Con Chó Của Pavlov

Chương 9




Biên tập: Khoai tây

Beta: Vân Nhi

Buổi tối, sau khi cơm nước xong, những người còn lại đều đã đi. Tưởng Tiệp đang dọn dẹp đồ ăn thừa ở trên bàn, Chu Duệ Quân thì ngồi ở bên cạnh.

"Phương Duy kia là bạn cậu thật à?" Tưởng Tiệp chồng đ ĩa lên, hỏi.

"Ừm."

"Chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ."

"Có gì đâu mà nhắc, không quen lắm."

Tưởng Tiệp trêu chọc: "Người tôi thích cậu mà còn nói là không quen?"

Chu Duệ Quân đang xem điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô một lát: "Làm sao cậu biết?"

"Rõ ràng lắm mà." Tưởng Tiệp lên giọng: "Cậu thì sao? Trông cậu như vậy, là đang chơi đùa người ta à?"

"Chuyện này cũng rõ ràng lắm à?" Chu Duệ Quân hỏi lại.

Tưởng Tiệp nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi quay đầu nhìn chằm chằm hắn: "Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hẳn cậu ấy không nhận ra đâu. Trông cậu ấy rất ngây thơ, cậu đúng là toàn suy nghĩ xấu trong bụng, chẳng hài hước chút nào."

Chu Duệ Quân cười nhẹ một lát: "Cậu ta tự mình tìm tới, không chơi thì chẳng phải là phí sao?"

Ánh đèn tụ lại thành một đường thẳng, lông tơ trên mặt Chu Duệ Quân ẩn hiện dưới ánh đèn, quỷ quyệt mà nguy hiểm.

Tưởng Tiệp xoay người sang chỗ khác lau bàn, đổi chủ đề: "Tối đến chỗ tôi không?"

Cô hỏi hững hờ, tuân theo bổn phận của thân phận bạn giường.

Chu Duệ Quân đứng dậy, nói: "Không được, sáng mai tôi có hẹn với bác sĩ rồi, phải dẫn mẹ tôi đi làm kiểm tra."

"Sao lại phải kiểm tra?"

"Chân lại đau nên đi xem một chút."

"Được thôi, vậy khi nào cậu về?" Tưởng Tiệp nói: "Tôi được tặng đồ dinh dưỡng, để đây cũng vô dụng, cậu lấy về cho mẹ cậu đi."

Tưởng Tiệp tiễn hắn đến cổng, nhìn Chu Duệ Quân biến mất trong màn đêm. Cô dựa vào khung cửa, mãi sau vẫn không đi vào.

Phương Duy vừa về đến nhà đã nhìn thấy trước cửa có hai đôi giày cao gót. Mẹ Phương đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, là một show giải trí, tranh cãi léo nha léo nhéo rất đáng ghét.

"Về rồi à." Mẹ Phương ngạc nhiên đi ra đón: "Đi đâu thế con? Hôm nay là cuối tuần."

"Ra ngoài chơi với bạn ạ." Phương Duy đổi giày: "Mẹ qua đây sao không nói với con?"

"Mẹ mới đến được một lát thôi." Mẹ Phương đi đến nhà bếp: "Ăn cơm tối chưa? Hôm nay dì Chiêm nấu canh bồ câu mà con thích uống nên mẹ mang qua một ít."

"Con ăn rồi." Phương Duy đi đến trước bàn ngồi xuống. Khi quay về từ xưởng sửa xe cậu đã đến nhà hàng ở dưới lầu ăn đại một ít: "Chuyện này cần gì phải phiền mẹ đến một chuyến."

Mẹ Phương múc cho cậu một chén canh: "Mẹ đến đưa canh cho con mẹ mà cũng gọi là phiền phức à?"

Phương Duy không mạnh miệng với bà. Cậu biết rõ mẹ mình tới là để kiểm tra vì không yên lòng chuyện cậu ở một mình. Bà lén cắt một cái chìa khóa, thi thoảng lại "không mời mà tới".

"Đi ra ngoài chơi với bạn nào đấy? Tạ Hành à?" Mẹ Phương sờ tóc con trai: "Có mùi gì trên người con thế?"

