Còn Chưa Đủ

Chương 40




Đỏ mặt cũng không thể trách Phong Hỏa Hỏa không tiền đồ, dù sao 'câu dẫn' thường ngày nàng tiếp xúc đều quá mức thuần khiết, so với nữ nhân yêu diễm này xem như trò đùa mà thôi. Nữ nhân kia thoải mái cười nhìn Phong Hỏa Hỏa dáng vẻ co quắp, nàng nghiêng người đến gần Phong Hỏa Hỏa, nương theo cường liệt hương khí, tim Phong Hỏa Hỏa đập mạnh, nàng như là phản xạ có điều kiện tựa trên sô pha.
"Ha hả ~" Nữ nhân nâng chén kiều mị cười, vừa nhìn nữ nhân cười Phong Hỏa Hỏa càng thêm co quắp, nàng liếm liếm môi, đang xấu hổ không biết nên nói gì, nương theo một trận hương hoa hồng, Phong Hỏa Hỏa cảm giác sô pha bên cạnh lún xuống, nàng kinh hỉ quay đầu nhìn, chỉ thấy Từ tổng nâng chén rượu mặt không biểu tình ngồi xuống.
"Phượng?" Nữ nhân xinh đẹp kinh ngạc nhìn Từ tổng, Từ tổng nhìn nàng đạm nhạt nói: "Amy, đây là người của tôi."
Lời này nói rất bình thản, dường như Từ tổng đang trình bày một đạo lý đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng hiệu ứng sản sinh lại khiến người xung quanh lâm vào khiếp sợ.
Phong Hỏa Hỏa: "...??!!!"
Nữ nhân xinh đẹp không nói nên lời nhìn Từ tổng, nàng lại nhìn Phong Hỏa Hỏa một chút, nhìn biểu tình kinh ngạc như ăn pháo trúc của Phong Hỏa Hỏa, nàng hòa hoãn kinh ngạc, cười như không cười hỏi Từ tổng: "Cô xác định?"
Từ tổng nhíu nhíu mày, ánh mắt băng lãnh nhìn nữ nhân.
Nữ nhân xinh đẹp mím môi, bị ánh mắt của Từ tổng làm kinh sợ, rất hiển nhiên nàng không chỉ là quen biết Từ tổng, hơn nữa đối với Từ tổng có điều kiêng kỵ, nàng ánh mắt lưu luyến trên mặt Phong Hỏa Hỏa, nửa ngày, nàng tiếc nuối thở dài nâng chén đi rồi.
Phong Hỏa Hỏa quay đầu hưng phấn nhìn Từ tổng, hai mắt đã nổi hoa đào. Đây quả thực là quá khí phách! Ngắn ngủi vài phút đã kết thúc trận đấu!
Từ tổng lạnh lùng nhìn nàng: "Em đến làm gì?"
"Tìm chị." Từ tổng vừa rồi bá đạo tuyên bố thật cao đề thăng lòng tự tin của Phong Hỏa Hỏa, nàng nói chuyện cũng không cần suy nghĩ, Từ tổng cười nhạt nhìn nàng: "Tìm tôi? Đến nơi này ăn mặc thành như vậy để tìm tôi?"
Lời này làm cho Phong Hỏa Hỏa ủy khuất, nàng cúi đầu nhìn một chút trang phục của bản thân? Nàng mặc làm sao vậy? Không lộ ngực không lộ mông, ngay cả váy cũng không mặc, thế nào gọi là mặc thành như vậy?
Từ tổng chăm chú nhìn Phong Hỏa Hỏa, cảm giác ra ánh mắt xung quanh đang nhìn Hỏa Hỏa, tâm tình càng thêm khó chịu, lông mày không nhịn được nhíu thành một đoàn.
Phong Hỏa Hỏa nhìn nàng như vậy cẩn cẩn dực dực nói: "Từ tổng, em có lời nói với chị." Phong Hỏa Hỏa bĩu môi, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng với hoàn cảnh hỗn tập nàng thực sự không quen: "Chúng ta đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh trò chuyện có được hay không?"
