Con Chó Của Pavlov

Chương 18




Tuần mới lại bận rộn. Chu Duệ Quân hỏi thăm chuyện Đàm Tây Nguyên, hôm hai người hôn nhau trong sân tennis bị đối phương bất ngờ nhìn thấy. Đàm Tây Nguyên là cấp trên của Phương Duy, khó tránh sẽ làm khó cậu vì chuyện này. Nhưng Phương Duy nói không sao, anh Đàm là một người tốt, đã nói rằng anh sẽ giữ bí mật. Trông cậu hoàn toàn tin tưởng nên Chu Duệ Quân bèn không quan tâm nữa.

Cả hai vẫn yêu nhau nhưng tần suất hẹn hò đã giảm đi một nửa. Phương Duy khá đeo bám, trong tuần đầu vừa xác nhận mối quan hệ đã tìm đủ mọi lý do để rủ Chu Duệ Quân đi ăn cơm, xem phim chỉ để được ở chung với nhau một lát. Bây giờ thì bớt đi rồi.

Không phải Phương Duy không muốn ở bên hắn nhiều hơn mà vì cậu quá bận rộn. Ngoài công việc và trang trí ngôi nhà mới thuê ra thì không còn thời gian để hẹn hò nữa. May mắn thay, Chu Duệ Quân cũng bận rộn với công việc, vì vậy hắn chưa từng nghi ngờ chuyện gì.

Nửa tháng sau, chuyện trong nhà cuối cùng cũng được giải quyết xong. Phương Duy chọn một ngày cuối tuần để tạo bất ngờ cho Chu Duệ Quân. Cùng ngày, cậu nói muốn hẹn Chu Duệ Quân đi phòng tranh tư nhân mua tranh, Chu Duệ Quân xác nhận thời gian địa điểm với cậu xong, đúng giờ mới xuống lầu.

Phương Duy đã đến từ lâu, vẫy tay với hắn từ đằng xa, mỉm cười rạng rỡ.

"Tầng tám, em dẫn anh lên."

"Em muốn mua tranh gì?" Chu Duệ Quân hỏi.

"Tranh trang trí tường." Phương Duy nói xong thì đi vào thang máy, ấn tầng tám.

Xuống thang máy đi tới cửa phòng, Phương Duy đột nhiên dừng lại, nói với Chu Duệ Quân: "Đúng rồi, anh nhắm mắt lại đi."

Chu Duệ Quân nhìn hành lang: "Nơi này có camera không?"

"Em sẽ không hôn anh đâu..." Phương Duy vội vàng nói, vươn tay che mắt hắn: "Anh cứ nhắm mắt lại đi."

Chu Duệ Quân không biết cậu đang định làm gì nhưng vẫn nhắm mắt lại. Phương Duy quơ tay trước mắt hắn, cảnh cáo nói: "Khi nào em bảo anh mở mắt ra anh mới được mở."

"Chậc, mua bức tranh thôi mà sao thần bí vậy?"

Phương Duy cười không nói gì, cậu nắm lấy tay Chu Duệ Quân, đi tới cửa, dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa rồi đẩy hắn đi vào.

"Được rồi, anh mở mắt ra đi." Phương Duy nói.

Mở mắt ra, trước mặt là một căn nhà lạ lẫm xinh đẹp. Màu sơn ấm áp, bố cục cũng rất ấm áp, nhìn các chi tiết khắp nơi là có thể thấy được sự tỉ mỉ.

Phương Duy dùng giọng điệu tranh công mong đợi hỏi: "Thế nào? Thích không?"

Sau khi Chu Duệ Quân nhìn lướt qua căn nhà rồi quay sang nhìn cậu, nhất thời không nói gì.

Phương Duy ôm cánh tay kéo hắn vào: "Anh nhìn sô pha đi, không thích thì đổi. Còn hai cái cốc kia, em tự đi phòng gốm làm, đi suốt một tuần mới làm hơi ra dáng..." Cậu nói liên miên, giới thiệu về nguồn gốc của mọi thứ, sợ Chu Duệ Quân không hài lòng.

"Anh không được nói không thích đâu." Cuối cùng, Phương Duy thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, tủi thân nói.

