Cố Tuyết Trinh cười yếu ớt: “Quen rồi nên không sao, chịu đựng hai ngày là được.”
“Sao như vậy được chứ, em chờ một chút!” Phong Diệp Chương xoa đầu cô trấn an, sau đó xuống lầu.
Ở dưới lầu ngoại trừ một hai người giúp việc trực đêm thì những người khác đã ngủ rồi.
Hai người nghe thấy tiếng động thì vội vàng đứng lên: “Cậu chủ!”
“Không có việc gì, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Phong Diệp Chương lấy thuốc giảm đau trong hòm thuốc, suy nghĩ một chút lại xoay người vào phòng bếp nấu một chén nước đường đỏ.
Thấy anh bừng khay lên lầu hai, hai người
giúp việc liền liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là có chút khó tin.
Hơn nửa đêm cậu chủ còn muốn làm gì vậy?
Nước đường đỏ?
Là nấu cho mợ sao?
Trong mắt hai cô người giúp việc bừng lên ngọn lửa nhiều chuyện.
Dù sao Phong Diệp Chương trong mắt bọn họ chẳng khác nào một vị thần, vậy mà anh lại nấu nước đường đỏ cho phụ nữ.
“Uống nước đường đỏ đi.”
Phong Diệp Chương đặt khay ở một bên, đưa chén cho Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nhận lấy, há miệng uống, dòng nước ấm từ từ chảy xuống dạ dày của cô rồi bắt đầu lan ra, lập tức khiến cô thoải mái hơn nhiều.
“Cảm ơn anh!”
Phong Diệp Chương cong môi: “Khách sáo với tôi làm gì.”
Giọng anh rất trầm nhưng lại khiến người †a yên tâm.
Trong lòng Cố Tuyết Trinh cảm thấy rất ấm áp, uống xong mới ngủ thiếp di.
Ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên cao.
Khi cô thức dậy thì Phong Diệp Chương đã không còn ở đây nữa.
Anh là người rất nghiêm túc trong công việc, mặc dù buổi tối ngủ không ngon giấc nhưng vẫn đi làm như bình thường.
Cố Tuyết Trinh ngẩn ngơ nhìn chỗ anh ngủ, nhớ lại chuyện tối qua.
Người như anh mà lại có thể chu đáo như thế.
Cố Tuyết Trinh xoa bụng rồi mới chậm rãi bước xuống giường.
Chắc vì cô luôn ngủ nướng nên người giúp việc trong biệt thự cũng không có nhiều việc để làm.
Mà thật nhìn bề ngoài thì biệt thự này nhàn rỗi hơn nhiều sao với những căn biệt thự khác nên Tiểu Liên lại tìm cơ hội lén chạy ra ngoài.
Gần đây Lục Kim Yến ở nhà chờ đi làm nên thấy Tiểu Liên đến liền sai người dẫn cô ta vào.
“Nói đi, lần này lại có chuyện gì?”
Liên tiếp mấy lần không có tin tức tốt nên tâm trạng của cô cũng không thể nào tốt được.
Tiểu Liên xoa tay: “Tôi nghe thím Vương nói hôm qua mợ chủ tới tháng, cậu chủ liền tự mình xuống bếp nấu nước đường đỏ nên
mọi người đều đồn cậu chủ thích mợ chủ.”
Cô ta nói xong thì có hơi sốt ruột cho Lục Kim Yến vì thấy cô Lục với cậu chủ Phong mới là trai tài gái sắc.
Tiểu Liên vừa nói vừa lén đánh giá sắc mặt của Lục Kim Yến, quả nhiên thấy vẻ mặt cô ta trầm xuống.
“Cô nói cái gì? Anh ấy vì con đàn bà đê tiện ấy mà nấu thứ đó sao?”
Lục Kim Yến nghiến răng nghiến lợi: “Cố Tuyết Trâm dựa vào cái gì chứ?”
Choang! Bộ chén sứ kiểu bị cô gạt văng xuống đất.
Chén canh dưỡng da mà người giúp việc bưng lên lúc nãy, cũng bị gạt văng xuống thảm luôn nhưng không ai dám đi vào nhặt.
Cô thở phì phò, Tiểu Liên bị dọa giật mình, đôi mắt to đảo tới đảo lui không ngừng.
“Cô Lục, thật ra cô không cần tức giận, theo tôi thì chuyện này ít nhiều gì cũng được xem là chuyện tốt.”
Cô ta nói được một nửa thì thấy khuôn mặt của Lục Kim Yến như muốn ăn thịt người, lời nói cũng nghẹn lại, nhắm mắt nói tiếp: “Điều này chứng tỏ mợ chủ vẫn chưa mang thai!”
Lục Kim Yến nghe cô ta nói như vậy, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận.
“Được rồi, mấy ngày này cô quan sát kỹ cho tôi, không được bỏ qua một dấu vết
nào.
