Cơn Bão Màu Cam

Chương 3: 3: Toà Nhà






Giang Tri Tân đang định quay trở lại phòng, thấy Phương Hiệt dừng lại, anh ấy cũng dừng lại, không thể hiểu được mà quay đầu.
“Làm sao vậy?”
Phương Hiệt im lặng vài giây, rồi trả lời: “Sao anh không tắm trước đi.”
“…Thật sự cậu không cần phải ngại.” anh giơ cánh tay bị thương của mình lên cho cậu xem.

“Tôi không được tắm, lát nữa tôi sẽ lấy khăn lau.”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, không biết nên nói gì, cuối cùng bất chấp tất cả nói: “Ừm, anh có quần lót mới không?”
Mặc dù chả quen biết gì cả, lại đây còn là lần đầu cậu gặp Giang Tri Tân, mà chuyện này cũng không có gì to tát, cả hai đều là nam giới, nhưng Giang Tri Tân là bậc anh chú của cậu… thấy mất mặt thật sự.
Đèn tường trước phòng tắm hơi ngả vàng, hai người nhìn nhau chằm chằm, một lúc sau Giang Tri Tân mới lên tiếng.
“Cái gì?”
“Đồ lót mới, bàn chải đánh răng và khăn tắm mới, còn đồ ngủ thì anh chỉ cần tìm một chiếc áo phông cho tôi là được.” Phương Hiệt nhận thấy rằng một khi mình đã không biết xấu hổ thì mở lời nói chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

“Hành lý của tôi để ở quán bar của anh rồi.”
Lúc này Giang Tri Tân cũng nhớ tới, Phương Hiệt đã đi theo mình suốt quãng đường, nhưng trên người lại không mang theo thứ gì.
Bên ngoài trời đã mưa, ước chừng giờ không còn cửa hàng nào mở, Giang Tri Tân nhìn vẻ mặt chết cũng phải giả vờ bình tĩnh của Phương Hiệt, trong lòng buồn cười nhưng vẫn cố kìm lại.
“Bàn chải đánh răng thì có, còn những thứ khác… Cậu tắm trước đi, tôi đi tìm.” Sau khi Phương Hiệt đi tắm, Giang Tri Tân dùng một tay lật tìm hơn mười phút, cuối cùng tìm được một cái quần lót chưa dùng.
Còn nguyên bốn góc, màu xanh đen, không biết mua lúc nào, nhưng nhìn rất trung niên.
Thật sự không có đồ ngủ mới, Giang Tri Tân tìm một cái quần thể thao, tìm thấy một chiếc áo đen ở cửa phòng tắm, nhân tiện gõ cửa.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại ngay lập tức.
“Quần áo tôi để ở cửa.”
Người phía bên kia cánh cửa phòng tắm màu trắng, “Ừm” một tiếng.
Giang Tri Tân ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.
Một gói Hoàng Hạc lâu chỉ còn lại một điếu, Giang Tri Tân cắn vào miệng châm lửa, bóp nát hộp thuốc lá rỗng tuếch ném vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn khói bốc lên lơ lửng trên không trung.
Anh có thể cảm thấy một nửa khó xử, nửa xa lánh của Phương Hiệt khi đối diện với anh, rốt cuộc thì mối quan hệ “bạn hàng xóm cũ của mẹ” nghe có vẻ khó xử hơn người lạ một chút.
Lúc Chu Linh gọi điện và nói rằng Phương Hiệt sẽ đến Thiều Giang để học thì anh đã rất ngạc nhiên.
Thủ tục chuyển từ trường cấp 3 đi nơi khác rất rắc rối, còn phải giao con trai cho anh, chắc có việc gì nghiêm trọng trong nhà.

Giang Tri Tân có hỏi qua điện thoại, nhưng Chu Linh lại nói chẳng rõ, bảo là muốn thay đổi môi trường của Phương Hiệt, nên Giang Tri Tân không hỏi lại.
Với lại, đó là chuyện riêng của gia đình người khác.
Giang Tri Tân nhớ rằng khi anh học trường trung học, anh còn là một đứa trẻ 15 tuổi không có cách nào kiếm tiền, anh muốn đi làm trên công trường nhưng lại bị gửi về.


Lúc đó là hơn mười năm trước, quê hương của anh vẫn vô cùng lạc hậu, không có nhiều nhà tài trợ, cuối cùng chị Linh nuôi anh và bắt anh học hết cấp ba.
Đây là lý do tại sao anh đồng ý trông Phương Hiệt.
Hút xong điếu thuốc, trong phòng tắm có tiếng mở cửa, Giang Tri Tân ngẩng đầu lên.
Hai người có chiều cao và thân hình tương đương nhau.

