Con Chó Của Pavlov

Chương 49




Phương Duy không thể kiểm soát bản thân, cậu không thể chịu đựng được nữa, những cảm xúc tích lũy lâu nay bùng phát một cách đột ngột, lý trí bị thiêu cháy đến mức hầu như không còn. Cậu đặt môi mình lên môi Chu Duệ Quân, xấu hổ mở to mắt, không hề có động tác nào khác.

Chu Duệ Quân nói xin lỗi với cậu. Cậu cũng đã nói điều tương tự, bây giờ lại được trả về. Cậu có lỗi với hắn, hắn cũng có lỗi với cậu. Bọn họ còn có thể làm gì khác được đây?

"Em hỏi lại một lần, anh có hi vọng em sẽ tới, biết những chuyện này không?" Phương Duy mở mắt ra, khóe miệng mấp máy.

Chu Duệ Quân hạ mắt nhìn cậu: "Em có hi vọng không?"

Phương Duy túm lấy ngực áo hắn: "Em hỏi anh trước."

Bọn họ bất động nhìn nhau, trong mắt Phương Duy lộ ra vẻ nghiêm túc và cố chấp, Chu Duệ Quân biết rất rõ, hắn sẽ không bao giờ gặp được người nào muốn tiếp cận hắn hơn Phương Duy nữa. Từ đầu đến cuối đều là cậu.

Mà chấp nhận cho cậu đi vào, chẳng phải là đang thể hiện hắn ích kỉ sao?

Con ngươi của Chu Duệ Quân hơi co lại, trong nháy mắt có hàng vạn cảm xúc và suy nghĩ đang cuộn trào.

Hắn vẫn vậy, vẫn không thể từ chối đôi mắt ấy. Chu Duệ Quân thầm mắng chính mình không biết xấu hổ, sau đó cúi đầu hôn Phương Duy.

Đây là câu trả lời.

Dù gì thì có ai mà không ích kỉ đâu.

Từ lâu Chu Duệ Quân đã nhận ra sự ích kỷ, vô liêm sỉ và hèn nhát của mình. Trước kia hắn đã mượn một tội danh mơ hồ để trả thù chàng trai thích mình nhằm giải quyết những cảm xúc buồn bực không vui. Giờ đây vì mình có lẽ là có yêu mà hắn quyết định thử yêu chàng trai này.

Phương Duy không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy nụ hôn kia giống như một bàn tay bóp chặt trái tim của mình, suýt chút nữa làm cho cậu không thở nổi. Cậu mở to hai mắt, lông mi kịch liệt rung động vài cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, môi răng đan vào nhau.

Nụ hôn này rõ ràng nóng bỏng hơn nụ hôn mấy chục giây trước của Phương Duy nhiều, cậu nắm chặt lấy quần áo Chu Duệ Quân, thân thể vô lực vì thiếu dưỡng khí. Chu Duệ Quân vươn tay ôm lấy cậu, chìa khóa trong tay rơi xuống đất, vang lên âm thanh trầm trầm.

"Ưm..." Phương Duy thở ra. Cậu sắp hòa tan trong cái hôn đã lâu không có này, vừa muốn cười, vừa cảm thấy đau đớn.

Khổ tận cam lai? Dùng từ này có thích hợp không?

Cụm "Hạn hán lâu ngày gặp được cơn mưa" thì lại thích hợp, Phương Duy hận mình vì đã nảy sinh d*c vọng trong một nụ hôn lâu ngày, cơ thể cũng hơi co giật như bị điện giật.

Đương nhiên Chu Duệ Quân cũng chú ý tới, hơi tách môi ra. Phương Duy r3n rỉ một tiếng, hai mắt hé ra, không biết vì sao mà viên thuốc màu trắng ở trên sàn nhà đậm màu đột nhiên trở nên rất dễ thấy, Phương Duy kinh ngạc, d*c vọng như bị điện giật bị một chậu nước dội lên, đoản mạch trong nháy mắt.

"Anh..." Phương Duy buông tay Chu Duệ Quân ra theo bản năng, ngơ ngác nhìn viên thuốc, sau đó lại nhìn vào phần th@n dưới của Chu Duệ Quân, "Anh có phản ứng à?"

Chu Duệ Quân chú ý tới ánh mắt của cậu: "Em nghĩ sao?"

Phương Duy lùi lại một bước: "Em không biết."

"Ban đầu anh nghĩ rằng mình sẽ... không được với em..." Chu Duệ Quân lau mặt: "Em đếm đi, còn mười lăm viên, anh... anh có thể..." Hắn không biết phải nói gì, vì vậy hắn ngừng lại.