"Không phải Tạ Hành, con đi đua xe với mấy người bạn khác, mẹ không biết đâu." Phương Duy cũng không nói đến tình hình thực tế mà nói láo.

"Chơi thì chơi, phải chú ý an toàn." Mẹ Phương nhắc nhở cậu.

"Biết rồi." Phương Duy vùi đầu vào chén ăn canh, vừa nghe mẹ nói chuyện.

Mẹ Phương đợi đến hơn mười giờ đêm mới đi. Bà vừa mới đi ra ngoài, Phương Duy đã lấy điện thoại ra gửi một tin wechat cho Chu Duệ Quân (nhờ tìm bằng số điện thoại mà trước đó Phương Duy đã chủ động add wechat Chu Duệ Quân)- "Tôi về đến nhà rồi, cậu đang làm gì vậy?"

Một đêm trôi qua cũng không nhận được câu trả lời. Phương Duy chân thành hi vọng Wechat có thể thêm tính năng "đã đọc" để cậu biết rốt cuộc là đối phương đọc mà không trả lời hay là không nhìn thấy.

Có thể là vì Chu Duệ Quân đã ngủ. Phương Duy tự an ủi mình như vậy.

Nhưng sáng ngày thứ hai vẫn không nhận được hồi âm. Phương Duy ủ rũ, người hiện đại sẽ không xem điện thoại trong suốt mười tiếng à? Rõ ràng là không muốn trả lời.

Tuy vậy nhưng cậu vẫn lấy dũng khí gửi một tin vào lúc ăn cơm trưa: "Bảy rưỡi tối mai gặp nhau ở đường Giáp Ô Tây được không? Ở đó có mấy quán ăn không tệ."

Mãi đến 3:16 phút chiều mới nhận được hồi âm, Chu Duệ Quân: "Xin lỗi, tối mai tôi bận."

Lại là như vậy! Phương Duy đọc xong từng chữ trong tin nhắn mà hắn trả lời thì tâm trạng chìm đến tận đáy biển. Chính hắn nói ngày mai rảnh nhưng lại cho cậu leo cây.

Lần đầu tiên Phương Duy không trả lời tin nhắn Chu Duệ Quân. Cậu tắt điện thoại, cảm thấy tủi thân và bực mình khó tả, nằm nhoài lên trên bàn của mình.

"Sao vậy? Buồn ngủ à?" Đúng lúc Đàm Tây Nguyên đi ngang qua, thấy cậu đang sụp xuống bàn, đưa cho cậu một lon nước ngọt có ga.

Phương Duy ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói, giọng còn mang theo giọng mũi: "Anh Đàm mới ở bên ngoài về à?"

Đàm Tây Nguyên xoay ghế một vòng, ngồi đối diện Phương Duy: "Ừm, anh chạy cả ngày. Sao cậu lại nằm xuống vậy? Cơ thể không khỏe hả?"

Phương Duy mắt đỏ hoe, mặt ủ mày chau, nhưng vẫn cố giả bộ lắc đầu: "Không có ạ."

Đàm Tây Nguyên nhận ra tâm trạng của cậu không tốt nhưng đối phương không muốn nói nguyên nhân nên anh cũng không hỏi nhiều. Anh bèn đứng lên nói: "Vậy thì làm việc đàng hoàng đi."

"Ừm, cảm ơn anh đã tặng em Cocacola." Phương Duy cầm lấy lon Cocacola đang tỏa khí lạnh trên bàn, nói: "Đúng rồi, miệng anh Đàm bị sao vậy ạ?"

Đàm Tây Nguyên dừng chân, quay đầu. Môi dưới của anh bị trầy da, rất dễ thấy: "Lúc ăn bất cẩn cắn trúng."

Phương Duy ồ một tiếng, gật gật đầu.

Đàm Tây Nguyên vừa đi, cô gái ngồi sau bàn làm việc của Phương Duy lùi ghế ra sau, đi lại vỗ vỗ bờ vai của cậu.

"Ha ha, em cố ý hỏi hay không biết thật vậy?" Cô gái lớn hơn Phương Duy hai ba tuổi, Phương Duy gọi cô là chị Mông Mông.

"Cái gì ạ?" Phương Duy không hiểu lắm.

