Con Chó Của Pavlov

Chương 22




Ngày hôm sau khi y tá đến làm việc nên Đàm Tây Nguyên được rảnh rỗi, Tạ Hành ngay lập tức xuất hiện trong bệnh viện như thể đã cài ra đa trên người anh.

Chú Trang còn nhận ra hắn, kêu lên: "Đến tìm Tây Nguyên à."

Đàm Tây Nguyên xuống lầu với hắn, Tạ Hành hỏi: "Anh thích ăn gì? Tôi đã đặt trước ba nhà hàng, đủ loại khẩu vị."

Giàu có và quyền lực đến mức Đàm Tây Nguyên không nói nên lời: "Bữa này tôi đãi cậu, coi như cảm cơn cậu vì đã mời bác sĩ."

"Tôi mời anh." Tạ Hành phất phất tay: "Anh đừng tranh chuyện này."

Cuối cùng bọn họ quyết định chọn một nhà hàng Tây, Đàm Tây Nguyên định ăn xong thì sẽ rời đi nhưng hiển nhiên là Tạ Hành không muốn bỏ qua cơ hội, liền đề nghị: "Vẫn còn sớm, anh có muốn đi bơi không? "

"Bơi vào thời tiết này à?" Đàm Tây Nguyên nhìn bầu trời.

"Thời tiết nào anh bơi cũng được mà. Năm ngoái tôi đã đi Bắc Âu bơi vào mùa đông với bạn bè. Rất thú vị."

"Không đi được, tôi chưa chuẩn bị gì cả."

Tạ Hành đã tính trước: "Không sao, tôi đã chuẩn bị cho anh quần bơi và kính bảo hộ, đi thôi."

Đàm Tây Nguyên bị nắm lấy chỗ mềm, không nói nổi lời từ chối ra miệng.

Bơi lội sau bữa ăn là một hoạt động quá mưu mô, Tạ Hành không hề che giấu chút nào, y xoa cằm thích thú khi thấy cơ thể Đàm Tây Nguyên bơi dưới nước.

Đàm Tây Nguyên bơi một vòng vừa đi vừa về, kéo kính bơi xuống, vẫy vẫy nước trên kính.

Tạ Hành vỗ tay khen anh: "Full điểm."

Đàm Tây Nguyên vận động xong thì tâm trạng rất tốt, mỉm cười: "Cậu có muốn bơi không?"

Tạ Hành đương nhiên là vui lòng thể hiện, hắn bơi tiêu chuẩn, tốc độ cực nhanh. Đàm Tây Nguyên so sánh trong lòng, anh chắc chắn không thể sánh được.

"Hồi nhỏ suýt nữa tôi đã được chọn vào đội tuyển quốc gia." Tạ Hành không chút xấu hổ khoe khoang: "Nhưng mẹ tôi không muốn tôi mệt mỏi như vậy nên không cho tôi đi tập luyện."

"Vận động viên quả thật rất mệt." Đàm Tây Nguyên nói.

"Đúng vậy, tôi cũng không muốn đi, ăn uống vui chơi là thoải mái nhất." Tạ Hành dựa vào thành bể: "Nhưng trước đây tôi bơi rất giỏi, trường tổ chức thi đấu, tôi luôn được hạng nhất, còn cách hạng hai..."

Hắn để lộ trán trông rất trẻ, biểu cảm khi khoe cũng rất khoa trương, trông giống như một cậu bé to xác chưa trưởng thành.

"Tôi biết." Đàm Tây Nguyên đột nhiên cắt ngang hắn.

Tạ Hành sửng sốt: "Anh biết sao?"

"Nhiều năm như vậy, ngữ điệu vẫn không thay đổi." Đàm Tây Nguyên không khỏi trêu chọc.

Tạ Hành sửng sốt trong chốc lát, sau đó ký ức chậm rãi thoát khỏi xiềng xích, trở nên rõ ràng hơn: "A, đúng rồi, trước đó tôi đã nói với anh..."

Vài năm trước, khi Đàm Tây Nguyên là gia sư của Tạ Hành, một ngày nọ, Tạ Hành lăn lộn ở bên ngoài về, Đàm Tây Nguyên đang làm bài tập cho hắn, Tạ Hành ngồi xuống bên cạnh anh, uống nước uống thể thao ừng ực.

