Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 203: Đừng làm tôi mất mặt




Hôm sau, khách khứa tụ tập ở khách sạn Húc Nhật.

Cố Tuyết Trinh mặc một bộ váy đuôi cá màu bạc đứng ở bên cạnh Phong Diệp Chương, nghênh đón khách ở cửa ra vào.

Hai người một đen một bạc, giống như trang phục của các cặp đôi.

Lại thêm dung mạo và khí chất xuất trần của hai người càng làm cho người ta không dời nổi mắt.

“Tổng giám đốc Phong và phu nhân thật sự là một đôi ông trời tác hợp.”

“Đúng vậy, chúc thiếu phu nhân sinh nhật vui vẻ, chúc cô và Tổng giám đốc Phong trăm năm hòa hợp.”

“Còn cả sớm sinh quý tử nữa.”

“Đúng đúng…”

Cố Tuyết Trinh khoác tay Phong Diệp Chương tự nhiên hào phóng tiếp nhận lời chúc phúc của khách khứa.

“Cảm ơn.”

Cô cười nói cảm ơn, vẻ mặt Phong Diệp Chương cũng dịu dàng một cách hiếm thấy, cùng gật đầu với khách khứa đến đây chúc mừng.

Lúc bọn họ đang chào hỏi khách khứa thì mấy người bà Phong cũng đến.

Bà ta nghe thấy bốn phía đều đang tán dương Cố Tuyết Trinh thì sắc mặt rõ ràng hơi không vui, nhưng ngại ông cụ Phong cũng đang ở đó nên mới thu liễm lại.

Mà ngược lại với sự bất mãn của bà ta, ông cụ Phong nghe được những lời khích lệ như vậy, trong lòng như nở hoa.

Bọn họ đi về phía hai người, lúc này Cố Tuyết Trinh cũng đã nhìn thấy bọn họ nên lễ phép chào hỏi.

“Ông nội, ba mẹ.”

Bà Phong và Phong Tú lạnh nhạt gật đầu, xem như là đáp lại.

Ngược lại là ông cụ Phong, ông cụ lên tiếng chúc mừng Cố Tuyết Trinh: “Tuyết Trâm, sinh nhật vui vẻ.”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, nghĩ đến ông cụ là người duy nhất trong nhà họ Phong đối xử tốt với cô, nụ cười trên mặt không khỏi tươi hơn không ít.

“Cảm ơn ông nội.”

Đang nói thì bên ngoài lại có khách tới, là cả nhà Lục Kim Yến.

Lục Kim Yến liếc mắt liền nhìn thấy thân hình tuấn lãng của Phong Diệp Chương trong đám người, đáy mắt tràn đầy si mê.

“Anh Diệp Chương.”

Cô ta si ngốc gọi nhưng Phong Diệp Chương chỉ lặng lẽ quét mắt nhìn cô ta một cái, cũng không để ý tới mà ngược lại lại dịu dàng nhìn Cố Tuyết Trinh ở bên cạnh.

Lục Kim Yến nhìn thấy vậy, ánh mắt lóe lên một tia khác lạ, trên mặt nở một nụ cười quyến rũ đi đến trước mặt Cố Tuyết Trinh.

“Tuyết Trâm, sinh nhật vui vẻ.”

Cô ta giả vờ chúc mừng.

Cố Tuyết Trinh cũng theo phép lịch sự, vẻ mặt nhàn nhạt nói câu cảm ơn sau đó liền không để ý tới cô ta nữa mà đi chào hỏi khách khứa khác.

Ba Lục mẹ Lục thấy thế, không lưu dấu vết quét mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, trong đáy mắt là vẻ khinh miệt.

Bọn họ cũng không hề chào hỏi Cố Tuyết Trinh mà ngược lại là phớt lờ cô chỉ nói chuyện với Phong Diệp Chương.

“Diệp Chương, đã lâu không gặp, qua bên kia nói chuyện với chú một lát nhé?”

Ba Lục muốn dẫn Phong Diệp Chương đi, đương nhiên Lục Kim Yến cũng hiểu rõ ý định của ba mình nên cũng phụ họa theo.