Mông Mông hoài nghi nhìn cậu, hạ giọng nói: "Em cũng ngây thơ ghê, môi anh Đàm rõ ràng là bị người ta cắn."

"Bị người ta cắn ạ?"

Cô gái ngồi bên trái Phương Duy cũng đi tới, phụ họa: "Đúng thế, rõ ràng là do lúc hôn quá kịch liệt, không khống chế được tình cảm nên để lại."

Phương Duy: "Không thể nào..."

"Không biết anh Đàm có bạn gái lúc nào, giấu giỏi thật." Mông Mông nói: "Xem ra là một cô bạn gái rất dã man, cắn nặng như vậy."

Một cô gái khác đập lên tay cô trách: "Nói gì mà dâm vậy."

"Thì đúng là vậy mà." Mông Mông không phục.

Cô gái bên trái lại nói một câu đáng sợ: "Cắn mạnh như vậy có khi lại là bạn trai có ý muốn chiếm hữu mạnh ấy chứ."

Mông Mông bóp mặt cô thật mạnh, nói: "Em ít xem mấy cái kì lạ đó đi, đầu toàn nghĩ gì đâu."

Mấy cô gái tụ lại ồn ào. Phương Duy đột nhiên nghĩ đến Tạ Hành.

Tạ Hành cũng đi làm rồi, bị xách vào công ty nhà hắn, mỗi ngày làm từ 9 giờ tới 5 giờ về giống như ngồi tù. Không thể chuồn đi trong giờ làm việc, gã bèn nấp ở trong văn phòng chơi game. Mấy ngày trước gã gặp được Đàm Tây Nguyên ở quán bar, còn lấy được số điện thoại của người ta rồi liên tục quấy rối mỗi ngày.

Tạ Hành đang spam gửi mấy tin nhắn d@m đãng sang cho Đàm Tây Nguyên thì đột nhiên có điện thoại. Ồ, gã huýt sao.

"Nghĩ gì mà đi tìm anh vậy?" Tạ Hành hỏi.

Phương Duy lén gọi điện thoại ở trong phòng giải khát ở công ty: "Bỗng nhiên nhớ tới cậu."

"Lần trước ném lại một mình tớ ở quán bar tớ còn nhớ đấy." Tạ Hành nói với giọng kỳ lạ khó đoán*: "Ai hẹn mà cậu vội thế? Tớ vừa ra khỏi toilet đã biến mất không còn bóng dáng."

*Raw: 阴阳怪气

Phương Duy yên tĩnh mấy giây rồi nói khẽ: "Thì người kia chứ sao."

"Ai?" Tạ Hành suy nghĩ mấy giây: "A, chị gái lạnh lùng."

Phương Duy vốn kìm nén trong lòng, nghe thấy chữ chị gái lạnh lùng thì không khỏi nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng sắc bén của Chu Duệ Quân, cảm giác rất không hài hòa. Cậu không khỏi cười nhẹ.

Tạ Hành nghe được tiếng cười đó thì nổi cả da gà: "Có cần phải như vậy không Phương Phương, mới nhắc đến có một câu thôi cậu đã cười dâm như thế, có tiến triển gì à? Làm chưa? Ài, cậu vẫn còn là trai tân đúng không? Trước khi lên giường đề nghị cậu tìm tớ làm bài tập một chút để tránh xấu mặt."

"Cái gì mà làm hay không làm chứ" Phương Duy da mặt mỏng, không chịu nổi trò đùa này. Cậu lại nghĩ đến tiến độ phát triển của cậu và Chu Duệ Quân, sa sút tinh thần nói: "Cả tay còn chưa đụng luôn."

Tạ Hành kinh ngạc không thôi: "Tay còn chưa đụng? Cậu như vậy cũng chậm quá đây, tớ đã hôn..." Bỗng nhiên giọng nói đứt đoạn.

"Cậu hôn ai?" Phương Duy nhíu mày.

"Có thể là ai nữa." Tạ Hành nói: "Lynn đó."

Phương Duy: "!"

"Thôi được rồi, nói xem cậu xảy ra chuyện gì với chị gái lạnh lùng nào?"

"Chuyện của cậu và Lynn là như thế nào?" Phương Duy chưa chịu bỏ qua cho gã.