Trẻ con thích mặc đồ màu đỏ, chiếc áo len đỏ hắn mặc tràn đầy sức sống, hơi nóng từ cơ thể hắn không ngừng tỏa ra.

"Nóng quá." Tạ Hành giật giật cổ áo len: "Sao không bật điều hòa?"

Tiết trời chớm thu, nhiệt độ cao nhất trong ngày chỉ hai mươi tư độ thì cần gì điều hòa.

Tạ Hành than thở vài câu, vừa vặn có thể từ cửa sổ nhìn thấy bể bơi ngoài trời trong sân, nhìn một hồi, hắn đột nhiên hỏi: "Đi bơi không?"

Đàm Tây Nguyên đang bắt chước nét chữ xấu của Tạ Hành nên không có thời gian để nói chuyện với hắn: "Không."

"Bơi mấy vòng với tôi đi." Cậu Tạ nói một thì không có hai, ép buộc kéo y đi.

Khi đến bể bơi, Đàm Tây Nguyên ngập ngừng nói rằng y sẽ không bơi. Dù mối quan hệ "thầy trò" đã được duy trì trong hai tháng, nhưng họ không thân nhau, cũng không ở chung với nhau mấy — dù sao Tạ Hành cũng chưa bao giờ ngoan ngoãn học hành.

"Anh không biết bơi?" Tạ Hành kinh ngạc hỏi: "Từ nhỏ đến lớn anh không đi học bơi ở trường à?"

"Chúng tôi chỉ học đạo đức và trí tuệ, thể dục và sắc đẹp thì tự mình lĩnh ngộ." Đàm Tây Nguyên nói.

Tạ Hành sốt ruột nói: "Vậy xem tôi bơi đi." Bơi hai lần, hắn lại cảm thấy chán, chân quẫy như đuôi cá đi tới trước mặt Đàm Tây Nguyên, ngẩng khuôn mặt đầy nước lên: "Quên đi! Một mình chán lắm, để tôi dạy anh."

Đàm Tây Nguyên chỉ muốn quay về nhanh chóng hoàn thành công việc để tiếp tục công việc bán thời gian tiếp theo, vì vậy anh nói qua loa: "Tôi không làm phiền cậu, tứ chi tôi không cân đối, không học được đâu."

"Vậy không phải là dạy được thì càng thể hiện được sự lợi hại của tôi à?" Tạ Hành càng hưng phấn vươn bàn tay ướt át kéo anh: "Lại đây, tôi dạy anh, cũng để anh gọi tôi một tiếng thầy. Hơn nữa tôi nói cho anh biết, tôi bơi rất tốt đó, lần nào trường cho tôi đi tham gia thi đấu cũng được giải nhất..."

Tạ Hành không đạt được thì không bỏ, Đàm Tây Nguyên đành nghe theo hắn. Tuy nhiên đứa trẻ luôn vô kỷ luật và nóng tính này lại kiên nhẫn bất ngờ khi dạy người khác.

"Tay phải như thế này, như vậy mới nổi lên được." Tạ Hành ở bên cạnh chỉ, hiếm khi khen một câu: "Học nhanh ghê, cũng không ngốc."

Đàm Tây Nguyên là một học sinh giỏi, không được bao lâu đã ra hình ra dạng, vào lúc hai người họ đang nghỉ ngơi, Tạ Hành so chiều cao của hắn với anh, cậu bé lớp tám làm sao mà cao hơn được sinh viên năm 2, vì vậy hắn không vui lắm: "Anh cũng rất cao."

Đàm Tây Nguyên lấy một cốc nước trên bờ tới để uống.

Tạ Hành đột nhiên đi tới, nước nhỏ tong tỏng, Đàm Tây Nguyên lui một bước: "Gì đó?"

Tạ Hành cúi đầu liếc mắt một cái: "Thầy Đàm, anh có bạn gái không?"

"Có."

"Có làm chuyện này với cô ấy chưa?" Cùng với vẻ nhướng mày chớp mắt hèn mọn, không khó để đoán ra ý của hắn.

