Con Của Quỷ

Chương 51: Mỹ nhân cổ




Vất vả nấu ăn, người nấu vui nhất là được nhìn thấy thành quả của mình có người thưởng thức yêu thích. Đông Sinh chắc chắn là khách đến ăn đủ tư cách nhất, chỉ cần nhìn cậu lúc ăn nheo mắt lại vô cùng thoải mãn, dì Lư và dì Bành bận việc đến trưa cũng vui mừng cười sung sướng, liên tục gắp đồ ăn cho cậu.

Đông Sinh cũng không để hai dì thất vọng, cậu và A Hoàng kết phường ăn hết một bàn lớn toàn đồ ăn không sót lại chút gì. Ăn uống no say, Đông Sinh mang A Hoàng muốn ở nhà lên mạng, cùng với nữ quỷ Vu Hải Yến ra ngoài, chuẩn bị đến cơ sở thẩm mỹ mà Vu Hải Yến đã nói kia xem thế nào.

Tài xế mà Trịnh Quân Diệu sắp xếp cho Đông Sinh có vẻ ngoài bình thường, dáng người hơi gầy, nhìn rất mạnh mẽ, các khớp xương chắc khỏe, hai mắt sáng ngời khí chất chững chạc, vừa nhìn là biết có luyện võ.

Tài xế tên là Uông Chấn, nói rất ít, lái xe vừa nhanh lại vừa chắc, Đông Sinh và A Hoàng sau khi lên xe đã mơ mơ màng màng ở ghế sau, đến khi đến nơi mới tỉnh lại.

Cơ sở thẩm mỹ ở đoạn đường không tệ, gần đó là khu phố buôn bán nổi tiếng ở thủ đô, thang máy của khu căn hộ đã hơi cũ, ở trong này người đến thuê trọ ít hơn thuê để làm văn phòng nhiều, bây giờ khu căn hộ để ở chuyển thành các văn phòng cho thuê rất phổ biến, nhân viên ra vào rất nhiều, bảo vệ cũng lỏng lẻo, Vu Hải Yến mang theo Đông Sinh quen đường đi vào tầng cao nhất của khu.

"Sao lại vậy, sao lại vậy được?". Vu Hải Yến trợn tròn mắt.

Tất cả các cửa đều đóng chặt, tấm biển hiệu "Cuộc Sống Mới Xinh Đẹp" cũng bị tháo xuống, đặt tựa vào tường trên hành lang.

"Cô đi vào xem thử đi, xem có manh mối có ích nào không". Đông Sinh nói với Vu Hải Yến.

Vu Hải Yến là quỷ vừa mới chết, mới biến thành quỷ chưa được bao lâu đã bị Đông Sinh tóm lấy, cách suy nghĩ còn như lúc làm người, nghe Đông Sinh nói vậy mới vội xuyên tường đi vào.

Người của "Cuộc Sống Mới Xinh Đẹp" chắc hẳn đã đi rất vội, trong phòng bừa bộn, thiết bị thẩm mỹ chỉ mang đi những thứ đáng giá, còn những thứ khác đều để ở lại đây, vứt chỗ này chỗ kia lộn xộn khắp phòng.

"Không có, không có, không có gì hết...". Vu Hải Yến như nổi điên lật hết các phòng, không tìm được máy tính hay tài liệu giấy nào, cũng không tìm được thông tin về nhân viên liên quan nào hết, ngay cả loại thuốc mới mà cô tiêm lúc trước cũng không tìm thấy dấu vết tồn tại nào.

Vu Hải Yến thẫn thờ đi từ bên trong ra, sau đó liền thấy bên cạnh Đông Sinh có thêm một người đàn ông trẻ tuổi.

Quý Vũ.

Vu Hải Yến và Na Na trước sau gặp chuyện, từ video mà camera theo dõi ở ngư trang cung cấp và trên live stream, cách thức tử vong của hai người, quá trình chết và sau khi chết thế nào đều giống nhau, ngay lập tức cảnh sát đã hợp hai vụ án này vào cùng điều tra. Sau khi điều tra di vật của hai người, các cuộc điện thoại, tin nhắn, cuộc trò chuyện trên WeChat, cảnh sát phát hiện hai người chết lúc còn sống là bạn bè, trong tin nhắn trò chuyện của hai người đã nhiều lần nhắc đến một cơ sở thẩm mỹ tên là "Cuộc Sống Mới Sinh Đẹp", đồng thời còn nhiều lần nhắc đến một loại thuốc thẩm mỹ mới.

