Con Của Quỷ

Chương 42: Thời gian




Lần thứ n, Lương Kiện từ từ mở to mắt dưới đáy giếng, sau khi kinh hoảng trong một lúc ngắn ngủi, ký ức của vô số lần thời gian thay đổi liên tục từ từ lấy lại.

"Tỉnh lại dưới đáy giếng – được người cứu lên – gặp loạt chuyện kinh hồn – rồi lại tỉnh lại dưới đáy giếng", Lương Kiện coi những chuyện kỳ lạ mà mình gặp liên tiếp như là luân hồi, Lương Kiện không nhớ rõ mình đã luân hồi bao nhiêu lần, không biết bắt đầu từ lần luân hồi nào, cậu dần dần có một chút ký ức của lần luân hồi trước. Những ký ức này không ngừng tích lũy, chuyện cậu nhớ được cũng ngày càng nhiều, bây giờ cậu thậm chí còn có thể nhớ mỗi một chi tiết của bốn năm lần luân hồi gần nhất.

Mỗi một lần luân hồi, những cảnh tượng nhìn thấy, và những chuyện mà cậu gặp phải đều có chút khác biệt nho nhỏ. Nhưng mỗi một lần luân hồi thì nhân vật trung tâm có đại khái mấy người – Vương Tam cứu cậu, nha hoàn truyền lời, dì chín Yên Chi quyến rũ lả lơi, lão gia quân phiệt béo lùn, thiếu gia yêu đương vụng trộm với Yên Chi do Âu Trình diễn, gã đàn ông trung niên hút thuốc phiện bán con gái, tiểu nha hoàn gả thay, đứa con trai nhu nhược của gã đàn ông trung niên cổ hủ do Lục Tiệp diễn, trong mấy lần luân hồi gần đây còn tăng thêm một số người và tình tiết, như có nhà ở đây những năm sáu mươi bảy mươi trước đây vì đủ mọi nguyên nhân mà cả nhà treo cổ rồi thành quỷ, lần luân hồi trước trước trước đó của cậu chính là bị quỷ treo cổ ở nhà này dọa sợ ngất về đáy giếng.

Thế mà làm cậu lúc mới luân hồi còn tưởng mình giống cô gái Nhật Bản kia xuyên qua thời không qua cái giếng cạn chứ, sự thật tàn khốc đã chứng minh, chỉ là do cậu nghĩ nhiều mà thôi, cậu chỉ là bị nhốt trong ngôi nhà ma cùng hai tên ngốc Âu Trình, Lục Tiệp, trong nhà này trừ ba người bọn cậu ra thì tất cả đều là quỷ hết QAQ.

* Cô gái NB xuyên không qua giếng cạn: hình như tác giả đang nói đến Kagome, nữ chính trong Inu Yasha.

Nguyên nhân mà Lương Kiện vẫn luôn tin rằng mình là người sống, nói ra cũng rất đau đớn, là đói bụng a, không biết từ lúc nào vẫn cứ luôn đói, ọt ọt không ngừng. Người chết chắc chắn sẽ không đói, cho nên Lương Kiện tin chắc rằng mình vẫn còn sống.

Cậu vẫn còn may chán, ít ra mấy lần sống lại còn nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó, còn hai đồ ngốc Âu Trình và Lục Tiệp kia càng ngày càng sa vào nhân vật mà mình diễn.

Nghĩ đến đây Lương Kiện liền nén giận, lần luân hồi trước và trước nữa, cậu có ý tốt muốn cứu hai người kia ra, kết quả cả hai lần đều bị hai tên đó phá hỏng.

Lần trước trước đó, vất vả lắm cậu mới làm Lục Tiệp tỉnh táo lại, nhớ đến thân phận thực sự của mình, chung sức với Lương Kiện tìm đường ra ngoài. Nhưng tên Âu Trình kia lại vì phiêu xe với Yên Chi, mỗi lần phiêu là bị ông cha hời kia giết một lần, chắc là do chết nhiều quá nên bị đồng hóa khá nặng, cậu và Lục Tiệp nói hết lời, muốn thuyết phục Âu Trình, kết quả tên này không nói hai lời đã lấy súng bắn bọn họ, Lục Tiệp bị bắn một phát bể đầu, cậu thì bị dọa sợ ngất về trong giếng.

