Đàm Tây Nguyên gọi điện lúc 9:30 sáng, Phương Duy mơ mơ màng màng nghe thấy nhạc chuông, cầm điện thoại lên nghe: "A lô."
"Hôm nay em đi muộn à? Còn chưa đi làm nữa." Đàm Tây Nguyên nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này Phương Duy mới khó khăn tỉnh lại, đôi mắt đau nhức không nhìn thấy rõ thời gian trên màn hình điện thoại.
"Xin lỗi anh Đàm, hôm nay em xin phép nghỉ được không? Đầu em đau quá..." Giọng cậu ngắc ngứ yếu ớt, Đàm Tây Nguyên không chút nghi ngờ, quan tâm vài câu rồi tắt điện thoại.
Phương Duy rút tay về, trong chăn tràn ngập không khí nóng ẩm, hỗn độn khó chịu. Thân thể cậu cũng yếu ớt, không còn tí sức nào, hơi xoay người liền cảm thấy trên da nhớp nháp như bị kim châm, vội vàng xoay lại về bên ga giường sạch sẽ.
Đêm qua sau khi uống thuốc đau đầu, trong lúc mơ màng ngủ cậu mơ liền mấy giấc mộng xuân, khi tỉnh lại tay còn không an phận cầm cái kia của mình... Phương Duy thật sự không dám nghĩ tới cảnh tượng d@m mĩ đó. Rõ ràng trước đó còn làm một trận kịch liệt với Chu Duệ Quân, sao còn có thể...
Đầu đau như búa bổ, toàn thân nóng như lửa đốt, ý thức như chìm trong biển khơi, d*c vọng cũng vậy, không hề yên tĩnh dù chỉ một khắc, Phương Duy tủi thân sờ s0ạng hạ th@n sưng tấy dưới chăn. Sau mấy lần lăn lộn cậu như muốn sụp đổ, cả đêm không ngủ ngon.
Sau khi cúp điện thoại của Đàm Tây Nguyên, Phương Duy cuối cùng cũng ổn định lại, ngủ một giấc đến tận khi gần tối. Cậu chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, trước kia nhận công việc ngoài rồi liều mạng đẩy nhanh tốc độ cũng không như thế. Còn hơi đau đầu nhưng vẫn chịu được, nhưng thân thể vẫn nóng bỏng, trong lúc mê man cậu còn tưởng lại là h@m muốn phiền phức không biết từ đâu ra kia...
Lúc này, khóa cửa khẽ vang lên, có người vào nhà, Chu Duệ Quân ấn đèn, phát hiện cậu nằm trên giường trong phòng ngủ. Ánh mắt bọn họ đột nhiên chạm nhau, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Phương Duy nhất thời cảm thấy cả cơ thể đã tỉnh táo lại, cảm giác khô nóng rút đi phân nửa.
Trong phòng vẫn là một mảnh hỗn loạn, không khác gì tối hôm qua trước khi rời đi, Chu Duệ Quân mở miệng trước: "Em không đi làm à?"
Ngữ điệu hắn bình thường, bỏ qua những sóng ngầm bất hòa và sự bỏ đi tối qua, lửa giận Phương Duy đè nén trong lòng cũng đã tiêu tán hơn phân nửa sau một ngày một đêm, hiện tại làm sao có thể mặc kệ hắn.
"Ừm, có chút không thoải mái."
Chu Duệ Quân còn tưởng cậu giận mình nên khó chịu, dừng một chút mới nói: "Anh đặt nhà hàng rồi, lát nữa em thay quần áo rồi chúng ta cùng đi?"
Đây có lẽ là cách làm hòa ngụy trang của hắn, Phương Duy nhìn hắn chằm chằm, im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói được.
Toàn bộ sóng ngầm đã biến mất, bọn họ cùng lựa chọn không truy cứu nữa, giống như Phương Duy cũng không hỏi tối hôm qua Chu Duệ Quân đi đâu. Ở chung có lẽ đều là như vậy, nếu thật sự truy cứu từng chi tiết thì làm sao duy trì vẻ hòa bình bên ngoài được.
"Vậy thì mau đứng dậy đi." Chu Duệ Quân nói.
Phương Duy ậm ừ, lại cảm thấy vô lực, đổi ý nói: "Em không muốn động đậy, hay là ăn đồ ăn ngoài đi."
Nhà hàng này giao hàng thì sẽ tính giá gấp đôi, Chu Duệ Quân nói: "Sẽ đắt gấp đôi đấy."