Từ tin nhắn mà hai người trò chuyện, thì chính loại thuốc này đã giúp họ chữa trị khuôn mặt bị hủy hoại, còn giúp hai người có dung mạo khác hẳn lúc trước.

Bây giờ cảnh sát đang nghi ngờ cái chết của hai người liên quan đến loại thuốc mới chưa từng xuất hiện trên thị trường này.

Tiếc là trong tin nhắn của hai người không hề có địa chỉ của cơ sở thẩm mỹ này, mà khi điều tra những cơ sở thẩm mỹ có đăng ký thì không có cơ sở nào tên là Cuộc Sống Mới Xinh Đẹp, trên internet cũng không điều tra được bất cứ tin tức nào. Cảnh sát chỉ đành gọi từng số điện thoại trong danh sách cuộc gọi của hai người, hỏi địa chỉ cơ sở thẩm mỹ này.

Trước đó cảnh sát đã đến một chuyến, nhưng kết quả của bọn họ giống như Vu Hải Yến vậy, không tìm được bất cứ manh mối có ích nào. Bọn họ lại hỏi thăm mấy văn phòng quanh đó, xem có tìm được thân phận của chủ cơ sở thẩm mỹ này hay không, nhưng đáng tiếc thay, chủ cơ sở này ngay từ đầu đã dùng thân phận của người khác, mà người bị lấy trộm thân phận đã qua đời từ hai ba năm trước.

Không còn cách nào nữa, cảnh sát đành lấy hết video từ camera theo dõi ở đây, cố tìm ra được nhân viên làm việc ở cơ sở thẩm mỹ này, rồi tiếp tục điều tra.

Tối qua Quý Vũ ở ngư trang đến sau nửa đêm, đến khi nhận được lệnh của cấp trên mới rời đi, sau khi về lại cùng đồng nghiệp điều tra manh mối, bận đến giữa trưa chưa chợp mắt được tí nào. Cấp trên cho anh nghỉ nửa ngày, để anh về nhà nghỉ ngơi, khi nào tìm được manh mối sẽ báo cho anh. Trong lòng anh luôn nghĩ đến vụ án, sau khi về lăn qua lăn lại ở trên giường không ngủ được, chỗ của anh lại cách đây không xa, nên anh đi xe máy điện đến đây, xem có thể tìm được manh mối nào hay không.

Anh vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy một bóng lưng quen mắt.

"Đông Sinh?". Quý Vũ gọi thử một tiếng, chờ Đông Sinh quay đầu lại, trong lòng anh bộp một tiếng, "Sao cậu lại ở đây?".

"Đông tể, cậu xong rồi, cậu bị tên cớm này nhìn chằm chằm rồi!". A Hoàng nhảy xuống vai Đông Sinh, vui sướng khi người gặp họa kêu meo meo.

Đông Sinh sắc mặt như thường nói: "Tìm bạn học, nhưng hình như tôi đi nhầm chỗ rồi".

"Đông tể, cậu ngay cả hoảng sợ một chút cũng không có". A Hoàng ngồi xổm dưới đất, vui vẻ liếm vuốt béo, một vẻ xem kịch vui.

Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Quý Vũ không tin, anh nhìn chằm chằm Đông Sinh, muốn nhìn ra từ trên mặt cậu chút gì đó, nhưng trên mặt Đông Sinh vốn không có biểu tình nào để anh có thể phân tích.

Lý Đông Sinh, chắc chắn biết gì đó!

Lúc này, Quý Vũ nhìn thấy con mèo béo bên cạnh Đông Sinh, bỗng, anh nhớ ra trên tay trái của Trần Bằng có một vết cào. Người anh em tốt Hoắc Thiên Hạo của anh lúc đó ở hiện trường, miêu tả sinh động như thật những chuyện ma quái trong biệt thự của Trần Bằng đêm đó, còn nói vết thương trên cổ tay Trần Bằng là bị lệ quỷ cào.