Mà khi sống lại lần tiếp theo, Lục Tiệp chắc là do bị trúng một phát của Âu Trình nên lúc Lương Kiện tìm thấy cậu ta, cậu ta cứ ngơ ngơ ngốc ngốc, Lương Kiện bảo đi theo liền ngoan ngoãn đi theo. Âu Trình thì vì có bài học trước đó nên Lương Kiện không phí lời với cậu ta nữa, cầm gậy đập một phát ngất luôn, sau đó cùng với Lục Tiệp cẩn thận vừa tha vừa nâng ra ngoài, vất vả lắm mới đến cổng lớn, mắt thấy sắp bai bai với nhà ma, Lương Kiện vui sướng còn chưa kịp bước chân ra thì đã bị người ta đập một gậy sau lưng.

Trước khi ngất về trong giếng, cậu chỉ thấy vẻ mặt dại ra của Lục Tiệp cùng cây gậy trong tay cậu ta.

"Mẹ nó, lần này ông mà lại đi cứu tụi nó nữa thì ông đây là đồ ngốc!". Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Lương Kiện chưa từng nghĩ sẽ bỏ lại hai người họ không lo, nhưng bây giờ cũng đã như vậy rồi, nếu cậu may mắn thì có thể ra ngoài, còn có thể tìm người quay lại nghĩ cách cứu hai người kia ra, còn nếu mà ba người cứ bị nhốt ở đây như vậy, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít.

Nhưng dù một mình Lương Kiện muốn chạy ra khỏi nhà ma cũng rất khó khăn, căn nhà ma này luôn không ngừng biến đổi thời gian và vị trí, cả căn nhà như một mê cung cực lớn, hơn nữa trong mê cung lại toàn có quỷ qua lại, thỉnh thoảng gặp mấy tiểu quỷ cứng ngắc thì không sao, nhưng nếu bị mấy "nhân vật" trung tâm kia theo dõi, thì kiểu gì cũng phải quay lại đáy giếng luân hồi lần nữa.

Lương Kiện luân hồi nhiều lần như vậy, nhưng số lần đụng đến cổng lớn nhà ma thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần đều là sắp thành lại bại, cụ thể thế nào thì đừng nói, nói nữa thì đều là nước mắt.

Nhưng, không phải Lương Kiện không có thu hoạch nào.

Cậu đã đúc kết ra một ít kinh nghiệm, dễ chạy đến cổng lớn nhà ma chính là phần "Tiểu thư xuất giá" kia, nắm chắc thời cơ đi theo phía sau đám người thân đưa dâu, chỉ cần đừng để người ta phát hiện, là có thể theo đuôi đám người đó đi đến chỗ cổng lớn. Dùng cách này Lương Kiện đã thành công đến được cửa lớn ba lần, nhưng cách này có một lỗi rất lớn, đó là bởi vì tân nương xuất giá, người thân (quỷ?) đưa dâu đều chặn ở tiền viện, rất khó tìm cơ hội chuồn ra được.

Hơn nữa, tiểu thư kia không phải đã nhảy xuống giếng chết rồi sao? Tiểu nha hoàn gả thay sớm đã có tình lang, vốn không muốn gả cho một lão già đã bước nửa bước xuống mồ, còn chưa ra khỏi sân đã làm ầm ĩ lên. Tình lang của tiểu nha hoàn không phải ai khác, mà chính là đại thiếu gia nhu nhược do Lục Tiệp diễn. Tiểu nha hoàn vốn là nha hoàn của thiếu gia nhu nhược kia, nhà này cũng đã nghèo đến độ bán cả con gái, không còn cách nào tiếp tục duy trì mặt mũi như trước đây được nữa, gã đàn ông trung niên trọng nam khinh nữ liền đuổi hết những người hầu có thể đuổi được trong nhà đi, ngoại trừ hầu gái làm việc nặng, thì cũng chỉ để lại một tiểu nha hoàn hầu hạ trong phòng con trai, hai người đã sớm có một chân rồi.

