Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 202: Đừng đuổi tôi




Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, lập tức ra hiệu cho Thích Tiểu Bát.

“Tiểu Bát, cô tới phòng giám sát mang video đến đây.”

Thích Tiểu Bát nhận lệnh rời đi.

Khi cô ta rời đi, sắc mặt Ngải Vi cũng trở nên sợ hãi.

Cố Tuyết Trinh nhìn hết ở trong mắt, đôi mắt tối lại.

Tô Đế cũng nhìn thấy, sắc mặt vô cùng không tốt.

Một lúc sau, Thích Tiểu Bát đã trở về.

“Cô giáo Cố, lấy được video giám sát rồi.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu, bảo cô ta mở video ra.

Thích Tiểu Bát gật đầu, mang usb chứa video giám sát kết nối với máy tính, ngay sau đó máy chiếu trong phòng họp liền hiện ra hình ảnh.

Chỉ thấy sự thật quả thực giống như dì nhân viên quét dọn đã nói, ở bên ngoài phòng dụng cụ làm vệ sinh có hai người đang ở với nhau.

“Cô Tô, bây giờ cô còn có cái gì để nói nữa không?”

Cố Tuyết Trinh lạnh giọng chất vấn sau đó quét mắt nhìn Ngải Vi ở sau lưng Tô Đế: “Chuyện này nói lớn cũng không lớn nhưng ảnh hưởng của nó lại quá lớn, không biết cô dự định sẽ xử trí việc này như thế nào?”

Tô Đế bị cô chất vấn như vậy sắc mặt đen thui, cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt.

Cô ta không bao giờ ngờ được chuyện này là do người của mình làm!

“Xử trí như thế nào là chuyện của tôi, không cần Tổng giám Cố quan tâm, tôi sẽ giải thích rõ chuyện này với công ty.”

Cô ta nói xong, quét ánh mắt sắc bén về phía Ngải Vi ở sau lưng.

Ngải Vi bị cô ta dọa cho toàn thân run rẩy.

“Cô giáo…”

Cô ta há mồm định nói cái gì đó nhưng còn chưa kịp nói đã bị Tô Đế lạnh lùng quát lên: “Theo tôi trở về!”

Dứt lời, cô ta đi ra khỏi văn phòng trước.

Ngải Vi thấy thế, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đuổi theo.

Cố Tuyết Trinh nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nói gì.

Cô vỗ tay, để đám người tản đi.

Trở lại văn phòng của Tô Đế, sắc mặt cô ta âm trầm xuống, tiếp theo liền vung tay tát cho Ngải Vi đang đi theo phía sau một cái tát.

“Tại sao cô phải làm như vậy?”

Cô ta tức giận chất vấn, Ngải Vi bụm mặt lại, cả khuôn mặt là kinh ngạc và ấm ức.

“Tôi chỉ muốn giúp cô giáo dạy dỗ người phụ nữ kia, ai bảo cô ta suốt ngày đối nghịch với cô!”

Tô Đế nghe nói như thế, tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết.

Cô ta chỉ vào Ngải Vi nghiêm nghị nói: “Giúp tôi dạy dỗ ư? Khi nào thì chuyện của tôi lại cần cô phải nhúng tay vào hả? Hôm nay mặt mũi của tôi vì cô mà mất hết rồi, cô cút đi cho tôi, cút đi càng xa càng tốt!”

Ngải Vi mở to hai mắt nhìn.

“Cô giáo, cô định đuổi tôi sao?”

Tô Đế cười lạnh: “Không đuổi cô, chẳng lẽ đợi cô gây ra cho tôi tai họa lớn hơn nữa à?”

Ngải Vi lập tức luống cuống, liên tục nhận sai xin tha thứ.

“Cô giáo, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa, cô đừng đuổi tôi.”

Tô Đế lạnh lùng lườm cô ta một cái, trực tiếp bấm điện thoại nội bộ gọi bảo vệ tới đưa cô ta đi.



Cùng lúc đó, Thích Tiểu Bát cũng nhận được tin tức, lập tức chạy tới báo cáo cho Cố Tuyết Trinh.

“Cô giáo, người trợ lý hãm hại cô bị cô Tô đuổi rồi.”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy sửng sốt một chút nhưng cũng không để ý.

Dù sao đây cũng là mâu thuẫn nội bộ của bọn họ.

Cô nhìn Thích Tiểu Bát đang cười trên nỗi đau của người khác ở bên cạnh, bật cười nói: “Tiểu Bát, nếu cô đem phần tâm tư thích hóng chuyện này để tập trung thiết kế thì tôi nghĩ chắc là sẽ có tiến bộ rất lớn đấy, sau này nghe ngóng những chuyện vớ vẩn này ít thôi, tập trung vào chuyện học tập đi.”

Thích Tiểu Bát nghe lời khuyên giải thấm thía của cô, trong chốc lát nụ cười trên mặt cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục, gật đầu.

“Cô giáo Cố, tôi biết rồi, vậy tôi đi ra ngoài trước đây.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc nên không nhìn thấy lúc Thích Tiểu Bát quay người đi khóe miệng tiết lộ ra một tia châm biếm.

Đêm đó, ở một nhà hàng cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố, Thích Tiểu Bát thận trọng đi theo nhân viên phục vụ tiến vào một phòng bao riêng.