"Em thật sự không muốn động đậy."
Chu Duệ Quân dựa vào khung cửa đứng dưới ánh đèn, vầng sáng làm mờ đi bóng dáng hắn, luôn lờ mờ không rõ. Chỉ cảm thấy hắn nhất định đang cười, nhưng nụ cười đó không hề mang theo sự thân thiết: "Được rồi, em mau đứng dậy đi."
Phương Duy cũng mỉm cười, cậu chợt nhận ra rằng mình không nhớ nổi khuôn mặt của Chu Duệ Quân trông như thế nào, như thể cậu chưa bao giờ nghiêm túc nhìn hắn một cách rõ ràng. Bóng dáng mờ ảo kia quay người tiến vào phòng khách gọi điện thoại cho nhà hàng, còn Phương Duy trở mình, nằm trên giường nhắm mắt lại. Cậu dùng sức suy nghĩ, cũng không nhớ ra được dáng vẻ rõ ràng của Chu Duệ Quân. Một lát sau, mới có một đôi mắt sắc bén như muốn cắt vỡ tất cả trở ngại chồng chất xông vào trong đầu cậu - Đó không phải là Chu Duệ Quân của hiện tại.
Phương Duy thay ga trải giường dính đầy dịch thể, chân vừa chạm đất thì suýt nữa ngã xuống, toàn thân mềm nhũn yếu ớt, rõ ràng là dấu hiệu của túng dục quá độ. Sao tối qua đột nhiên lại có tình d*c xuất hiện một cách không đúng lúc như vậy. Phương Duy ấn cái đầu vẫn còn đang đau nhức, trong lòng đầy nghi ngờ, cậu đứng dậy rửa mặt đơn giản một lúc rồi đi vào phòng khách. Đồ ăn mang về vừa mới đến, Chu Duệ Quân đang ký nhận. Phương Duy ngồi trên sô pha nghe thấy điện thoại trên bàn cà phê rung lên, tinh thần cậu không tốt nên không phân biệt là điện thoại ai mà cầm lên.
Trên giao diện đang sáng lên là một tin nhắn, cậu nhìn lại mới phát hiện ra đây là điện thoại của Chu Duệ Quân.
Tivi trong phòng khách đang chiếu một trận bóng, ồn ào không ngừng. Chu Duệ Quân đang ở huyền quan sau lưng lấy đồ ăn từ người giao, nói rất nhỏ. Phương Duy đặt điện thoại xuống, dựa vào ghế sô pha, giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Trang Việt không trúng tuyển vào Đại học A, Phương Duy đi làm mới biết được tin này. Sắc mặt Đàm Tây Nguyên vô cùng khó coi, đang pha cà phê trong phòng giải khát.
"Anh không biết nó đang nghĩ gì nữa, vậy mà giấu anh báo nguyện vọng thứ hai là Đại học C." Đàm Tây Nguyên nhéo nhéo sống mũi, ngữ khí thất vọng nói.
Đại học C cũng là một trường đại học ở thành phố này, chỉ có thể coi là đại học hạng trung, với điểm số của Trang Việt, cho dù bị đại học A từ chối thì cậu ta vẫn có nhiều lựa chọn tốt hơn đại học C.
"Em ấy không nói cho anh biết nguyên nhân à?" Phương Duy hỏi.
Nói rồi, lý do cũng rõ ràng, nói là cậu ấy chỉ cân nhắc đại học ở thành phố này, muốn gần nhà hơn. Con trai tuổi này đứa nào mà không muốn tự do, nhớ nhà như vậy là đặc biệt hiếm, nhưng Đàm Tây Nguyên không hề động lòng, ầm ĩ với cậu ta hồi lâu.
"Em chỉ muốn gần bố một chút, sức khỏe bố không được tốt..."
Đàm Tây Nguyên ngắt lời cậu: "Anh chăm sóc chú Trang là đủ rồi. Đừng lấy lý do này ra lừa gạt anh rồi qua loa tiền đồ của em!"
Trang Việt sốt ruột, buột miệng nói: "Em không viện cớ, em chỉ muốn gần bố hơn một chút, gần anh hơn một chút."
Đàm Tây Nguyên sửng sốt, cậu bé nhận ra câu cuối mình nói là gì, bất lực chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.
Hai anh em cãi nhau, chuyện leo núi lại bị gác lại, Đàm Tây Nguyên mặt mày cũng khó coi, cả ngày đều tức giận, đây là lần đầu tiên Tạ Hành thấy anh như vậy, liền thuyết phục anh: "Đại học C cũng rất tốt mà, anh nghĩ thoáng chút đi, nếu không được thì thi nghiên cứu sinh, ra nước ngoài. Đường nào cũng đến La Mã mà."