"Vì sao tôi phải đáp ứng em? Chúng ta còn có quan hệ gì sao?" Từ tổng nhìn nàng, không có biểu tình gì, Phong Hỏa Hỏa lập tức khẩn cầu trừng mắt nhìn: "Coi như em cầu xin chị đi, xin chị, xin chị ~"
Từ tổng: "...."
Phong Hỏa Hỏa không biết xấu hổ cùng đà công đã luyện đến thuần chất như lửa.
Nhìn Từ tổng rốt cuộc đi cùng mình, Phong Hỏa Hỏa thở phào nhẹ nhõm, hai người chọn một quán cà phê, Phong Hỏa Hỏa gọi một ly ca cao nóng, gọi một ly cà phê cho Từ tổng, lúc này nàng mới hòa hoãn tâm tình, hơi thấp thỏm một chút: "Từ tổng, trước đó là em làm sai."
Từ tổng khuấy cà phê, đối với lời của nàng từ chối cho ý kiến, có lẽ là tác dụng của cồn vẫn chưa hết, hai gò má của nàng có chút đỏ ửng, ánh mắt lại lạnh đến khiến người ta rùng mình.
"Em...." Cho dù là đã cố lấy dũng khí muốn nói sự thật cho Từ tổng nghe, nhưng nói đến bên mép Phong Hỏa Hỏa vẫn không biết làm sao mở miệng, thái độ lạnh như băng của Từ tổng đã gia tăng rồi khẩn trương trong lòng nàng.
Phong Hỏa Hỏa uống vài ngụm ca cao, nàng thật sâu hít một hơi: "Trước đây em... Trước đây chị đã từng nói với em, thúc thúc là bởi vì tai nạn giao thông mà qua đời."
Từ tổng nghe nói như thế ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía Phong Hỏa Hỏa.
Phong Hỏa Hỏa nuốt nước bọt: "Chị cũng đã nói, thúc thúc từng ở quân khu 56."
Từ tổng vẫn không nói lời nào, nhưng đôi mắt lại bình tĩnh nhìn nàng.
Phong Hỏa Hỏa xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay: "Ba em cũng từng ở quân khu 56, đồng thời cũng quen biết thúc thúc thúc .... Còn có thể ..." Tim đập mỗi một nhịp đều mang theo một tia đau nhức, nàng biết cho dù nàng cố lấy muôn vàn dũng khí đem tất cả nói cho Từ tổng biết, cho dù nàng dám đối mặt hiện thực, nàng cũng rất có thể bởi vì sự thật tàn khốc lãnh huyết này mà mất đi Từ tổng.
Từ tổng chăm chú nhìn Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa kiên trì nói: "Cạnh tranh và vân vân... Em không hiểu... Em nghĩ, ba em có liên quan đến tại nạn của thúc thúc."
Nói xong lời này, Phong Hỏa Hỏa thở phào nhẹ nhõm, nàng có thể cảm giác được sau lưng toát mồ hôi lạnh, nàng cúi đầu không dám nhìn Từ tổng, chỉ là trầm mặc chăm chú nhìn cái ly đợi tuyên án.
Từ tổng không nháy mắt chăm chú nhìn Phong Hỏa Hỏa, rất lâu sau đó cũng không lên tiếng.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ, càng là như thế này, Phong Hỏa Hỏa lại càng kinh hãi, lòng bàn tay nàng mồ hôi bắt đầu tuông ra một tầng lại một tầng, không nói nên lời, khiếp sợ, chỉ trích hoặc là quyết liệt.... Duy nhất không phải loại yên tĩnh này...
"Phong Hỏa Hỏa."
Không biết qua bao lâu, Từ tổng mới mở miệng, giọng nói của nàng rất bình tĩnh, lại cất giấu vô số gợn sóng.
