Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 147: Vẫn mềm lòng




Phong Diệp Chương lạnh lùng thu tay về, trầm giọng nói: “Vào đi.”

Dứt lời, anh xoay người trở lại phòng làm việc, đi thẳng tới sau bàn làm việc ngồi xuống.

Cố Tuyết Trinh theo sau lưng, thở phào nhẹ nhõm.

“Em muốn nói chuyện gì?”

Phong Diệp Chương thờ ơ nhìn cô, dò hỏi.

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, tiến lên đứng trước mặt anh.

“Em biết bảo anh rút lại thư luật sư, anh chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên em muốn hỏi anh một chút, có thể dùng phương thức khác để bồi thường hay không?”

Phong Diệp Chương nhíu mày, cặp mắt híp lại cười lạnh nói: “Em muốn dùng phương thức gì bồi thường?”

Dứt lời, anh quan sát Cố Tuyết Trinh từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn kỹ lưỡng.

Cố Tuyết Trinh bỗng nhiên có cảm giác bị coi thường.

Nhưng dù vậy, cô vẫn cố nén bất mãn trong lòng, mím môi nói: “Em trước kia có một tác phẩm đăng tải ở diễn đàn nước ngoài, được một nhãn hiệu nước ngoài RC xem trọng, bọn họ luôn muốn trao đổi với em, gần đây em nghe nói bọn họ định tiến vào thị trường trong nước, chuẩn bị tìm công ty may mặc ở trong nước để hợp tác, sáng tạo ra thương hiệu phái sinh.

Cô nói xong, ánh mắt kiên định nhìn Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương nhướng mày, không hề bị lay động nói: “Cho nên sao?”

Cố Tuyết Trinh thấy vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Cô vốn cho rằng nói đến mức này, người này hẳn đã hiểu ý cô.

Dù sao người này cũng rất khôn khéo.

Ngay lúc cô định giải thích, cô phát hiện trong mắt Phong Diệp Chương lóe lên ánh sáng.

Thoáng chốc, cô còn gì mà không hiểu nữa.

Chỉ sợ là người này cố ý giả bộ không hiểu.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô dâng lên một cơn tức giận.

Nhưng suy cho cùng là cô cầu xin người ta, cô chỉ có thể nhẫn nhịn khó chịu trong lòng, thậm chí còn phải dựa theo ý anh để nói.

“Ý em là, công ty chúng ta có thể tranh thủ lần hợp tác này, vốn dĩ nhà thiết kế của bọn họ cũng rất yêu thích tác phẩm thiết kế của em, ở điểm này, chúng ta có ưu thế mà công ty khác không có, hơn nữa em cũng hiểu được sơ bộ, nếu như lần này có thể nói chuyện hợp tác, lợi nhuận có thể mang tới cho công ty không chỉ là một trăm năm mươi tỷ, cho nên, hợp tác này có thể bù đắp rắc rối do nhà họ Cố gây ra hay không?”

Phong Diệp Chương nghe xong điều kiện của cô, trong mắt lóe lên kinh ngạc.

Anh không nghĩ tới người phụ nữ Cố Tuyết Trâm này còn có bản lĩnh như thế.

“Em nắm chắc được mấy phần?”

Anh gõ bàn trầm ngâm chốc lát, dò hỏi.

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, cho là anh đã dao động, trong mắt thoáng qua mừng rỡ, kiên định nói: “Mặc dù lần này có rất nhiều công ty muốn cùng cạnh tranh, có điều em nắm chắc tám phần.”

Phong Diệp Chương nghe thấy lời thề thốt của cô, cặp mắt híp lại, như đang ngẫm nghĩ.

Hiện nay công ty mới vừa bắt đầu, đã phải chịu chuyện tổn thất danh dự.

Nếu muốn khôi phục tình hình, nhất định phải mở rộng lần nữa.

Vì vậy việc công ty hợp tác với một thương hiệu nước ngoài mới đã thành thục không phải là chuyện gì xấu.

Anh nghĩ tới đây, đôi mắt trầm mặc nhìn về phía Cố Tuyết Trinh: “Chuyện này tôi có thể đồng ý.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy, trái tim vẫn luôn lơ lửng nháy mắt được buông xuống, nụ cười trên mặt lại không che giấu được.

Ngay lúc cô chuẩn bị nói gì đó, Phong Diệp Chương lại mở miệng lần nữa.

“Đừng vui mừng quá sớm, mặc dù tôi đồng ý tạm thời hủy bỏ thư luật sư, nhưng điều kiện tiên quyết là, em phải bàn việc hợp tác này.”

Cố Tuyết Trinh đương nhiên hiểu, gật đầu nói: “Em biết, ngày mai người phụ trách của bọn họ chắc sẽ tới, đến lúc đó em sẽ tìm cơ hội từ từ.”

Phong Diệp Chương thấy cô thức thời, lúc này mới hài lòng hừ nhẹ.

“Đến lúc đó cần trợ giúp tự mình đi tìm Lý Mạn, tôi bên này sẽ thông báo cho cô ta.”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, trong lòng có một cảm giác ấm áp.

Người đàn ông này cũng không phải người vô tình.