Đàm Tây Nguyên lười nói chuyện với hắn, nói thẳng: "Không có gì thì tôi cúp điện thoại đây."
"Này!" Tạ Hành vừa mới nói một chữ, điện thoại liền vang lên tiếng "tút tút".
Chuyện theo đuổi của Tạ Hành đang như đẩy mây mù ra thấy trăng sáng, đột nhiên trở nên bi thảm như vậy làm hắn không quen, suy nghĩ một chút rồi quyết định ra tay giúp đỡ.
Đàm Tây Nguyên bị chặn ở dưới nhà, Tạ Hành đột nhiên nhảy ra từ trong bóng tối, hàm răng trắng bóng tỏa sáng, cười nói: "Gần đây anh không thèm nghe điện thoại tôi."
Đàm Tây Nguyên bị hắn làm cho sửng sốt: "Sao cậu lại ở đây?"
Gần đây tâm trạng anh không tốt, ngày nào cũng chiến tranh lạnh với Trang Việt, ngay cả nói chuyện với Tạ Hành cũng không muốn, Tạ Hành giả bộ thần bí: "Tìm anh nói cho anh biết một tin tức tốt. "
Sắc mặt Đàm Tây Nguyên mệt mỏi, dựa vào tường hỏi: "Tin tốt gì?"
Tạ Hành vẫn còn thừa nước đục thả cậu: "Tin tốt đến mức có thể làm anh cười."
Đàm Tây Nguyên tưởng y muốn kể chuyện cười liền vòng qua hắn đi về phía thang máy: "Quên đi, bây giờ tôi không cười nổi."
"Ta đa!" Tạ Hành móc ra một cái túi như đang giở trò lừa bịp: "Không xem là cái gì rồi hẵng đi à?"
Đàm Tây Nguyên không dừng bước: "Gần đây tôi mệt thật, không chơi đùa với cậu được."
"Chậc chậc." Tạ Hành nóng nảy, kiên trì kéo anh xem: "Xin anh một phút để nhìn thôi được không?"
Đàm Tây Nguyên bị hắn kéo đành phải dừng lại, Tạ Hành lập tức mở túi lấy ra một thứ. Ban đầu Đàm Tây Nguyên không để ý lắm, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, anh sửng sốt: "Cậu làm thế nào vậy?"
Thấy sắc mặt anh thay đổi, Tạ Hành lập tức nhướng mày: "Anh thấy sao?"
Đàm Tây Nguyên đưa tay nhận lấy, nhìn kỹ, đó là thư thông báo trúng tuyển của trường đại học A, trên đó có tên của Trang Việt.
"Chuyện gì vậy?"
"Điểm em trai anh bằng điểm sàn, chỉ kém vài bậc trên bảng xếp hạng. Tôi nhờ người giúp đỡ, đúng lúc có một học sinh trúng tuyển định đi nước ngoài, nên nhường một suất."
"Thật không?"
"Đương nhiên, lừa anh làm gì. Nhưng chuyện này nếu được xử lý vào lúc danh sách trúng tuyển chưa ra thì sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng số lượng tuyển sinh đã ra, làm tôi mất không ít công sức."
Đàm Tây Nguyên ngước nhìn hắn, trên mặt không hề mang theo ý cười.
Tim Tạ Hành đập thình thịch: "Cái gì? Không muốn đi cửa sau vào Đại học A à? Vậy liền coi như hôm nay tôi không tìm anh tới xem vật này vậy."
Hắn nói rồi muốn lấy thư báo trúng tuyển đi, nhưng Đàm Tây Nguyên lắc đầu: "Không phải..."
Trong lòng anh cũng đang có một trận chiến kịch liệt, nếu là anh, anh chắc chắn sẽ không muốn tờ giấy mời nhập học này, nhưng nó lại có liên quan đến tương lai của Trang Việt, anh lại trở nên ích kỉ, không muốn buông ra.
Tạ Hoành đã nhìn thấy, nhưng vẫn giả vờ cất đi: "Tôi xé nó đây."
"Được rồi." Cuối cùng Đàm Tây Nguyên cũng mỉm cười.
Tạ Hành liền nghe lời buông tay, mỉm cười nhìn anh, Đàm Tây Nguyên bỏ tờ thông báo vào túi, không trả lại nữa, hạ mắt nói cảm ơn.
