Tưởng Tiệp mở miệng hừ nhẹ, ngón tay dài nhỏ lướt trên thân Chu Duệ Quân, trong lúc nhất thời trong bóng tối chỉ có tiếng thở. Khi đầu ngón tay chạm đến chỗ kia của người đàn ông, cô không kìm được mà bĩu môi hỏi: "Khoảng thời gian này làm với đàn ông nhiều quá, bây giờ không lên được với phụ nữ nữa à?"
Người dưới thân cứng đờ, Tưởng Tiệp hiếm khi không chú ý, cô muốn xuyên qua quần để xoa xoa nơi đó, nhưng chân Chu Duệ Quân lại nghiêng qua làm tay cô rơi vào khoảng không. Cô không khỏi thấp giọng cười nói: "Không được thật đấy à, em sẽ chế giễu anh đấy."
Chu Duệ Quân mất hứng, hất cô sang một bên: "Cứ nhắc đến mấy chuyện ghê tởm đó, ai mà còn hứng nữa?"
Tưởng Tiệp cười lạnh một tiếng, sau đó mềm mại không xương dán lên: "Ghê tởm mà anh còn dây vào à? Em đã nói rồi, đàn ông có gì hay mà anh cứ phải thử."
"Đừng nói nữa." Chu Duệ Quân dùng ngữ khí không tốt cảnh cáo.
Câu này không có ý gì nhưng không hiểu sao lại đâm vào chỗ nào của Tưởng Tiệp, cô ngừng lại. Chu Duệ Quân không nhận ra, đưa tay sờ cổ áo của cô, Tưởng Tiệp tức giận vỗ tay hắn, oán trách: "Em mới nói mấy câu mà anh đã mất kiên nhẫn rồi à?"
"Anh đến chỗ này không phải để tìm chuyện không vui." Chu Duệ Quân nói thẳng.
Những câu này đâm vào chỗ nào của Tưởng Tiệp, cô lùi lại, bật đèn trên tường. Đèn đột nhiên sáng lên, tất cả đều bị chiếu sáng đến không có chỗ nào có thể trốn được. Cô không thích mở đèn làm chuyện đó, vì mọi người luôn chân thực trong tình d*c, mà cô lại không muốn quá chân thực với Chu Duệ Quân.
Thấy cô bật đèn, Chu Duệ Quân ngừng c ởi quần áo của cô. Tưởng Tiệp phớt lờ hắn, phối hợp khép cổ áo mở ra lại.
"Không làm à?"
"Không làm thì anh sẽ đi ngay đúng không?" Tưởng Tiệp híp mắt hỏi.
Chu Duệ Quân không nói gì, nhưng cũng không di chuyển.
Tưởng Tiệp khịt mũi: "Chỗ em thành chỗ anh phát ti3t rồi, câu nào làm anh không vui cũng không được nói."
Đã lâu như vậy, Chu Duệ Quân thích đến chỗ của cô là vì sự dễ dàng, Tưởng Tiệp không phải là người ghen tuông vô cớ, không buông tha người, so với mấy cô gái nhỏ không hiểu chuyện, đương nhiên là Chu Duệ Quân thích đến chỗ cô cho yên tĩnh. Nhưng yên tĩnh đến yên tĩnh đi, chỉ có một người chịu thiệt.
Chu Duệ Quân bị những lời sắc bén của cô làm cho đau đầu, hắn ấn huyệt thái dương, không nói gì.
"Xem bộ dạng mất hồn mất vía của anh kìa." Tưởng Tiệp sờ sờ cái cằm đầy râu của hắn, tức giận nói: "Bởi vì chia tay với thằng nhóc kia nên không vui, tìm đến chỗ em phát ti3t à?"
"Đừng nhắc tới cậu ta."
"Càng không nhắc càng chột dạ. Sao, chơi với người ta mà thành thật lòng rồi à?"
"Em cảm thấy có khả năng đó à?" Chu Duệ Quân nhìn cô chằm chằm, hỏi ngược lại.