Quý Vũ lúc còn học trong trường cảnh sát đã được đặc biệt huấn luyện về trí nhớ, có bản lĩnh xem qua là nhớ ngay, anh có thể dễ dàng nhớ lại mỗi một chi tiết lúc đó, bao gồm cả vết thương trên cổ tay Trần Bằng.

Lúc đó anh đang rất bi thương, nên không để ý vết thương nho nhỏ trên người Trần Bằng lúc đó, bây giờ nghĩ lại, thì vết thương trên cổ tay Trần Bằng giống như là bị động vật cào hơn.

"Đây là mèo của cậu sao?". Lúc hỏi ra câu này, Quý Vũ cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra ngoài.

Đông Sinh gật đầu, không nói gì.

"Chuyện anh tôi, có phải cậu biết gì không?". Cuối cùng Quý Vũ không kìm được hỏi ra.

"Cảnh sát Quý, anh nghĩ tôi biết gì chứ?". Đông Sinh hỏi lại anh.

"Đông Sinh, tôi không cố ý giấu diếm thân phận, tôi thừa nhận lúc đó tôi tiếp cận cậu là vì điều tra Trần Bằng, tôi xin lỗi. Nhưng trong lòng tôi, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn". Dù Đông Sinh có âm thầm giúp anh và anh trai anh hay không, thì anh đều nợ Đông Sinh một câu xin lỗi.

"Lúc nào đó mời tôi ăn một bữa thịt nướng, tôi sẽ tha thứ cho anh". Mắt Đông Sinh lóe lên ý cười giảo hoạt.

"Đông tể, còn có tui, còn có tui nữa, mang tui đi cùng với meo!". A Hoàng xoẹt cái cọ đến bên chân Đông Sinh, cái mặt mèo trước đó còn vui sướng khi người gặp họa ngay lập tức chuyển sang vẻ nịnh nọt.

Đông Sinh dùng mắt đáp lời nó ---- nằm mơ đi.

"Không cần đợi đâu, tối nay thì sao? Tôi đến đây tìm ít đồ, làm xong chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng, ở gần đây có một quán rất ngon, dê nướng ở đó phải nói là tuyệt vời, tôi đảm bảo cậu sẽ thích". Quý Vũ cười nói.

"Được". Đông Sinh gật đầu luôn.

Chờ đến khi Quý Vũ đi vào điều tra tìm manh mối, Đông Sinh ở bên ngoài gọi cho dì Lư, nói với bà là tối nay cậu không về ăn. Tiếp đó gửi tin nhắn WeChat báo một tiếng với Trịnh Quân Diệu, cuối cùng gọi điện cho Uông Chấn, bảo hắn về trước, tối nay cậu sẽ tự mình về.

Hôm nay Trịnh Quân Diệu hẹn bàn chuyện làm ăn, anh chuẩn bị đầu tư vào một sản phẩm chăm sóc sắc đẹp, trước khi anh về nước cũng đã phái người khảo sát toàn diện tác dụng của sản phẩm này, sản phẩm này nếu sản xuất đưa ra thị trường thì sẽ có thể tiến sâu vào phân khúc sản phẩm dưỡng da cao cấp, chỉ cần đóng gói là dễ dàng xuất khẩu ra nước ngoài, triển vọng rất lớn.

Lúc Trịnh Quân Diệu ở nước ngoài thì đã nổi tiếng về đầu tư mạo hiểm, các sản phẩm, phát minh, hạng mục, công ty mà anh đầu tư vào nhiều vô số kể, nhưng hạng mục có thể khiến anh tự mình ra mặt không nhiều lắm.

Trịnh Quân Diệu rất coi trọng sản phẩm này, cho nên anh tự hẹn ngày gặp người sáng tạo ra sản phẩm – Ngô Kỳ. Bởi vì từ ngư trang đến đây chậm trễ một khoảng thời gian, nên khi Trịnh Quân Diệu đi đến địa điểm hẹn gặp, bên cạnh Ngô Kỳ đã có thêm một vị khách không mời mà đến.

Trịnh Vân Phi, đứa em trai hời cùng cha khác mẹ của anh.

Ở mặt ngoài, thì Trịnh Vân Phi là con riêng mà mẹ kế anh đưa đến nhà họ Trịnh, nhưng cả giới thượng lưu ở thủ đô ai mà không biết, thật ra Trịnh Vân Phi là con cháu nhà họ Trịnh? Cái mặt kia đúng là đúc từ một khuôn với Trịnh Trường Huân lúc còn trẻ, đầu óc Trịnh Trường Huân lại không bị gì, sao lại vì một đứa con trai không phải của mình mà "lưu đày" đứa con do vợ trước sinh ra ra nước ngoài chứ?