“Nhắc tới thì ba và anh Diệp Chương rất lâu rồi chưa gặp nhau đấy nhỉ, hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này nói chuyện một chút đi.”

Cô ta nói xong, như có như không quét mắt nhìn Cố Tuyết Trinh.

Mặc dù Cố Tuyết Trinh đang chào hỏi với khách khứa nhưng cũng vẫn để ý tới bên này, cô không khỏi cười lạnh trong lòng.

Lục Kim Yến này thật đúng là mỗi giờ mỗi phút đều nghĩ đến việc chia rẽ cô và Phong Diệp Chương.

Cô nhìn về phía Phong Diệp Chương, muốn xem xem tiếp theo anh sẽ lựa chọn thế nào.

Dường như Phong Diệp Chương cũng phát giác được ánh mắt của cô, anh đi tới bên cạnh Cố Tuyết Trinh, xin lỗi nói: “Rất xin lỗi ngài Lục, tôi cần theo giúp phu nhân tôi đón khách ở bên này.”

Theo lời anh nói ra, suýt chút nữa Lục Kim Yến đã không che giấu được nội tâm ghen ghét của cô ta.

Ba Lục thì lại trực tiếp biểu hiện ra.

Nhưng Phong Diệp Chương lại hoàn toàn không quan tâm tới điều đó, anh ôm lấy Cố Tuyết Trinh chào tạm biệt với bọn họ sau đó liền mang theo cô đi chào hỏi khách khứa khác.

Cố Tuyết Trinh cảm nhận được cánh tay có lực ở bên hông, trong lòng lại không nhìn được mà rung động.

Lúc này cô nhìn vào ánh mắt của Phong Diệp Chương, chỉ sợ ngay cả chính cô cũng không biết trong đó có bao nhiêu dịu dàng.

Hai người chào hỏi với khách khứa, không bao lâu sau, Tần Bắc Quyền cũng tới.

Anh ta nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đang cười nói vui vẻ ở bên cạnh Phong Diệp Chương, tim một trận đau đớn và thất lạc.

Nhưng anh ta vẫn cố nén lại sự khó chịu tiến lên chúc phúc.

“Tuyết Trâm, sinh nhật vui vẻ.”

Anh ta đi tới trước mặt Cố Tuyết Trinh, trong mắt khó nén được vẻ ái mộ ca ngợi nói: “Hôm nay em rất đẹp.”

Đương nhiên Cố Tuyết Trinh cũng đã nhận ra, lập tức cô cảm thấy tê cả da đầu.

Chỉ vì cô cảm nhận được lúc này xung quanh người người đàn ông bên cạnh đang không ngừng tản ra không khí lạnh.

Phong Diệp Chương cũng không ngờ tới còn có người không sợ chết đào góc tường của anh ngay trước mặt.

“Cậu Tần, đương nhiên là vợ của tôi ngày nào cũng rất đẹp!”

Anh ta nhấn mạnh mấy chữ vợ của tôi như muốn im ắng cảnh cáo Tần Bắc Quyền.

Tần Bắc Quyền sao có thể không nghe ra sự cảnh cáo trong lời nói của anh, mặc dù đáy lòng anh ta cũng sợ hãi khí thế cường thế của người đàn ông ở trước mắt này.

Nhưng nghĩ đến Cố Tuyết Trâm, anh ta vẫn cố chống đỡ đối mặt với Phong Diệp Chương.

“Thì ra Tổng giám đốc Phong cũng biết như vậy, tôi còn tưởng rằng ngài không biết cơ đấy.”

Ánh mắt hai người im ắng đọ sức trong không khí, tia lửa bắn ra bốn phía.

Đặc biệt là câu nói sau cùng của Tần Bắc Quyền khiến sắc mặt Phong Diệp Chương bỗng nhiên chìm xuống.

Cố Tuyết Trinh thấy tình huống không ổn, trong lòng bực bội vì Tần Bắc Quyền không biết chừng mực liền chủ động đi lên khoác tay Phong Diệp Chương, cười duyên nói: “Cảm ơn anh Tần đã quan tâm nhưng đây là chuyện riêng giữa vợ chồng chúng tôi.”