Chu Duệ Quân trở về nhà sau khi chia tay với Phương Duy, cha hắn không ở đó, chỉ có một mình mẹ hắn, bà tưởng hắn đã chia tay Tưởng Tiệp, bèn khuyên giải: "Chia tay cũng được. Con còn trẻ như vậy, tìm lại cũng không khó. Tưởng Tiệp lớn hơn con bao nhiêu tuổi, mẹ thấy cũng không giống người có thể quán xuyến việc nhà..."
"Mẹ, mẹ đi nấu cơm đi." Chu Duệ Quân không muốn nghe bà nói huyên thuyên.
Mẹ Chu thở dài: "Mẹ ra ngoài mua rau, mấy ngày nay con không có ở nhà, bố cũng không ở đây, một mình mẹ không nỡ làm đồ ăn, chỉ chiên cơm đại cho xong, con về thì mẹ mua thêm chút..."
Từ nhỏ đã luôn như vậy, cách sống "tự cảm động"*. Chu Duệ Quân cảm thấy chán ghét, mệt mỏi đóng sầm cửa lại, chặn giọng nói của mẹ ở ngoài cửa. Mẹ Chu lập tức bực bội, ở ngoài cửa hét lớn: "Bố mày ngày nào cũng bực bội với tao thì thôi, mày cũng như vậy với tao. Họ Chu bọn mày đúng là..."
Cứ như vậy trong nhiều ngày liên tục, nhà chưa bao giờ là nơi hắn có thể thư giãn và cảm thấy thoải mái. Chu Duệ Quân đã lâu không có được một giấc ngủ ngon, công việc lại càng khó khăn hơn, tất cả đều thật tồi tệ. Mà tìm đến Tưởng Tiệp, hiển nhiên cũng là một quyết định sai lầm.
Bởi vì cô vẫn còn đang nói nhảm không ngừng: "Cũng đúng, loại người như anh... Cuối cùng là anh bỏ cậu ta hả? Chắc tổn thương người ta không nhẹ đúng không, dù sao anh cũng giỏi làm chuyện này."
Không hiểu sao tối nay cô luôn không kiềm chế được cơn nóng nảy của mình mà thốt ra những lời cay độc. Rõ ràng trước đây cô rất kín miệng, nhưng đêm nay thì lại không.
Chu Duệ Quân đột nhiên hỏi: "Có phải em đã nói gì với cậu ta không?"
"Cái gì?" Tưởng Tiệp sửng sốt.
Chu Duệ Quân yên lặng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt Tưởng Tiệp run rẩy một chút rồi lại bình tĩnh trở lại, vui vẻ đùa: "Có nói qua mấy câu, khuyên cậu ta đừng quá thật tâm với người như anh, anh cũng không xứng được người khác thích."
"Vậy sao em còn thích?"
Chu Duệ Quân nói những câu này một cách nhẹ nhàng, nhưng khi chúng đến tai Tưởng Tiệp thì lại không khác gì sấm sét trên đất bằng. Cô lập tức trừng to mắt sửng sốt.
"Anh nói... cái gì?"
Chu Duệ Quân ngồi ở mép giường, không rút lại những gì hắn vừa nói. Tưởng Tiệp há miệng, nhất thời không nói nên lời, cô giống như bị tát một cái, xấu hổ vô cùng.
"Cút!" Cô đột nhiên nổi giận, đá Chu Duệ Quân một cái rồi chỉ vào hắn: "Cút."
"Em đừng phát điên nữa." Chu Duệ Quân lạnh lùng nói.
Tưởng Tiệp tức giận đến run tay, rút một điếu thuốc đốt lên: "Dm... anh..." Cô chửi liên tục mấy câu th ô tục, cuối cùng nói: "Từ khi anh nói ra miệng thì tôi đã không còn thích anh nữa rồi dm."
Làm sao mà họ có thể duy trì được mối quan hệ này cho đến giờ? Là không nói thẳng ra.
