Con Chó Của Pavlov

Chương 16




Hôm sau Chu Duệ Quân cũng phải tăng ca, Phương Duy lại chạy đến ở cùng. Chu Duệ Quân rất bận, không có thời gian để ở cùng cậu nên cậu ngồi chơi điện thoại di động một mình, chơi một hồi thì mệt rã rời, nằm lên ghế sô pha.

Khi tỉnh dậy, trên người cậu là một chiếc áo khoác đen, mùi khói quen thuộc chui vào trong mũi. Phương Duy không lập tức ngồi dậy, cậu ôm quần áo lăn trên ghế sô pha nhỏ hẹp, đối mặt với Chu Duệ Quân.

"Em tỉnh rồi à?" Chu Duệ Quân nghe thấy thanh âm hỏi.

"Ừm." Giọng Phương Duy hơi khàn khàn: "Mấy giờ rồi?"

"Tám giờ mười bảy. Sắp xong rồi. Lát nữa ra ngoài ăn cơm."

"Được. Em muốn ăn sushi."

"Được." Chu Duệ Quân làm xong việc, tắt máy tính, đi tới trước sô pha nói: "Không ch ảy nước miếng đúng không, anh còn muốn mặc áo."

Phương Duy lắc đầu: "Không có mà."

Chu Duệ Quân bỗng nhiên ngồi xuống ngang hàng với cậu, ánh sáng bị che khuất, Phương Duy chớp chớp mắt: "Làm gì đó?"

Vừa dứt lời, một vật mềm lạnh dán lên môi cậu. Tay cầm áo của Phương Duy siết chặt trong giây lát, Chu Duệ Quân dùng đầu lưỡi lướt qua môi cậu, tay cậu run lên, áo trượt xuống đất.

Chu Duệ Quân khẽ cười, kề sát môi cậu nói: "Không ch ảy nước miếng thật."

Phương Duycảm thấy trái tim mình bị quá tải, sắp nghẹt thở tới nơi rồi.

Khóa cửa phòng làm việc rồi đi xuống lầu, Chu Duệ Quân không nhìn thấy xe của Phương Duy: "Hôm nay em không lái xe tới à?"

"Không, em bắt taxi." Phương Duy mở cửa bên ghế phụ lái của xe Chu Duệ Quân ngồi vào: "Chúng ta đi ăn tối ở đâu?"

Phương Duyhơi mưu kế, sau khi học được bài học ngày hôm qua, hôm nay cậu dứt khoát không lái xe tới. Quả nhiên sau khi ăn xong, cậu có thể danh chính ngôn thuận muốn Chu Duệ Quân đưa cậu về nhà.

Mãi hơn chín giờ mới đến dưới lầu căn hộ, Phương Duy mời đối phương: "Anh lên uống ly nước đi."

Chu Duệ Quân nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi đi theo cậu lên lầu.

Lần này Phương Duy đã chuẩn bị trước, tìm nhân viên bán thời gian dọn vệ sinh qua rồi, không hề phí sức.

Trong tủ lạnh mua không ít đồ uống, Phương Duy rót hai ly nước trái cây. Rất hiếm khi hai người họ ngồi trên ghế sô pha, Chu Duệ Quân hút thuốc, Phương Duy lén nhìn hắn.

Mời người khác vào nhà dường như còn là ám chỉ một lời mới khác, Phương Duy nghĩ rồi đứng ngồi không yên.

"Có khi nào vội quá không?" Phương Duy nghĩ lung tung: "Còn chưa chuẩn bị gì cả."

Cậu vừa uống nước vừa suy nghĩ, bỗng ly bị nghiêng, đổ gần hết lên quần áo.

"A." Cậu kêu lên một tiếng, nhanh chóng tỉnh lại, rút hai mảnh giấy ra lau quần áo.

Chu Duệ Quân chú ý tới, cũng giúp cậu lau. Lau một hồi thì b ắn ra tia lửa. Họ cách nhau rất gần, hơi thở giao nhau.

Phương Duy căng thẳng đến mức không thở được, Chu Duệ Quân nắm cằm cậu rồi hôn. Khóe miệng còn có nước trái cây ứa ra, dinh dính ngọt ngào, Chu Duệ Quân li3m vài lần rồi thăm dò đi vào trong miệng Phương Duy, bên trong tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Phương Duy thật thà ngồi đờ ra, mặc cho người trước mặt công thành đoạt đất. Cậu không có kinh nghiệm gì, đến lúc này thì kém cỏi vô cùng.