Tạ Hành tiến lên hai bước, cúi người trước mặt anh, nói: "Phải dùng hành động thực tế cảm ơn."
Đàm Tây Nguyên biết rõ rồi vẫn hỏi: "Muốn hành động thực tế gì?"
"Lần trước tôi đưa anh về, câu hỏi tôi hỏi anh đã có đáp án chưa?" Tạ Hành gằn từng chữ nói.
Lần trước Tạ Hành cũng hỏi anh, muốn một đáp án, nhưng lại bị Đàm Tây Nguyên khéo léo nói cho qua chuyện. Nhưng một trò chơi săn bắn thì luôn có hồi kết, thợ săn đã hết kiên nhẫn, đã muốn ăn thịt con mồi.
Đàm Tây Nguyên nhìn hắn nói: "Nếu câu trả lời của tôi không làm cậu hài lòng thì sao?"
Tạ Hành nghiêng người về phía trước, cười khẽ nói: "Vậy tôi sẽ không cho anh cơ hội nói ra..."
Chữ cuối cùng hòa tan giữa hai đôi môi dán sát vào nhau.
Môi dán vào môi, nhiệt độ tăng cao. Đàm Tây Nguyên ngay lập tức nắm chặt chiếc túi đựng giấy báo nhập học trong tay, gân trên mu bàn tay nổi lên, nhưng một giây sau anh lại thả lỏng, lùi về phía sau. Tạ Hành phát hiện anh không vùng vẫy thì vui mừng trong lòng, vội thuận thế đẩy anh vào tường, làm sâu thêm nụ hôn. Tay hắn ôm eo anh, vuốt v e bốn phía, đầu lưỡi cũng không thành thật thò vào.
Trong nháy mắt đầu lưỡi chạm nhau, Tạ Hành muốn thỏa mãn thở dài một hơi, hắn đã đợi quá lâu, nếm được một chút ngọt ngào liền sung sướng như sắp thăng thiên.
Đúng là không có tiền đồ, hắn thầm mắng chính mình, ôm Đàm Tây Nguyên chặt hơn, nụ hôn càng lúc càng sâu...
Đột nhiên "Ầm" một tiếng, Tạ Hành không đề phòng bị trúng một đấm, cả người không tự chủ được lui về phía sau hai ba bước.
"Chết tiệt!" Gương mặt Tạ Hành đau nhức kịch liệt, che mặt trừng mắt nhìn sang: "Ai vậy?"
Trang Việt đứng ở cửa hành lang, nắm chặt tay, thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng vì tức giận. Tạ Hành nhìn thấy cậu thì không khỏi sửng sốt, nhưng Trang Việt cũng không có ý định dừng lại, tiếp tục siết nắm đấm lao đến. Tạ Hành né tránh nhưng Trang Việt không chịu buông tha, hai người xô xát với nhau.
"Đủ rồi!" Đàm Tây Nguyên quát lên: "Trang Việt, em đang làm gì vậy?"
Trang Việt không dừng lại, hung ác hỏi: "Ai cho anh đụng vào anh trai tôi?"
Tạ Hành tỉnh táo lại, lau khóe miệng, cười d@m đãng: "Tôi sờ anh cậu chứ đâu có sờ cậu, cậu kích động như vậy làm gì?"
Trang Việt suýt chút nữa mất đi lý trí, lại muốn đánh hắn một trận: "Anh."
"Trang Việt!" Đàm Tây Nguyên đột nhiên đứng trước mắt Tạ Hành, Trang Việt suýt nữa không kịp thu hồi nắm đấm.
Đàm Tây Nguyên bình tĩnh nhìn cậu, nắm đấm của Trang Việt dừng lại trong không trung, mất một lúc lâu sau cậu mới dần dần bình tĩnh lại, lý trí bị mất đi sau khi nhìn thấy Tạ Hành hôn Đàm Tây Nguyên cuối cùng đã quay trở lại.
"Anh..." Cậu chậm rãi buông tay xuống.
"Em đang làm gì vậy?" Đàm Tây Nguyên hỏi.
Trang Việt nhìn anh một lúc mà không trả lời, Tạ Hành từ phía sau Đàm Tây Nguyên thò đầu ra, nói: "Ôi, em trai anh xuống tay hung ác quá đi mất. Tôi phải hôn anh cậu để đáp lễ lại thật lớn mới được."
Trang Việt trừng mắt nhìn hắn, dường như lại tức giận, Đàm Tây Nguyên quát: "Ngậm miệng!" Tạ Hành lè lưỡi, không khiêu khích nữa.