"Không." Đàm Tây Nguyên bày ra vẻ mặt chán ghét, lui về phía sau một bước, tiếng nước vỗ hai lần, mặt nước gợn sóng lăn tăn.

"Không phải chứ, lớn như vậy mà còn là trai tân hả."

"Cậu thì không phải à?" Đàm Tây Nguyên nhìn thân thể của hắn.

"Sẽ nhanh chóng không còn nữa." Tạ Hành nhướng mày: "Hiện tại làm chuyện này sẽ ảnh hưởng tới ph@t dục, chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi."

Đàm Tây Nguyên cảm thấy thật buồn cười, một thằng nhóc nhỏ xíu mà nghĩ nhiều ghê.

Tạ Hành nhớ tới chuyện này, nhất thời cảm thấy buồn cười, Đàm Tây Nguyên lại đi bơi một vòng, dáng người cường tráng uyển chuyển, đúng là cảnh đẹp ý vui. Khi hai người dừng lại, Tạ Hành không thể không nói: "Anh đã thay đổi rất nhiều."

"Hả?" Đàm Tây Nguyên tháo kính bơi ra, lau nước trên mặt.

"Không giống trước kia lắm, chẳng trách tôi không nhận ra." Tạ Hành so sánh dáng vẻ hiện tại với trước đây của anh trong đầu. Trong quá khứ, Đàm Tây Nguyên rất gầy, để tóc dài, có vẻ lạnh lùng của một học sinh giỏi và vẻ keo kiệt của người nghèo. Bây giờ anh trông giống như một người ưu tú, được giáo dục tốt, đàng hoàng hào phóng, mọi mặt đều hoàn hảo.

Đàm Tây Nguyên cười hỏi: "Chỗ nào không giống?"

Nụ cười đó đẹp trai động lòng người, Tạ Hành động lòng, buột miệng nói: "Trông đẹp hơn."

Đàm Tây Nguyên ngước mắt nhìn sang, đôi mắt rõ ràng là bình tĩnh, nhưng sau khi bơi dưới bể bơi thì đã ướt sũng, ngay cả lông mi cũng bị dính nước.

Tạ Hành chống hai tay lên vách đá sau lưng, không khỏi có chút nghiêng người về phía trước, càng tới gần, sắc mặt càng trở nên mơ hồ.

Phương Duy từng hỏi anh có thấy Tạ Hành rất phiền không. Phiền thì phiền nhưng cũng không thấy ghét. Thành thật mà nói, Tạ Hành là loại người mà anh sợ mình gặp phải nhất, không tuân theo quy tắc, nói chuyện đàng hoàng cũng khó, thi thoảng sẽ liều lĩnh xông tới làm cho Đàm Tây Nguyên cảm thấy bồn chồn.

Có thể nói là không phiền chán lắm, nhưng cũng không đến mức thích.

Anh rất khéo đưa đẩy xử sự, Tạ Hành ba phen bốn bận muốn ra tay, anh đều có thể toàn thân trở ra. Nhưng Đàm Tây Nguyên cũng đang suy nghĩ có phải mình đã sai rồi hay không. Không thể tấn công bằng vũ lực, Tạ Hành liền đổi chiêu sang quấy rầy đòi hỏi, thậm chí còn khó đối phó hơn. Con mồi càng vùng vẫy dữ dội, thợ săn sẽ càng hào hứng. Đối với loại người như Tạ Hành, có lẽ nên ngoan ngoãn nghe lời hắn, thừa dịp đối phương mất đi hứng thú thì anh mới chạy đi.

Giống như bây giờ, không phản kháng, không chạy trốn, để hắn thành công có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Lông mi Đàm Tây Nguyên run lên, giọt nước theo đó mà rơi xuống, nhỏ vào trong bể bơi tạo nên gợn sóng. Hơi thở của Tạ Hành gần kề, phả vào mặt anh.

Mắt thấy hai đôi môi đã sắp chạm nhau, bỗng nhiên có người quay đầu đi.

Không, anh không làm được.

Đàm Tây Nguyên né tránh, Tạ Hành ho một tiếng, rụt người lại nhún vai.

Nhất thời không ai nói chuyện.

