Chắc Kỳ Hướng bị Phương Hiệt doạ ngốc luôn rồi, không ừ hử gì một lúc lâu.
Phương Hiệt đứng trên ban công nhìn chợ đêm đối diện, những chiếc ô xanh đỏ chen chúc nhau, cơm chiên, BBQ, trà sữa…… Rất náo nhiệt.
Gió ngoài ban công khá mạnh và hơi lạnh, Phương Hiệt kéo khóa áo khoác lên và chậc một tiếng.
“Nói đi, không nói cúp máy đấy.”
“Không….tại tao không biết nói gì.” Kỳ Hướng bình tĩnh lại, “Tao đang nghĩ là do tai tao hay não mày có vấn đề…chắc não mày có vấn đề rồi…mày bảo mày muốn yêu đương ấy hả?”
“Ừ” chẳng hiểu sao Phương Hiệt lại bị buồn cười, cười một tí rồi mới bảo: “Hình như…tao thích người ta rồi.”
“……Tao không ngờ luôn đấy” Kỳ Hướng thở dài, “Tao tưởng người như mày phải dành cả đời để học hành.
Người nào đấy? Cùng trường hả?”
“Không phải” Phương Hiệt ngập ngừng, “Đi làm rồi.”
“Chị gái trưởng thành.” Kỳ Hướng hơi choáng: “Xem ra kinh nghiệm của tao cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
Lúc mới yêu thì cùng nhau ăn cơm và làm bài tập, lần trước muốn nắm tay nhau ở sân chơi, còn bị Lão Dương dẫn theo bảo vệ đi tuần tra doạ tao sợ chết khiếp.”
Phương Hiệt vui vẻ rất lâu, cuối cùng thở nhẹ nhõm bảo: “Dẹp đi.”
Thật ra cậu không cần Kỳ Hướng dạy cho cậu kinh nghiệm gì cả, cậu chỉ muốn tìm một người để tâm sự thôi.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu thích một người, còn là thích cùng giới, còn là Giang Tri Tân …
Ngoài thích thì còn có chút hụt hẫng, cậu khá sợ Giang Tri Tân phát hiện mình thích anh, cũng sợ đối phương không biết cậu thích anh.
“Tao nghĩ như này.” Kỳ Hướng thì thầm, “Chị gái có công ăn việc làm chắc hẳn là có nhiều kinh nghiệm tình trường rồi, trong mắt chị ấy, đám tụi mình chỉ là mấy đứa em trai thôi.”
Không phải mấy đứa em trai, mà là con trai.
Phương Hiệt suy nghĩ một lúc, kinh nghiệm tình yêu của Giang Tri Tân..
Có một người bạn trai cũ và có Lý Hành Duyên đang theo đuổi anh ấy.
Những người khác thì không biết, nhưng họ có nhiều thứ hơn cậu.
Phương Hiệt thở dài.
“Dẹp đi.”
Vốn dĩ Kỳ Hướng chỉ muốn hỏi cái đề nhưng đột nhiên nghe được chuyện lớn như vậy quên béng luôn, hắn lại khuyên nhủ: “Tuy thành tích mày đỉnh chóp rồi tao không cần phải dặn nữa nhưng tao vẫn muốn bảo, mày đừng làm ảnh hưởng tới việc học của mình, còn những chuyện khác mày tự quyết định.”
Phương Hiệt mỉm cười, trong lòng hơi chút xúc động: “Tao hiểu rồi.”
Trừ ngày xuất phát với ngày về.
Mùng 9 bắt đầu thi, ngày 14 thì xong.
Mùng 9 là lễ khai mạc ban hành nội quy, thủ tục của cuộc thi, buổi chiều thí sinh làm thủ tục đăng ký dự thi, nhận phiếu và số báo danh của phần thi sơ khảo, sau đó làm thủ tục vào phòng thi.
Phòng thi chỉ tập trung ở một dãy nhà dạy học, dù đã phát bản sao sơ đồ bố trí phòng thi nhưng vẫn có nhiều thí sinh di chuyển quanh khu nhà thi để xác nhận vị trí phòng thi của mình.
Phương Hiệt cảm thấy không rảnh để làm vậy nên cậu quay trở lại khách sạn.
Cậu là người đầu tiên quay về khách sạn, không có ai ở sảnh ngoại trừ người phục vụ.
Phương Hiệt vào thang máy, trực tiếp ấn tầng sáu.
Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, có người từ bên ngoài lao về phía thang máy.
Phương Hiệt không nhìn thấy đó là ai, theo phản xạ, mở cửa.
Cửa thang máy mở lại, Phương Hiệt liếc mắt nhìn, hóa ra là Đàm Trác.