Đàm Tây Nguyên im lặng một lát rồi nói: "Trang Việt, em lên lầu trước đi."
Trang Việt khôi phục thành cậu bé lầm lì ít nói trước kia. Cậu cúi đầu xuống, khớp tay đánh Tạ Hành cũng đau nhói, nhưng lúc này đều không quan trọng. Đàm Tây Nguyên nhìn cậu chằm chằm, lặp lại: "Trở về trước đi."
Là anh trai, dường như anh không hề cảm thấy xấu hổ vì bị em trai nhìn thấy cảnh tượng không nên mà tỏ ra cực kì bình tĩnh.
Trang Việt ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, lại không phát hiện ra cái gì, cuối cùng cậu buông tay đi lên lầu. Tạ Hoành quay đầu nhìn bóng lưng của cậu, dưới ánh đèn, bóng người mảnh khảnh, cô độc, rút ngắn đi từng chút một, cuối cùng ngưng tụ thành chỉ còn một điểm sáng.
"Em trai anh lạ thật đấy, thích anh trai mình à?" Tạ Hành quay đầu nói đùa với Đàm Tây Nguyên: "Kiểu anh em trong nhà loạn luân như thế này cũng không hiếm thấy, hai người cũng theo trend này à."
Đàm Tây Nguyên nghe vậy thì giật mình: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?"
Tạ Hành cười híp mắt: "Giỡn thôi, giỡn thôi mà."
Đàm Tây Nguyên ấn thái dương, vội vàng nói: "Cậu trở về trước đi."
"..." Tạ Hành nhớ tới nụ hôn đẹp đẽ bị ngắt quãng kia, không cam lòng lại gần nắm lấy tay anh: "Ở lại thêm hai phút nữa đi."
Đàm Tây Nguyên tránh khuôn mặt đang đến gần của hắn, chỉ chỉ: "Cậu đã như thế này rồi mà còn nghĩ đến chuyện đó à?"
Một lát sau Tạ Hành mới nhận ra rằng anh đang nói về khuôn mặt của hắn, bèn đưa tay lên chạm vào, đau đến nhe răng trợn mắt. Hình như Đàm Tây Nguyên cong miệng cười, Tạ Hành chưa kịp nhìn rõ anh đã đi vào trong tòa nhà, vừa đi vừa giơ tay: "Cám ơn, sau này có thời gian tôi mời cậu ăn cơm."
Tạ Hành trở lại xe, nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của mình trong gương, tặc lưỡi chống cằm, mắng Trang Việt là xã hội đen rồi tự nhủ: "Mời tôi ăn cơm còn chưa đủ đâu..."
Đàm Tây Nguyên mở cửa bước vào nhà, Trang Việt đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách như thể đang đợi anh. Đàm Tây Nguyên thay giày, giả vờ như không thấy cậu mà đi vào phòng ngủ, nghe Trang Việt nói: "Anh thích đàn ông à?"
Đàm Tây Nguyên dừng một chút, còn chưa kịp trả lời, Trang Việt lại chất vấn: "Không thể nào, trước đây anh từng có bạn gái, không thể nào thích đàn ông được."
Tối nay chú Trang trực ca đêm, chỉ có hai người họ ở nhà, Đàm Tây Nguyên quay lại nói: "Anh thích gì là việc của anh, tương tự, anh cũng tôn trọng xu hướng tính dục của em."
"Hai người yêu nhau à?" Trang Việt cố nén bàn tay đang run rẩy.
"Nếu anh nói 'phải' thì sao?"
Trang Việt đột nhiên đứng dậy, cậu mới trưởng thành, căn bản không thể kiềm chế cảm xúc và sở thích của mình. Cậu lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được: "Anh không thể thích đàn ông, cho dù, cho dù anh có thích cũng sẽ không thích loại người này!
Đàm Tây Nguyên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào anh, anh nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh nên thích ai?"
Tạ Hành ngâm nga lái xe về nhà, tối nay mặc dù bị ăn đòn nhưng nhìn chung cũng có thể được tính là như ý. Một nụ hôn làm cho hắn cảm thấy vui vẻ, ngủ đến tận trưa hôm sau. Sau giờ ăn trưa hắn mới khẽ hát đi xuống lầu, còn trượt một đoạn trên lan can cầu thang, vừa kêu lên: "Dì Trương, dì đã nấu cơm chưa?"
"Ăn xong hết rồi, còn cơm đâu ra nữa?" Mẹ hắn đang ở trong bếp.