Cậu đã mơ hồ đoán được rằng kẻ gây ra vết thương trên môi Đàm Tây Nguyên chính là Tạ Hành mà.

Tạ Hành pha trò: "Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, Lynn có quan hệ như thế nào với cậu hả?"

Đương nhiên Phương Duy khó mà nói rằng anh là cấp trên trực tiếp của mình, chỉ có thể nặng nề cảnh cáo gã: "Cậu biết điều chút, anh Lynn rất tốt, cậu đừng chơi đùa anh ấy."

Tạ Hành nói qua loa: "Rồi rồi rồi, Lynn này không phải là người yêu cũ của cậu đấy chứ? Che chở thế."

"Bớt nói mò."

Tạ Hành trêu cậu vài câu, Phương Duy cuối cùng vẫn kể chuyện giữa cậu và Chu Duệ Quân hai ngày nay.

Tạ Hành nghe xong, mãi mới nói tiếp: "Nói tôi không được trêu đùa Lynn, nhưng Phương Phương, không phải chính cậu cũng bị người ta trêu đùa à?"

Phương Duy mất hứng: "Làm gì có."

Tạ Hành lốp bốp một đống lớn: "Chị gái lạnh lùng này rõ ràng là một con rắn lục vừa có gai vừa có độc, đẳng cấp cách xa cậu nhiều, trêu đùa xoay cậu như dế vậy."

"..." Phương Duy nhớ lại mấy lần cậu tiếp xúc với Chu Duệ Quân, nhất thời cũng không biết là đúng hay sai.

Thích có thể làm cho thần kinh người ta tê liệt hoặc mờ cả mắt, nhưng người bên ngoài vừa nhắc nhở thì sự thật dần trở nên rõ ràng. Dù vậy thì Phương Duy vẫn giữ trong đầu một suy nghĩ, không chịu hết hi vọng: "Không hẳn vậy đâu, có lẽ tính cách của cậu ấy là như vậy..."

Tạ Hành nghiêm mặt nói: "Bây giờ cậu đừng vội liên lạc với người ta nữa, tớ thấy người thế này tiếp xúc ít thôi. Cậu tự dâng lên kiểu này, đừng để cuối cùng bị người ta ăn sạch cả xương cốt rồi mà vẫn còn tưởng rằng đối phương thích mình thật."

Cúp điện thoại, Phương Duy ngồi xổm trong phòng giải khát, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích. Từng chữ Tạ Hành cậu đều nghe được, có thể xếp lại với nhau, nhưng khi trở thành sự thật thì lại khó mà chấp nhận nổi. Cậu mở điện thoại ra xem lịch sử nói chuyện với Chu Duệ Quân trong khoảng thời gian này.

Đối phương thi thoảng lại không trả lời, thi thoảng lại trả lời lạnh lùng, cũng có đôi khi nói chuyện mập mờ. Tâm tư khó dò, liên tục thay đổi. Phương Duy đúng thật không phải là đối thủ của hắn, bị đánh bại hoàn toàn.

Cậu ngồi xổm ở đó một lúc lâu thì đột nhiên ánh sáng trên đầu bị cản lại, cậu ngẩng đầu.

"Sao lại ngồi xổm ở đây?" Đàm Tây Nguyên ra pha cà phê, thấy có người đang ngồi xổm ở phòng giải khát. Anh lại gần xem xét thì nhận ra Phương Duy, dở khóc dở cười: "Hôm nay em sao vậy?"

Phương Duy nhanh chóng đứng dậy, vì đột ngột đứng dậy nên mắt cậu tối sầm lại rồi mới dần dần rõ ràng: "Không có gì, chỉ là... chỉ là muốn lén lười một chút."

"Lười à..." Đàm Tây Nguyên buồn cười: "Được thôi, cậu lười thêm lát nữa đi, tôi không báo cáo cậu."

"Em quay lại làm việc." Phương Duy ngại ngùng cười một tiếng, đi theo Đàm Tây Nguyên ra ngoài.

Trong lúc đi, cậu lén nhìn bờ môi Đàm Tây Nguyên, vết thương rất rõ ràng: đây là do Tạ Hành cắn.