Tưởng Tiệp lau mặt, chỉ trong mấy phút nước da của cô đã trở nên tái nhợt. Cô sống không kĩ lưỡng, chỉ có một phần tình cảm là cẩn thận cất giấu thật lâu, dù Chu Duệ Quân có đoán ra được hay không, không nói ra ngoài là được rồi. Nhưng không ngờ hiện tại người này lại đột nhiên xé rách tấm màn che này, trong nháy mắt Tưởng Tiệp xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.
Chu Duệ Quân có thể thông minh, nhưng hắn lại không hiểu những cảm xúc tinh tế này: "Anh chỉ nói sự thật."
Tưởng Tiệp cầm cái gì đó ném hắn: "Thằng khốn! Từ nay về sau đã không còn là sự thật nữa rồi."
Chu Duệ Quân vung cái gối bị cô ném qua đi, ngay sau đó một thứ gì đó cứng hơn được ném tới, khó khăn lắm hắn mới tránh được: "Gạt tàn mà em cũng ném à?"
Nếu mà trúng thật thì chắc tối nay họ sẽ qua đêm trong bệnh viện.
Chu Duệ Quân giữ bàn tay vẫn đang tiếp tục quơ lấy đồ đạc của Tưởng Tiệp, đè cô xuống giường.
"Quan trọng như vậy à?"
Tưởng Tiệp trả lời: "Anh thì biết cái gì!"
Tư thế của hai người rất mập mờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng đến nơi, Chu Duệ Quân dịu giọng nói: "Em đừng làm loạn nữa."
Bình thường khi Chu Duệ Quân nói như vậy, Tưởng Tiệp nhất định sẽ mềm lòng, nhưng lúc này tác dụng lại quá bé nhỏ, cô chỉ khẽ lắc đầu: "Anh không hề hiểu."
Đêm lạnh như nước, trên bầu trời sao tỏa sáng lấp lánh. Chu Duệ Quân đang hút thuốc tại một chỗ khuất gió trong nhà, khi nhìn lên, rèm cửa trên tầng hai đã được kéo chặt. Tưởng Tiệp đuổi người ra ngoài rất dứt khoát. Chu Duệ Quân cảm thấy buồn cười: "Chỉ bởi vì một câu nói à?"
"Một câu thôi đã đủ để người ta không còn thích thứ khốn kiếp như anh nữa." Tưởng Tiệp đẩy người ra khỏi cửa.
Chu Duệ Quân giật mình, không biết nghĩ tới chuyện gì mà không thèm dây dưa với cô nữa. Hắn dùng lưỡi li3m phần trong má rồi đi ra khỏi nhà. Tay đẩy của Tưởng Tiệp không có lực chống lại, đột nhiên trở nên trống rỗng. Cô cũng sửng sốt, mắt thấy bóng lưng người đàn ông sắp biến mất ở đầu cầu thang, cô đột nhiên nói: "Từ chiều đến giờ..."
Bước chân của Chu Duệ Quân dừng lại.
"Anh không hề hỏi cậu bé kia là ai."
Ban đầu Chu Duệ Quân vẫn không hiểu. Tưởng Tiệp cúi đầu cười tự giễu, hiếm có lúc nào mà cô tỏ ra mảnh khảnh yếu ớt như vậy, sau đó cô ngẩng mặt lên, cười ngạo nghễ dưới ánh đèn: "Quên đi, dù sao không có anh, cũng không phải là em không tìm được người khác."
Thực ra chỉ cần Chu Duệ Quân hỏi, hỏi một câu thôi là cô sẽ thỏa mãn. Chỉ cần đối phương quan tâm đ ến biểu hiện của cô dù chỉ một giây thôi là cô sẽ sẵn sàng tiếp tục thích người đàn ông vĩnh viễn không yêu cô này.
Nhưng Chu Duệ Quân không hỏi. Thậm chí hắn đã quên mất rồi.
Mãi đến nửa giờ sau, khi Chu Duệ Quân đang ở dưới lầu nhà Tưởng Tiệp hút thuốc không đi thì nhìn thấy một cậu bé mặc áo len bước lên bậc thang, đi vào trong hành lang. Mười phút sau, đèn trong phòng ngủ ở lầu hai vụt tắt.