Tạ Hành dừng một chút, lại xoay người: "Vậy con ra ngoài ăn cơm."
"Quay lại cho mẹ." Dương Nhĩ Lam bưng một bát canh hầm lên: "Đừng đi nữa, mấy ngày không gặp con rồi, ngồi xuống đi."
Tạ Hành gãi gãi mặt, ngồi vào bàn, lúc này Dương Nhĩ Lam mới nhìn thấy trên mặt y vết bầm tím, kinh ngạc hỏi: "Ai đánh con vậy?"
Tạ Hành cười ha ha: "Không ai ạ, con tự làm đấy."
Dương Nhĩ Lam khịt mũi, đưa bát canh cho hắn, Tạ Hành cảm thấy có gì đó không ổn, bèn hỏi: "Mẹ tự nấu à?"
"Ngoại trừ mẹ ra thì còn ai tốt với con như vậy." Dương Nhĩ Lam ngồi xuống đối diện với hắn.
Tạ Hành có dự cảm không lành, dùng thìa khuấy đều canh đặc, hồi lâu không dám uống. Dương Nhĩ Lam liền thay đổi vẻ mặt tươi cười, nhẹ giọng nói: "Nếm thử đi, mẹ đặc biệt làm cho con đấy."
Tạ Hành kéo dài giọng lấy lòng: "Mẹ, mẹ có chuyện gì à?"
"Con biết con gái út của nhà họ Tôn không?" Dương Nhĩ Lam nghịch móng tay: "Nó mới từ nước ngoài trở về, chắc con chưa gặp bao giờ."
"Sao vậy?"
"Nếu tháng sau rảnh thì hai đứa con gặp nhau chút chứ sao."
Tạ Hành vỗ đùi: "Mẹ, mẹ còn lo con không tìm được người yêu à?"
"Mẹ không lo con không tìm được, chỉ sợ ai con cũng dám mang về nhà." Dương Nhĩ Lam nói thẳng.
"Làm gì có. Mẹ đừng lo chuyện của con."
"Con có biết bao nhiêu người đang nhòm ngó con không? Thằng con riêng của bố con đang chờ con gây chuyện đấy."
"Con thì gây ra chuyện gì?"
"Quen cả con trai mới thành niên, còn giúp người ta vào đại học A, con còn muốn gây chuyện lớn gì nữa đây?" Dương Nhĩ Lam hừ lạnh.
Tạ Hành nhướng mắt: "Con trai mới thành niên?" Hắn ý thức được tình cảm của mình bị hiểu lầm, thản nhiên giải thích: "Con thích anh trai người ta mà, trẻ con thì làm sao con xuống tay được? "
"Được rồi, cho con đi công ty nghiêm túc học việc con đã không làm được, vậy thì con phát huy thế mạnh đi, tốn chút tâm tư cho con bé nhà họ Tôn kia, tốt nhất là có thể kết hôn."
"Con mới bao nhiêu tuổi chứ?" Tạ Hành không để ý: "Lúc trước con chơi như vậy không phải mọi người không nói gì à? Bây giờ có đứa con riêng tới liền bắt đầu cảm thấy nguy cơ rồi? Con riêng thì sao, không phải nó cũng họ Tạ à, có khác gì chúng ta đâu, không phải là người một nhà à."
Dương Nhĩ Lam đột nhiên nổi giận: "Một nhà? Con là người một nhà với ai?"
Tạ Hành vốn cà lơ phất phơ, chỉ hừ một tiếng. Dương Nhĩ Lam rất tức giận: "Tóm lại mẹ đã nói rồi đấy, không hi vọng con ngoan ngoãn gì. Trước kia con chơi đùa với đàn ông mẹ đã nhắm một mắt mở một mắt cho qua, bây giờ thì không được. Thu dáng vẻ đó của con lại đi, lần trước mẹ còn nói với mẹ nuôi của con, Tiểu Duy ngoan như vậy sao lại trở mặt với người nhà vì một tên đàn ông, không chừng là do con làm hư đấy."
Tạ Hành cười lạnh: "Từ nhỏ đến lớn, sao ai làm chuyện xấu gì cũng là do con. Con cũng có bản lĩnh ghê."
Dương Nhĩ Lam trợn mắt nhìn hắn, Tạ Hành không vui, rồi bỗng đột nhiên sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Chờ một chút, mẹ nói Phương Duy bất hòa với người trong nhà vì cái gì cơ?"
