiểm tra những cảnh mà camera ghi lại.

Lục Kim Yến thấy hai người họ người trước kẻ sau, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

“Anh Diệp Chương, video này em và dì Minh đã xem mấy lần rồi, đều không có vấn đề gì cả, chắc chắn là không có chuyện gì đâu.”

Cô ta muốn Phong Diệp Chương nhanh chóng xử lý tiện nhân Cố Tuyết Trâm, liền nhẹ giọng nói: “Không lẽ anh Diệp Chương không tin em, không tin dì Minh sao?”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy liền bất an nhìn Phong Diệp Chương.

Nhưng mà Phong Diệp Chương hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Lục Kim Yến, anh vẫn chăm chú xem những cảnh trong camera.

Sau đó không biết anh nhìn thấy cái gì, chỉ thấy ánh mắt anh lóe lên một tia sáng, đồng thời cũng ấn nút tạm dừng.

Cảnh được tạm dừng chỉ là có một người giúp việc khác của nhà chính đang vội đi vào nhà vệ sinh nên đụng vào Hà Lâm.

Nếu cứ xem như vậy thì quả thật không có chỗ nào kì lạ, giống như vội vàng và không cẩn thận dẫn đến, nhưng với sự nhanh nhạy của Phong Diệp Chương, manh mối rất nhanh chóng đã lộ ra.

Ánh mắt của anh chuyển xuống phần hông của Hà Lâm, ở đó hình như có vật gì đó đang khúc xạ ánh sáng lấp lánh.

Bởi vì hình ảnh rất nhỏ nên Phong Diệp Chương không ngừng đổi chế độ, chụp ảnh màn hình, phóng to, sau đó lại chỉnh những hình ảnh đó nét hơn, lúc này mới nhìn rõ được, ánh mắt anh lạnh như băng.

Cái thứ đang phát ra ánh hào quang đó rõ ràng là chiếc vòng tay bị đánh cắp, chiếc vòng tay này không phải Hà Lâm ăn trộm, mà là người giúp việc đó nhân lúc hai người đụng phải nhau nhét vào túi của Hà Lâm.

“Cô còn gì để nói nữa không?”

Anh nghiêm mặt nhìn về phía người giúp việc đó, lạnh lùng hỏi.

Người giúp việc đó thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, chỉ run rẩy đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao.

Lục Kim Yến thấy thế thì sắc mặt cũng trở nên tái mét.

Cô không ngờ rằng còn có thể để anh Diệp Chương thật sự tìm ra manh mối, bà Phong và Phong Tú cũng đều sững sờ.

Bà Phong theo bản năng nhìn về phía Lục Kim Yến, thấy sắc mặt cô ta khác thường nên im lặng kéo tay cô ta sang vỗ mấy cái, cứ như là để trấn an.

Lục Kim Yến khổ sở kéo căng khóe môi, để lộ ra một nụ cười trông còn khó coi hơn lúc khóc.

Ngược lại, Cố Tuyết Trinh thở dài nhẹ nhõm, cô nhìn Phong Diệp Chương với ánh mắt đầy áy náy, cô tưởng rằng người đàn ông này muốn điều tra đến cùng là vì muốn giúp Lục Kim Yến, không ngờ là tùy việc mà xét.

Khóe môi cô không khỏi cong lên một nụ cười ngắn ngủi rồi liếc mắt nhìn Lục Kim Yến, cũng không chen vào, đợi xem bọn họ xử lý như thế nào.

Rất lâu sau Phong Diệp Chương vẫn không có được sự đáp lại của người giúp việc đó, liền dùng giọng nói làm người khác rùng mình hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi lại, cô đi vào nhà vệ sinh làm những gì?”

Người giúp việc đó hoảng hốt nhìn anh, nơm nớp lo sợ nói: “Cậu chủ, tôi không làm gì cả.”

Cô ta biện bạch, không hề đề cập đến chuyện cái vòng tay, chỉ nói rằng cô ta đi vào nhà vệ sinh.

Phong Diệp Chương nghe xong thì liền phát cáu.

“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ, vu oan hãm hại cho người khác chết cũng không hối cải, ở chỗ tôi đã có chứng cứ rõ ràng rồi, cô còn dám nói dối, cô to gan nhỉ!”

Người giúp việc này không ngờ anh đã tìm được chứng cứ, cô ta không dám tin mà mở to hai mắt, sắc mặt trở nên tái mét, cả người đều xụi lơ quỳ xuống đất.

“Cậu chủ, xin tha cho tôi, tôi…”

Cô ta muốn xin tha, nhưng chưa dứt lời thì đã phị Phong Diệp Chương cắt ngang.

“Tôi hỏi cô, đây là chủ ý của cô, hay là có ai sai bảo cô?”