Tạ Hành nhảy làm bọt nước bắn tung tóe, hắn bơi xung quanh một lúc rồi dừng lại bên cạnh Đàm Tây Nguyên, nói: "Tôi thực sự muốn theo đuổi anh."

Đàm Tây Nguyên lắc đầu: "Nói thật, nghe một người đàn ông nói với tôi như vậy không hề vui vẻ gì."

"Được rồi." Tạ Hành suy nghĩ một chút, chuyển đề tài sang một chuyện không liên quan: "Mà này, người nhập viện kia là ai? Sao anh gọi ông ấy là chú Trang?"

"Bố dượng."

"Ồ, còn cậu kia là em trai cùng mẹ khác cha của anh à?" Tạ Hành lại hỏi.

Đàm Tây Nguyên biết rằng hắn đang hỏi về Trang Việt, vì vậy anh gật đầu.

"Vậy thì mẹ anh hẳn phải rất đẹp."

Đàm Tây Nguyên sững người, Tạ Hành không chú ý đến, nói tiếp: "Đứa em trai đó của anh đúng là thú vị."

"Đừng nhắm vào em ấy." Ánh mắt Đàm Tây Nguyên trở nên lạnh lùng.

Tạ Hành sửng sốt một chút, hắn vốn không có ý đó. Hắn chỉ cảm thấy cách Trang Việt nhìn mình hơi kì lạ, như mang theo địch ý và kháng cự cho nên mới lắm miệng nói một câu như vậy. Nhưng Đàm Tây Nguyên lại hiểu lầm Tạ Hành dở khóc dở cười: "Trong suy nghĩ của anh tôi cầm thú như vậy à? Là người trêu đùa cả hai anh em luôn?"

Sắc mặt Đàm Tây Nguyên không tốt, bơi đến hồ bơi nói: "Đã muộn rồi, về thôi."

Sau khi trở về nghỉ ngơi một ngày, chú Trang dần hồi phục lại, Đàm Tây Nguyên bắt đầu chuẩn bị đi làm trong kỳ nghỉ. Ngày trước khi bắt đầu lại công việc là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời tỏa ra ấm áp. Khi anh đến văn phòng, Phương Duy đã ở đó, ngồi xổm trước tủ đựng thức ăn chơi trò chơi di động đợi nước sôi, khi đi ngang qua, Đàm Tây Nguyên dùng tay ấn nhẹ vào đỉnh đầu cậu.

"Đến sớm thế."

Phương Duy giật mình vì tiếng người đột nhiên xuất hiện, đồng thời trong điện thoại truyền đến tiếng hét thảm. Nhân vật cậu chơi đã rơi xuống vách đá, chết thảm dưới đáy.

"Anh Đàm, anh tới rồi ạ." Tính tình cậu rất tốt, không thèm để ý chuyện không qua được màn này, trên mặt mang theo nụ cười đứng dậy: "Chú còn ở trong bệnh viện đúng không ạ, em đang định hai ngày tới sẽ ghé thăm một chút."

"Không cần đâu, phiền lắm." Đàm Tây Nguyên cười nói: "Tối nay có rảnh không? Anh mời em ăn cơm."

"Ngày đầu tiên đi làm đã muốn mời em ăn cơm ạ." Phương Duy cười nói: "Bây giờ anh bận rộn như vậy, không cần cảm ơn em gấp đâu."

Dù bạn bè có tốt đến đâu thì khi liên quan đến tiền bạc cũng phải cẩn thận lịch sự đối đãi. Đàm Tây Nguyên đương nhiên sẽ kiên trì mời cậu để cảm ơn, vì vậy Phương Duy liền chấp nhận, gửi tin nhắn cho Chu Duệ Quân —dù gần đây Chu Duệ Quân bận rộn với công việc, hẳn cũng không có thời gian hẹn hò buổi tối với cậu.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi làm lành ở trường đua ngựa, Chu Duệ Quân đã tháo chiếc đồng hồ gây ra cãi nhau và chiến tranh lạnh xuống, không bao giờ đeo nó nữa. Phương Duy hiểu rằng đây là sự thỏa hiệp của đối phương, vì vậy cậu không thể không cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp tục yêu hắn mà không thấy khúc mắc gì.

