Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 127: Chờ cô bị đuổi đi




Phong Diệp Chương nhìn Cố Tuyết Trinh đang không ngừng chảy nước mắt, không thể phủ nhận rằng trái tim của anh đã mềm nhũn.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh đã nguôi giận.

Đặc biệt là phía dưới chặt chẽ khiến anh như mũi tên đã đặt lên dây.

Anh cố nén xúc động trong lòng, cúi đầu bắt lấy cánh môi còn đang nghẹn ngào kia.

Bốn cánh môi dán chặt vào nhau.

Hơi thở ngọt ngào trong nháy mắt tràn vào trong mũi của Phong Diệp Chương, khiến thần kinh vốn căng cứng của anh bỗng nhiên xiết chặt, giống như đứt đoạn, trong nháy mắt đã mất đi sự tỉnh táo, giống như sói đói săn mồi, mang theo ý vị trừng phạt, không ngừng cắn xé hôn lấy.

“Đau… Đi ra.”

Cố Tuyết Trinh bị cắn đến mức nước mắt không ngừng chảy ra.

Nước mặt ướt mặn theo gương mặt chảy xuống bờ môi của hai người, vị hơi mặn, cộng thêm việc Cố Tuyết Trinh đánh, Phong Diệp Chương lần nữa lấy lại lý trí.

Anh thở hổn hển, hơi buông Cố Tuyết Trinh ra.

Chỉ thấy đôi môi Cố Tuyết Trinh sưng đỏ mọng nước, khiến cho người ta hận không thể chà đạp một phen.

Phong Diệp Chương lần nữa động tình, một lần nữa cúi đầu xuống.

Lần này động tác của anh nhẹ nhàng, Cố Tuyết Trinh vốn còn đang muốn chống cự dần dần mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể mềm nhũn dựa sát vào trong ngực anh, hai mắt mê ly mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Cũng không biết đi qua bao lâu, trăng tròn bên ngoài cửa sổ đã treo trên cao, trận chiến kịch liệt này mới kết thúc dưới tiếng gầm nhẹ của người đàn ông.

Phong Diệp Chương lùi ra khỏi người Cố Tuyết Trinh, đi thẳng đến phòng vệ sinh.

Cũng không lâu lắm, bên trong liền đến tiếng nước chảy thưa thớt.

Cố Tuyết Trinh nằm ở trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lát sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Phong Diệp Chương quấn khăn tắm đi ra.

Anh nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường không nhúc nhích, lông mày nhíu lại.

Khi anh đang muốn nói điều thì đó thì lại thấy người trên giường trực tiếp cầm chiếc áo ngủ ở bên cạnh mặc lên người cũng không nhìn anh mà đi thẳng đến phòng tắm.

Anh nhìn cửa phòng tắm đóng lại lần nữa, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi.

Đương nhiên anh cũng biết người phụ nữ này đang tức giận.

Dù sao chuyện vừa rồi, ngay từ đầu cũng không phải vui vẻ như vậy.

Nhưng anh cũng cảm thấy việc này không có gì để phải tức giận, thậm chí mình cũng không sai.

Ai bảo cô không nghe lời, hết lần này đến lần khác tiếp xúc với những người đàn ông bên ngoài.

Anh đã tính toán hết trong lòng, đồng thời cũng đợi sau khi người đi ra ngoài sẽ nói chuyện thật tốt, hỏi rõ chuyện tối nay.

Chỉ là kế hoạch của anh đã chuẩn bị tốt, nhưng Cố Tuyết Trinh lại không phối hợp.

Cô tắm rửa xong đi ra, giống như trong phòng không có người, cô tìm một bộ quần áo ngày mai sẽ mặc, sau đó cầm quần áo đi ra khỏi phòng.

Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng cô rời đi, cảm giác tức giận phải khó khăn lắm mới lắng xuống lại ẩn ẩn muốn bộc phát một lần nữa.

Anh hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Rõ ràng bây giờ tìm Cố Tuyết Trâm đàm phán cũng không đàm phán được gì.

Anh suy nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại gọi cho Hứa Khiêm.

“Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Tổng giám đốc, có chuyện gì không? Tôi vẫn còn đang ở trong khách sạn!” Hứa Khiêm trả lời.

“Cậu đi điều tra xem đêm nay có chuyện gì xảy ra, Tần Bắc Quyền tại sao lại ở cùng Cố Tuyết Trâm?”

“Vâng.”

Hứa Khiêm nhận lệnh, sau đó cúp điện thoại.

Phong Diệp Chương nhìn điện thoại bị cúp cũng không lập tức đặt điện thoại xuống, mà giống như có điều gì cần suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không bao lâu, điện thoại vang lên lần nữa.

Hứa Khiêm đã điều tra rõ ràng gọi đến phản hồi.

“Tổng giám đốc, có lẽ chúng ta đã hiểu nhầm mợ chủ!”

Trong điện thoại, Hứa Khiêm báo lại kết quả điều tra.

“Mợ chủ chắc là đang nghỉ ngơi trong phòng, sau khi ông Cố đến tìm mợ chủ và ông Cố rời đi, Tần Bắc Quyền mới đi qua, hơn nữa sau khi Tần Bắc Quyền đi qua, tôi kiểm tra được một nhân viên phục vụ vụng trộm khóa cửa phòng ngủ từ bên ngoài, hắn ta có vẻ như đã có mưu tính từ trước!”

