Mấy năm gần đây kinh tế trong nước trì trệ, hơn nữa do một vài chính sách ở phía trên mà thị trường bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật đã bị đánh vào rất mạnh, không làm ăn được như lúc trước. Công ty bán đấu giá mà hiện nay Trần Bằng đang điều hành cũng bị ảnh hưởng, nhưng so với các công ty khác trong giới, thì công ty của gã cũng đã không tệ lắm rồi.
Nhưng hiển nhiên là Trần Bằng không thỏa mãn như vậy, lần này gã về nước, một mặt là vì cha vợ qua đời, quan trọng hơn là giúp công ty chuyển hướng, mở rộng phạm vi kinh doanh.
Gã tìm được con đường đầu tư ở nước ngoài, về mặt tài chính không có gì đáng lo, bây giờ thiếu sót lớn nhất của gã chính là nền móng quan hệ có thể mang đến cho gã nhiều lợi ích hơn.
May mà cha vợ Tạ Văn Hoa của gã có nền móng thâm sâu ở thủ đô, trong hai giới chính thương đều có không ít bạn, nhưng đáng tiếc chính là Tạ Văn Hoa bỗng lên cơn đau tim qua đời, không kịp giao các mối quan hệ vào tay con gái con rể. Hiện giờ Trần Bằng chỉ có thể tự dựa vào mình để khơi thông các quan hệ, lần nữa thành lập mạng lưới quan hệ hoàn toàn thuộc về lợi ích của gã.
Cho nên hiện giờ phải là lúc Trần Bằng bận rộn nhất mới phải, nhưng gã lại rút ra được thời gian, tự mình đến trường đón một sinh viên, đưa đến công ty mình để thực tập, còn đặc biệt dặn dò người trong công ty phải chăm sóc cậu cẩn thận.
Như vậy quan hệ có thể bình thường được sao?
Mọi người đều đang đoán liệu có phải thực tập sinh mới đến là họ hàng của Trần tổng hay không. Vốn cũng có không ít người muốn đi nịnh bợ Đông Sinh, muốn biết gì đó, nhưng chưa đến nửa ngày thì Đông Sinh đã thành thật nói rõ mình là ai, mọi người thăm dò mãi, phát hiện Đông Sinh chỉ là một sinh viên nghèo đến làm thêm mà thôi, lập tức nhiệt tình của nhiều người trong công ty với cậu tụt dốc không phanh. Dù Đông Sinh không phải là họ hàng của ông chủ, nhưng cậu làm việc rất nghiêm túc, lại là sinh viên của trường đại học đứng đầu cả nước, các đồng nghiệp cũng coi như là có chăm sóc cậu, không ai cố ý gây khó dễ.
Vừa mới đến, công việc của Đông Sinh đều là việc đơn giản nhất, chỉ là giúp văn phòng nào photo đưa tài liệu, chỗ nào cần thì đến chạy chân. Bởi vì trung tuần tháng sau công ty sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá tranh, mắt thấy còn hơn mười ngày nữa là đến, mà phải giám định thu thập vật phẩm bán đấu giá, phải sắp xếp khu trưng bày triển lãm, phải liên hệ với khách VIP, còn phải quảng cáo tuyên truyền nữa, mọi chuyện rất phức tạp. Bởi vậy Đông Sinh không phải là nhân viên bán thời gian duy nhất mà công ty tuyển vào.
Hôm qua vừa đến công ty, buổi sáng Đông Sinh còn bận rộn ở khu làm việc, buổi chiều đã bị sai đến khu trưng bày sắp xếp tủ triển lãm.
Người cùng một tổ với cậu là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt đoan chính có chút đẹp trai, lúc cười rộ lên thì còn có một cặp răng khểnh đáng yêu, người rất nhiệt tình lại thích nói chuyện: "Tôi nghe bọn họ nói cậu là học trò của ông chủ công ty? B đại?"
Người này nhìn có hơi quen, "khí" trên người đậm hơn so với người bình thường một chút, màu sắc thuần khiết, số mệnh thịnh vượng, theo lý ra anh ta không thể là một lao động phổ thông làm bán thời gian được.
"... Còn có một nhóm người khác cũng đang điều tra Trần Bằng."
Đông Sinh lập tức nhớ đến lời A Hoàng nói với cậu hai ngày trước, nhưng cậu không phải là người hay tò mò, cậu gật đầu, đặt tấm bảng viết tên bức tranh và giới thiệu vắn tắt về họa sĩ ở bên cạnh bức tranh.
Đông Sinh không vẽ được, nhưng mắt đánh giá lại không kém, bức tranh phong cảnh trước mắt này màu sắc đầy đủ, nhưng kết cấu lại có vẻ khô khan, không đủ linh khí, may mà có không gian khá lớn. Bức tranh này vẽ cảnh chính là trường của cậu, chờ sau này cậu mua dụng cụ vẽ tranh cũng phải đến chỗ kia vẽ hai bức!
Quý Vũ thấy đôi mắt lòe lòe sáng của Đông Sinh, liền hỏi: "Cậu sinh viên, cậu học vẽ à?"