Cuối cùng Chu Duệ Quân lên tiếng: "Không phải là không thích, em muốn ở đây à?"

"Chúng ta ở chung với nhau."

Chu Duệ Quân cau mày: "Sống chung à?"

"Không, thi thoảng tới đây thôi." Phương Duy trả lời không rõ nghĩa.

"Em mua rồi à?" Chu Duệ Quân lại hỏi.

Phương Duy lắc đầu: "Em thuê, em đã trả trước tiền thuê nửa năm, nếu anh thích thì có thể gia hạn, mấy năm cũng được."

Giá thuê một căn nhà song lập ở vị trí đắc địa ít nhất cũng vài chục nghìn một tháng. Biết tình hình tài chính của Chu Duệ Quân, Phương Duy chỉ đơn giản trả hết tiền mà không để hắn trả. Nhưng cậu không biết rằng hành động này đã làm cho Chu Duệ Quân không hài lòng.

Phương Duy không hề để ý, còn đang nói cho đối phương biết căn nhà này vị trí rất tốt, gần nơi làm việc của hai người, giao thông thuận tiện, khu thương mại cũng gần...

Nhưng dường như Chu Duệ Quân cũng không hứng thú lắm, trên mặt không có vẻ vui mừng mấy. Phương Duy ngừng nói, hơi căng thẳng, lung lay cánh tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Anh không muốn ở lại à?"

Chu Duệ Quân nghe vậy thì lập tức nở nụ cười, trong nụ cười ẩn chứa vẻ đùa giỡn, hắn nắm cằm Phương Duy, nâng khuôn mặt thanh tú của cậu lên, chậm rãi nói: "Em đang ám chỉ chuyện gì với anh à?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên mơ hồ. Lông mi Phương Duy giống như cái quạt nhỏ rung động mấy lần, bên tai đỏ bừng nhưng lời nói ra lại là phủ nhận: "Không mà."

"Thật sao?" Chu Duệ Quân nhẹ giọng hỏi: "Vậy em chuẩn bị căn nhà này để làm gì?"

Phương Duy nhận ra đối phương đang cố ý trêu chọc mình, cậu mở to hai mắt, mím môi không trả lời.

Có thể dùng để làm gì chứ? Mọi người trong gia đình Phương Duy trong đều biết hiện cậu đang sống ở đâu, thường hay kiểm tra bất ngờ, đương nhiên không tiện làm nơi trú ẩn. Chu Duệ Quân sống với gia đình, cũng không thể tùy tiện dọn ra ngoài. Phương Duy bố trí căn nhà này là để cho hai người thuận tiện thi thoảng ở lại qua đêm.

Chu Duệ Quân hiển nhiên đã đoán được ý định của cậu, ý nghĩa sâu xa của ngôi nhà này hiển nhiên là hướng đến một mục đích d@m d*c nào đó.

Trên môi Chu Duệ Quân vẫn là nụ cười, Phương Duy bị hắn nhìn chằm chằm đến mức chân tay luống cuống, chuyển đề tài: "Anh uống nước không? Em đi rót ly nước... ưm."

Chu Duệ Quân cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi không ngừng đóng mở của cậu.

Phương Duy mím môi lại theo bản năng, Chu Duệ Quân ra lệnh ngắn gọn: "Há miệng."

Phương Duy vừa mừng vừa lo, ngoan ngoãn há miệng, thậm chí còn thè đầu lưỡi ra. Môi lưỡi quyện lấy nhau vang lên tiếng chậc chậc.

"Ưm..." Phương Duy lui về phía sau một bước ngã lên trên ghế sô pha, Chu Duệ Quân lập tức đè lên.

Buổi sáng Phương Duy tỉnh dậy không thấy ai. Cậu hơi hoảng hốt, ký ức đêm qua tràn về nhưng người thì đã biến mất, làm cậu tưởng là một giấc mơ. Đang định đứng dậy lại cảm thấy toàn thân như bị nghiền nát, đau đến không nhấc nổi một ngón tay, đặc biệt là nơi bí ẩn ở đằng sau, đau râm ran. Cậu khẽ dùng ngón tay chạm vào rồi thở phào nhẹ nhõm - dù sao thì cũng đã được rửa rồi.