"Em không biết." Phương Duy vẫn nói câu này.

Giống như phản ứng cong đầu gối. Tổn thương không thể quay lại được, Phương Duy không thể khống chế được sự do dự và không chắc chắn của mình mặc dù khi nãy người nói vẫn còn mười lăm viên cũng chính là cậu. Nhưng điều này cũng chỉ có thể chứng minh lần trước Chu Duệ Quân không uống thuốc, chứ không có nghĩa là mấy lần trước đối phương đều không uống.

Chu Duệ Quân lại gần một bước, muốn vươn tay bắt lấy cậu: "Em có thể thử."

"Đừng." Phương Duy từ chối theo bản năng, kết quả đêm nay Chu Duệ Quân thật sự yếu ớt, bị đẩy vào cạnh bàn, thở hổn hển.

"Em xin lỗi." Thấy sắc mặt của hắn thay đổi, Phương Duy cũng không để ý đến sự khó chịu của mình mà vội vàng đỡ hắn đứng dậy: "Đụng vào vết thương à?"

Sau khi cởi áo khoác ra, cậu mới phát hiện vết thương được băng bó trên lưng Chu Duệ Quân đã hở ra, đang chảy máu.

Phương Duy bất đắc dĩ trong chốc lát, sự do dự và hoảng sợ trong lòng cậu lại tan biến, cậu cười khổ nói: "Quay lại bệnh viện đi, xem ra chúng ta sẽ thử lại vào ngày khác."

Bên ngoài mưa đã ít hơn rất nhiều, dự báo thời tiết nói ngày mai trời nắng, Phương Duy cũng không biết là thật hay giả. Cậu lên xe, lái về phía bệnh viện.

Lúc này Chu Duệ Quân mới lộ ra một chút mệt mỏi do bị thương, dựa vào trên ghế nhắm mắt lại.

Phương Duy không muốn tiếp tục chủ đề bối rối lúc nãy nữa — không có người đàn ông nào sẽ thích chủ đề này, vì vậy cậu bắt đầu một chủ đề mới: "Sao anh lại tới đây nhanh như vậy?"

"Đi taxi." Chu Duệ Quân nói. Sao Phương Duy lại không biết việc đón taxi trong cơn mưa to khi nãy khó khăn như thế nào.

Khi Chu Duệ Quân tỉnh dậy trong phòng bệnh, hắn thấy Lưu Vũ Phong đã quay lại, nói rằng Phương Duy mất hồn cầm chìa khóa của hắn đi rồi. Trên chùm chìa khóa bị thiếu cái nào, hắn xem là biết.

Trên thực tế, trước khi gõ cửa, nhiều hình ảnh đã lóe lên trước mắt hắn. Những hiểu lầm và đau khổ trong quá khứ, sự sung sướng và đau khổ sau khi trả thù, tất cả đều đồng loạt xông tới. Cảnh cuối cùng là khi họ lần đầu tiên sống cùng nhau, khi đó Chu Duệ Quân còn chưa có ý thức sống chung, thường xuyên quên mang theo chìa khóa. Hắn đi uống rượu đánh bài vs bạn bè về muộn, bình thường sau khi gõ cửa ba lần, Phương Duy sẽ xỏ dép lê ra mở cửa, ngáp dài rồi nhỏ giọng phàn nàn: "Anh lại về muộn rồi."

Có lúc Chu Duệ Quân sẽ dỗ cậu, có lúc không dỗ, chỉ cúi đầu thay giày đi vào cửa. Phương Duy hơi giận, liền đe dọa: "Lần sau không mang chìa khóa là em không mở cửa cho anh nữa đâu."

Nhưng lần nào cậu cũng sẽ ra mở.

Phương Duy nhìn chằm chằm đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Giám đốc... giám đốc Thẩm, cứ vậy bỏ qua cho ông ta à? Rõ ràng tối hôm nay ông ta đánh anh... "

"Chuyện này để sau rồi nói." Hiển nhiên Chu Duệ Quân không muốn nói về chuyện này.

Phương Duy ngừng hỏi.

Sau đêm mưa này, họ còn vô số khúc mắc và nút thắt chưa thể tháo gỡ. Chưa ai quên, nhưng cũng chẳng ai muốn nhắc đến.

Kết thúc liên quan đến họ chỉ có một cái, nhưng không ai muốn chờ đợi hay đau khổ thêm nữa, vì vậy họ tham lam bỏ qua quá trình, đi thẳng đến kết thúc.