Quần áo của Giang Tri Tân vừa vặn với cơ thể của Phương Hiệt.

Phương Hiệt không lau tóc, cả người toát ra hơi ẩm ướt từ vòi hoa sen.

Giang Tri Tân dập tắt khói thuốc.
“Đi ngủ đi.”
Phương Hiệt đi hai bước đến cửa phòng, không biết cậu nghĩ đến cái gì, liếc nhìn tay trái quấn băng gạc của Giang Tri Tân.
“Anh có cần tôi giúp không?”
“Không.” Giang Tri Tân đứng dậy đi vào phòng ngủ, “Đóng cửa sổ lại, đêm nay trời sẽ mưa to đấy.”
Phương Hiệt không khách sáo nữa, đẩy cửa vào phòng.
Mưa rất to, cơn bão đi qua biên giới kèm theo giông bão và gió mạnh, cơn mưa đóng sầm cửa sổ lại, tiếng sấm rất to vọng vào.

Nhìn ra ngoài, cả thành phố chìm trong cơn mưa gió rào rạt.
Trông giống như một cảnh trong một bộ phim về ngày tận thế.
Ở Triều Thành không có bão, chỉ có những ngày mưa dầm dìa kéo dài một hoặc hai tháng, cơn mưa cũng dày đặc và day dứt.
10h11, giờ vẫn còn sớm, Phương Hiệt vừa sạc điện thoại, vừa ấn vào WeChat và trả lời tin nhắn mẹ.
[Con đây.

]
Hai phút sau, Chu Linh gọi điện sang.
“Con đang ở nhà Tiểu Tân à?”
“Vâng.” Giọng Chu Linh ở đầu dây bên kia có vẻ hơi mệt mỏi: “Sao muộn thế? Vừa nãy mẹ gọi điện cho tiểu Tân thì không thấy nó nghe máy.”
“Điện thoại của anh ấy bị hỏng rồi.” Phương Hiệt không kể cho mẹ cậu mấy chuyện lộn xộn hôm nay, cậu lắng nghe thấy tiếng còi yếu ớt ở bên đó: “Mẹ vừa mới tan sở à?”
“Mẹ tăng ca, vừa mới ra khỏi công ty.” Chắc là cách điện thoại di động một khoảng cách, giọng Chu Linh hơi nhỏ: “Điều kiện dạy học ở Thiều Giang khá tốt.


Ở trên đó con nhớ học hành chăm chỉ, đừng có quậy phá với mọi người.

Ngày mùng 1 hàng tháng mẹ gửi tiền sinh hoạt cho, nếu không đủ thì nhớ nói mẹ biết.”
“Con gọi Giang Tri Tân cho mẹ đi.”
“Anh ấy không muốn đâu, thôi thì để con cảm ơn anh ấy khi có cơ hội.”
Chu Linh dừng lại, rồi tiếp tục: “Phương Hiệt, việc của người lớn Không liên quan gì đến con cả.

Con không phải lo lắng gì hết, tập trung mà chăm chỉ học hành.”
Nói xong, giữa hai người có khoảng cách im lặng mười giây.

Phương Hiệt ngồi trên giường nhìn cơn mưa giông ngoài cửa sổ, không thể nghe được cảm xúc trong giọng nói của cậu.
“Vậy thì mẹ sẽ không ly hôn đúng không.”
Chu Linh ở bên kia im lặng một lúc, vẫn trả lời, “Đây không phải là vấn đề ly hôn.”
“Nếu mẹ cho rằng không phải thì là không phải.” Trong lòng Phương Hiệt dâng lên một cảm giác chán ngắt “Không quan trọng.

Dù sao thì mẹ cũng nghĩ con không có tư cách lo việc của mẹ.

Nhớ lái xe cẩn thận và nghỉ ngơi sớm.”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Hiệt ngả người ngã xuống giường, giơ tay tắt đèn.
Tóc của cậu gần như khô rồi, trở mình và lắng nghe tiếng mưa gõ cửa sổ.

Chăn bông chắc đã được giặt sạch, nó có mùi giặt tẩy rất nhẹ, giống như mùi quần áo, mùi rất dễ chịu.