Kỹ xảo của Chu Duệ Quân rất thành thạo, chỉ một lát đã khơi dậy d*c vọng của Phương Duy, cậu hừ mũi, bụng dưới nóng lên, hơi phản ứng.

Chu Duệ Quân không còn nhẹ nhàng lướt qua rồi thôi nữa, tay hắn dần trở nên không thành thật, lão luyện vuốt v e lưng Phương Duyqua lớp áo. Phương Duy cảm thấy lưng như bị điện giật, run lên.

"Ừm..." Cậu ôm lấy lưng Chu Duệ Quân, vừa hôn vừa nói: "Chu..."

"Ding dong..." Chuông cửa vang lên.

Phương Duy đẩy Chu Duệ Quân ra theo phản xạ có điều kiện, đối phương không ngờ rằng mình bị đẩy va vào góc sô pha, đau đến cau mày.

"Em xin lỗi, xin lỗi." Phương Duy vội vàng đỡ hắn.

"Không sao, em đi mở cửa đi." Chu Duệ Quân phất tay với cậu.

Phương Duy vội vã đi ra cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài. Tiêu rồi.

Cậu không mở cửa, lo lắng đi về phòng khách: "Chị em đến."

"?"

"Không được, anh không thể ở đây, đi ra ban công trốn một lát đi." Phương Duy dọn cái ly trên bàn.

"Sao vậy?" Chu Duệ Quân khó hiểu. Chị gái thôi mà cứ như hồng thủy mãnh thú vậy.

Chuông cửa vang lên càng lúc càng dồn dập kèm theo tiếng gõ cửa, người phụ nữ nói: "Tiểu Duy, em ở nhà đúng không, sao không mở cửa?"

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Phương Duy vang lên, là chị cậu ở ngoài cửa gọi đến.

"Anh mau đi ra ban công đi mà." Phương Duy thấp giọng nói.

Chu Duệ Quân không còn cách nào, bèn đi ra ban công. Phương Duy thấy hắn trốn xong rồi thì vội đi mở cửa.

Chị của Phương Duy rất đẹp, đi giày cao gót, cau mày hỏi: "Em đang làm gì đấy? Mở cửa chậm thế?"

Phương Duy gãi gãi mũi: "Ở trong phòng tắm ạ."

Chị Phương Mạn nghi ngờ nhìn cậu: "Mẹ bảo chị mang cho em ít cua, mùa này ăn là vừa đúng, chín hết rồi đấy."

Phương Duy nhận lấy cái hộp, nói: "Cảm ơn, chị nói với em em về nhà lấy là được mà."

"Chị dẫn Cục Cưng đi ăn rồi tiện thể đi ngang qua đây."

"Anh rể và Cục Cưng đang ở dưới lầu ạ?"

"Ừm."

"Vậy thì chị mau đi xuống đi, muộn rồi, Cục Cưng cần đi ngủ đấy." Phương Duy nói.

Phương Mạn hất mái tóc dài: "Vội đuổi chị đi thế? Em đang giấu cái gì hả?"

Phương Duy cả kinh, liếc về phía ban công: "Cái gì cơ ạ?"

Phương Mạn đẩy cậu ra đi vào, Phương Duy đang định ngăn cô lại thì Phương Mạn nói: "Em hút thuốc hả? Chị nhớ trước đây e không hút cơ mà, vừa về nước đã học hư theo Tạ Hành à?"

Căn phòng có mùi thuốc lá do Chu Duệ Quân vừa hút thuốc. Phương Duy đã đặc biệt mở hai cửa sổ nhưng mùi khói cũng vẫn còn.

Phương Mạn tìm hộp thuốc lá và bật lửa nhưng tìm hồi lâu cũng không thấy: "Chị nói cho em biết, em bớt dính vào mấy cái này đi. Có thấy anh rể em không? Nghiện thuốc, vừa chuyển mùa đã ho khụ khụ không ngừng."

"Biết rồi chị, em hút thôi chứ không nghiện." Phương Duy thở phào nhẹ nhõm, hứa hẹn: "Sau này em sẽ không hút nữa."

"Tin em một lần đấy." Phương Mạn cảnh cáo nhìn cậu, ánh mắt sắc bén.

Phương Duy tiễn Phương Mạn đi, dần bình tĩnh lại. Chu Duệ Quân đang hút thuốc ở ngoài ban công, đầu ngón tay hắn lóe lên ánh lửa lẻ tẻ.