Tuy nhiên, cảm xúc của Chu Duệ Quân rất khó xác định, sau khi ở bên nhau một thời gian dài, xích mích là điều khó tránh khỏi. Khi hắn trở nên lạnh nhạt, đôi khi Phương Duy còn sợ hắn.

"Ồ? Em nhuộm tóc à?" Đàm Tây Nguyên đang chuẩn bị đi vào văn phòng, lúc này ánh đèn chiếu vào phòng trà, anh liền phát hiện có một chút thay đổi.

Ánh mặt trời nhảy nhót trên mái tóc màu đỏ rượu vang đỏ sẫm, khiến cả người Phương Duy sáng sủa hơn rất nhiều.

"Đột nhiên muốn đi nhuộm ạ." Phương Duy hoàn hồn, vuốt vuốt tóc mình: "Em đang định mấy ngày nữa sẽ nhuộm lại, không quen lắm."

"Cứ như vậy cũng rất đẹp." Đàm Tây Nguyên nói.

Sau khi tan làm Đàm Tây Nguyên lái xe, hai người tìm một nhà hàng gần đó để ăn tối. Có lẽ là do phẫu thuật thuận lợi nên sắc mặt Đàm Tây Nguyên trông cũng ổn. Trong lúc ăn anh hài hước kể lại chuyến đi Thái Lan của công ty vào năm ngoái, hai người trò chuyện vui vẻ.

"Phương... Phương Duy!" Một giọng nữ cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ, Phương Duy giật mình, nhìn về phía tiếng kêu.

Người phụ nữ mang giày cao gót chạy tới, cười rạng rỡ: "Từ xa chị còn chưa đám chắc, nhớ chị không? Trần Nhiên đây."

"Chị Nhiên." Phương Duy lập tức đứng dậy, đây là người phụ nữ đi cùng cậu trong chuyến du lịch tự lái với Chu Duệ Quân: "Đương nhiên là em nhớ rồi, chị cũng tới đây ăn cơm à?"

"Bạn chị cho voucher nhà hàng này, hết đêm nay sẽ quá hạn, vì vậy chị phải vội vàng đến ăn một bữa." Trần Nhiên nói.

"Chị đi một mình ạ? Có muốn ăn chung không?" Phương Duy chủ động mời: "Đây là bạn em, Đàm Tây Nguyên."

"Xin chào." Đàm Tây Nguyên đứng dậy chào cô, kéo ghế ra: "Cùng nhau ăn cơm đi."

Từ chối thì không nể mặt, Trần Nhiên bèn ngồi xuống, nghiêng đầu cười nói: "Quả nhiên, bạn bè của trai đẹp cũng toàn là trai đẹp."

Đàm Tây Nguyên cười nhận lời khen rồi nói nhân viên phục vụ lấy thêm bát đũa. Anh ân cần chu đáo làm Phương Duy không có chỗ để thể hiện, cậu liền bắt đầu câu chuyện: "Anh Lưu không đi cùng chị sao?"

"Bọn chị định đi cùng nhau, nhưng cuối cùng anh ấy lại phải tăng ca." Trần Nhiên uống một ngụm nước.

Phương Duy gật đầu: "Đúng vậy, Chu Duệ Quân cũng nói hôm nay anh ấy phải tăng ca, gần đây Cục Công Thương khá bận rộn."

"Em tin bọn họ thật à." Trần Nhiên khinh thường cười cười: "Cái gì mà tăng ca? Chị tra khảo anh ta mười phút là ra, đi dự tiệc độc thân rồi, tuần sau bạn chị kết hôn nên một đám đàn ông thừa dịp tối nay đi ăn chơi."

"Thật à?" Phương Duy sửng sốt một chút, một tiếng trước cậu gửi tin nhắn cho Chu Duệ Quân, đối phương nói hắn đang tăng ca nhưng hóa ra không phải.

"Ừ. Hôm nay mấy đứa hẹn cả Chu Duệ Quân à? Cậu ta còn nói là làm thêm giờ?" Trần Nhiên khó hiểu: "Sao còn lừa anh em như lừa bạn gái thế?"