Trịnh Vân Phi chỉ nhỏ hơn Trịnh Quân Diệu hai tuổi, sau khi đi theo mẹ gã vào cửa nhà họ Trịnh thì không lúc nào không tranh giành với Trịnh Quân Diệu.

Năm đó Trịnh Quân Diệu bị mẹ gã cho "lưu đày" ra nước ngoài, Trịnh Vân Phi vô cùng đắc ý, xem mình như người thừa kế chính thống của nhà họ Trịnh. Mấy năm nay Trịnh Quân Diệu ở nước ngoài im hơi lặng tiếng, thế mà lại tạo dựng được sự nghiệp lớn, không biết Trịnh lão gia tử nghe được từ đâu, lập tức sửa thái độ thờ ơ mấy năm nay, chủ động ra mặt gọi Trịnh Quân Diệu từ nước ngoài về.

Nhà họ Trịnh tích lũy qua mấy đời, gia đại nghiệp đại, của cải vô số, bên trong gia tộc con cháu nhiều vô kể, Trịnh lão gia tử từ nhiều năm trước đã rút lui, giao lại việc làm ăn cho mấy đứa con trai, còn ông ta thì ẩn ở phía sau. Nhưng không ai dám coi thường ông ta, trong tay Trịnh lão gia tử nắm phần lớn cổ phần công ty gia tộc, tài sản trên danh nghĩa cũng nhiều không kể xiết, đám con cháu trong gia tộc đều cố gắng làm ông ta thích, hận không thể đem ông ta thành Thái thượng hoàng mà cung phụng.

Trịnh Quân Diệu là cháu đích tôn của nhà họ Trịnh, có ưu thế về quyền thừa kế.

Lúc trước anh ở nước ngoài, mọi người đều ăn ý không thèm chú ý đến anh, nhưng bây giờ đột nhiên lại được lão gia tử gọi về nước, ngồi không yên đâu chỉ mình mẹ con Trịnh Vân Phi?

Nhưng, so với những người khác, Trịnh Vân Phi là thiếu kiên nhẫn nhất.

Sau khi gã nghe ngóng được Trịnh Quân Diệu định đầu tư vào một sản phẩm chăm sóc sắc đẹp, liền như bị lửa đốt chạy đến tiệt hồ.

* Tiệt hồ là thuật ngữ mạt chược, là chỉ một người chơi đánh ra một con bài, lúc này nếu như nhiều người muốn hồ con bài này, vậy dựa theo ngược chiều kim đồng hồ chỉ có người gần nhất tính hồ, những người khác không thể tính hồ.

Nghĩa rộng hơn là cắt đứt tài lộ của người khác, lúc người khác sắp thành công thì đoạt thắng lợi của người khác. Đồng thời tiệt hồ còn có nhiều hàm nghĩa rộng hơn, ví dụ như bạn gái mình đang theo đuổi bị người khác đoạt trước.

Trịnh Vân Phi này cái khác không giỏi, nhưng bản lĩnh nhìn sắc mặt đoán tâm tư người khác chắc chắn là hạng nhất, gã đến sớm hơn Trịnh Quân Diệu một bước, từ lời nói của Ngô Kỳ biết được rất nhiều, trong ngoài ngầm cho Ngô Kỳ rất nhiều hứa hẹn.

Trịnh Quân Diệu đồng ý đầu tư sản phẩm này với điều kiện chính là anh muốn toàn quyền khống chế cổ phần, Ngô Kỳ chỉ có thể nhận cổ phần từ mặt kỹ thuật, chuyện kỹ thuật là Ngô Kỳ phụ trách, còn quản lý công ty, sản xuất sản phẩm, mở rộng sản phẩm đều là do người của anh phụ trách.

Ngô Kỳ vẫn luôn không thích yêu cầu này, Trịnh Vân Phi sau khi biết được liền hứa hẹn với Ngô Kỳ, Trịnh Quân Diệu đầu tư bao nhiêu tiền gã sẽ không đầu tư ít hơn, hơn nữa gã chỉ bỏ tiền ra, chỉ cần 40% cổ phần công ty, còn toàn bộ đều thuộc về Ngô Kỳ, bao gồm cả việc quản lý công ty cũng là của Ngô Kỳ.