Phong Hỏa Hỏa ép buộc bản thân ngẩng đầu đối diện cùng Từ tổng, mà khi nàng nhìn đến đôi mắt của Từ tổng vẫn là nhịn không được mà chột dạ.
Từ tổng chăm chú nhìn Phong Hỏa Hỏa, lạnh lùng cười: "Tôi đã từng nói ba tôi là quân nhân ở quân khu 56, cũng đã nói ông ấy qua đời vì tai nạn giao thông, thế nào, đến giờ em vẫn còn nhớ lời tôi nói?"
Phong Hỏa Hỏa bị Từ tổng nói như vậy, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, nàng vội vã giải thích: "Em vẫn luôn nhớ kỹ...."
Từ tổng nheo mắt: "Cho nên? Biết cái chết của ba tôi có liên quan đến ba em, em không đành lòng, áy náy tự trách, muốn cứ như vậy yên lặng rời xa tôi, bản thân tiêu sái thoát thân, sau đó khiến tôi cả đời đều sống trong nghi hoặc thống khổ?"
Thường ngày Phong Hỏa Hỏa chưa từng gặp qua Từ tổng như vậy, lời nói của nàng quá nặng, nàng chăm chú nhìn Từ tổng nửa ngày, giương miệng muốn nói cái gì, đến cuối cùng vẫn biến thành gục đầu xuống, đơn giản một câu: "Xin lỗi."
"Xin lỗi?!" Tâm tình của Từ tổng có chút kích động, giọng nói cũng nâng cao: "Phong Hỏa Hỏa, em có lỗi với tôi!"
Một câu nói, đôi mắt Phong Hỏa Hỏa cũng đỏ, nàng ngẩng đầu nhìn Từ tổng, thấy thất vọng trong đôi mắt nàng: "Xin lỗi.... Em chỉ là... Chỉ là không biết nên đối mặt chị thế nào... Dù sao đây là huyết hải thâm thù... Em... Em...." Giọng nói của Phong Hỏa Hỏa run rẩy, đối mặt Từ tổng không khống chế được tâm tình như vậy nàng không biết nên làm như thế nào nói rõ suy nghĩ trong lòng.
Từ tổng gắt gao chăm chú nhìn nàng, hít một hơi, đè nén tâm tình: "Hiện tại thì sao, em vì sao đến tìm tôi? Không tự trách không áy náy nữa?"
Từ tổng không cam lòng phun ra từng chữ như vậy: "Em thật là ích kỷ."
Phong Hỏa Hỏa cắn môi: "Tự trách áy náy... cũng khổ sở... Nhưng... Em không muốn cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy... Từ tổng, xin lỗi.... Chị muốn thế nào, em cũng không lời nào để nói. Ích kỷ... Đúng vậy, là em ích kỷ." Vốn dĩ nàng vẫn cảm thấy khó xử ủy khuất chính là bản thân, hôm nay bị Từ tổng mắng như vậy, nàng mới biết được hành vi của bản thân là đà điểu vô trách nhiệm cỡ nào.
Khóe môi Từ tổng kéo ra độ cong băng lãnh, nàng tựa lưng vào ghế: "Hiện tại, em muốn nói gì với tôi?"
Phong Hỏa Hỏa nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Đem tất cả nói cho chị biết, mặc kệ chị quyết định thế nào, em đều.... Em đều chấp nhận."
Từ tổng chăm chú nhìn Phong Hỏa Hỏa nửa ngày, thở dài, nàng đứng dậy mang theo túi xách trực tiếp rời đi, một câu cũng chưa từng để lại cho Phong Hỏa Hỏa.
Phong Hỏa Hỏa muốn đuổi theo nhưng chân lại giống như bị người khác trói lại, không thể động đậy.
* * * * * *
Tiêu tổng cảm thấy nàng ủy khuất muốn chết.
Sống đến tuổi này rồi, bị phu nhân chia phòng ngủ không nói, cư nhiên còn phải đích thân đưa đón nữ nhi của mình đi tán gái..