Đàm Tây Nguyên nghe thấy thế thì liếc nhìn Phương Duy, Phương Duy nhanh chóng sửa lại lời nói, dù sao giác quan thứ sáu của phụ nữ cũng khá đáng sợ: "Mấy ngày trước em có liên lạc với anh ấy, anh ấy nói gần đây bận rộn công việc, tăng ca rất nhiều. Nên em tưởng hôm nay cũng tăng ca."

Bộ đồ ăn được dọn lên, Đàm Tây Nguyên đưa thực đơn cho Trần Nhiên: "Cô xem có muốn gọi thêm món không."

Tính tình Trần Nhiên vui vẻ, tham gia đột ngột cũng không làm bầu không khí trở nên khó xử, ba người ăn uống vui vẻ. Trần Nhiên rõ ràng rất có hảo cảm với Đàm Tây Nguyên, lúc đi vệ sinh cô kéo Phương Duy, nhỏ giọng nói: "Bạn của em ổn đấy, có bạn gái chưa?"

"Chị Nhiên, chị là người đã có gia đình.."

Trần Nhiên giả vờ đánh cậu: "Vớ vẩn gì đó, chị có một người bạn gái vẫn còn độc thân, chị hỏi thay cô ấy."

Phương Duy hiểu ra: "Anh Đàm bây giờ vẫn còn độc thân, nhưng anh ấy là một người nghiện công việc. Hình như anh ấy không quan tâm nhiều đến tình yêu."

"Đàn ông chất lượng tốt đều không vội yêu." Trần Nhiên thở dài: "Nhưng chắc bạn chị cũng không thích kiểu như thế này, quá nhẹ nhàng điềm đạm, cô ấy thích người hờ hững lạnh lùng với cô ấy, để cô ấy nhiệt tình một mình ấy, giống như Chu Duệ Quân..."

"Chu Duệ Quân?" Phương Duy mẫn cảm bắt được cái tên này.

"Ừ." Trần Nhiên uống ít rượu nên đã hơi say, bắt đầu lải nhải: "Có một lần chị và Lão Lưu mời bạn bè cùng nhau ăn tối. Bạn thân của chị lập tức phải lòng cậu ta, theo đuổi gần nửa năm cũng không được."

Phương Duy nghe không sót một chữ, hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"

"Không còn nữa, không theo đuổi được thì thôi."

"Đang nói chuyện gì vậy?" Đàm Tây Nguyên vừa mới từ nhà vệ sinh về, ngồi xuống hỏi.

Trần Nhiên nhấp một ngụm rượu: "Nói về sự đào hoa của Chu Duệ Quân." Cô tưởng Đàm Tây Nguyên cũng là bạn của Chu Duệ Quân.

Mặc dù Đàm Tây Nguyên không biết người này nhưng anh cũng không nói gì.

Trần Nhiên đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, mở miệng nói: "Nói đến cậu ta thì... năm đó cũng là truyền kì của trường bọn tôi."

Đàm Tây Nguyên không hứng thú lắm, rót một ly trà uống.

Phương Duy thì lại tò mò đến không chờ được, hỏi: "Truyền kì gì ạ?"

"Đẹp trai hút gái chứ sao. Có một cô gái rất giàu có trong trường theo đuổi cậu ta, kinh thiên động địa luôn. Mọi người đều tưởng rằng cô ấy sẽ thành công, nhưng Chu Duệ Quân vừa quay đầu đã chấp nhận một đàn em theo đuổi." Trần Nhiên vốn đang cười ha ha thì sắc mặt bỗng đột nhiên nghiêm trọng: "Không ngờ rằng sau đó lại xảy ra chuyện, nói tới cũng khá khó chịu."

"Sao vậy?" Phương Duy hỏi.

"Đàn em mà cậu ta đồng ý quen bị người ta chụp ảnh nud3, đăng lên mạng nội bộ của trường." Trần Nhiên thở dài: "Ai làm đã rõ ràng. Cô gái nhà giàu kia xấu tính, cũng gần như là một lưu manh, anh cô ta là người giang hồ, không học hành gì, làm việc cũng cực đoan."