"Với lại, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mang em... tặng cho ông ta." Một lúc sau, Chu Duệ Quân đột nhiên nói, hắn chỉ cảm thấy nên nói vấn đề này cho rõ ràng, dù hắn đã từng đề cập qua trước mặt Phương Duy rồi, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa nghĩ như vậy.

"A?" Phương Duy sửng sốt, gật đầu: "Ừm."

Mọi tổn thương thực chất trong quá khứ, mỗi câu nguyền rủa thốt ra từ trong miệng, từ giờ trở đi sẽ được trả lại từ từ.

Lưu Vũ Phong thấy bọn họ hết người này đến người kia rời khỏi bệnh viện thì sợ đến không ngủ được, nhìn thấy hai người chạy về bệnh viện lại mới yên lòng, oán giận nói: "Hai người đi đâu vậy?"

Không ai trong số họ trả lời, vì chưa chuẩn bị sẵn câu nói dối nào. Dù gì thì bây giờ bọn họ làm gì dư thừa suy nghĩ nào để bịa đặt.

Vết thương được băng bó lại, lại bị bác sĩ trực ban mắng cho một trận. Phương Duy muốn ở lại với hắn qua đêm, Chu Duệ Quân cũng không phản đối, đầu óc Lưu Vũ Phong toàn là cơ bắp, không hiểu chút nào: "Không phải đã nói là anh ở với cậu à? Phiền Phương Duy làm gì?"

Chu Duệ Quân nằm xuống: "Anh về trước đi."

Lưu Vũ Phong nói: "Đúng vậy, Phương Duy, cậu về trước..." Hắn phát hiện ra Chu Duệ Quân đang nhìn về phía mình.

Lưu Vũ Phong bị đuổi về nhà mà không có lý do gì, trên đường vẫn còn hoang mang. Luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào nhưng lại không nghĩ ra.

Mọi thứ đều yên tĩnh lại. May là bây giờ không phải là "mùa cao điểm" của bệnh viện, vì vậy Phương Duy có thể ngủ lại ở giường bên cạnh.

Mọi thứ đều im lặng như tờ, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh. Phương Duy nhìn bóng lưng nghiêng nghiêng của Chu Duệ Quân thông qua ánh đèn đường ngoài cửa sổ, sự yên tĩnh này giống như hoa trong gương, trăng trong nước, cậu sợ một hòn đá cũng có thể đập vỡ.

Bả vai của người đang quay lưng về phía cậu đột nhiên lay động, Phương Duy vội vàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung một hồi rồi lại lén lút mở ra.

Chu Duệ Quân xoay người lại, cũng đang nhìn cậu. Phương Duy cảm thấy xấu hổ vì bị bắt tại trận.

"Không ngủ à?" Chu Duệ Quân mở miệng trước.

"Không ngủ được." Phương Duy đáp lại: "Còn anh thì sao?"

"Anh cũng không ngủ được."

"Ừm." Phương Duy đột nhiên không biết vì sao mà nói đùa một câu: "Vui không ngủ được à?"

Hiển nhiên là Chu Duệ Quân không ngờ tới, hắn sửng sốt một chút, hỏi: "Còn em thì sao?"

Phương Duy do dự vài giây, sau đó chậm rãi lắc đầu, không chút giả dối nói: "Không phải."

Rõ ràng là đã làm lành, xem như là đã làm lành rồi đi. Tại sao lại không hạnh phúc? Không phải là không vui, mà không chỉ là vui mà còn có những thứ khác nữa, phức tạp quá.

Chu Duệ Quân nhìn cậu một chút, sau đó lui người nhường một nửa giường đơn: "Muốn qua đây không?"

Ánh mắt Phương Duy chuyển động, chậm rãi đứng dậy đi tới. Cậu nằm xuống bên cạnh Chu Duệ Quân, trong hơi thở tràn ngập mùi hương quen thuộc của người đối diện. Phương Duy không kìm được mà hít vào.

Hai người im lặng.

Cuối cùng, Chu Duệ Quân mở miệng trước: "Ban đầu anh có uống thuốc đó."

"Ồ." Phương Duy đang nằm thẳng, nghe thấy câu mở đầu của hắn thì xoay người sang bên cạnh, vùi mặt vào trong ga giường.

Sau khi Chu Duệ Quân nói một câu như vậy thì đột nhiên không biết phải nói như thế nào. Suy cho cùng, uống thuốc là thật, trả thù cũng là thật, không có lý do chính đáng nào để bào chữa cho bản thân cả.