Trên xe, Tiêu Mạc Ngôn ôm cánh tay lạnh như băng nhìn ngoài cửa sổ, Tiêu Mỹ Nhân cầm kẹo que, thỉnh thoảng vui vẻ liếm một ngụm, đến cuối cùng nàng nhìn dáng vẻ tức giận của Tiêu Mạc Ngôn, khinh bỉ nói: "Đại Tiêu, người thật là ấu trĩ, con cũng không phải mẹ, người giả vờ tức giận con cũng sẽ không dỗ dành người, con là một hài tử, con mới cần người dỗ dành."
A Sâm đang lái xe tay cũng run lên, ho khan một tiếng, đè nén cường liệt tiếu ý.
Tiêu Mạc Ngôn tức giận đỏ mặt, nàng nhìn Tiêu Mỹ Nhân: "Con cũng biết con là một hài tử?"
Tiêu Mỹ Nhân liếm một ngụm: "Đúng vậy, vì sao người giận con? Không phải là con không giúp người nói tốt với mẹ thôi sao? Nếu như người còn khi dễ con như vậy, con trở về sẽ không giúp người nói chuyện, để người bị mẹ đuổi ra ngoài nửa năm."
"Con thật lợi hại a!" Tiêu Mạc Ngôn cười như không cười nhìn Tiêu Mỹ Nhân, Tiêu Mỹ Nhân thở dài, cầm kẹo que trong tay đưa đến bên mép Tiêu Mạc Ngôn: "Được rồi, Đại Tiêu, người không nên tức giận, kẹo que cho người ăn."
Tiêu Mạc Ngôn không nhịn được nhíu mày: "Cầm ra chỗ khác, thứ này không phù hợp với thân phận của ta."
Tiêu Mỹ Nhân khinh bỉ vô cùng: "Nếu như là mẹ đút người, người nhất định bò đến ăn."
"Tiêu Mỹ Nhân, con ngứa da rồi?" Tiêu Mạc Ngôn đè thấp giọng nói, nàng phát hiện rồi, hài tử này nếu không quản thực sự sẽ phản thiên. Tiêu Mỹ Nhân vừa nhìn lão mẹ thực sự nóng nảy, nàng vui cười chui vào trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, hôn cằm của Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mỹ Nhân cảm giác được xúc cảm mềm mịn từ cằm của Đại Tiêu, nàng híp mắt suy nghĩ, khó trách mẹ thích hôn Đại Tiêu như vậy, thực sự là giống như bánh pudding.
Tiêu tổng nhắm mắt: "Làm nũng cũng vô dụng, nói đi, rốt cuộc vì sao muốn ta cùng con đi gặp Từ tổng, chính con làm việc của mình, tìm bóng đèn như ta làm gì?"
"Con cũng không cần bóng đèn." Tiêu Mỹ Nhân lui trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, trái lại thành thực: "Con không phải là thấy Từ tỷ tỷ gần đây tâm tình không tốt, cần tri tâm đại tỷ tỷ đến khai thông sao? Con suy nghĩ một chút, Đại Tiêu, người là lựa chọn tốt nhất."
Tiêu Mạc Ngôn vừa nghe mũi thiếu chút nữa tức giận rơi mất: "Tri tâm đại tỷ tỷ?!"
Tiêu Mỹ Nhân ăn phần kẹo que cuối cùng, nàng gật đầu: "Đúng vậy, mẹ con nói, người thích nhất là xen vào việc của người khác.
Tiêu Mạc Ngôn thật sâu hít một hơi, Tiêu Mỹ Nhân bĩu môi nhìn nàng: "Người là thời mãn kinh rồi sao? Đại Tiêu, để làm chi vẫn luôn tức giận cùng con?"
"Yêu, ta nào dám khi dễ con a, con hiện tại quả thực sắp thành mẹ ta rồi." Tiêu Mạc Ngôn tức giận nghiến răng, Tiêu Mỹ Nhân giả vờ vô tội, dùng mắt to ngập nước nhìn nàng: "Đại Tiêu, nhân sinh của người đã qua một nữa, hiện tại đã không có ý nghĩa gì nữa, người không thể giúp con một chút sao?"