Xem ra cũng không phải là mơ.

Tối hôm qua Chu Duệ Quân đè cậu làm hai lần, ở phần sau của lần thứ hai cậu gần như mơ màng, hoàn toàn không nhớ sau đó mình ngủ như thế nào.

Phương Duy nằm trở lại trong chăn, không biết Chu Duệ Quân đã đi đâu, cậu đưa tay sờ sờ khăn trải giường bên cạnh, thật là lạnh. Trong căn phòng mới tinh có mùi vị xa lạ, cậu ngửi rồi đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cậu phớt lờ cơn đau, đứng dậy vội vã tìm điện thoại.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra. Chu Duệ Quân cầm túi đi vào, sắc mặt bình tĩnh, phong thái tự nhiên. Phương Duy trần như nhộng nằm trên giường, ngơ ngác nhìn hắn, sau đó đột nhiên kéo chăn đắp lên người.

"Anh đi đâu vậy?" Cậu nghẹn ngào hỏi.

Chu Duệ Quân đi tới kéo chăn của cậu: "Ra ngoài mua đồ ăn sáng với thuốc."

Phương Duy chớp chớp đôi mắt ẩm ướt: "Em còn tưởng..."

"Em tưởng anh ăn rồi bỏ chạy à?" Chu Duệ Quân hiếm khi trêu cậu, khóe mắt hiện ra ý cười không nhìn ra là thật hay giả: "Đừng kéo chăn, anh bôi thuốc cho em nhé?"

Dù sao cũng là mới tr@n trụi với nhau xong*, Phương Duy ngượng ngùng ôm chăn, yêu cầu: "Để em tự làm."

*Raw: 坦诚相见

Chu Duệ Quân cũng không ép cậu, đặt thuốc lên giường.

"Anh đi ra ngoài trước đi." Phương Duy thấy hắn bỏ thuốc xuống xong vẫn chưa đi, lại nói.

Chu Duệ Quân khoát khoát tay: "Được, anh ra ngoài chờ em ăn."

Thì ra không phải ăn xong rồi chạy. Phương Duy cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ lấy thuốc mỡ ra, sau đó trốn trong chăn sột soạt bôi thuốc mỡ cho mình.

Lúc ra mặt cậu rất đỏ, tư thế đi lại cũng quái dị.

"Bôi thuốc chưa? Để anh xem thử." Chu Duệ Quân đi tới c ởi quần của cậu.

Phương Duy sợ đến mức giật mình, quên mất mình có "nội thương" nên nhảy đến trước ghế ngồi xuống, đau đến mức mặt mày nhăn nhó.

Chu Duệ Quân cảm thấy buồn cười, tùy ý cầm lấy một cái gối dựa ở trên ghế sô pha, vỗ vỗ eo cậu: "Đứng lên đi, sợ anh làm gì."

Phương Duy mím môi đứng dậy, lót gối dựa ở trên ghế, khi ngồi xuống vừa mềm mại vừa thoải mái dễ chịu. Tâm trạng của cậu rất tốt, mặc dù tối hôm qua hình như Chu Duệ Quân hơi thô bạo khi ở trên giường, làm cậu rất đau, nhưng lúc này, một động tác quan tâm nhỏ bé đã hoàn toàn giải quyết hết thảy khó chịu cùng đau đớn, chỉ còn lại sự vui vẻ sau khi thân mật da thịt với nhau.

"Anh mua gì vậy?" Cậu ngồi xuống, cười cong cả mắt.

"Cháo, sủi cảo tôm, bánh hạt dẻ nước..." Chu Duệ Quân mở nắp đẩy tới trước mặt cậu: "Còn có bánh xốp sầu riêng."

Hai mắt Phương Duy sáng lên, lại hỏi: "Không phải anh không ngửi được mùi sầu riêng à?"

"Em không thích ăn à?" Chu Duệ Quân hỏi lại.

Cậu thích ăn, nhưng trước đó cậu đã từng gọi món này một lần, phát hiện Chu Duệ Quân không ngửi được mùi nọ nên sau đó không ăn nữa, nhưng đối phương vậy mà lại có thể tinh ý quan sát thấy cậu thích sầu riêng. Phương Duy mím môi, không nhịn được ý cười bên môi.