Thì ra là thế. Chu Duệ Quân nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng thở ra một hơi, tắt thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài. Dù hắn đã không còn nơi nào để đi.
Mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng có được một tin tức tốt, Phương Duy phỏng vấn công ty mới rất thuận lợi, muốn cậu thứ hai đi làm luôn. Đây là lần đầu tiên Phương Duy tự tìm việc làm, cậu không khỏi ngạc nhiên vì chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Đàm Tây Nguyên thì lại không ngạc nhiên mấy: "Em ra nước ngoài nên như được dát vàng vậy, lý lịch và ngoại hình cũng không tệ, tất cả đều nằm trong dự đoán."
Chỉ là công ty mới còn nhỏ, lương cũng không tốt như bây giờ. Nhưng vội vàng mà được như vậy cũng không tệ rồi. Phương Duy nộp đơn xin từ chức, giám đốc coi như chừa lại chút thể diện cuối cùng nên thả cậu đi.
Vấn đề thuê nhà cũng đã được giải quyết, Phương Duy đi thang máy với một đống đồ dùng được thu dọn từ công ty sau giờ làm việc, các đồng nghiệp của cậu không biết lý do cậu từ chức nên ầm ĩ đòi "ăn bữa chia tay", Đàm Tây Nguyên khéo léo từ chối thay cậu.
"Mang nhiều đồ như vậy không tiện, để anh đưa em đi, xem nhà mới của em như thế nào." Đàm Tây Nguyên nói.
Phương Duy liên tục cảm ơn, cũng là anh Đàm giúp cậu tìm nhà, thậm chí còn chu đáo giúp cậu trả tiền thuê nhà trong ba tháng.
Hai người vừa đi tới cửa công ty thì đột nhiên gặp phải một người liều lĩnh muốn xông vào, vừa thấy hai người thì vội dừng lại: "Ôi, đúng lúc gặp được!"
Phương Duy vừa nhìn liền nhận ra Tạ Hành. Trong lúc vội vã, Tạ Hành vẫn không chào hỏi nháy mắt với Đàm Tây Nguyên, sau đó mới chất vấn: "Sao cậu không trả lời điện thoại của tớ?"
"Không nghe thấy." Phương Duy nói: "Cậu tìm tớ làm gì?"
"Cậu đang ở khách sạn là sao? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Làm sao cậu biết?"
"Không quan trọng, cậu cãi nhau với nó rồi à? Vì lần trước tớ nói chuyện đó với cậu à? Nói thế nào nhỉ, có phải nó..."
Phương Duy hạ mắt, nhỏ giọng ngắt lời hắn: "Không yêu nhau nữa."
Tạ Hành sửng sốt một chút, sau khi ý thức được liền mắng: "Chia tay rồi à?! Mẹ kiếp, tại sao lại chia tay?! Nó chơi đùa cậu hả?"
Đàm Tây Nguyên kéo cánh tay của Tạ Hành, ra hiệu cho hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh, đã đến giờ tan sở, trước cửa công ty người đến người đi: "Nhỏ giọng chút đi."
Tạ Hành mím môi gật đầu, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ tức giận, vừa định tiếp tục truy vấn thì có mấy người phụ nữ từ phía sau đi tới: "Phương Duy, dù từ chức cũng không được quên các chị đâu đấy, có rảnh thì ra ngoài ăn cơm."
Phương Duy mỉm cười, gật đầu nói được. Tạ Hành không hiểu, sau đó hắn mới nhìn thấy chiếc hộp mà Phương Duy đang cầm trong tay: "Cậu đã từ chức? Có chuyện gì vậy, hết chuyện này đến chuyện khác là sao?"
Chuyện này cũng không có gì để che giấu, Phương Duy gật đầu.
Tạ Hành tràn đầy nghi ngờ muốn hỏi ra miệng, nhưng Đàm Tây Nguyên gọi lại: "Chúng ta lên xe trước đi, đây cũng không phải là nơi để nói chuyện."