Tiểu nha hoàn được ăn cả ngã về không nói hết mọi chuyện ra trước mặt mọi người, việc kết thân liền biến thành kết thù. Nhà trai không chỉ muốn đòi lại sính lễ 500 đồng bạc, mà còn muốn mang tiểu nha hoàn đi.

Sính lễ vừa đến tay thì gã đàn ông trung niên đã tiêu hết gần nửa, đã đến nước này rồi thì gã đâu đồng ý trả tiền lại chứ?

Gã đàn ông trung niên tuy rằng nghèo túng, nhưng anh cả và em trai của gã đều không phải là người thường, nói ra cũng là nhân vật có uy tín danh dự ở đế đô, con gái của gã đã nhảy xuống giếng chết, con thỏ bị ép quá cũng cắn người, huống chi là người?

Trưởng tử thay cha đón dâu cuối cùng cũng lên tiếng, sính lễ bọn họ không cần, nhưng tiểu nha hoàn gả thay thì dù thế nào bọn họ cũng phải mang đi, cưới về làm vợ bé cho cha hắn, xung hỉ cho lão.

Lúc này đại thiếu gia nhu nhược lại không đứng ra làm gì cả, mặc kệ nhà trai đi đến mang tiểu nha hoàn đi, trong cơn tuyệt vọng, tiểu nha hoàn mặc bộ váy cưới không thuộc về mình đâm đầu chết ở trước cổng lớn, máu nhiễm khắp nơi.

Tiểu nha hoàn vừa chết, cảnh này liền ngừng lại, vị trí cổng lớn cũng thay đổi.

Cho nên, thời cơ này không dễ nắm được.

Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, ngoại trừ liều mạng thử một lần, Lương Kiện không còn cách nào hay hơn nữa.

Cậu lại giống như vô số lần luân hồi trước đó, gào to cứu mạng, chờ Vương Tam thả dây thừng xuống, kéo cậu lên.

Nhưng lúc này, cậu gào đến khàn cả cổ thì miệng giếng vẫn chẳng có động tĩnh nào. Không có động tĩnh nhưng lại có biến đổi, miệng giếng vốn tối đen lại có thể nhìn thấy không trung màu xanh tối cùng ráng chiều.

Trong tứ hợp viện rách nát hiu quạnh, giám đốc Lạc của công ty môi giới bất động sản nói đến khô cả họng, "... Đúng là nơi này có hơi rách nát, nhưng anh xem đi, hướng nhà kết cấu rồi diện tích này nữa, hiện giờ nhà kiểu này mà lớn như vậy thì đều cho vào di sản văn hóa cổ bảo vệ hết rồi, trên thị trường không có bán nữa đâu. Nói thật, căn nhà này tôi cũng vừa lấy được hai ngày trước, vừa lúc anh cũng tìm nhà, tôi liền mang anh đến đây, tôi còn có vài vị khách không thiếu tiền, bọn họ đã sớm bảo tôi chú ý cho họ tứ hợp viện thích hợp, nếu anh không thích, thì mai tôi sẽ gọi cho bọn họ, mặc kệ anh có tin hay không, tôi cam đoan trong vòng một tuần sẽ bán được căn nhà này".

Giám đốc Lạc đã làm trong công ty môi giới bất động sản mười hai mươi năm, người mà ông ta sợ nhất là người như Trịnh Quân Diệu, có thích hay không thì chỉ cần nói một tiếng, tốt xấu gì ông ta cũng tìm được chỗ mà đi vào, nhưng Trịnh Quân Diệu từ lúc đi vào đến bây giờ, mặc kệ ông ta nói khoác lác cỡ nào, người nọ không chỉ không ra vẻ gì, mà ngay cả sắc mặt cũng đều không đổi.

Đúng là uổng phí vẻ dễ gần kia của ông ta!

Những chỗ tốt của tứ hợp viện mà giám đốc Lạc nói cũng hơi phóng đại lên, nhưng tổng thể mà nói, Trịnh Quân Diệu vẫn vừa lòng với tứ hợp viện này, giám đốc Lạc nói không sai một chuyện, đó là bây giờ muốn có được tứ hợp viện với diện tích và đoạn đường thế này ở thủ đô quả thực khó như lên trời, chủ căn nhà vội lấy tiền, giá cả so với những căn nhà cùng điều kiện thì đúng là quá rẻ, bớt phần tiền ở trung gian đi, thì bằng với một nửa chi phí sửa sang lại.