Chu Duệ Quân nói thêm: "Lát nữa lúc ăn em tránh xa anh một chút nhé."

"Vậy em ra ngoài ban công là được." Phương Duy sinh động nói đùa: "Bên ngoài gió lớn như vậy, ăn xong chắc là sẽ bị cảm lạnh."

Chu Duệ Quân vươn tay nhéo mũi cậu, giọng bình thản: "Được nước lấn tới."

Phương Duy cười hì hì không ngừng, vui vẻ ăn.

Sau khi cơ thể thân mật với nhau, mối quan hệ giữa hai người dường như đã trở nên thân thiết hơn một chút, không thấy Chu Duệ Quân có gì khác biệt nhưng Phương Duy thì liên tục lấn tới. Một tuần thì hết năm ngày muốn Chu Duệ Quân ở chung với cậu tại nhà mới, cũng không phải là ngày nào cũng l@m tình, mà cậu chỉ mê muội cảm giác thân mật với người khác, cảm giác dinh dính vì kề sát đối phương khi tỉnh lại.

Nhưng hạnh phúc chưa được mấy ngày thì Phương Duy đã gặp rắc rối, cậu làm mất kế hoạch thiết kế mới của bộ phận. Phương Duy ngay lập tức thừa nhận sai lầm và liên tục cam đoan mình sẽ chịu trách nhiệm, nhưng ngày giao sắp đến, một mình cậu làm sao chịu trách nhiệm nổi.

Dù sao Phương Duy cũng mới vào xã hội, gặp chuyện khó khăn liền ngay lập tức nghĩ đến gia đình, định để bố hoặc anh trai đi chào hỏi các vị lãnh đạo cấp trên.

Nhưng Đàm Tây Nguyên nói: "Anh biết trong nhà em có quan hệ, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. Em tự quyết định đi, tăng ca làm việc làm ra một bản mới hay là tìm người nhà."

"Anh Đàm..." Nghe anh nói như vậy, Phương Duy đột nhiên không nói ra được câu nhờ vả người nhà.

Đàm Tây Nguyên mỉm cười: "Anh không có ý gì khác, hoàn cảnh gia đình cũng là tài sản, anh không phản đối em sử dụng nó."

"Em tự làm lại ạ." Phương Duy cúi đầu, đã là người lớn, nhờ người nhà giúp chịu trách nhiệm đúng thật là rất mất mặt.

"Anh giúp em." Đàm Tây Nguyên vui vẻ vỗ vai cậu: "Chúng ta cùng tăng ca, còn một tuần, sẽ kịp thôi."

Phương Duy vô cùng cảm kích.

Sau khi tăng ca cậu không có thời gian yêu đương nữa, cậu gọi điện cho Chu Duệ Quân nói chuyện này, cúi đầu: "Nhân quả báo ứng, gần đây nhất định là em vui quá nên tai họa ập đến."

"Ừm, em tăng ca đi, tối nay anh đi đánh bài." Chu Duệ Quân nói.

"..." Sao lại là như vậy! Phương Duybất mãn: "Anh đi đánh bài với ai?"

"Tưởng Tiệp rủ."

"Tưởng Tiệp?" Phương Duy nghĩ một lát mới nhớ tới người này -- người bạn nữ mở xưởng sửa xe của Chu Duệ Quân. Nhớ tới cảnh hai người mập mờ khi ấy, Phương Duy bỗng thấy không mấy vui vẻ, nhưng cậu cũng không tiện can thiệp nhiều vào chuyện bạn bè của Chu Duệ Quân, sợ làm đối phương phản cảm, đành gượng gạo nói: "Vậy anh đi đi, em tăng ca đây."

Hẳn Chu Duệ Quân cũng nghe ra tâm trạng cậu không tốt nhưng cũng không an ủi gì mà trực tiếp cúp điện thoại. Phương Duy mang theo tâm trạng bất mãn mà tăng ca.

Buổi tối bảy giờ, Đàm Tây Nguyên đứng dậy duỗi tay chân, hỏi Phương Duy ăn đồ ăn ở đâu. Phương Duy vừa định trả lời thì điện thoại trên bàn vang lên, cậu ra hiệu một chút rồi nghe máy, là một dãy số xa lạ.