Nếu Tạ Hành đã đến rồi thì mọi người ngồi xe của hắn luôn, vừa lên xe hắn đã không chờ được, có quá nhiều câu hỏi, vì vậy y bèn hỏi vấn đề quan trọng trước: "Có phải Chu Duệ Quân đã bắt nạt cậu không? Mẹ kiếp, tớ đánh chết nó!"
Phương Duy nghe đến cái tên này thì trong lòng giật giật, quay mặt đi chỗ khác: "Đừng hỏi nữa."
Dáng vẻ này của cậu đã thể hiện ra tất cả, Tạ Hành làm sao mà không biết được, hắn đấm vô lăng: "Biết trước thằng này không phải là người tốt thì hồi cấp ba tớ nên đạp thêm hai cái, đạp cái thứ không có năng lực cặn bã như nó!"
Phương Duy nghe ra trọng điểm: "Hồi cấp ba cậu từng đánh cậu ta à?"
Tạ Hành tặc lưỡi, gãi gãi đầu: "Đá có hai cái thôi."
Phương Duy không nghĩ thêm, cậu không muốn nghĩ thêm tất cả những gì liên quan đến Chu Duệ Quân nữa, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Đàm Tây Nguyên cho Tạ Hành một cái địa chỉ, Tạ Hành hỏi: "Đi tới đây làm gì?"
Đàm Tây Nguyên liếc nhìn Phương Duy: "Nơi ở hiện tại của em ấy."
Phương Duy trố mắt: "Đúng rồi, làm sao cậu biết chuyện mấy ngày nay tớ ở khách sạn?"
Tạ Hành suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: "Lúc chị cậu gọi tới đã nói như vậy."
"Chị tớ?"
Tạ Hành vất vả chạy từ nhà ra ngoài, vừa ra cửa liền nhận được một cuộc gọi từ Phương Mạn, Phương Mạn tra ra được một ít chuyện từ hồi cấp ba. Nhưng Phương Duy không để ý cô nên đành phải quanh co tìm Tạ Hành để tìm hiểu.
"Em có còn nhớ chuyện hồi lớp mười hai Tiểu Duy ngã cầu thang không?"
"Nhớ ạ." Tạ Hành không biết tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này.
Khi đó Phương Mạn đang ở nước ngoài nên cũng không biết rõ chuyện này lắm: "Bạn trai hiện tại của nó, Chu Duệ Quân, là đẩy nó khi đó à?"
Thì ra là vậy. Tạ Hành hiểu ra.
Phương Duy lắng nghe, vô thức ngồi thẳng dậy: "Vậy... cậu có nói sự thật không?"
Tạ Hành liếc nhìn cậu, đến lúc này rồi mà vẫn còn che chở cho người kia.
Tạ Hành không giấu diếm: "Tớ đã nói là không phải nó đẩy cậu."
Chỉ một số bạn học của họ biết sự thật, đến bây giờ nhà họ Phương cũng không biết gì. Sau khi nghe đầu đuôi, Phương Mạn nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Trước đó em cũng đã nói với Phương Phương rồi." Tạ Hành nói với cô: "Em không biết Chu Duệ Quân đang nghĩ gì? Có phải là cố ý muốn báo thù cậu ấy..."
Phương Mạn thở dài: "Em có biết không? Gần đây Tiểu Duy đang ở khách sạn."
Tạ Hành lại nổi giận: "Có phải là nó đuổi cậu ra ngoài không, cậu ở khách sạn làm gì?"
"Không phải." Phương Duy nói: "Cậu đừng tùy tiện suy đoán."
"Từ chức thì sao?" Tạ Hành liếc nhìn Đàm Tây Nguyên.
"Bố mẹ tớ gây áp lực lên ban lãnh đạo công ty."
"Tại sao? Cậu đã chia tay với nó rồi..."
Đàm Tây Nguyên ngắt lời hắn: "Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa."
Phương Duy khó khăn lắm mới bình tĩnh lại một chút, nhưng Tạ Hành liên tục nhắc lại làm sắc mặt cậu lại trở nên nặng nề. Tạ Hành liếc cậu một cái, cuối cùng im lặng.