Trịnh Quân Diệu là một người rất quyết đoán, lúc ở nước ngoài, ngay cả giao dịch lên đến trăm triệu anh cũng chưa từng do dự, nhưng hiện giờ khó được lúc anh do dự.

Căn nhà này là anh định mua tặng ông ngoại làm quà sinh nhật, hai ngày gần đây anh đi xem không ít nhà, cho đến nay chỉ có tứ hợp viện này là căn nhà phù hợp với những điều kiện mà anh muốn, nhưng chỉ có một điểm duy nhất, đó là từ khi đi vào đến bây giờ, căn nhà này luôn khiến anh thấy rất kỳ quái rất không thoải mái.

Trịnh Quân Diệu rất tin trực giác của mình, bởi vì trực giác đã giúp anh tránh thoát nhiều lần tai ương ngập đầu.

Nhưng như giám đốc Lạc đã nói, bỏ qua căn nhà này thì rất khó tìm được một tứ hợp viện phù hợp như vậy nữa, bỏ qua sẽ rất đáng tiếc.

Chính là vì do dự, nên Trịnh Quân Diệu vẫn luôn không tỏ vẻ gì, giám đốc Lạc chỉ đành dẫn anh đến hậu viện, tiếp tục chào hàng với anh.

Lương Kiện đợi dưới đáy giếng vẫn không đợi được tiếng hát "Nữ khởi giải" ê a kia, cũng không đợi được dây thừng của Vương Tam, mà lại đợi được tiếng chào hàng dõng dạc kiểu tẩy não của giám đốc công ty môi giới bất động sản.

Có người! Người sống!

Đầu Lương Kiện rung lên, tích đủ hơi, gào lên dưới đáy giếng: "Cứu với! Cứu với! Tôi rơi xuống giếng rồi! Mau tới cứu tôi!".

Giám đốc Lạc đẩy cửa gỗ khắc hoa dính đầy mạng nhện, đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Anh nhìn chất liệu gỗ và chạm trổ này đi, là của tay nghề lão luyện chính tông đấy, bây giờ không tìm được tay nghề tốt như vậy nữa đâu! Nhiều năm như vậy mà không có mối mọt gì cả. Bên trong trước đây là khuê phòng của tiểu thư, anh nhìn đi, giường lớn tủ gỗ bàn trang điểm đều được giữ gìn rất tốt, nếu anh muốn giữ lại phong cách chính gốc của nhà Thanh, thì những thứ này chỉ cần rửa sạch là có thể dùng được, tốt hơn mua ở bên ngoài nhiều".

Nhưng mà, hậu viện càng khiến Trịnh Quân Diệu thấy không thoải mái hơn, ở bên cạnh anh, sắc mặt Andre cũng có vẻ ngưng trọng hiếm thấy, lúc anh nhìn sang, Andre khẽ lắc đầu với anh.

Hàng năm Andre luôn lượn trước mũi đao của thần chết, nói hắn có trực giác của dã thú cũng không đủ, cũng giống như Trịnh Quân Diệu, hắn không thích nơi này, nếu có thể, thì hắn đã sớm chạy đi rồi.

Nhìn xong giếng cạn ở hậu viện, dù giám đốc Lạc khen cái giếng cạn này như một đóa hoa thế nào, thì Trịnh Quân Diệu vẫn lắc đầu nói thẳng: "Căn nhà này cho tôi một cảm giác không tốt, nếu bên chỗ giám đốc Lạc còn có căn nhà khác thì lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi, mấy ngày tiếp theo tôi đều có thời gian đến xem".

Bởi vì Trịnh Quân Diệu vẫn luôn không tỏ vẻ gì, giám đốc Lạc đã đoán được mối này hơn nửa là thất bại, cũng không bất ngờ lắm, ông ta nở nụ cười tiêu chuẩn: "Đúng là căn nhà này rất cũ nát, trong tay tôi còn có mấy tứ hợp viện nữa, diện tích không lớn như căn này, nhưng vị trí phương hướng bố cục đều rất tốt, có hai căn trong đó là mời chuyên gia kiến trúc cổ về sửa chữa lại, có thể trực tiếp vào ở luôn, nếu Trịnh tiên sinh có hứng thú thì sáng mai chúng ta có thể đi đến xem".