"Xin chào, anh Phương? Đồ của anh tới rồi. Không viết lầu mấy, tôi ở cửa chính chờ anh nhé."

"?" Phương Duy sửng sốt: "Ồ" một tiếng rồi vội vã xuống lầu.

Lúc đi lên, ở trong thang máy, cậu nhận được tin nhắn Wechat của Chu Duệ Quân: "Em nhận được đồ ăn chưa?"

"Anh gọi à?" Tâm trạng Phương Duy hết u ám, trên môi nở nụ cười: "Anh không đi đánh bài à?"

"Anh gọi phần hai người, em ăn đi, anh đánh bài tiếp đây."

"Vâng, moa moa ^^"

Phương Duy vội vàng quay trở lại văn phòng, Đàm Tây Nguyên nhìn thấy cậu cầm túi đồ ăn liền hỏi: "Em đã gọi rồi à?"

"Không phải em gọi." Phương Duy cười đến mức thấy răng không thấy mắt: "Cái này cho anh, là phần định sẵn, không biết anh ăn được không."

Đàm Tây Nguyên thấy cậu không còn vẻ lo lắng khi nãy, mặt mũi tràn đầy sắc xuân thì chợt hiểu ra: "Bạn trai gọi à?"

Phương Duy gật đầu. Đàm Tây Nguyên mỉm cười: "Xem ra tình cảm không tệ."

Hai người dọn dẹp hồ sơ trên bàn, dọn ra một chỗ sạch sẽ để ăn uống. Điện thoại di động của Đàm Tây Nguyên đổ chuông nhiều lần nhưng anh từ chối không nhận, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Phương Duy tinh mắt, nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình, cắn đũa hỏi: "Tạ Hành ạ?"

"Ừ." Đàm Tây Nguyên đang bóc vỏ tôm.

"Cậu ấy rất thường xuyên quấy rối anh ạ?"

"Gần đây có hơi thường xuyên."

"Cậu ấy... " Phương Duy không biết nên nói gì: "Anh không cần để ý đâu, chắc cũng chỉ được ba phút thôi. Cậu ấy phiền lắm ạ?"

"Không sao." Đàm Tây Nguyên dùng khăn giấy lau tay: "Nhưng hai người không giống nhau chút nào, sao trở thành bạn bè được vậy?"

"Bố mẹ bọn em quen nhau nên từ nhỏ bọn em đã lớn lên cùng nhau. Ban đầu quan hệ cũng không tốt. Khi còn bé cậu ấy thích bắt nạt người khác, không thích chơi với em." Phương Duy thẳng thắn nói: "Về sau mới dần dần chơi chung."

Đàm Tây Nguyên ậm ừ, cho thấy rằng anh đang lắng nghe.

"Nhưng anh Đàm thẳng đúng không ạ?" Phương Duyđột nhiên nhớ tới.

Đàm Tây Nguyên dừng một chút: "Đương nhiên rồi."

"Vâng..." Phương Duy đã nghe các cô gái trong công ty buôn chuyện về Đàm Tây Nguyên, nói trước kia anh từng quen bạn gái khi còn học đại học, đã nói đến chuyện cưới gả rồi mà năm trước bỗng nhiên chia tay, nguyên nhân không rõ. Cậu không có ý định tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, nhưng cậu đang nghĩ có nên nói chuyện này cho Tạ Hành không, để đối phương bỏ cuộc.

Điện thoại của Tạ Hành theo đuổi không bỏ, Đàm Tây Nguyên bất đắc dĩ đứng dậy đi vào văn phòng để nghe điện thoại.

Phương Duy nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, cảm thấy anh Đàm có lẽ là người lụy tình, có lẽ là bởi vì anh mãi nhớ về bạn gái cũ nên chưa từng bắt đầu mối quan hệ mới. Xét như vậy thì Tạ Hành càng không có cửa.

Tăng ca một tuần, cuối cùng cũng làm được một bản thảo thiết kế mới, Phương Duy cảm thấy toàn bộ cơ bắp và xương của mình đều đã sai chỗ hết rồi. Tối thứ sáu tăng ca xong, cậu định mời Đàm Tây Nguyên đi ăn tối để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Đàm Tây Nguyên nhận lời, cùng cậu đi ăn tối.