Phương Duy đang chơi bóng với Đàm Tây Nguyên. Cậu vừa ăn trưa xong thì liền bị Đàm Tây Nguyên gọi ra, hai người đánh đến khi một thân toàn mồ hôi. Giữa trận khi nghỉ ngơi cậu nhận được một cuộc gọi chuyển phát nhanh, đồ quá lớn, không bỏ vừa tủ đựng đồ, Phương Duy bèn bảo người ta để ở phòng an ninh. Đàm Tây Nguyên ở bên cạnh nghe, nhấp một ngụm nước, hỏi: "Mô hình em mua trước kia tới rồi à?"
Phương Duy tắt điện thoại, gật đầu: "Ừm, qua hải quan cũng mất một khoảng thời gian."
"Ghê thật, mua một cái mô hình vạn tệ." Đàm Tây Nguyên nói, "Lúc ấy còn phải thức trắng một hai tuần vì thứ này."
"Phải cảm ơn công việc anh giới thiệu nữa, tiền hoa hồng rất hậu hĩnh, nếu không em phải thức cả tháng mới đủ tiền." Phương Duy đụng đụng chai nước khoáng vào người anh.
Đàm Tây Nguyên xua tay, nói không có gì: "Mua cho bạn trai em à?"
"Chà, vài ngày nữa là sinh nhật anh ấy. Bây giờ em không đủ tiền mua xe ô tô nhưng mô hình thì vẫn miễn cưỡng mua được."
"Sự lãng mạn của tình yêu à."
"Anh ấy thích mà. Giống như hồi sinh nhật anh, em trai mua cho anh cái túi ấy." Phương Duy hếch cằm chỉ vào phòng thay đồ.
Đàm Tây Nguyên giật mình, sau đó lắc đầu, mỉm cười nói: "Cái đó không giống."
Bầu không khí hiếm khi im lặng, hai người ngồi bên lề uống nước, hôm nay thời tiết không tốt, bên ngoài mưa to nên sân chơi ít người, lúc này rất yên ắng. Hai người đều mang tâm sự riêng.
Điện thoại lại vang lên, Phương Duy còn tưởng rằng là chuyển phát nhanh, lẩm bẩm: "Không phải đã nói cất hết trong phòng an ninh rồi à?"
Là Tạ Hành gọi tới, vui buồn không rõ hỏi hiện tại cậu đang ở đâu, sau đó nói: "Đợi đó!" rồi cúp điện thoại.
Phương Duy nhớ tới ngữ khí tức giận của đối phương, nói đùa: "Cậu ta biết em đang ở với anh, tưởng em đang đào góc tường của cậu ta à?"
Đàm Tây Nguyên nhận ra là Tạ Hành, nhếch khóe môi trước câu nói đùa hiếm hoi của Phương Duy: "Lát nữa cậu ta tới à?"
"Ừm, bảo em chờ."
"Vậy anh đi trước đây."
Phương Duy hỏi: "Có phải cậu ta biết anh ở đây nên đến tìm anh không?"
Đàm Tây Nguyên suy nghĩ một chút: "Chắc là tìm em có việc đấy."
Phương Duy không nghĩ ra Tạ Hành có chuyện gì tìm cậu, nhưng cũng không ngăn cản Đàm Tây Nguyên đi trước.
Phương Duy đánh bóng một mình với tường mất mười lăm phút, khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau, cậu vừa quay đầu lại thì thấy Tạ Hành đang hung hăng đến gần, Phương Duy định cười, nhưng Tạ Hành đã lên án trước: "Được đấy, Phương Duy. Bây giờ thật sự có bản lĩnh rồi."
Phương Duy bối rối cầm bóng và vợt, Tạ Hành tiếp tục: "Nói cho tớ biết, chúng ta có phải là bạn lớn lên cùng nhau không?"
"Cậu biết khi nãy anh Đàm ở đây à?" Phương Vệ cho rằng Đàm Tây Nguyên đang tránh né Tạ Hành nên hắn muốn thông qua cậu mà giữ anh lại.
"Anh Đàm cái gì?" Tạ Hành bị cắt ngang: "Vừa rồi anh ấy ở chỗ này à?"
Phương Duy gật đầu: "Mới đi rồi."
Tạ Hành xua tay: "Không liên quan gì đến anh ấy, tớ tìm cậu là vì cậu có chuyện giấu tớ."
"Tớ... giấu cậu cái gì?"
"Không nghĩ ra à?" Tạ Hành kỳ lạ liếc cậu một cái: "Cậu trở mặt với người nhà vì một tên đàn ông?"
