Hôm sau, Cố Tuyết Trinh ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Cô nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, vốn cho rằng lúc này Phong Diệp Chương đã đến công ty.
Không ngờ cô đang muốn đứng dậy lại thấy người này mặc quần áo chỉnh tề từ phòng thay đồ đi ra.
Phong Diệp Chương thấy cô, bước chân dừng một chút: “Dậy rồi sao, đi rửa mặt đi, sau đó ăn sáng, mẹ gọi chúng ta đi qua một chuyến!”
Cố Tuyết Trinh mím môi, cũng không quan tâm đến anh, xuống giường sau đó đi thằng vào phòng tắm.
Tuy nói tối hôm qua cô bị tên này bất đắc dĩ kéo trở về, nhưng sự tức giận trong lòng không vì như thế mà biến mất.
Cô đánh răng, không hiểu sao lại nghĩ đến lời nói của anh lúc vừa rồi khi đi vào.
Bà Phong gọi bọn họ đi qua…
Có lẽ là xử lý chuyện tối hôm qua.
Nghĩ đến điều này, trái tim cô bỗng nhiên chìm xuống.
Cũng không biết người phụ nữ kia sẽ nhằm vào cô thế nào.
Cô lo lắng đi theo Phong Diệp Chương dùng bữa, sau đó cùng nhau đi về nhà chính.
Thấy nhà chính càng ngày càng gần, cả người cô cũng càng thêm căng thẳng.
Thậm chí ngay cả chính cô cũng không nhận ra rằng sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt.
Phong Diệp Chương nhìn thấy, lông mày nhíu chặt.
Cũng không biết anh nghĩ điều gì, chỉ thấy anh tiến lên cầm lấy Cố Tuyết Trinh đang đặt ở chân của mình, trầm giọng nói: “Không cần lo lắng, mọi chuyện đã có tôi!”
Vốn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Cố Tuyết Trinh đột nhiên nghe được lời này, cả người cũng không kịp phản ứng.
Mãi cho đến khi bàn tay truyền đến cảm xúc nóng bỏng, mới khiến cô lấy lại tinh thần.
Cô mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông bên cạnh.
Vì những gì anh vừa nói sự lo lắng bất an của cô suốt đường đi đã biến mất một cách kỳ lạ, thậm chí có một loại cảm giác yên tâm khó hiểu.
Vì sao lại như vậy?
Chẳng lẽ anh ấy không tức giận sao?
Đang lúc suy nghĩ lung tung thì đã đến nhà chính.
Hai người vừa vào cửa, đã thấy trong phòng khách có rất nhiều người.
Gần như không thiếu một người nào.
Bà Phong, Phong Thùy Bích, còn có Cố Hải Sâm.
“Mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta tới đó nói chuyện tối hôm qua một chút!”
Bà Phong quét mắt nhìn hai người đang nắm tay nhau tiến vào, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tay bọn họ, cắn răng nói: “Diệp Chương, con qua đây!”
Lúc này bà ta tuyệt đối không thể để cho tiện nhân kia có cơ hội mê hoặc con trai mình.
Phong Diệp Chương nhíu mày, mím môi nói: “Mẹ, có chuyện gì mẹ cứ việc nói thẳng, chúng con đang nghe!”
Ngụ ý là anh sẽ không đi qua.
Bà Phong vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể làm gì con trai mình, chỉ có thể trút giận lên người Cố Tuyết Trinh.
Bà ta hung ác nhìn Cố Tuyết Trinh, lúc này mới quay đầu hướng Cố Hải Sâm nói ra chuyện chính.
“Hôm nay mời ông Cố tới đây, có lẽ trong lòng ông Cố cũng đã biết, tôi cũng không muốn nói những lời khó nghe như vậy, Tuyết Trâm nhà các người ở bên ngoài làm loạn, dạy mãi không sửa, nếu tiếp tục để bọn chúng ở bên nhau thì không thích hợp, nhà họ Phong của tôi cũng không gánh nổi người này, ông Cố chắc có thể hiểu được!”
Cố Hải Sâm đương nhiên có thể hiểu được ý của bà ta.
Nhưng sao ông ta có thể cam tâm mất đi một ngọn núi hậu thuẫn lớn như nhà họ Phong, bởi vậy giải thích: “Bà Phong, ý của bà tôi hiểu, nhưng chỉ sợ chuyện này bà không thể quyết định!”
do ông cụ Phong quyết định, nếu muốn hủy hôn, cũng hẳn là do ông cụ Phong đến nói với tôi.”
“Ông cho rằng mang ông cụ ra thì Cố Tuyết Trinh có thể ở lại sao? Con gái của ông đã nhiều lần cùng người đàn ông khác mập mờ không rõ, ông cho rằng ông cụ biết mà vẫn có thể thích cô ta?”
Bà Phong biết Cố Hải Sâm đang chú ý đến điều gì, trực tiếp vạch trần suy nghĩ của ông ta.
Cố Hải Sâm nghe nói như vậy, lập tức nghẹn lời không biết nên phản bác thế nào.
Hoàn toàn chính xác, việc này nếu để cho ông cụ biết, có lẽ lại càng không giữ người ở lại.