Cô không tin Cố Tuyết Trâm sẽ luôn may mắn như vậy.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã sắp hết một tuần.
Mấy ngày nay Cố Tuyết Trinh phải sống
những ngày vô cùng rối rắm, chuyện Cố Hải Sâm giao phó khiến cho lòng cô bị giày vò như chiếc bánh kếp bị sức nóng của ngọn lửa nung nấu cả hai mặt.
“Mợ chủ, điện thoại của cô reo.”
Một người giúp việc cẩn thận lên tiếng nhắc nhở Cố Tuyết Trinh.
Điện thoại reo lên một hồi lâu, nhưng thấy
mợ hai cứ ngây người mãi nên cho rằng cô không nghe thấy.
“À, ừ” Cố Tuyết Trinh đáp một tiếng, là Cố Hải Sâm gọi tới.
Cô cũng không muốn nghe, nhưng không thể không nghe máy nên ấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng nói ở đầu bên kia có chút chói tai: “Nghe nói công ty mới thành lập của Phong Diệp Chương sắp hoàn thành, rốt cuộc cô đã nói với nó chuyện để tôi đầu tư vào hay
chưa?”
Cô nghe ra được Cố Hải Sâm đang rất nóng lòng, nhưng sao cô có thể mặt dày mày dạn nói ra chứ.
“Vẫn chưa.” Cố Tuyết Trinh hít một hơi thật sâu, Cố Hải Sâm coi cô là cái gì.
Cô nói một câu thì Phong Diệp Chương sẽ nghe sao?
“Cô nhanh lên một chút, nếu không thì đừng mong gặp lại mẹ cô nữa.”
Giọng Cố Hải Sâm hơi mất kiên nhẫn: “Tôi đã sớm nói với cô rồi, nhưng cô lại kéo dài tới bây giờ. Cố Tuyết Trinh, đừng khiêu chiến nhẫn nại của tôi.”
Điện thoại lại cúp cái cạch, Cố Hải Sâm lại mặc kệ cô.
Cố Tuyết Trinh tức run người nhưng lại không thể làm gì.
Mấy người giúp việc đang làm việc xung
quanh đều dừng lại nhìn phía cô, nhưng không có ai dám đi tới hỏi thăm.
xk
Đêm dần khuya, Cố Tuyết Trinh đã tắm xong mà Phong Diệp Chương vẫn chưa trở về.
Cố Tuyết Trinh nhớ tới chuyện Cố Hải Sâm nói lúc ban ngày thì không nhịn được đi xung quanh phòng.
Cô cũng không vội, nhưng việc chữa bệnh cho mẹ tuyệt đối không thể ngừng lại.
Cô lại không thể nghĩ được cách giải quyết nào tốt nên ngược lại càng thêm bực bội.
Cạch một tiếng, Phong Diệp Chương đẩy cửa đi vào.
Thấy cô vẫn chưa ngủ Phong Diệp Chương cũng hơi bất ngờ.
Anh ngày nào cũng bận rộn nên khi về
đến nhà thì Cố Tuyết Trinh thường đã ngủ Say.
Nhưng hôm nay trông dáng vẻ này của cô thì hình như còn có tâm sự.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Phong Diệp Chương vừa thay quần áo vừa chuẩn bị vào phòng tắm.
“Chờ một chút.” Thấy anh quay đi, Cố Tuyết Trinh do dự một chút rồi nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
Phong Diệp Chương xoay người nhìn về phía cô, trông anh có vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng đôi mắt vẫn đen láy và sắng quắc, như lòng hồ có thể hút người ta xuống tận đáy sâu.
“Em, em đồng ý làm nhà thiết kế ở công ty của anh.”
Đắn đo một lúc lâu, rốt cuộc Cố Tuyết
Trinh cũng nói ra.
Khóe môi Phong Diệp Chương hơi nhếch mang theo nụ cười khó phát hiện: “Vậy quý công ty rất hoan nghênh em, nếu em có yêu cầu gì cứ nói thẳng với tôi.”
“Đúng là còn có một việc.” Cố Tuyết Trinh nói, cô có chút xấu hổ.
Ngược lại, Phong Diệp Chương ra vẻ đã hiểu, dò hỏi: “Chuyện gì? Nói thẳng đi!”
Công ty cũng có mời một số nhân viên rất có năng lực, những người này thường sẽ đưa ra một vài điều kiện với anh.
Cố Tuyết Trinh tài giỏi như vậy, anh thấy cô đề ra điều kiện cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Huống chỉ công ty mới thành lập, có một nhân viên như vậy chắc chắn là một chuyện vô cùng tốt.
“Vậy công ty… Vậy công ty có thể để ba
em góp cổ phần không.”
Vì mẹ nên Cố Tuyết Trinh cắn răng lấy hết can đảm nói ra, cô nhìn thằng vào Phong Diệp Chương.