Sắc mặt Phương Duy tái nhợt: "Sao cậu biết?"
"Cả thế giới đều biết, chỉ có tớ không biết à?"
"Không..." Phương Duy yếu ớt biện hộ: "Trước đây tớ giấu, sau đó thì không tìm ra dịp nào để nói cho cậu."
Nhìn thấy cậu cúi đầu, Tạ Hành không đành lòng trách cứ nhưng vẫn là buồn bực nói: "Hay thật, cậu rốt cuộc có coi tớ là bạn không? Tự cậu nói đi, từ nhỏ tới lớn tớ có giấu cậu cái gì không? Tình huống đêm đầu của tớ như thế nào tớ đều nói chi tiết cho cậu đúng không?"
Phương Duy phá lên cười, đêm đầu tiên của Tạ Hành đúng là một trò đùa, nghĩ tới là muốn cười. Tạ Hành nhất thời im lặng, rồi chỉ có thể giả bộ hung dữ trách móc: "Đừng cười nữa!"
Phương Duy cố hết sức nhịn cười: "Sau này có chuyện gì chắc chắn tớ không gạt cậu nữa, được không?"
Tạ Hành miễn cưỡng đồng ý, nói: "Hôm nay tớ thật sự kinh ngạc, sao cậu lại thích đàn ông? Cậu thật sự không bị tớ ảnh hưởng đúng không?"
"Đây cũng không phải bệnh truyền nhiễm." Phương Duy nói.
Tạ Hành đá vào bắp chân cậu: "Còn có một vấn đề, người đó là ai? Làm hư cậu luôn, dám trở mặt với người nhà."
"Cãi nhau với người nhà là tớ, không liên quan gì đến anh ấy."
"Ồ, còn che chở nữa. Ai vậy? Để tớ tính xem, cậu vừa về nước không nhau đã yêu hắn ta, tình yêu chớp nhoáng à."
Lời này quá khó nghe, Phương Duy cau mày, Tạ Hành không để ý tới cậu, tiếp tục nói: "Là bạn cậu ở nước ngoài cùng cậu về à? Không phải là một thằng quỷ ngoại quốc chứ?"
"Không."
"Vậy thì là ai? Có ảnh không, cho tớ xem."
"Sau này sẽ giới thiệu cho cậu."
Tạ Hành lại đá cậu một cái: "Khi nãy nói gì mà sẽ không lừa tớ chuyện gì nữa."
Trong sân bóng có người mới đến, tụ lại một chỗ líu ríu, Phương Duy do dự một hồi, cuối cùng nói: "Cậu cũng biết, bạn học cấp ba."
Tạ Hành híp mắt, lộ ra vẻ khó tin: "Bạn học nào?"
"Chu Duệ Quân, lúc mới về nước tớ gặp phải, có nhắc tới với cậu."
"Nhắc tới với tớ khi nào?" Tạ Hành không nhớ ra cuộc gặp gỡ đầu tiên với Phương Duy khi cậu trở về Trung Quốc. Vào đêm đua xe, Phương Duy có đề cập đến chuyện gặp bạn học cũ, còn vì Lưu Kham nhục nhã người ta mà không vui.
"Không nhớ cũng không sao." Phương Duy nói.
Tạ Hành suy nghĩ một chút: "Sao lại không nhớ? Hồi đó học sinh đó trong lớp mình rất xuất sắc, tớ có ấn tượng."
Phương Duy mím môi cười, Tạ Hành cũng cười: "Hèn gì hồi cấp ba cậu rất thích chơi cùng với hắn, thì ra là đã sớm có tình cảm."
Phương Duy phản bác: "Lúc đó thì không."
"Chậc chậc, tưởng tớ là thằng ngu hả." Tạ Hành lắc đầu, trước mặt đột nhiên lóe lên một hình ảnh.
Phương Duy vẫn cười: "Không, tớ cũng là sau khi về nước gặp phải anh ấy, rồi mới yêu nhau...."
"Không." Tạ Hành lầm bầm.
Phương Duy ngừng nói, chớp mắt tự hỏi tại sao biểu cảm của hứn lại đột nhiên thay đổi.
"Không không không, Phương Phương, chuyện này không đúng." Tạ Hành lắc lắc tay: "Không phải năm đó Chu Duệ Quân..."
Phương Duy nhất thời không nắm chặt tay, vợt và bóng đột nhiên rơi xuống đất, quả bóng tròn không dừng lại, lăn trên mặt đất vào trong một góc hẻo lánh.