"Được". Trịnh Quân Diệu còn chưa dứt lời, trong sân đang yên ắng bỗng nổi gió, cát vàng lá khô đập vào mặt, xung quanh dần u ám.

"... Tô Tam rời huyện Hồng Động, đưa thân đến trước đường cái. Chưa từng mở lời lòng ta thật thê thảm, tôn một tiếng quân tử qua lại nghe ta nói, vị nào đi về phía...".

Trong sân trống trải, cùng với tiếng chiêng trống như có như không, không biết giọng nữ du dương trầm bổng vang lên từ đâu.

Giám đốc Lạc lập tức rơi mồ hôi như mưa.

Vì để làm xong mối này, nên khi có được căn nhà này thì ông ta đã điều tra một vài tư liệu, trong đó có một phần nói về chuyện ma quái trong tứ hợp viện này. Có phải thật hay không thì không biết, nhưng vào năm tám mươi chín mươi, có hai tên trộm vào trong trộm đồ, hai người này sau khi trở về không được bao lâu đã chết. Trước khi hai người này đi trộm đồ vì sợ bị bắt nên không dám nói gì ra bên ngoài, cho nên người biết chuyện này rất ít.

Ở cái thời này, thực sự thờ phụng quỷ thần có mấy ai nữa?

Dù sao giám đốc Lạc không tin, nhưng bây giờ, hình như không phải do ông ta có tin hay không...

Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng xung quanh dường như đã thay đổi.

Sắc mặt Trịnh Quân Diệu và Andre cũng không dễ nhìn, Trịnh Quân Diệu thì còn đỡ, nhưng Andre vốn không sợ trời không sợ đất lại đổ một lớp mồ hôi lạnh, tay chân như đều cứng lại.

"Cứu với, cứu với, ai đến cứu tôi với!". Trong giếng cạn bỗng vang lên một âm thanh "thảm thiết", giám đốc Lạc run run, cả người loạng choạng sắp ngã.

Đông Sinh để xe đạp bên đường, tốn chút sức đẩy ra cửa gỗ rất nặng, chậm rãi đi vào. Không chờ cậu quay đầu lại, cửa bỗng đóng rầm một tiếng.

Cậu đi theo giọng hát uyển chuyển du dương, đi vào một cái sân, trên sân khấu cao cao, một người phụ nữ mặc đồ diễn, trang điểm rất đậm đang hát "Nữ khởi giải", hát đến chỗ xúc động, không kìm được rơi lệ ướt áo.

Đông Sinh từ nhỏ đi theo Lý Cửu lớn lên, trước khi Lý Cửu mê Little Apple và Dây cương ngựa, thì trong nhà thường xuyên phát các bài hí khúc, "Nữ khởi giải" là thường xuyên được phát nhất. Đến bây giờ Đông Sinh vẫn có thể nhớ được lời của cả vở kịch này, so với những bài hát được yêu thích hiện nay, thì Đông Sinh thích hí khúc truyền thống hơn.

* Bài Little Apple và bài Dây cương ngựa (của Ô Lan Thác Á - Wulan Tuya) tra gg là có nhé ^_^

Trước sân khấu có rất nhiều ghế trống, Đông Sinh tìm đại một chỗ ngồi xuống, yên lặng nghe diễn.

Có lẽ là vì rốt cục cũng có người xem, người phụ nữ trên sân khấu hát càng hăng say hơn.

Vì thế, chờ đến khi Trịnh Quân Diệu, với Lương Kiện cho là mình đã chết mà ủ rũ, cùng với Andre và giám đốc Lạc đi theo tiếng hát đến sân khấu kịch ở trong sân, Trịnh Quân Diệu và Lương Kiện cùng thấy được một hình bóng rất quen thuộc.

"Đông tể!". Lương Kiện kích động chạy chậm qua.

Đông Sinh nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt lại lướt qua Lương Kiện, dừng ở trên người Trịnh Quân Diệu.