Không thể không nói, câu nói này của cô đến rất đúng lúc.

Đặc biệt là cô còn chủ động tỏ thái độ khiến lửa giận của Phong Diệp Chương trong nháy mắt được dập tắt.

Anh mang theo vẻ mặt đắc ý nhìn Tần Bắc Quyền, khóe miệng còn không đè nén được cong lên.

Ngược lại với tâm tình đang rất tốt của anh, Tần Bắc Quyền thì lại sắp thất hồn lạc phách rồi.

Nhưng Cố Tuyết Trinh cũng không để ý tới anh ta, cô mang theo Phong Diệp Chương đi chào hỏi khách khứa khác.

Một lát sau, Cố Hải Sâm tới, ông ta gọi Cố Tuyết Trinh vào một góc khuất, dặn dò cô lát nữa phải làm gì.

Nói đến cuối cùng, ông ta không nhịn được cảnh cáo thêm lần nữa: “Làm mọi việc cẩn thận vào, đừng làm tôi mất mặt.”

Cố Tuyết Trinh cười lạnh nhưng không hề nói thêm cái gì.

Rất nhanh tiệc rượu chính thức bắt đầu, Cố Tuyết Trinh lên sân khấu đọc lời chào mừng.

“Rất cảm ơn các vị đã dành ra chút thời gian quý báu của mình để tới tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi, hi vọng hôm nay mọi người sẽ có một buổi tối vui vẻ.”

Cô nói vài câu đơn giản liền đi xuống khỏi sân khấu.

Ai ngờ, vừa xuống dưới, bạn bè trước kia của Cố Tuyết Trâm lại tìm tới.

“Tuyết Trâm, cậu giỏi quá, bây giờ ở nhà họ Phong càng ngày càng như cá gặp nước, tớ nghe nói tiệc sinh nhật này là Tổng giám đốc Phong tổ chức cho cậu đúng không?”

“Thôi đi, tin tức này quá chậm rồi, chúng tôi đã biết hết rồi.”

“Ài ài, các cậu đừng ngắt lời tôi, Tuyết Trâm, tớ hỏi cậu, tối nay chúng ta còn có hoạt động nữa đúng không?”

Những người kia mỗi người một câu, vô cùng nhiệt tình với Cố Tuyết Trinh.

Nhưng Cố Tuyết Trinh lại vô cùng lạ lẫm với bọn họ, thậm chí có một số người cô còn không biết.

Cô gượng ép cong khóe miệng lên ứng phó với những người bạn của Cố Tuyết Trâm này.

Lại không phát hiện, Phong Diệp Chương ở phía xa đem nhất cử nhất động của cô đều nhìn ở trong mắt.

Phong Diệp Chương nghi ngờ thái độ của Cố Tuyết Trinh đối với bạn bè cũ, nhưng mà biểu hiện lúc này của anh trong mắt người khác giống như là đang thâm tình ngóng nhìn.

Đặc biệt là Lục Kim Yến, sự ghen ghét không ngừng bốc lên trong lòng.

Cảm thấy trong mắt anh Diệp Chương của cô ta chỉ có tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia!

Ba Lục mẹ Lục nhìn thấy sắc mặt khó coi của con gái mình, sắc mặt cũng không tốt gì.

Ba Lục nháy mắt ra hiệu với mẹ Lục, mẹ Lục liền dùng sắc mặt bất ngờ đi về phía bà Phong.

Đừng thấy bọn họ tới tham gia tiệc rượu, thật ra là vì lấy lại danh dự cho Lục Kim Yến.

Mẹ Lục đi đến trước mặt bà Phong, chỉ vào Phong Diệp Chương trầm giọng nói: “Bà Phong, tôi thấy không bằng nhân dịp đêm nay tất cả mọi người đều có mặt ở đây, chúng ta trực tiếp tuyên bố chuyện Kim Yến mang thai đi, nếu không cứ kéo dài nữa tôi sợ sẽ có chuyện bất trắc.