Cô ta đẩy cửa đi vào, đã thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi đợi sẵn trong phòng bao riêng.

“Cô Lục, tôi đã làm theo lời dặn dò của cô tiết lộ bản thảo thiết kế kia, đồng thời vu oan cho trợ lý của Tô Đế.”

Đúng vậy, Thích Tiểu Bát thần thần bí bí tới gặp một người, chính là Lục Kim Yến.

Lục Kim Yến nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

“Rất tốt, lần này cô làm rất tốt.”

Cô ta nói xong liền lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách ở bên cạnh ra: “Trong này có sáu trăm triệu, là phần thưởng của cô.”

Lúc Thích Tiểu Bát nhìn thấy tấm thẻ kia, trong mắt không che giấu được vẻ kích động.

Lục Kim Yến nhìn ở trong mắt, đáy mắt chợt lóe lên vẻ giễu cợt, môi đỏ hơi cong lên dụ dỗ nói: “Chỉ cần sau này cô làm tốt thì chỗ cần dùng đến cô còn rất nhiều, đến lúc đó lợi ích của cô không chỉ có một chút như thế này thôi đâu.”

Thích Tiểu Bát nghe thấy sau này còn có càng nhiều lợi ích hơn, trong lòng cũng nhộn nhạo.

“Cô Lục yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe lời hoàn thành nhiệm vụ.”

Lục Kim Yến ẩn ý sâu xa nhếch miệng nói: “Vậy thì tốt rồi, cầm lấy đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

Thích Tiểu Bát gật đầu, tiến lên cầm lấy tấm thẻ ngân hàng sau đó lập tức quay người rời đi.

Sau khi cô ta rời đi rồi, trên mặt Lục Kim Yến cũng không che giấu được vẻ đắc ý.

“Ôi, Cố Tuyết Trâm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô mất hết tất cả.”

Cô ta nói xong cũng không biết nghĩ tới điều gì, một mình ở trong phòng bao riêng thấp giọng nở nụ cười.

“Cứ để cho cô nhảy nhót thêm một ngày nữa đi, ngày mai tất cả những thứ cô có đều thuộc về tôi!”

Cố Tuyết Trinh cũng không biết âm mưu đang từ từ tới gần chỗ cô

Sau khi tan làm, cô thu dọn một chút liền trở về nhà họ Phong.

Hôm nay, Phong Diệp Chương cũng trở về thật sớm.

Hai người cùng nhau ăn cơm, trong bữa ăn Cố Tuyết Trinh kể lại chuyện ngày hôm nay ở công ty.

“Chuyện để lộ bản thảo thiết kế đã điều tra rõ ràng rồi, là trợ lý bên cạnh Tô Đế làm, hôm nay đã bị cô ta đuổi rồi.”

Lúc cô nói ra chuyện này trên khuôn mặt cũng là một trận thổn thức: “Không biết mấy người này nghĩ như thế nào nhỉ, làm ra những chuyện hại người hại cả mình như vậy.”

Phong Diệp Chương nghe vậy, không thể phủ nhận khẽ cười.

“Luôn có một số người bởi vì ghen tị không cam lòng mà làm ra những chuyện như vậy, bản chất con người mà thôi.”

Cố Tuyết Trinh nghe xong, cảm thấy cũng không phải là như vậy.

Sở dĩ người trợ lý kia hãm hại cô, không phải chỉ vì không ưa cô thôi đâu.

Cô nhếch miệng, đang định tiếp tục ăn cơm thì bên tai lại vang lên tiếng khích lệ của Phong Diệp Chương.

“Lần này em làm rất tốt, mạnh mẽ kiên quyết, trái ngược với tổng thanh tra thường ngày.”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày lại, xoắn xuýt nhìn anh.

“Rốt cuộc là anh đang khen em hay là đang chế giếu em đấy? Trước đó em không giống một tổng thanh tra bình thường sao?”

Cô bất mãn hỏi lại Phong Diệp Chương nhưng không được đáp lại.

Nhưng nụ cười trên mặt của anh lại bán đứng ý nghĩ trong lòng anh.

Cố Tuyết Trinh nghiến răng, tức giận nhìn anh chằm chằm.

Giống như một con thỏ ra vẻ muốn cắn người khiến Phong Diệp Chương không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu.

Anh không nhịn được nói đùa: “Sao vậy? Tôi nói thật mà em còn bất mãn, vậy sau này tôi sẽ không nói nữa.”

Cố Tuyết Trinh nhụt chí, u oán nhìn anh, uể oải nói: “Trước đây em thật sự rất kém cỏi à?”

Phong Diệp Chương không ngờ mình chỉ nói đùa như vậy mà trong nháy mắt lại khiến cô thay đổi sắc mặt.

Thật ra bằng lương tâm mà nói, cô đã rất khá rồi.

Anh nghĩ tới cái này, không nhịn được ho nhẹ một tiếng, trấn an nói: “Em đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ nói đùa thôi.”

Lần này đổi lại thành Cố Tuyết Trinh cổ quái nhìn anh, trong mắt còn đầy vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông này cũng biết nói đùa ư?

Dường như Phong Diệp Chương nhìn thấu suy nghĩ trong mắt cô, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

“Mau ăn cơm đi, ăn xong còn đi nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai là sinh nhật của em đấy, em sẽ rất là bận rộn.