Phong Diệp Chương nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống.

“Có chuyện gì xảy ra?”

Hứa Khiêm tiếp tục giải thích.

“Chính là khi tổng giám đốc tìm tới, nhân viên phục vụ kia đã sớm mở cửa ra, trước sau không đến năm phút, hơn nữa khi tổng giám đốc vừa tới không được bao lâu, bà Phong và cô năm cũng đi qua, chuyện sau đó tổng giám đốc cũng biết, nhìn giống như trùng hợp, nhưng lại lộ ra cảm giác kỳ lạ ở khắp nơi.”

Phong Diệp Chương nghe xong, trong mắt đầy màu mực.

Lúc này đã không cần Hứa Khiêm nói rõ, anh đã biết bọn họ có lẽ đều đã vu oan cho Cố Tuyết Trâm.

Người phụ nữ đó có thể thật sự chỉ là nghỉ ngơi đơn thuần, chỉ là không chịu nổi sự trù tính của ai đó.

Nghĩ đến điều này, trong mắt anh hiện lên vẻ tàn khốc.

“Tìm nhân viên phục vụ kia đến cho tôi, tôi muốn biết là ai đã yêu cầu cô ta làm như vậy?”

“Vâng!”

Hứa Khiêm gật đầu nhận lệnh, cúp điện thoại xong bắt đầu tìm người.



Cùng lúc đó, Cố Tuyết Trinh không biết Phong Diệp Chương đã điều tra rõ ràng toàn bộ mọi chuyện.

Cô nằm trên giường lớn trong phòng khách, nhưng thế nào cũng không ngủ nổi, tâm trạng rất tệ.

Cô cưỡng ép bản thân đừng nghĩ đến chuyện vừa rồi, đừng quan tâm đến, nhưng trong lòng giống như kim đâm, khó chịu đến mức khiến cô muốn ngạt thở.

Trong lòng cô biết rõ lần này mình đã bị người khác tính kế, hơn nữa còn bị tính kế triệt để.

Cô cũng không dám tưởng tượng những thứ chờ đợi cô vào ngày mai sẽ bén nhọn thế nào.

Có lẽ mấy người bà Phong sẽ mượn chủ đề này để nói chuyện của cô, nhân cơ hội này đuổi cô ra khỏi nhà họ Phong.

Nghĩ đến điều này, cô cảm thấy muộn phiền không thôi.

Vì cô không thể bị đuổi ra khỏi nhà họ Phong, nếu không Cố Hải Sâm chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, đến lúc đó sẽ liên lụy đến mẹ, hậu quả kia cô không thể nào tưởng tượng nổi.

Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Lúc cô đang lo lắng không thôi thì điện thoại di động ở đầu giường vang lên.

Cô nhìn trên màn hình điện thoại hiển thị tên của Cố Hải Sâm, xoắn xuýt một hồi cuối cũng vẫn nghe máy.

“Cố Tuyết Trinh!”

Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đang vang lên tiếng quát chói tai của Cố Hải Sâm.

Cố Tuyết Trinh ý thức để điện thoại ra xa, môi đỏ nhếch nói: “Có chuyện gì?”

“Cô còn dám hỏi tôi có chuyện gì? Nhìn chuyện tốt mà cô làm đi!”

Cố Hải Sâm không ngờ Cố Tuyết Trinh còn có mặt mũi để hỏi, quái gở quở mắng.

Cố Tuyết Trinh đương nhiên là biết ông ta đang nói đến chuyện tối nay, dùng sức nắm chặt điện thoại, cô trầm giọng nói: “Chuyện này tôi cũng là người bị hại, dù ông có tin hay không, tôi cũng là bị người khác hãm hại!”

Cố Hải Sâm hoàn toàn không tin cô.

“A, mưu hại, ai sẽ dùng cách vụng về như vậy để tính toán cô?”

Ông ta khẽ chế nhạo Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh cắn răng: “Ông đừng nói rằng ông không biết trước đó Cố Tuyết Trâm đắc tội với không ít người, bọn họ đều chờ đợi để nhìn thấy việc tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Phong!”

Cố Hải Sâm nghe vậy thì nghẹn lời trong giây lát, nhưng ông ta cũng không thừa nhận.

“Cố Tuyết Trinh, cô đừng có bao biện cho mình, đừng tưởng rằng tôi không biết ý đồ của cô.”

Cố Tuyết Trinh cũng bị thái độ này của ông ta làm cho tức giận đến mức bật cười.

“Theo như ông nói, tôi có tâm tư gì, tôi có thể có tâm tư gì?”

“Tâm tư? Tâm tư chính là cô không phục việc tôi sắp xếp cô thành thế thân Tuyết Trâm, muốn thừa cơ quyến rũ một người, không chỉ hủy đi tiền đồ của Tuyết Trâm, càng muốn chuẩn bị tốt cho tương lai của cô!”

Cố Hải Sâm nói xong, trực tiếp lạnh giọng uy hiếp: “Cố Tuyết Trinh, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, khiến Tuyết Trâm bị nhà họ Phong đuổi đi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”

Chỉ cần nghĩ đến việc kế hoạch mình nhọc nhằn khổ sở sắp có thành quả lại bị tiện nhân kia làm hỏng, đến suy nghĩ muốn giết người ông ta cũng có.