Nghĩ đến cái này, ông ta không khỏi tức giận trừng mắt nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, đó là sự uy hiếp âm thầm, để cô nghĩ cách.
Cố Tuyết Trinh hiểu ý của ông ta, rốt cuộc có điều lo lắng, suy nghĩ đến cách đối phó.
“Mẹ, nhiều lần mẹ đều nói con và người khác mập mờ không rõ, con rất nghi ngờ, con rốt cuộc đã làm việc gì để ngài cảm thấy như vậy?”
Cô lo lắng suy nghĩ, trong lòng mơ hồ có biện pháp.
Cô nhìn bà Phong với ánh mắt nặng nề, trình bày: “Lần trước ở trong phòng của câu lạc bộ, là dì nhỏ đưa con đi, lúc ấy trong phòng có mười mấy người, con không biết sao cuối cùng lại trở thành việc con sống lêu lổng?”
Cô nói xong, nhìn về phía Phong Thùy Bích với ánh mắt không rõ ràng, nhìn đến mức Phong Thùy Bích chột dạ.
Cố Tuyết Trinh cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Hơn nữa lần này, con chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi, Tần Bắc Quyền tới tìm con, chỉ là muốn an ủi chuyện trước đó con bị oan, kết quả là đến chưa được mấy phút thì bị người ta khóa cửa nhốt ở trong, lúc ấy con đã nhận ra có điều không đúng nên muốn nhảy ra cửa sổ để rời đi, Tần Bắc Quyền sợ con gặp nguy hiểm, muốn giữ chặt con lại, kết quả là đúng thời điểm này thì mọi người xông vào!”
Mặc dù cô không nói rõ nhưng những người ngồi đây đều hiểu được ý của cô.
Đây là có người đang có ý hãm hại cô.
Sắc mặt Phong Thùy Bích và Bà Phong có một chút mất tự nhiên trong giây lát.
Bởi vì trong lòng họ đều biết có chuyện gì xảy ra, nên bọn họ cũng bị lời này chặn lại nhất thời không tìm ra cách phản bác.
Sắc mặt Phong Diệp Chương cũng không được tốt.
Anh quét mắt nhìn đám người, tiến lên phía trước nói: “Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc, đừng ai nhắc lại nữa, coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Bà Phong nghe Phong Diệp Chương nói như vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Diệp Chương, con điên rồi sao? Lời nói phiến diện này mà con cũng tin tưởng, chẳng lẽ con không sợ người phụ nữ này làm gì sau lưng con sao?”
Phong Thùy Bích không cam tâm chất vấn, bà Phong cũng ở bên cạnh phụ họa.
“Đúng vậy, chuyện này không thể xử lý như vậy, nếu không người ngoài sẽ nhìn con và nhà họ Phong chúng ta thế nào?”
Bà ta không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy.
Cố Tuyết Trâm hoàn toàn không xứng đáng với con của bà ta!
Hơn nữa phía bên nhà họ Lục vẫn đang đợi tin tức của bà ta đấy!
Cố Tuyết Trinh nhìn bọn họ đang cố gắng thuyết phục Phong Diệp Chương, trong mắt đầy sự châm chọc, càng cười lạnh nhìn về phía Cố Hải Sâm.
Người đàn ông này luôn cho rằng cô ở nhà họ Phong thuận buồm xuôi gió, nhiều lần yêu cầu cái này cái khác với cô, lần này có lẽ là thấy rõ hoàn cảnh của cô rồi.
Trên thực tế Cố Hải Sâm có thể thấy rõ, nhưng ông ta lo lắng nhiều hơn chính là cho bản thân và Cố Tuyết Trâm.
Ông ta không ngờ trong gia đình nhà họ Phong, ngoại trừ ông cụ Phong, Phong Diệp Chương, vậy mà không ai chịu tiếp nhận Tuyết Trâm, vậy nếu như Tuyết Trâm trở về, làm thế nào chịu đựng được.
Ngay khi suy nghĩ của ông ta đang bay xa thì một tiếng quát chói tai của Phong Diệp Chương kéo ông ta trở về hiện thực.
“Đủ rồi, Tuyết Trâm là vợ của con, con không tin cô ấy thì tin ai? Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, tất cả giải tán đi!”
Anh nói xong, quay người kéo Cố Tuyết Trinh đang sứng sờ rời đi.
Cố Tuyết Trinh không kịp phòng bị, bị anh lôi kéo nên lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững đi phía sau lưng anh.
Cô nhìn bóng lưng thẳng tắp trước mặt, trong mắt đầy vẻ phức tạp, càng không thể nói rõ cảm xúc lúc này.
Cô không ngờ người đàn ông này vẫn ngầm hung dữ với cô nhưng ở bên ngoài lại luôn che chở cho cô.
Dù tối hôm qua chỉ là hiểu nhầm, cô cũng không giải thích với anh, nhưng anh vẫn bảo vệ cô như cũ.
Trong lúc nhất thời, trái tim cô vừa ê ẩm vừa căng ra, giống như nhét rất nhiều bông, vừa ngọt vừa ấm áp.