"Nhân sinh của ta qua một nửa không ý nghĩa nữa?" Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy trước mắt đen tối, Tiêu Mỹ Nhân thè lưỡi: "Được rồi được rồi, người lần này giúp con, con sẽ giúp người nói tốt với mẹ."
"Con nói điều kiện với lão tử?" Tiêu Mạc Ngôn có một loại xung động muốn đem Tiêu Mỹ Nhân ném ra ngoài, Tiêu Mỹ Nhân chớp mắt nhìn nàng: "Ai, người lớn các người hảo phiền, vậy người rốt cuộc có đáp ứng hay không nha? Con cho người hai lựa chọn, một là giúp đỡ con, hai là sau khi giúp con con bán cho người một cái nhân tình, giúp người nói tốt với mẹ."
Tiêu Mạc Ngôn: "...."
Người ta nói, ra ngoài lăn lộn sớm muộn sẽ gặp quả báo, không phải không báo chỉ là chưa đến lúc, Tiêu tổng nhìn khuôn mặt đô đô của Tiêu Mỹ Nhân, trong nhân sinh lần đầu tiên biết ý tứ của hai câu này, Mỹ Nhân quả thực là ông trời phái tới khi dễ nàng.
Bất quá Tiêu Mỹ Nhân tốt xấu gì cũng có một chút khiến Tiêu Mạc Ngôn thưởng thức, tuổi của nàng tuy rằng vẫn không rõ cái gì gọi là thích, là yêu, nhưng mọi việc của những người Mỹ Nhân có hảo cảm, nàng nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ đối phương, khiến đối phương hài lòng. Điểm ấy trái lại khiến Tiêu tổng rất vui mừng, dù sao, hoa tâm thì hoa tâm, vấn đề liên quan đến nguyên tắc vẫn phải giữ.
"Ta chỉ giúp con một lần, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa." Tiêu tổng rốt cuộc là không bát bỏ, Tiêu Mỹ Nhân hài lòng ôm cổ Tiêu tổng hôn một ngụm lớn, lại mơ hồ không rõ hát một bài 《 trên đời chỉ có mẹ tốt nhất 》. Tiêu tổng nghe được nhíu mày, thật không biết nàng cùng Hạ Hạ giọng hát đều tốt như vậy, thế nào sinh ra Mỹ Nhân lại có giọng hát phá la thế này, nghe nàng hát quả thực là dằn vặt người
Xe chạy rất nhanh, rất nhanh đã đến nhà Từ tổng, Tiêu Mạc Ngôn để A Sâm để lại chìa khóa tự nàng lái xe về, nàng ôm Mỹ Nhân ấn chuông cửa.
Rất nhanh đã truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Mỹ Nhân một cái, xem ra trong khoảng thời gian này công lực dính người của nàng không dùng vô ích, Từ tổng hiển nhiên đã thích ứng với nàng.
Mở cửa, Từ tổng vốn dĩ là cúi đầu nhìn Mỹ Nhân, thình lình nhìn Tiêu tổng ôm Mỹ Nhân mỉm cười nhìn nàng, Từ tổng có chút giật mình, Tiêu tổng nhìn Từ tổng sau khi uống rượu thái dương sợi tóc tán loạn một thân áo ngủ bạch sắc cũng là giật mình, nàng nhìn bộ ngực như ẩn như hiện của Từ tổng, Tiêu tổng hít một hơi, nàng nhẹ buông tay khí lực không có, Mỹ Nhân bất ngờ không kịp đề phòng theo đùi của Tiêu tổng trượt xuống phía dưới ngã ngồi trên mặt đất, Mỹ Nhân trong nháy mắt nổi giận, nàng nhéo đùi Tiêu tổng: "Đại Tiêu, người nhìn chỗ nào đó? Đại sắc quỷ nhà người!"