Phương Duy đã đoán được chân tướng nhưng lại không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Anh Đàm và Tạ Hành đã tiến triển nhanh như vậy, ở bên nhau rồi à?

Không thể nào. Rõ ràng chỉ mới gặp vài lần, trông Đàm Tây Nguyên rõ ràng lại là trai thẳng. Cậu còn nghe người trong công ty nói trước kia anh đã từng có bạn gái, sao mà chịu ở bên Tạ Hành được.

Chuyện nào cũng phức tạp. Đầu óc Phương Duy bị quá tải, lười suy nghĩ tiếp.

Nhịn đến giờ tan tầm, Phương Duy chậm rãi dọn đồ vật, trả từng món tài liệu và công cụ trên bàn về lại chỗ cũ. Các đồng nghiệp trong văn phòng – chị Trương, Mông Mông chào cậu: "Phương Duy, chúng tôi đi trước đây."

"Hẹn gặp lại." Phương Duy nhếch khóe miệng lên cười nói.

Mọi người đi rồi, khóe miệng cậu lại sụp xuống, sắc mặt buồn bã, tinh thần sa sút.

Đi ra khỏi văn phòng chờ thang máy, điện thoại di động trong túi vang lên một tiếng, cậu không xem. Cậu chen vào thang máy đi đến bãi đỗ xe công cộng của công ty, chờ ngồi vào trong xe rồi mới lấy điện thoại di động ra.

Bên trên là một tin nhắn Wechat do Chu Duệ Quân gửi tới. Cặp mắt vô thần của Phương Duy lập tức trừng lớn, vội vàng mở khóa.

Cậu còn chưa kịp xem thì điện thoại đã vang lên, cũng là Chu Duệ Quân.

"Sao không trả lời Wechat?" Chu Duệ Quân đi thẳng vào vấn đề: "Giận à?"

Giọng nói do dòng điện truyền tới là chất giọng mờ ảo, dịu dàng và từ tính. Phương Duy cảm giác tất cả tủi thân và khổ sở của mình đều trút hết vào "giận à" này, đến mức lúc nói ra giọng cũng khàn khàn.

"Đâu có không vui, tôi bận làm việc, không thấy Wechat." Cậu nói dối nhưng ngữ điệu đã làm cậu lộ tẩy.

Chu Duệ Quân nói giọng mỏi mệt: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý cho cậu leo cây. Ngày mai có tiệc ở công ty, vừa mới thông báo, tôi nhất định phải đi."

"Ừm..." Phương Duy không chắc chắn câu này là thật hay giả.

Chu Duệ Quân ừ một tiếng.

Hai người cách một cái điện thoại, bỗng nhiên trở nên im lặng, bên tai chỉ còn lại vài tiếng hít thở mà đối phương không thể nghe thấy.

"Vậy thì hẹn lần sau nhé, được không?" Cuối cùng Chu Duệ Quân mở miệng hỏi trước.

Phương Duy nắm chặt điện thoại, ánh đèn trắng ở bãi đỗ xe hơi ảm đạm. Cậu nhìn chằm chằm vết bẩn ở trên cột tường, một hồi lâu mới trả lời: "Lần sau là khi nào?"

Giọng mang theo chút giận dỗi và bướng bỉnh.

Chu Duệ Quân ngừng lại một khoảng rất nhỏ: "Cậu chọn thời gian đi."

"Ngày kia được không?"

"Ngày kia có thể tôi bận..."

Phương Duy chậm rãi chớp mắt: "Vậy thứ sáu tuần này thì sao? Hay là cuối tuần?"

"Tuần sau đi. Gần đây tôi..." Chu Duệ Quân nói.

Cơ bản là đang làm cho có, mình mặt dày lần lượt tiến tới, đối phương lại lui lại từng bước một.

Phương Duy đột nhiên cất cao giọng: "Nếu như cậu không muốn gặp tôi thì nói thẳng là được rồi, không cần phải như vậy."

Máu dồn lên não, dùng một hơi lớn đến nỗi có thể nuốt cả núi sông rống lên một câu rồi không đợi đối phương phản ứng, cậu đã cúp điện thoại luôn.