Đông Sinh lắc đầu nói: "Tôi học khảo cổ."
"Vậy thì tiếc quá, khuôn mặt đẹp trai như vậy, nếu cậu mà đăng ký vào học viện điện ảnh học diễn xuất chắc chắn sẽ nổi tiếng! Mấy tiểu thịt tươi kia kém xa cậu. Khảo cổ hình như rất ít được quan tâm, sao cậu không đăng ký vào ngành khác, tôi thấy hình như cậu rất thích tranh, nếu cậu đăng ký vào ngành mỹ thuật thì được hơn cái ngành hiện giờ của cậu nhiều."
Quan điểm này Đông Sinh giơ hai tay đồng ý.
"Là ông nội bảo tôi đăng ký ngành này."
"Khó trách, nhưng học ngành này cũng không phải không tốt, tôi nghe nói ông chủ của công ty chúng ta, chính là thầy của cậu ấy, trước đây đi từ nông thôn ra, cậu nhìn xem người ta bây giờ... Chậc chậc, ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Tôi á, hối hận vì học quá ít, trước đây lúc đi học nghe nói sinh viên ra trường cũng chẳng được gì, tôi cũng ngu ngốc tin theo. Chờ đến lúc ra xã hội, đầy đường đều là sinh viên nghiên cứu sinh tìm khắp nơi cũng chẳng được việc, ai thèm tên vừa tốt nghiệp cấp 3 như tôi chứ. Bây giờ tôi rất hâm mộ những người đi học như cậu, thật đó. Những sinh viên từ các trường nổi tiếng a, một đám hận không thể đẩy mắt lên trời cao, tôi thấy cậu không giống bọn họ, hai chúng ta trò chuyện cũng hợp nhau, vậy trao đổi số di động đi, sau này nếu tôi có cơ hội sẽ đến trường cậu chơi, cậu dẫn tôi đi dạo xung quanh, thế nào?"
Quý Vũ nói bùm bùm một chuỗi dài, nước miếng cũng sắp cạn, chỉ thấy Đông Sinh chậm rãi lắc đầu nói: "Tôi không có di động."
Quý Vũ:...
Quý Vũ nói rất nhiều, một mình nói với Đông Sinh cả buổi chiều, đến sáu giờ chiều lúc sắp tan tầm, Quý Vũ nói: "Tôi biết một cửa hàng thịt nướng gần đây, hương vị rất tuyệt, vừa rẻ lại ngon, lát nữa tan tầm chúng ta đi ăn xiên nướng đi, tôi mời."
Tuy xiên nướng và mời kích thích thần kinh Đông Sinh rất mạnh, nhưng qua tiếp xúc chiều nay, cậu biết rõ là Quý Vũ tiếp cận cậu với mục đích không đơn giản, cậu chắc hơn tám phần Quý Vũ chính là "một nhóm người khác" mà A Hoàng đã nói.
"Khỏi cần."
Quý Vũ thất vọng nói: "Cậu không đi có phải là do xem thường tôi không?"
Đã nói đến thế này rồi chắc chắn Quý Vũ sẽ không thả dễ dàng. Nếu bọn họ có cùng mục đích, không chừng cậu sẽ tìm được chút manh mối từ chỗ Quý Vũ, nghĩ như vậy, Đông Sinh liền đổi ý, nhìn anh ta nói, "Không phải. Vậy AA đi, cũng không sống dễ dàng gì."
"Nhóc thú vị lắm, lát nữa tan tầm tôi chở cậu qua bằng xe máy điện của tôi!"
Cửa hàng thịt nướng mà Quý Vũ nói còn khó tìm hơn chỗ mà lần trước Lâm Nam đưa Đông Sinh đến, lượn trong ngõ nhỏ một lúc lâu, cuối cùng Quý Vũ dừng xe trước một cửa hàng cũ kỹ.
"Ông chủ, nướng cho tôi mười xâu cật, thịt dê, thịt bò mỗi loại ba mươi xâu, thêm cà, khoai tây, chả, ngó sen mỗi loại năm xâu, ớt bỏ nhiều chút. Năm chai bia, phải lạnh đấy! Rau phải ở trong tủ lạnh, Đông Sinh cậu muốn ăn gì thì gọi thêm."
Đông Sinh đau lòng 200 tệ trong túi còn chưa nóng, nhưng ngửi mùi thịt nướng, cậu không nhịn được liếm liếm môi...
"Sao gọi nhiều vậy? Hai chúng ta có ăn hết không?" Quý Vũ nhìn xiên nướng đầy bàn, còn chưa ăn mà bụng đã no rồi.
Đông Sinh vui vẻ gặm cánh gà nướng rất giòn, gật mạnh đầu.
Uống bia lạnh ăn xiên nướng, Quý Vũ dần nói nhiều hơn, nhìn thì như vô ý, nhưng đều đang bóng gió hỏi thăm chuyện Trần Bằng.
Trần Bằng chỉ mới dạy Đông Sinh được ba tuần, mỗi tuần chỉ có bốn tiết chia làm hai buổi, nếu không phải Trần Bằng chủ động đề xuất bảo Đông Sinh đến công ty gã thực tập, Đông Sinh cũng chẳng liên quan gì đến gã.
