Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 172: Cứu em




Cố Tuyết Trinh trở về nhà họ Phong đã là nửa đêm, cô cũng đã kiệt sức.

Dù sao cô cũng vừa mới đảm nhiệm chức vụ Tổng giám, cộng thêm trong tay còn có công việc của thương hiệu mới, những chuyện cần làm quá nhiều, hận không thể một mình có thể phân thành mấy người để làm việc.

Đang định trở về nghỉ ngơi thật tốt, ai mà ngờ được, vừa bước vào cửa, tiểu Mỹ đã vội vàng chạy đến.

“Mợ chủ, cuối cùng cô cũng về rồi.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, theo bản năng cũng cảm thấy không đúng, dừng lại hỏi: “Sao vậy?”

“Cô chủ nhà họ Lục, một tiếng trước đến tìm cậu chủ, nói là bà chủ kêu cô ta đưa đô ăn đến, kết quả sau khi đi lên đến bây giờ vẫn chưa thấy xuống!”

Tiểu Mỹ vội vàng báo cáo, Cố Tuyết Trinh nghe xong vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đi lên tầng.

Nhưng ở trong phòng làm việc không tìm thấy người, cô theo bản năng đi về phía phòng ngủ.

Cô sải bước đi đến, cầm tay nắm cửa, hung hăng mở ra.

Trong phút chốc, cảnh tượng trong phòng khiến đồng tử của cô co rút lại, hô hấp cũng dừng lại, ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, trong lòng dâng lên một sự chua xót khổ sở khó tả.

Cô không thể tin được nhìn mọi thứ trước mắt.

Nhìn thấy trong phòng, trên mặt đất là những mảnh quần áo rách nát.

Mà chiếc giường lớn thuộc về cô và Phong Diệp Chương lúc này lại bị một người phụ nữ khác nằm lên.

Mà người đàn ông bên cạnh cô ta còn là người chồng trên danh nghĩa của cô.

Lúc này, Lục Kim Yến giả vờ tỉnh dậy, ngồi dậy.

“Sao lại như thế này?”

Cô ta cố ý giả giờ thì thầm như đang hoảng sợ, làm hành động muốn chạy trốn.

Lúc cô ta chuẩn bị xuống giường, cuối cùng cô ta cũng phát hiện Cố Tuyết Trinh đang đứng ở cửa, lập tức trở nên hoảng sợ.

“Tuyết Trâm, cô về từ lúc nào vậy?”

Cô ta chất vất, đồng thời cũng trở lại giường, lấy chăn che đi cơ thể trần trụi của mình, lúc này mới nhìn Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh lạnh lùng nhìn cô ta.

Đừng nhìn cô ta giả bộ như vậy, nhưng trên khuôn mặt cô ta không hề hoảng sợ vì bị bắt gian, thậm chí trong mắt còn có một chút khiêu khích và đắc ý.

Cố Tuyết Trinh thấy vậy, ánh mắt cũng tràn đầy sự tức giận.

Khuôn mặt cô không có biểu cảm gì cả, từng bước từng bước đi về phía Lục Kim Yến.

“Cô muốn làm gì? Đừng quên anh Diệp Phong vẫn còn ở đây!”

Lục Kim Yến nhìn cô không nói lời nào mà đi đến, vô cùng lo lắng nhưng vẫn không quên cảnh cáo cô.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời nói của cô ta, liếc nhìn Phong Diệp Chương đang nằm trên giường, sự tức giận trong lòng tăng vọt lên.

Cô thực sự không thể tưởng tượng được, một người phụ nữ phải vô liêm sỉ đến mức nào mới có thể chủ động bò lên giường chồng của người khác!

Thậm chí còn mặt mũi làm ầm ĩ với vợ chính thức!

Cô đi đến bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Lục Kim Yến, sự lạnh lùng trong mắt không ngừng tập trung lại.

Lục Kim Yến bị cô nhìn như vậy có chút sợ hãi.

Cô ta đang định hỏi cô đang nhìn cái gì, thì thấy Cố Tuyết Trinh đột nhiên cử động.

Sau đó cánh tay của cô ta bị nắm chặt, cả người bị kéo khỏi giường.

Cô ta không có bất kỳ sự đề phòng nào, loạng choạng ngã xuống đất, đột nhiên vô cùng tức giận.

“Cố Tuyết Trâm, cô muốn làm gì!”

Cố Tuyết Trinh dùng lực kéo tay cô ta, ngồi xổm trước mặt cô ta, ánh mắt sắc bén nói: “Làm gì? Ha, Lục Kim Yến, tôi thật sự đã xem thường cô, đưa đồ ăn lại thành cô tự đưa mình lên giường!”

Cô nói xong, giọng nói của cô lại trở nên hung ác hơn: “Cô thật sự rất can đảm, vì lợi ích của mình mà muốn kéo tất cả mọi người xuống nước, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, đừng nói nhà họ Phong, chính là có cần mặt mũi nhà họ Lục của cô nữa hay không?”

Lục Kim Yến nghe thấy cô nói vậy, đương nhiên cũng nghe ra được vị chua trong lời nói của cô, đắc ý cười.