Phương Duy tựa vào ghế ngồi, điện thoại trượt xuống tấm thảm trải xe, dũng khí trong khoảnh khắc tan thành mây khói. Toàn thân cậu giống như đột nhiên bị sốt cao, thở phì phò nửa ngày không nhúc nhích.

Điện thoại lại vui vẻ hát vang, Phương Duy cúi đầu nhìn, ba chữ Chu Duệ Quân lấp lóe ở trên màn hình.

Không muốn nghe. Không muốn bị người ta nắm thóp. Nhưng vẫn đưa tay nhặt di động lên.

Sau khi kết nối lại không có ai nói gì. Phương Duy cầm tới trước mắt nhìn một chút, đúng là đang trong trạng thái trò chuyện. Cậu nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, khi nãy tôi không cẩn thận ấn nút cúp máy."

Đây đương nhiên chỉ là một lời nói dối trăm ngàn chỗ hở, hai bên đều biết rõ. Chu Duệ Quân nói: "Ừm. Tuần này tôi bận thật, hai ngày nữa phải đi công tác.

"Ừm." Phương Duy nói.

Chu Duệ Quân đang chơi bật lửa, tiếng vang "lạch cạch" đột nhiên ngừng lại.

"Nếu thứ sáu cậu rảnh thì đi, được không?"

Phương Duy khẽ giật mình: "Cậu có ý gì?"

"Nói là đi công tác nhưng thật ra cũng tranh thủ lái xe đi du lịch tự túc. Nếu cậu không ngại thì có thể đi chung." Chu Duệ Quân giải thích một tràng dài.

Phương Duy phải tiêu hóa một hồi lâu mới hiểu được đây là ý gì: "Vậy không ổn lắm đâu... Chỉ có một mình cậu thôi à?"

"Còn có một đồng nghiệp, cậu ấy dẫn theo bạn, tôi cũng quen."

"Tôi..." Phương Duy chưa kịp động não nhưng miệng thì đã khó kìm nổi mà nói trước: "Được, tôi xin giám đốc nghỉ."

"Ừm." Chu Duệ Quân lại bắt đầu chơi bật lửa. Lạch cạch lạch cạch: "Xin nghỉ xong thì nói với tôi một tiếng."

Tiến triển thế này nhanh quá. Quá nhiều chuyện tốt đẹp, sau thất bại thì cơ hội lại đến. Phương Duy cúp điện thoại ngồi ở trong xe, cảm xúc trở nên tốt đẹp, đột ngột bay từ đáy cốc lên tận mây xanh.

Xin nghỉ rất dễ, cậu vừa gửi vào hệ thống OA của công ty thì đã được cấp trên chấp nhận. Thế là lại gửi Wechat thông báo cho Chu Duệ Quân, đối phương trả lời: "Ừm, thứ năm tôi báo thời gian địa điểm cho cậu."

*Hệ thống OA: loại hình văn phòng online mới.

Chuyện này cứ như không có thật, Phương Duy lâng lâng mất vài ngày. Buổi tối tan tầm thứ năm, lúc cùng đi thang máy, Đàm Tây Nguyên không khỏi nhìn cậu thêm vài lần, hỏi sao hai ngày nay lại vui vẻ thế.

Phương Duy chỉ cười, nói không có gì đâu.

Chữ "đâu" cuối cùng vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Đàm Tây Nguyên có một đôi mắt sắc bén, sao có thể không nhận ra gì được. Cửa thang máy mở ra, bãi đỗ xe có mấy con mèo hoang đang ph@t tình kêu meo meo.

"Xem ra là mùa xuân sắp tới rồi." Đàm Tây Nguyên trêu chọc.

Phương Duy bị nói thế thì đỏ cả tai, liếc mắt nhìn môi anh. Vết thương bị gặm kia đã sắp khép lại, màu nhạt đến mức gần như không thấy.

"Có phải mùa xuân của anh Đàm cũng sắp đến rồi không?" Phương Duy hiếm khi chế nhạo cấp trên của mình.

Đàm Tây Nguyên thuận theo ánh mắt cậu sờ lên khóe miệng, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Mùa đông đến còn tốt hơn. Tôi đi trước đây, cậu đi cẩn thận nhé."

Phương Duy không có ý xấu truy vấn tiếp, phất tay tạm biệt anh.