Quý Vũ hỏi thăm nửa ngày, lại còn uống say khướt, nhưng chút tin tức có ích cũng chẳng hỏi ra được. Quý Vũ cũng không thể chỉ hỏi thăm Đông Sinh mỗi chuyện của Trần Bằng được, vậy không phải là lộ sao? Vì thế trong lúc hỏi nói chuyện phiếm còn xen kẽ nhiều chuyện của mình, nửa thật nửa giả.
Đông Sinh chú ý lúc anh ta nói đến anh trai mình thì vẻ mặt có vẻ là lạ, liền hỏi: "Vậy bây giờ anh trai anh đang làm gì?"
"Anh, anh của tôi..." Quý Vũ muốn chuốc say Đông Sinh rồi hỏi, nhưng Đông Sinh mặt không đổi sắc, còn mình thì lại uống đến nỗi mặt đỏ cổ thô, đầu lưỡi cũng to hơn, "Tôi cũng muốn biết... Tôi cũng muốn biết... Anh ấy, bọn họ đều nói anh tôi phạm tội, trộm thứ rất quan trọng, chạy mất... Nhưng mà tôi, tôi biết, anh của tôi không phải là người như vậy... Anh của tôi tốt với tôi lắm, còn rất hiếu thuận nữa... Anh ấy nói chờ, chờ khi nào anh ấy có tiền, sẽ mua một căn nhà lớn cho chúng tôi ở... Anh tôi tốt lắm, thực đó, anh ấy không trộm đồ đâu... Nhiều năm như vậy, ba mẹ tôi đi rồi, anh tôi cũng chưa từng trở về... Thật ra tôi mong là anh ấy đã trộm đồ chạy mất... chạy ra nước ngoài, chạy thật xa, sống cuộc sống vui vẻ... Nhưng tôi biết anh tôi chắc chắn không phải là người như vậy! Anh tôi không phải là người như vậy!"
Đông Sinh đưa giấy cho Quý Vũ, "Lau đi."
Chờ đến lúc Quý Vũ cầm giấy lau lung tung nước mắt nước mũi, Đông Sinh hỏi anh ta, "Anh của anh tên là gì."
"Quý Hàm."
Quý Vũ say gần chết, cuối cùng là bạn anh ta đến đón đi. Vốn đã nói là AA rồi, nhưng Quý Vũ say quá, cuối cùng Đông Sinh đành phải cống hiến hết tiền hôm nay mình kiếm được, còn bù thêm tiền sinh hoạt mấy ngày nữa.
Nhưng không phải Đông Sinh không có thu hoạch gì.
Buổi tối, cậu ngồi tàu điện ngầm về trường, địa phược linh vẫn như mấy ngày trước, ngồi ngẩn người trên bồn hoa.
"Anh biết Quý Vũ không?" Đông Sinh hỏi.
Địa phược linh cúi đầu không chút phản ứng nào.
Đông Sinh tiếp tục nói: "Bây giờ Quý Vũ đang điều tra Trần Bằng."
Địa phược linh ngẩng phắt đầu nhìn Đông Sinh, dường như nó nhớ ra gì đó, mặt lộ vẻ lo lắng và sợ hãi, không ngừng lắc đầu.
"Nếu tôi đoán không sai thì anh chính là anh trai Quý Vũ, Quý Hàm. Quý Vũ nói anh trộm một thứ rất quan trọng, chạy trốn."
Địa phược linh không ngừng lắc đầu, cái miệng không có lưỡi không ngừng mở ra, không ngừng nói không ra tiếng "Tôi không làm, tôi không làm, tôi không làm...".
"Quý Vũ rất tin anh, chắc anh ta luôn điều tra chuyện của anh."
Địa phược linh lại chảy xuống hai hàng lệ máu, toàn thân run run, hai mắt đỏ tươi dần rõ ràng hơn.
Thấy cơ hội, Đông Sinh dán mấy tấm dưỡng hồn phù xung quanh địa phược linh, tạo thành một dưỡng hồn trận nho nhỏ đơn giản, từng tia sáng nhạt không nhìn thấy được tụ lại xung quanh địa phược linh, những vết thương bị cắt rời của nó lấy tốc độ mà mắt thường thấy được dần khép lại, rất nhanh, khuôn mặt thực sự của nó dần rõ ràng lên.
Khó trách lúc nãy thấy Quý Vũ còn thấy quen quen, hai anh em bọn họ có bốn năm phần giống nhau. Chẳng qua Quý Vũ nhìn sáng sủa cường tráng hơn, mà Quý Hàm thì thêm vài phần thanh tú nhã nhặn, khí chất của hai anh em khác hẳn nhau, tách ra để nhìn sợ là không thấy hai người giống nhau, nhưng nếu ở cùng một chỗ thì người ta vừa nhìn sẽ biết đó là hai anh em.
Đây là sự kỳ diệu của huyết thống.
"Giúp tôi!" Cuối cùng địa phược linh cũng nói ra tiếng.