"Chị em là hồng thủy mãnh thú à? Sao lại sợ cô ấy đến thế?" Chu Duệ Quân hỏi.

Phương Duy đi đến trước mặt hắn: "Chị ấy lớn hơn em gần mười tuổi, từ nhỏ đã rất hung dữ, người trong nhà đều tương đối sợ chị ấy."

"Sao lại muốn anh trốn?" Chu Duệ Quân hiếm khi nói đùa: "Anh không thể gặp người khác à?"

*我这么见不得人: Kiểu xấu quá hay sao đó mà ngại không dám để người khác nhìn thấy ấy.

"Không." Phương Duy giải thích: "Chị em tinh lắm, nhìn thấy anh là biết ngay."

"Biết cái gì?"

"Biết em thích anh."

"Hả?" Chu Duệ Quân không hiểu.

"Em chắc chắn sẽ không thể che giấu được ánh mắt mình khi nhìn anh. Chắc chắn chị em sẽ nhìn ra."

Cậu thích ai thì không hề che giấu, ai cũng có thể ngay lập tức nhìn ra được. Phương Duy biết mình như thế nào. Nhưng cậu vẫn chưa come out với người nhà, lúc này bị phát hiện ra sự tồn tại của Chu Duệ Quân cũng không phải là chuyện tốt, cần phải cư xử cẩn thận. Đợi đến khi thích hợp rồi mới cân nhắc chuyện come out.

Chu Duệ Quân nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cậu, cậu nói quá chân thành*, dù là ai thì cũng không khỏi động lòng.

*情话讲的太高级: Nói tình thoại quá cao cấp.

Phương Duy chăm chú nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời trong veo như được gột rửa, cậu thích ai thì biểu hiện rõ ràng như vậy. Chu Duệ Quân ném điếu thuốc, vươn tay ôm lấy cậu, nhắm mắt lại.

Hắn muốn cười liền cười thật, vừa vui sướng vừa tự hào. Nơi âm u, ẩm ướt và vặn vẹo trong lòng hắn như vừa có được một món đồ chơi thú vị. Có thể biến chùm sáng này thành một con côn trùng hèn mọn không? Chu Duệ Quân nghĩ.

Cái người thích hắn hết lòng này thực sự rất ngây thơ, ngây thơ đến mức làm cho hắn phát ốm.

Sau chuyện này, Phương Duymphát hiện ra rằng tính an toàn của căn hộ mình thuê quá thấp, mẹ cậu có chìa khóa, người nhà cũng thường xuyên tới quấy rầy. Hai người bắt đầu nghĩ đến ý tưởng thuê một căn nhà khác - mua một căn hộ chắc chắn không ổn, sẽ bị bố mẹ phát hiện.

Cậu tranh thủ giờ nghỉ trưa lên mạng xem nhà, Đàm Tây Nguyên từ bên ngoài đi vào, nới lỏng cà vạt, nhẹ giọng nói: "Không nghỉ ngơi mà tăng ca à?"

"Không, em đang xem nhà." Phương Duy nói: "Anh ăn cơm chưa?"

Buổi sáng Đàm Tây Nguyên không ở công ty mà ra ngoài bàn kế hoạch với người khác: "Ăn rồi. Em xem nhà làm gì? Muốn mua hay thuê?"

Phương Duy không nói thật: "Thuê ạ, có một người bạn muốn tới đây làm việc, em giúp cậu ta tìm."

"Ồ." Đàm Tây Nguyên liếc nhìn màn hình máy tính: "Anh biết mấy khu kí túc xá với chung cư tốt, em có muốn anh giới thiệu không?"

Phương Duy lập tức nói: "Được ạ."

Đàm Tây Nguyên mỉm cười: "Trước khi tan làm anh viết tên và địa chỉ cho em."

Dù sao Phương Duy cũng chỉ mới trở về Trung Quốc, không hiểu rõ lắm về thành phố. Một người bản địa như Đàm Tây Nguyên thì lại biết rất nhiều, mấy nơi anh đề cử không hề tệ, chưa được hai ngày Phương Duy đã quyết định được một chỗ trong số đó. Nhà có sẵn nội thất, không phải lo lắng về trang trí và đồ nội thất lớn, cậu bắt đầu bận rộn lên kế hoạch cho những đồ trang trí nhỏ. Cậu định thay ghế sô pha, rèm cửa và tất cả những vật dụng nhỏ khác, bận tối mày tối mặt.