"... Vậy Chu Duệ Quân thì sao? Khi chuyện này xảy ra, anh ấy đã phản ứng thế nào?"

"Sau đó càng to chuyện hơn." Trần Nhiên cười lắc lắc ly rượu: "Em không tưởng tượng được đâu, hơn một tháng sau, Chu Duệ Quân chia tay với đàn em, lại quen cô nương kia."

Phương Duy kinh ngạc: "Tại sao?"

"Khi đó, người trong trường cũng rất khó hiểu, suy đoán đủ lại."

Kim giờ chỉ vào chín giờ, trong nhà hàng càng ngày càng ít người. Phương Duy ngồi trong góc, nghe kể về quá khứ và tin đồn của người yêu mình. Mà Chu Duệ Quân ở bên ngoài cách xa cậu mười mấy cây số trong tiệc độc thân cũng bị câu hỏi liên quan tới quá khứ.

"Nghe nói hồi đại học cậu bỏ rơi một cô gái tr@n truồng trong rừng trúc, thật à?" Trong giọng người hỏi mang theo chút trêu chọc, một đám đàn ông lập tức cười hèn mọn, xôn xao hỏi hắn.

Trần Nhiên uống ngụm rượu cuối cùng: "Cậu ta quen nữ sinh đó mấy tháng, sau đó trong trường lại có một tin đồn nhảm khác."

——"Nghe nói trong một tối Chu Duệ Quân hẹn hò với cô gái kia ở khu rừng nhỏ trong núi sau trường, cô gái cởi hết quần áo, hắn lại quay người bỏ đi, để mặc cô ta trần như nhộng ở đó."

Phương Duy mở to hai mắt, không thể tin được: "Bỏ cô ta lại ở đó?"

"Ừ." Trần Nhiên gật đầu: "Nhưng cũng không biết là thật hay giả, lúc đó chị đã tốt nghiệp rồi, cho nên chỉ là tin đồn thôi, chuyện cũng được lan truyền khá rộng."

Phương Duy còn đang ngẩn người thì Đàm Tây Nguyên đã thanh toán hóa đơn trở lại, phất phất tay trước mặt cậu: "Uống nhiều rồi à?"

"A, không ạ." Phương Duy hoàn hồn.

"Sắp muộn rồi, chúng ta đi về đi." Đàm Tây Nguyên lấy áo khoác giúp cậu: "Đưa Trần tiểu thư trở về trước đi."

"Ừm." Phương Duy bước chân mông lung đi ra khỏi nhà hàng.

Trần Nhiên hơi say, đi đến bên cạnh Phương Duy sờ sờ tóc cậu: "Nãy thấy em chị đã muốn hỏi, em nhuộm tóc hả? Suýt nữa chị đã không nhận ra."

Phương Duy mím môi cười, lộ ra lúm đồng tiền không dễ thấy: "Ừm, tuần trước em mới nhuộm."

"Đẹp đấy." Trần Nhiên vỗ vỗ bả vai của cậu, sau đó sờ sờ mặt cậu: "Nhìn trắng hơn. Chậc, da em còn đẹp hơn da chị nữa."

Phương Duy cúi đầu mỉm cười, lại không yên lòng nghĩ về những gì Trần Nhiên vừa nói.

Chu Duệ Quân có quá khứ như vậy sao? Đối xử với một cô gái bằng thủ đoạn tồi tệ như vậy sao? Phương Duy không thể tưởng tượng được, vì cậu phát hiện Chu Duệ Quân trong miệng những người khác không giống với những gì cậu nhớ.

Người chung quanh lao nhao muốn hắn trả lời, Chu Duệ Quân dựa vào trên ghế sô pha, lông mi rậm rạp làm mắt trở nên tối tăm, ánh mắt sâu xa.

"Ừ." Hắn chống khuỷu tay chậm rãi nói: "Còn c ởi quần áo của cô ta ra ném đi."

"Tuyệt vời!" Có người đàn ông đỏ bừng mặt, kích động hét lên: "Đây là thù hận đến mức nào chứ? Đối xử với phụ nữ như vậy!"

Chu Duệ Quân chậm rãi mỉm cười, trong mắt không có chút độ ấm nào.