“Sao nào, thấy tôi và anh Diệp Chương ân ái với nhau cô không thoải mái sao?”

Cố Tuyết Trinh thấy đến lúc này mà cô ta vẫn không biết xấu hổ nói đến chuyện leo lên giường, cười khẩy nói: “Đúng vậy, tôi không thoải mái….”

Cô vẫn chưa nói xong, Lục Kim Yến đã nóng lòng tiếp tục khích bác cô.

“Haha, Cố Tuyết Trâm, tôi nói cho cô biết, chuyện khiến cô không thoải mái con rất nhiều!”

Nói xong, trong mắt cô ta hiện lên một sự đắc ý, cao giọng nói: “Qua đêm nay, tôi sẽ khiến cô trở thành vợ cũ.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ta ăn nói bậy bạ, lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Vậy sao? Nhưng hình như cô đã quên, đêm nay vẫn chưa qua, hơn nữa bây giờ tôi vẫn là mợ chủ của nhà họ Phong!”

Lục Kim Yên nghẹn lời, không đợi cô ta phản bác lại, Cố Tuyết Trinh lại nói.

“Quên nói cho cô biết, tôi ghét nhất ai ăn nói linh tinh với mình, hơn nữa ai khiến tôi khó chịu, tôi sẽ khiến người đó càng khó chịu!”

Cô nói xong, hét về phía cửa: “Tiểu Mỹ, đem dây thừng đến đây cho tôi, trói người phụ nữ không biết xấu hổ này lại, giao cho ông cụ và cậu chủ xử lý.”

“Vâng, mợ chủ!”

Tiểu Mỹ đã dẫn theo người đứng đợi ở cửa, lúc nhận được lệnh lập tức đi vào.

Lục Kim Yến thấy mấy người giúp việc nữ đi vào, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.

“Cố Tuyêt Trâm, cô dám!”

Cố Tuyết Trinh không hề để ý đến cô ta, mà nghi ngờ nhìn Phong Diệp Chương đang nằm trên giường.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô đánh nhau với Lục Kim Yến như vậy, mà người đàn ông kia không có một chút động tĩnh.

Đúng như cô nghĩ, bên tai vang lên tiếng quát mắng của Lục Kim Yến.

“Cái đồ bận thỉu kia, thả tôi ra, có tin tôi kêu dì Minh đuổi việc mấy người không!”

“Cố Tuyết Trâm, cô dám đối xử với tôi như vậy, dì Minh sẽ không tha cho cô, còn có anh Diệp Phong!”

Thấy Lục Kim Yến đang điên cuồng vùng vẫy ở trong tay mấy người giúp việc, nhưng lại không có tác dụng, rất nhanh đã bị trói lại.

“Cho cô ta ngậm miệng lại, đừng làm kinh động mấy người ở nhà chính!”

Cố Tuyết Trinh cau mày dặn dò.

Tiểu Mỹ lập tức nhận lệnh, nhặt một mảnh vải ở trên mặt đất, nhét vào miệng Lục Kim Yến.

“Ưm….”

Lục Kim uYến quả thật tức đến phát điên, hung hăng trừng mắt với Tiểu Mỹ và Cố Tuyết Trinh.

Nhưng Cố Tuyết Trinh lại không quan tâm đến cô ta, thấy cô ta không phát ra âm thanh nữa, đi về phía giường.

Cô đi đến bên cạnh Phong Diệp Chương, nhìn quần áo xộc xệch trên người anh, cau mày đưa tay ra.

“Dậy đi, dậy.”

Lắc Phong Diệp Chương lắc hai cái, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Cố Tuyết Trinh cau mày, cảm giác không đúng trong lòng ngày càng nhiều nhưng lại bị cô ép xuống, tiếp tục gọi.

Cũng không biết qua bao lâu, Phong Diệp Chương mới mơ màng tỉnh dậy.

Anh mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Cố Tuyết Trinh hỏi: “Em về từ lúc nào thế?”

Cố Tuyết Trinh nhìn anh, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.

Mà bên kia, Lục Kim Yến nhìn thấy Phong Diệp Chương đã tỉnh lại, giống như nhìn thấy cứu tinh, muốn lên tiếng gọi anh.

Nhưng cô ta quên mất, miệng của cô ta đã bị bịt lại, vì vậy âm thanh phát ra chỉ là những tiếng “u u”.

Nhưng cho dù như vậy cô ta vẫn cố gắng gây sự chú ý của Phong Diệp Chương.

Anh quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người đang ồn ào là Lục Kim Yến, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Chỉ thấy Lục Kim Yến rất nhếch nhác, bị trói thì thôi đi, trên người còn quấn ga trải giường, giống như một cái bánh tét.

Đặc biệt là lúc cô ta nhìn thấy Phong Diệp Chương phát hiện ra mình, kêu càng điên cuồng hơn.

“U U…” Anh Diệp Chương cứu em.

Nhưng tiếc là Phong Diệp Chương nghe không hiểu, cau mày nhìn Cố Tuyết Trinh.

“Chuyện gì đây?”