Xong bữa tối đã là chín giờ rưỡi, Phương Duy hỏi Chu Duệ Quân có muốn đi căn nhà bí mật không. Chu Duệ Quân lại đang chơi bài, nói tối nay sẽ đến.

Kết quả cậu đợi ròng rã đến mười hai giờ đêm, Phương Duy vô cùng buồn ngủ, nằm trên sô pha nửa mê nửa tỉnh. Cậu nghe thấy tiếng khóa cửa bên tai nhưng không có sức lực để đứng dậy nhìn.

Cậu cảm thấy ai đó cúi xuống hôn mình, mùi thuốc lá quen thuộc.

"Sao muộn thế?" Phương Duy ngái ngủ lẩm bẩm.

"Tưởng Tiệp thua tiền, không chịu ngưng đánh." Chu Duệ Quân vuốt v e mái tóc mềm mại: "Lần sau buồn ngủ thì em ngủ trước đi."

"Em muốn chờ anh mà." Phương Duy cố chấp nói.

Chu Duệ Quân không nói gì, ôm cậu lên trên giường trong phòng ngủ: "Ngủ đi, anh đi tắm."

"Ừ." Phương Duy mê man sắp ngủ.

Chu Duệ Quân cởi áo khoác, đi lấy đồ ngủ và đổ lót để thay. Tủ chứa đầy quần áo mà Phương Duy đã mua, không ít là của cậu, mua cho Chu Duệ Quân cũng không ít. Chúng đều là hàng hiệu đắt tiền nhưng Phương Duy đã cẩn thận cắt bỏ tất cả mác trước.

Ánh mắt Chu Duệ Quân tối tăm, đóng cửa tủ đi vào phòng tắm. Phương Duy sẽ không hiểu, sự chu đáo và cẩn thận của cậu đối với Chu Duệ Quân thật ra là một con dao sắc bén, hoàn toàn không chiếm được sự quan tâm của đối phương mà sẽ chỉ làm cho Chu Duệ Quân khó xử và chán ghét.

Bên cạnh hình như có cái gì đó rung động mấy lần, Phương Duy nhạy bén cảm nhận được, miễn cưỡng mở đôi mắt ngái ngủ, tìm kiếm trong ánh đèn lờ mờ trong phòng.

- - Là điện thoại di động của Chu Duệ Quân.

Phương Duy đưa tay nhận lấy, là Tưởng Tiệp gọi đến, đối phương thấy không ai nhận thì lại gửi tin nhắn Wechat: "Hôm trước anh nói làm mất đồng hồ đúng không? Em vừa mới phát hiện bên chỗ em này, rảnh thì qua lấy."

Tinh thần chấn động, không còn buồn ngủ nữa. Phương Duy nắm chặt điện thoại, cậu tôn trọng quyền riêng tư của người yêu, vì vậy chưa bao giờ muốn xem điện thoại của đối phương, nhưng vào lúc này, cậu lại xúc động muốn xem lịch sử trò chuyện của Chu Duệ Quân và Tưởng Tiệp.

Nhưng cậu nhịn xuống.

Cửa phòng tắm "cạch" một tiếng mở ra, Chu Duệ Quân từ trong đi ra, Phương Duy vội vàng đặt điện thoại xuống, nằm xuống. Đối phương lau nước trên người, nằm xuống bên cạnh cậu, giường lập tức hơi lún xuống.

Chu Duệ Quân sờ sờ mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ rồi à?"

Tim Phương Duy tim đập thình thịch, cậu kiềm chế lại, bắt đầu giả bộ ngủ.

Thấy cậu đã ngủ, Chu Duệ Quân cũng không nói nữa, cầm điện thoại trả lời tin nhắn.

Bàn tay dưới chăn của Phương Duy nắm chặt, lòng đầy nghi ngờ - sao hắn lại mất đồng hồ? Đánh bài phải c ởi đồng hồ à?

June: Đánh bài c ởi đồ đó baby Phương =))))))) Xin lỗi mọi người tôi dảk quá