Lục Kim Yến nghe anh hỏi như vậy thì trái tim cô ta cứ như bị nhấc bổng lên.

Cô ta vội vàng nhìn về phía người giúp việc đó, đúng lúc đụng phải ánh mắt e dè mang theo ý cầu cứu của nữ giúp việc.

Lục Kim Yến hoảng hốt, ánh mắt cô ta đột nhiên trở nên sắc bén, uy hiếp người nữ giúp việc đó, cô ta tuyệt đối không thể để lộ ra bản thân mình sai khiến được.

Người nữ giúp việc tất nhiên là hiểu được ý trong ánh mắt cô ta, nhớ đến việc Lục Kim Yến đã hứa với cô ta, cô ta liền rũ mắt nói: “Cậu chủ, là tôi làm, không có ai sai tôi cả.”

Cô ta nhận mọi trách nhiệm về mình, Lục Kim Yến mới thở dài nhẹ nhõm.

Chỉ có Phong Diệp Chương nghe cô ta nói vậy thì cau chặt mày.

Theo bản năng, anh cho rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy, nhưng lúc này người giúp việc đã nhận tội rồi, anh cũng không còn cách nào tiếp tục tra hỏi nữa, nhất thời, khuôn mặt của anh liền trở nên u ám.

Ngược lại, Cố Tuyết Trinh đã đoán được từ trước, cô vốn dĩ đã luôn để ý đến nữ giúp việc và Lục Kim Yến, hành động nhỏ lúc nãy của hai người họ cũng không thoát khỏi được đôi mắt của cô, cô không ngờ rằng những người tay sai của Lục Kim Yến lại trung thành như vậy.

Dù vậy, chuyện ngày hôm nay, cô vẫn phải giáo huấn một chút để cảnh cáo Lục Kim Yến: “Thật là phòng kiểu gì cũng không phòng được trộm trong nhà, cũng coi như là sự thật đã được làm rõ, còn không mau xin lỗi cho tôi, sau đó cút đến đồn công an mà tự thú, nếu không chuyện này chưa xong đâu!”

Chỉ thấy cô bước lên trước mấy bước, từ trên cao nhìn xuống người nữ giúp việc đó và trách mắng.

Bà Phong nghe vậy thì sắc mặt rất khó coi, bà luôn cảm thấy những lời này của Cố Tuyết Trinh cứ như đang mỉa mai sự quyết đoán trước đây của bà, hơn nữa còn bảo người của bà đi đến đồn công an tự thú, đây không phải muốn mượn cớ đạp lên mặt bà sao?

“Cố Tuyết Trâm, cô nói chuyện kiểu gì vậy?” Bà ta bất mãn hỏi.

Cố Tuyết Trinh thấy vậy thì tất nhiên hiểu được trong lòng bà đang nghĩ gì, cô ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Mẹ, mẹ đừng trách móc, con biết mẹ là hay mềm lòng nhất, nhưng mà cái loại người giúp việc làm mấy chuyện gian ác hãm hại chủ thì không thể giữ lại được, cũng không thể thả cô ta đi dễ dàng như vậy được, tránh để sau này lại hại người khác.”

Có thể nói rằng những lời nói này của cô đã chặn lại ý muốn không muốn làm to chuyện của bà Phong, bà Phong giận đến mức lồng ngực cứ phập phồng, không thể nói ra được lời phản kháng nào, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh.

Phong Diệp Chương cũng biết Cố Tuyết Trinh làm như thế này là muốn làm to chuyện, dù sao trước đây cô cũng phải ấm ức nhiều rồi.

Nhưng theo nguyên tắc, cô cũng không thể dùng thái độ này để nói chuyện với trưởng bối trong nhà.

Anh nhìn Cố Tuyết Trinh bằng ánh mắt nhắc nhở, sau khi thấy cô ngoan ngoãn mới tuyên bố: “Mẹ, chuyện này xử lý theo lời Tuyết Trâm, giao người giúp việc này cho cảnh sát, cũng là cho Tuyết Trâm một chút công đạo.”

Bà Phong nghe con trai nói vậy rồi cũng chỉ có thể im miệng, cứ để người nữ giúp việc đó bị lôi ra ngoài.

Đợi người giúp việc bị lôi đi xong thì Phong Diệp Chương nhìn quanh một vòng, nghĩ đến chuyện hôm nay đều vì bữa tiệc sinh nhật đó mà ra, anh khẽ nhíu mày: “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, con nghĩ mọi người cũng không muốn có người ngoài ra vào nhà nữa, tiệc sinh nhật cứ giao cho người ở đây lo liệu đi, hơn nữa Tuyết Trâm đã được nuông chiều từ bé, làm sao mà biết mấy chuyện này, đến lúc đó đừng làm hỏng chuyện của Kim Yến.”