Nhà mới của Phương Duy nằm trong một khu dân cư cũ, Tạ Hành vừa bước vào cửa đã thì thầm: "Chỗ này tồi tàn quá, không có thang máy! Còn nhỏ như vậy..."
"Anh Đàm tìm đấy." Phương Duy đặt đồ xuống.
"Rất tốt đấy chứ, hoàn cảnh yên ắng, quét dọn cũng sạch sẽ." Tạ Hành đổi giọng.
Phương Duy muốn cười nhưng không cười được, đành phải gượng cười hỏi bọn họ: "Hai người uống nước không? Tối nay muốn ăn ở đây không?"
Kết quả là trong nhà không có nước sôi, cả căn nhà lạnh lẽo.
Đàm Tây Nguyên chạm vào Tạ Hành: "Chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy nữa."
Tạ Hành không di chuyển, nhìn chằm chằm vào Phương Duy. Phương Duy cúi đầu, đứng im thật lâu. Cậu đã giảm rất nhiều cân, sắc mặt cũng không được tốt.
Đàm Tây Nguyên lại chạm vào Tạ Hành: "Chúng ta..."
"Chuyện có gì to tát đâu?!" Tạ Hành đột nhiên kêu to, đi tới đá nhẹ Phương Duy một cái: "Chỉ là chia tay thôi mà, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tớ chia tay bao nhiêu lần cậu không thấy à? Có gì to tát đâu?"
Phương Duy ngẩng đầu nhìn hắn.
Tạ Hành lại đá cậu một cái: "Cậu nhìn lại cậu đi, hèn quá hèn, nếu cậu không vui hai đứa mình đi đánh thằng Chu Duệ Quân kia một trận, đánh xong là dễ chịu!"
Phương Duy đột nhiên cười, bất mãn đá lại: "Đau quá!"
"Tớ dùng sức hồi nào? Cậu đó, đá mạnh như vậy!"
...
Đàm Tây Nguyên nhìn họ trẻ con cãi nhau, đứng bên cạnh lặng lẽ mỉm cười.
"Được rồi, Phương Phương, chúng ta ra ngoài ăn uống đi, tìm một mối tình mới." Tạ Hành khoác vai Phương Duy: "Còn nhà này của cậu, đồ dùng đơn sơ quá, mai tớ đưa tới cho cậu mấy món."
Phương Duy cãi nhau với hắn một hồi, tâm trạng đã trở nên tốt lên nhưng vẫn không muốn đi ra ngoài: "Hai người đi đi, em không muốn chơi."
"Cậu không chơi thì không thể trải nghiệm được niềm vui thú này đâu. Không được, hôm nay cậu phải ra ngoài chơi với anh đây."
Tạ Hành không nói gì mà đẩy cậu ra khỏi cửa, Phương Duy không còn lựa chọn nào khác. Ăn xong, ba người đi tới quán bar, Tạ Hành vui mừng hớn hở: "Quán bar này không hề tầm thường, chỉ có người có kinh nghiệm trong nghề mới biết."
"Tốt như vậy mà cậu chưa từng đưa tớ tới à?" Phương Duy thắc mắc.
"Đây là bar đồng tính. Trước kia tớ làm gì biết cậu còn có khẩu vị này." Tạ Hành nhớ ra: "Với lại là ai luôn giấu tớ hả."
Phương Duy vác đá đập chân mình, nghẹn lời.
Hoàn cảnh cũng tạm được, Tạ Hành nhướng mày, ghé sát vào tai Phương Duy: "Đàn ông đến bar này chất lượng đều tương đối tốt, cậu có thể chọn."
Phương Duy còn chưa kịp nói gì, Tạ Hành đã lại dán vào tai Đàm Tây Nguyên: "Nhưng anh thì không được chọn, anh chỉ được chọn tôi."
Đàm Tây Nguyên: "..."
Ba người ngồi xuống, ánh mắt Tạ Hành giống như tia laze, bắn phá bốn phía.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Đàm Tây Nguyên không nhịn được.