"Hôm nay không tiện thử, em hi vọng anh thật sự có thể..." Phương Duy buồn buồn, nói đến đây liền nghẹn ngào: "Thật sự có thể."

Chu Duệ Quân vuốt tóc cậu.

Phương Duy ở trong gối ngột ngạt một hồi, bên tai chỉ còn lại hơi thở không thể nghe thấy của Chu Duệ Quân, nhất thời trong lòng cậu cảm thấy hơi sợ hãi. Tuy rằng trước đây cậu đã dũng cảm làm với nói nhiều như vậy, nhưng bây giờ cậu lại sợ hãi.

Nếu như Chu Duệ Quân thật sự không thể cứng với cậu nổi... Hoặc có thể nói là, đối phương có thích cậu không?

"Chu Duệ Quân." Phương Duy ngẩng đầu kêu một tiếng.

"Hả?" Chu Duệ Quân chưa ngủ.

"Đây là lần cuối cùng." Đôi mắt Phương Duy sáng ngời dưới ánh đèn đường ngoài cửa sổ: "Lần này nữa thôi, nếu như, nếu chúng ta vẫn không được, vậy thì..." Phương Duy thậm chí không dám nói quá dứt khoát.

Chu Duệ Quân hiểu, gật nhẹ đầu.

Phương Duy thở ra một hơi, thẳng người nằm xuống, đổi sang ngữ điệu thoải mái nói: "Được rồi, ngủ đi."

Ngày hôm nay thực sự mệt mỏi, đầy thăng trầm. Dù Phương Duy còn giấu rất nhiều chuyện nhưng cậu rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hình như Chu Duệ Quân đã ghé vào tai cậu nói cái gì đó, nhưng thanh âm quá nhỏ không nghe rõ. Cậu lẩm bẩm: "Cái gì cơ?"

Cậu có dự cảm đây là một câu rất quan trọng nhưng mí mắt lại dính vào nhau, hoàn toàn không mở ra được.

Đối phương không nói nữa, hôn nhẹ lên vành tai cậu một cái.

Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời mọc sớm, chiếu xuyên qua cửa kính trên tấm ga trải giường. Khi Phương Duy tỉnh dậy thì cậu đang nằm trên giường bên cạnh, y tá đang kiểm tra cho Chu Duệ Quân.

Cô y tá nhỏ tính tình vui vẻ, thấy cậu tỉnh lại liền trêu: "Ở lại mà sao lại dậy trễ hơn cả bệnh nhân vậy?"

Phương Duy vừa mới tỉnh lại còn hơi ngây người, thầm nghĩ tối hôm qua không phải cậu ngủ chung với Chu Duệ Quân à? Tại sao tỉnh dậy lại khác rồi. Nhưng trước khi kịp hiểu ra, cậu đã cảm thấy xấu hổ trước những gì cô y tá nói.

Cậu đứng dậy, đè mái tóc vểnh lên của mình, cô y tá cầm hồ sơ bệnh án đi ra ngoài. Chu Duệ Quân nói: "Buổi trưa xuất viện, buồn ngủ thì em ngủ thêm chút nữa đi."

"Không ngủ nữa đâu." Tối hôm qua còn không có cảm giác gì, nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy Chu Duệ Quân dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với mình, Phương Duy có cảm giác mơ hồ như vừa mới xuyên không.

Chu Duệ Quân nhìn cậu. Phương Duy bị nhìn chằm chằm đến nỗi mặc ngược cả quần áo.

Sự không quen này đã bị phá vỡ bởi một loạt chuông điện thoại di động. Phương Duy mặc quần áo vào rồi đi lấy điện thoại, mới phát hiện ra chỉ còn có 7% pin, là Tạ Hành gọi tới.

"Phương Duy, Phương Duy." Tạ Hành nói giọng luống cuống.

"Sao vậy?" Phương Duy khó hiểu.

"Đàm Tây Nguyên... Đàm Tây Nguyên..." Giọng Tạ Hành nghẹn ngào, mấy lần không nói nên lời.

Phương Duy suýt chút nữa không cầm được điện thoại, cậu ngơ ngác nhìn bức tường trắng xóa của bệnh viện, hồi lâu vẫn không hiểu những lời ngắt quãng của Tạ Hành đang chứa đựng thông tin gì.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng kể từ hôm nay trở đi, khi gặp lại Đàm Tây Nguyên, mọi chuyện lại trở thành như vậy.