Với điều kiện tốt như vậy, Ngô Kỳ muốn không động lòng cũng không thể.

Lúc Trịnh Quân Diệu đến, liền thấy Trịnh Vân Phi và Ngô Kỳ vai kề vai nói chuyện vui vẻ, lúc đó anh liền biết mối làm ăn này hơn nửa sẽ không thành công.

Quả nhiên, Ngô Kỳ đưa ra rất nhiều điều kiện không hợp lý.

Trịnh Quân Diệu nhìn người rất chuẩn, Ngô Kỳ làm về mặt kỹ thuật thì còn được, nhưng chắc chắn không giỏi kinh doanh quản lý công ty, đúng là anh không thiếu tiền, nhưng tiền của anh không thể đưa cho người như vậy đi nghịch nước được. Hơn nữa Trịnh Vân Phi nói dăm ba câu là có thể lung lay, nói thật, Trịnh Quân Diệu cũng không thèm người hợp tác như vậy.

Lúc tin nhắn của Đông Sinh gửi đến, thì chuyện này đã không thể bàn được nữa, Trịnh Quân Diệu ngay lập tức nhắn lại một tin cho Đông Sinh: Gặp một con ruồi, rất buồn nôn. Cậu gửi địa chỉ cho tôi, tối tôi sẽ đến đón cậu.

Gửi xong, Trịnh Quân Diệu còn tìm một tấm hình đập ruồi gửi đến cho Đông Sinh. Sau đó, anh lại gửi thêm một sticker đáng yêu --- cầu ôm một cái, cầu an ủi.

Nhìn cái hình ruồi bị đập dẹp, cùng với đứa bé mập mạp duỗi hai tay nước mắt rơi ào ào, khóe miệng Đông Sinh lộ hai lúm đồng điếu nho nhỏ, gửi lại một hình ôm chầm cho Trịnh Quân Diệu.

Trịnh Quân Diệu lập tức thấy thoải mái, trong đầu sung sướng ảo tưởng Đông tể ngoan ngoãn ôm anh, khóe môi khẽ nhếch lên, làm Trịnh Vân Phi thầm nghĩ --- tên này sao cười như thằng trộm gà vậy, chẳng lẽ vụ làm ăn này có gì không đúng sao? Lại nhìn Ngô Kỳ, khuôn mặt lấm la lấm lét, nhìn không giống người nghiên cứu khoa học, chẳng lẽ là hai tên này bắt tay đặt bẫy?

Mặc kệ trong lòng Trịnh Vân Phi hoài nghi thế nào, Trịnh Quân Diệu rất bận, nếu không bàn được thì không cần tiếp tục lãng phí thời gian nữa, xong sớm rồi làm những việc còn lại cho nhanh, anh còn phải đi đón Đông tể nhà anh nữa.

Quý Vũ tìm trong phòng một lúc lâu, trời không phụ lòng người, anh tìm được một tờ giấy bị xé nhỏ dưới bàn làm việc.

Trên tờ giấy không có nhiều manh mối cho lắm, chỉ có thể thấy được chữ Ngô và "Thị", cùng với nửa số di động.

* Thị ở đây là chữ 礻, còn chữ Kỳ thì thế này 祈.

Manh mối trên tờ giấy quá ít, thậm chí không thể chắc chắn có tác dụng gì hay không, nên Quý Vũ đành bỏ nó vào trong túi vật chứng, chờ đến khi về cục thì nộp lên.

Quý Vũ lại lục soát cẩn thận những căn phòng khác, mất không ít thời gian, chờ đến khi anh chở Đông Sinh đến quán thịt nướng bằng xe máy điện, thì trời đã tối rồi.

Bởi vì có suy đoán với thân phận của Đông Sinh, nên lúc ăn thịt xiên, Quý Vũ cố ý vô ý nói chuyện về vụ án lần này.

"... Vậy cha mẹ Vu Hải Yến thì sao? Các anh đã báo cho bọn họ chưa?". Khi Vu Hải Yến lại cầu xin lần nữa, Đông Sinh mở miệng hỏi.