Chu Duệ Quân tạm thời tăng ca vào thứ bảy, Phương Duy không hẹn được hắn. Cậu đi đến quán làm gốm nghệ thuật, bên trong hầu hết là các bậc cha mẹ đưa con cái đến chơi hoặc các cô gái trẻ, một người đàn ông như cậu tham gia vào liền không hài hòa một cách khó hiểu, nhưng cậu vẫn mặt dày tự làm một cặp cốc.

Vào buổi chiều, Đàm Tây Nguyên rủ cậu đi chơi. Lúc trước nói chuyện phiếm mới phát hiện ra rằng cả hai đều thích chơi quần vợt, họ liền thường xuyên hẹn nhau đi sân bóng vào cuối tuần.

Đến giờ ăn tối, Đàm Tây Nguyên hỏi: "Cùng nhau ăn cơm nhé?"

Phương Duy đang loay hoay với điện thoại di động, Chu Duệ Quân gửi cho cậu một tin nhắn, nói lát nữa sẽ đến sân bóng đón hắn đi ăn tối.

"Em hẹn ăn tối với người khác rồi, anh Đàm..." Phương Duy đặt điện thoại xuống.

Đàm Tây Nguyên trêu chọc: "Bạn gái à? Trông em cười với điện thoại vui vẻ như vậy."

Phương Duy cười hai tiếng, thừa nhận: "Vâng ạ."

"Đang yêu thật à?" Đàm Tây Nguyên không ngờ rằng mình đoán đúng. Mặc dù mấy ngày nay trạng thái màu hồng của Phương Duy rất rõ ràng, nhưng lặng lẽ mà nhanh chóng tìm được đối tượng như vậy vẫn khiến người ta giật cả mình.

"Mới bắt đầu ạ."

"Anh phải chịu hỏa lực của chị Trương một mình rồi." Đàm Tây Nguyên thở dài.

Phương Duy cười nói: "Đi thôi, tắm rửa thay quần áo trước."

Không có nhiều người đến chơi quần vợt nên phòng tắm trống không. Phương Duy tắm nhanh rồi đi ra, Đàm Tây Nguyên vẫn còn ở trong tắm.

Phương Duy ném quần áo chơi bóng và băng tay vào túi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, có người lại gần, một bàn tay từ đằng sau vòng ra, che mắt cậu.

Hơi thở truyền tới, nếu quen thì có thể lập tức nhận ra. Phương Duy kinh ngạc nói: "Chu Duệ Quân."

Người phía sau hạ tay xuống, nói: "Nhận ra nhanh thế."

Phương Duy đặt túi xuống xoay người lại, hai mắt tỏa sáng. Hẳn hôm nay Chu Duệ Quân đã tham gia một sự kiện nào đó, hắn ăn mặc rất trang trọng, bộ vest càng tôn lên dáng người đẹp đẽ của hắn.

Phương Duy ngây ngốc nói: "Sao anh tới nhanh vậy?"

Chu Duệ Quân vuốt mái tóc mới gội của cậu hai lần, vuốt thẳng xong mới nói: "Lúc nhắn tin cho em là đã gần đến rồi."

Phương Duy trợn tròn mắt, hơi không nhịn được, Chu Duệ Quân mặc vest quá hiếm thấy. Cậu nắm cổ tay đang vuốt v e mình của hắn, nghiêng người về phía trước đánh một đòn bất ngờ - hôn lên khóe miệng Chu Duệ Quân.

"Anh mặc thế này đẹp thật." Cậu không giữ lại chút nào, chân thành khen.

Chu Duệ Quân khẽ cười một tiếng, "Cũn không sợ bị ai nhìn thấy."

"Không có ai..." Phương Duy nói rồi bỗng giật mình, quay đầu nhìn phòng tắm. Phòng tắm không có cửa, chỉ dùng rèm che, lúc kéo ra cũng không có âm thanh. Đàm Tây Nguyên duy trì tư thế kéo rèm, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Chu Duệ Quân nhìn theo ánh mắt của cậu nên cũng nhìn thấy, lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách với Phương Duy.

Đàm Tây Nguyên ho một tiếng, ngữ điệu bình thường nói: "Đây là bạn của em à?"

Phương Duy không biết làm sao, nặn ra một tiếng: "Dạ."

Bầu không khí vô cùng khó xử cho đến khi ai đi đường nấy. Đàm Tây Nguyên bình thản chào tạm biệt họ rồi lái xe đi.