Có lẽ Đàm Trác cùng không ngờ rằng Phương Hiệt đang ở trong thang máy, cậu ta đột nhiên dừng ở cửa, nhìn chằm chằm Phương Hiệt, một chân sống chết chặn cửa thang máy cho đến khi thang máy cảnh báo hai lần, Phương Hiệt kiềm chế xúc động muốn chửi người, không cảm xúc nhìn Đàm Trác hỏi: “Có vào không?”
Cuối cùng Đàm Trác cũng đi vào, đứng ở góc thang máy, cố kéo khoảng cách với Phương Hiệt xa nhất có thể, cứ như thể cậu bị bệnh truyền nhiễm gì đó, nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn dán trên người cậu.
Thang máy đang đi lên, không có ai đi vào, ánh mắt của Đàm Trác không hề rời đi.
Ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng, khi chạm đến người Phương Hiệt, ánh mắt đó có thêm căm hận, như muốn moi mấy miếng thịt của đối phương.
Phương Hiệt bị cậu ta nhìn hơi chút khó chịu, quay đầu lại nhìn Đàm Trác.
“Nhìn cái gì?” Phương Hiệt tức giận hỏi.
“Chắc cậu rất vui nhỉ?” vài giây sau Đàm Trác đột ngột hỏi.
“Tất cả mọi người đều vây quanh cậu, điểm số tốt, gia đình giàu có.
Trần Dao kia chưa bao giờ để ý người khác lại khen cậu không ngớt, cậu cho rằng mình rất đỉnh đúng không?”
OK, rất đỉnh, Phương Hiệt thấy cậu ta như một thằng ngốc, cãi nhau chỉ lập lại vài câu như vậy.
“Diễn đến muốn bệnh, thật ra chỉ giao du với cái loại phú nhị đại ngu dốt như Từ Hàng, tưởng người khác khen mình là cũng thấy mình tuyệt lắm đúng không? thi một lần ăn ngay hạng nhất, cảm thấy chính mình——”
Phương Hiệt thở dài, tiến một bước về phía Đàm Trác.
Đàm Trác lùi lại một bước, lập tức đứng yên tại chỗ.
“Định làm gì?”
“Lần trước nói rồi, còn gây sự là tôi sẽ đánh.” Phương Hiệt đáp.
Thang máy Ding-thang đã lên đến tầng sáu, cửa tự động mở ra.
Nhưng cả hai đều không di chuyển.
Đàm Trác lui vào thang máy, to mồm hét lớn: “Mày làm sao vậy?”
“Bé cái mồm thôi, ầm ĩ làm gì, bây giờ tầng này cũng chỉ có tôi với cậu.” Phương Hiệt nói.
Vẻ mặt của Đàm Trác hoảng hốt thấy rõ, Phương Hiệt nhìn cậu ta chằm chằm rồi mỉm cười.
“Vị trí khá tốt.
Có camera trong thang máy, ngoài thang máy cũng có.
Tôi mà đánh cậu thì cả hai camera đều ghi lại được, nhưng yên tâm, sắp thi rồi nên giờ tạm không chạm, dành sau này vậy.”
Mặt Đàm Trác đỏ bừng, cậu ta thở gấp đến mức Phương Hiệt cảm thấy sắp tắt thở trong giây tiếp theo.
Cậu ta nhìn chằm chằm Phương Hiệt đáp: “Mày tưởng mình đứng nhất…”
“Đúng là tôi chỉ đứng nhất, dù sau này không đứng nhất nhưng chắc chắn luôn đứng trước cậu.
Nếu không tin, thử không?”
Phương Hiệt nhìn Đàm Trác đối cười nói.
“Bởi vì tôi giỏi hơn cậu rất nhiều.
Khi trở về phòng, Phương Hiệt vẫn còn nhớ gương mặt vừa rồi có chút run lên vì tức giận của Đàm Trác, biểu cảm tuyệt vời của cậu ta nữa.
Khiến cho người nhìn thấy … thoải mái.
Ép được người khác xong cảm thấy rất sảng khoái, nhất là khi đối phương nghẹn mồm, cuối cùng cậu cũng biết tại sao ngày thường Giang Tri Tân mở miệng luôn thiếu đánh như vậy…
Giang Tri Tân Giang Tri Tân Giang Tri Tân……
Hôm nay Giang Tri Tân còn chẳng thèm gửi tin nhắn cho cậu.
Tinh thần cao vút của Phương Hiệt lại hạ xuống, cậu nằm trên giường, lấy sách giáo khoa vật lý ở bên cạnh che mặt, yên lặng thở dài..