Tạ Hành vuốt cằm: "Tìm người cho Phương Phương."
Phương Duy nói: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
"Cách tốt nhất để quên đi một mối quan hệ là bắt đầu một mối quan hệ mới."Tạ Hành có kinh nghiệm phong phú.
Phương Duy và Đàm Tây Nguyên không để ý đến hắn, hai người tụ lại, thì thầm gọi rượu và đồ ăn.
Cả ba cùng uống một lúc. Trong khi Đàm Tây Nguyên đang đi vệ sinh, Tạ Hành ngoắc ngón tay bảo Phương Duy xích lại gần.
"Cái gì?"
"Mười giờ, người đàn ông mặc thường phục màu đen ngồi ở quầy bar, được đấy."
Phương Duy không có hứng thú, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên: "Cậu có hứng thú à?"
"Chậc, đi thử xem, ngồi ở bên cạnh anh ta, không chủ động. Với điều kiện của cậu, tớ đảm bảo với cậu, trong vòng ba phút, anh ta sẽ chủ động mua đồ uống cho cậu." Tạ Hành vỗ vỗ lưng cậu.
"Không." Phương Duy rút lui, ngồi thẳng người.
"Đi đi." Tạ Hành giục cậu.
"Cậu muốn thì đi đi."
Tạ Hành thoáng nhìn thấy Đàm Tây Nguyên từ nhà vệ sinh trở về, không khỏi vỗ bàn thúc giục: "Đi mau, nhường tớ ngồi một chỗ với Đàm Tây Nguyên, tối nay tới giờ tớ còn chưa được ngồi riêng với anh ta."
Trên đầu chữ "sắc" là chữ "dao", bán cả đồng đội mà không nương tay chút nào.
Phương Duy thành toàn chuyện tốt của người khác, đứng dậy đi đến quầy bar.
Đàm Tây Nguyên trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống: "Phương Duy đi đâu rồi?"
"Hướng mười giờ, người đàn ông mặc thường phục màu đen kia, cậu ấy thích." Tạ Hành nói bậy bạ.
Đàm Tây Nguyên không tin: "Em ấy thích à?"
Tạ Hành mím môi cười: "Mau, chúng ta xem náo nhiệt, anh đoán xem phải mấy phút hai người mới nói chuyện."
Quầy bar nhiều người, chỉ có bên cạnh người đàn ông là có ghế trống, Phương Duy không thể không ngồi xuống. Cậu không tập trung nên mãi không gọi rượu. Người phục vụ rượu đi tới, lắc ly hỏi cậu muốn uống gì, Phương Duy phản ứng chậm chạp, mấy giây sau cũng không trả lời. Người bên cạnh đột nhiên nói: "Cho một ly sữa tươi đi."
Lúc này Phương Duy mới quay đầu nhìn hắn, ánh mắt của Tạ Hành quả nhiên rất tốt, người này có vẻ bề ngoài anh tuấn, khóe miệng mang theo ý cười.
"Không nói gì à? Chẳng lẽ muốn gọi sữa tươi thật?" Người đàn ông cười nói.
Phương Duy khẽ lắc đầu.
Người đàn ông ngừng trêu chọc cậu: "Vậy em muốn uống cái gì? Anh mời em."
Quả thật là như vậy, trước sau không quá ba phút.
Phương Duy không biết nên ứng phó như thế nào, cũng không muốn ứng phó, đành thấp giọng cảm ơn.
Rượu được bưng lên, người đàn ông đẩy ly rượu tới trước mặt cậu: "Lần đầu tiên em đến đây à? Trông em khá lạ mặt."
"Ừ." Phương Duy đáp.
"Nơi này hoàn cảnh rất tốt, không loạn, em có thể thường xuyên tới đây."
Phương Duy gật đầu: "Anh là khách quen à?"
Người đàn ông cười nói: "Anh bận công việc, lúc nào muốn thư giãn thì mới đến đây uống một hai ly. Đúng rồi, anh tên là Triệu Diên."