Phương Duy còn chưa hồi thần, Chu Duệ Quân đã hỏi: "Đó là cấp trên của em à?"

"Ừ." Phương Duy đã nói trước với hắn hôm nay sẽ chơi bóng với cấp trên: "Anh ấy rất tốt."

"Buổi tối quay về em hỏi thăm bóng gió thử xem." Chu Duệ Quân nói: "Dò xét ý anh ta trước."

"Vâng ạ."

Buổi tối ăn cơm xong, Chu Duệ Quân đưa cậu trở về, lúc ở dưới chung cư Phương Duy mời hắn lên, Chu Duệ Quân nhéo mũi cậu nói: "Em còn có tâm tư à."

"... Bảo anh đi lên uống ly nước thôi mà." Phương Duy biện hộ.

Chu Duệ Quân không đồng ý, nói: "Đêm nay thì thôi, quay về đừng quên liên lạc với ông chủ em."

Phương Duy nhanh chóng nhớ lại, cậu rất tin tưởng vào tính cách của Đàm Tây Nguyên nên không để chuyện này trong lòng, quấn lấy Chu Duệ Quân hôn mấy lần. Hôn không bao lâu, Phương Duy liền có phản ứng, quần hơi mỏng nên phần trên liền lộ ra rõ ràng.

Bàn tay của Chu Duệ Quân trượt xuống, cố gắng "giải quyết vấn đề" cho cậu. Đầu óc choáng váng của Phương Duy nhanh như chớp tỉnh lại, ngăn bàn tay đang định luồn vào th@n dưới của đối phương, ấp úng nói: "Không cần đâu..."

Giọng cậu nh ỏ như muỗi kêu, mặt cũng đỏ bừng.

Chu Duệ Quân nhìn vào đôi mắt tràn ngập nước xuân của cậu, tay lại tiếp tục di chuyển xuống dưới. Phương Duy vội vàng mở cửa xe, thoát khỏi hắn, nhảy xuống, hoảng sợ bỏ chạy: "Em đi lên đây, anh đi đường cẩn thận."

Không phải không muốn, mà là xấu hổ. Phương Duy dựa vào vách tường lạnh lẽo của thang máy để giảm bớt nhiệt độ trên mặt, nhớ lại buổi tối hai ngày trước — bọn họ hôn nhau trong xe rồi nổ súng, Chu Duệ Quân dùng tay an ủi cho cậu, hưng phấn cùng kh0ái cảm giống như pháo hoa nổ tung trong đầu cậu, cậu không kiên trì được bao lâu đã tiết ra. Khi định thần lại, nhìn thấy vệt màu trắng trên tay và quần áo của Chu Duệ Quân, cậu xấu hổ đến muốn đào một cái hố.

"Em cũng giúp anh..." Phương Duy lắp bắp nói, thò tay vào đũng qu@n đối phương, muốn đáp lại.

Chu Duệ Quân tránh đi, nói: "Không cần đâu."

Phương Duy không nhìn thấy chỗ nửa th@n dưới của đối phương không hề có phản ứng gì. Cậu vẫn kiên quyết muốn giúp Chu Duệ Quân: "Anh đã giúp em rồi, em cũng phải giúp anh."

Lần này Chu Duệ Quân không trốn tránh nữa mà ghé sát vào bên tai cậu, không biết có phải là ảo giác hay không, mà hắn như hơi tà khí nói: "Dùng tay vẫn chưa đủ đâu, em suy nghĩ kĩ chưa, muốn vào đêm nay à?"

Phương Duy giống như bị thiêu đốt, toàn thân run rẩy, môi cũng run lên: "Em em em..."

Em nửa ngày cũng không nói tiếp được, cuối cùng cậu chạy trối chết.

Phương Duy lên lầu mở cửa, đi ra ban công. Cậu cúi đầu nhìn, xe của Chu Duệ Quân đang nổ máy, quay đầu lái đi.

Phương Duy thở phào nhẹ nhõm, gió đêm thổi tan màu đỏ và nhiệt độ trên mặt cậu. Cũng không phải là cậu không muốn đi đến bước đó, Phương Duy cũng rất chờ mong, nhưng mỗi lần bị Chu Duệ Quân trêu chọc, cậu đều sẽ xấu hổ đến nhe răng trợn mắt. Kết quả là luôn trốn chạy trong tuyệt vọng... Thật là kém cỏi.