Tuy nói người đàn ông này vừa rồi nghiêm túc cự tuyệt cô, nhưng sau đó vẫn mềm lòng.

Cái này không những giúp cô còn có thể cứu mẹ cô.

Cô nghĩ tới đây, không nhịn được cảm kích nói: “Phong Diệp Chương, cám ơn anh.”

Phong Diệp Chương vẫn hơi không thể giải thích được, khó hiểu nhìn cô

Cố Tuyết Trinh mím môi, cười nói: “Cám ơn anh nguyện ý cho em một cơ hội sửa chữa.”

Cũng cám ơn anh đã không làm khó em.

Câu nói sau cùng, cô không nói ra, chỉ là cảm kích nhìn Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương cũng không biết ý nghĩ trong lòng cô, nghe thấy lời này, hừ lạnh một tiếng.

“Coi như em biết điều, nếu như ba em có một nửa mắt nhìn như em, biết tiến lui, cũng không đến nỗi thành như vậy.”

Cố Tuyết Trinh biết anh rất bất mãn với Cố Hải Sâm.

Thật ra thì không chỉ anh, chính cô đối với Cố Hải Sâm cũng cực kì căm hận.

Nhưng những thứ này cô đều không thể biểu lộ ra, bởi vì trước mắt cô là Cố Tuyết Trâm!

Cho nên cô chỉ có thể nhận lỗi nói: “Xin lỗi, gây thêm phiền toái cho anh.”

Phong Diệp Chương từ chối cho ý kiến, tiếp nhận lời xin lỗi này.

Cố Tuyết Trinh thấy anh ngồi yên sau bàn làm việc, nghĩ chính sự cũng nói xong rồi, mẹ bên kia còn đang chờ cô, nói rời đi.

“Điều nên nói cũng nói xong rồi, em cũng không quấy rầy anh nữa, em về phòng trước.”

Cô nói xong, thấy Phong Diệp Chương không ngăn cản, xoay người rời đi.

Phong Diệp Chương ngồi trên ghế, đôi mắt trầm mặc nhìn cô rời đi, ngón tay để ở trên bàn gõ từng cái.

Anh nghĩ đến đối thoại vừa rồi, đáy mắt tụ đầy u ám.

Cố Tuyết Trâm, em cùng người trong đồn đại thật sự không giống nhau …

Bên kia Cố Tuyết Trinh sau khi rời đi, về thẳng phòng.

Cô không đợi kịp, lấy điện thoại ra nói chuyện Phong Diệp Chương tạm thời đồng ý hủy bỏ thư luật sư cho Cố Hải Sâm biết.

“Còn nói không làm được, đây không phải là làm được sao?”

Cố Hải Sâm nghe xong tin tức của cô, cười lạnh nói.

Cố Tuyết Trinh tức giận, trong lòng cũng từ từ có một ý nghĩ.

“Ông đừng vui mừng quá sớm, mặc dù Phong Diệp Chương đồng ý tạm thời hủy bỏ, nhưng anh ấy cũng nói, sau này đừng vọng tưởng hợp tác với tập đoàn Phong thị!”

Chỉ khi hai nhà cắt ngang hợp tác, chuyện như vậy sau này mới không xảy ra nữa, cũng đỡ để cô lâm vào tình thế khó xử.

Cô nghĩ là thế, nhưng Cố Hải Sâm không đành bỏ qua kim chủ lớn như nhà họ Phong.

“Đây là nguyên văn của Phong Diệp Chương? Cô đồng ý rồi?”

Ngữ khí ông thay đổi, trầm giọng chất vấn.

Lúc Cố Tuyết Trinh chuẩn bị trả lời đúng vậy, ông mở miệng lần nữa: “Không được, chuyện này tôi không đồng ý, hợp tác với nhà họ Phong phải giữ!”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy giọng điệu đó trong nháy mắt cũng lạnh xuống.

“Cố Hải Sâm, ông đây là đang được voi đòi tiên sao!”

“Nếu như thế, bây giờ cô lập tức nói rõ ràng với Phong Diệp Chương!”

Cố Hải Sâm không kiêng kị, ra lệnh, Cố Tuyết Trinh giận đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy.

“Không thể nào! Chuyện này tôi đã nói xong rồi.”

Cô nghiêm túc cự tuyệt, Cố Hải Sâm căn bản không quan tâm.

“Nói xong cũng có thể nói lại, đừng quên mẹ cô vẫn còn trong tay tôi!”

Cố Tuyết Trinh bị sự uy hiếp vô sỉ của ông tức đến buồn cười: “Cố Hải Sâm ông buộc phải uy hiếp như vậy sao? Nếu vậy, tôi chân trần không sợ mang giày, ông cứ động vào mẹ tôi một chút xem, cùng lắm chúng ta lưới rách cá chết.”

Cô nói xong, hít một hơi thật sâu, cười lạnh nói: “Ông nói coi, nếu nhà họ Phong biết các người lừa gạt bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ông!”

Cố Hải Sâm nghe thấy lời này, giọng cũng lập tức nghiêm túc.

“Cô đang uy hiếp tôi?”

Cố Tuyết Trinh hừ lạnh: “Nếu ông cho là như vậy, cũng được, dù sao tôi nói được là làm được, không tin, ông có thể thử!”