Phương Hiệt nghĩ chắc là gói bột giặt trên kệ dưới bồn rửa mặt trong phòng tắm.
Phòng tắm trong nhà của Giang Tri Tân rất giống với bên ngoài, rất ít đồ đạc, đồ dùng vệ sinh cần thiết đều để trên giá.

Bàn chải đánh răng màu xanh nhạt, bên cạnh có hai lọ sản phẩm chăm sóc da, sữa tắm và dầu gội cùng nhãn hiệu.

Đặt nửa chai cạo râu và dao cạo râu Philips lại với nhau.


Khăn tắm và khăn lau là một bộ, màu xám nhạt, chúng được treo trên móc áo.

Phương Hiệt đã đấu tranh tư tưởng hơn hai phút, vẫn là dùng khăn tắm của đối phương.
Ồ, và cái quần lót bốn góc kiểu ông già kia – không hiểu thẩm mỹ kiểu gì luôn.
Phương Hiệt nghĩ đi nghĩ lại, nhìn lại cảm thấy mình thật buồn chán, nhưng đây là thói quen không thể thay đổi, khi đã ở trong một môi trường xa lạ, cậu sẽ có thói quen quan sát càng nhiều chi tiết càng tốt để xoa dịu cảm xúc.
Lo lắng, khó chịu, không chắc chắn về năm tháng tiếp theo.
Phương Hiệt kéo chăn bông lên đầu và thở dài u sầu.
Dù ngày hôm qua khá mệt, nhưng Phương Hiệt đã thức dậy lúc 7 giờ ngày hôm sau.
Vẫn còn đói.
Tính thời gian, gần như cậu không ăn 1 ngày rồi.
Cậu không thay quần áo, mở cửa ra, thấy cửa phòng ngủ của Giang Tri Tân đóng chặt, phòng khách trống không.

Cơn mưa nặng hạt kéo dài suốt đêm đã tạnh, một vạt nắng sớm mai từ sân thượng chiếu vào, khiến Phương Hiệt vô thức nheo mắt lại.
Cậu đứng đối diện với ánh sáng mặt trời trong phòng khách một lúc, có chút băn khoăn không biết mình nên làm gì.
Chắc cậu phải vào bếp lục tung cái gì đó nhét vào mồm thôi, cậu cảm thấy nhịn thêm tí nữa chắc xỉu đi viện mất.

Nhưng mà, dù sao đây cũng là nhà của người khác, cậu cũng là ngày đầu tiên ở đây, chủ nhân còn chưa dậy mà mình tự mình lục lọi mọi thứ thì có hơi vô duyên.
Mười phút sau, Phương Hiệt bước vào bếp.
Không thích hợp thì cũng phải thích hợp, đúng không? Khi Giang Tri Tân thức dậy, cậu sẽ nằm xuống.[*]
Trong bếp không thiếu nồi, bát, xoong, trông rất có sự sống* có một cái tủ lạnh hai cánh trong góc, Phương Hiệt thản nhiên bước tới rồi mở một tầng ra.
Trống.
Không có gì trong tủ lạnh ngoại trừ những tảng băng mỏng đóng băng trên bốn bức ngăn.
Phương Hiệt nhắm mắt vô hồn, mở ngăn còn lại.
Hơn chục lon bia nằm gọn trong kho lạnh – bia đen, bia thủ công và vài chai bông tuyết.

Ngoài ra, còn có hai quả trứng đang thu mình vào trong góc.
Phương Hiệt nhìn chằm chằm vào hai quả trứng gần năm phút, suy nghĩ mình có nên lấy chúng ra luộc chúng hay không, nhưng cuối cùng cậu bỏ cuộc.
Nguyên nhân là hai quả trứng đều lộ ra cảm giác tuổi tác rồi, Phương Hiệt thực sự không có dám tin rằng bên trong chúng không bị hỏng.
Ra khỏi bếp, Phương Hiệt lại ấn vào phần mềm ship cơm và chọn một cửa hàng ship nhanh nhất.

Cửa hàng này có hương vị Quảng Đông, cậu không thấy tên cửa hàng, cậu đã đặt lung tung một số đồ.
Bánh bao tôm, bánh bao sữa trứng, sữa đậu nành, bột chiên xù, hủ tiếu … tổng cộng có 51 cái, đặt hàng xong giao diện nhảy đến địa chỉ cần điền.
Đêm qua trời gió to lại còn là buổi đêm, lại ở trong ô tô, Phương Hiệt không thấy đây là khu gì, may mà GPS định vị là Vân Sơn Nhã Uyển, giữa tòa nhà 18 và 19.
…Nhưng mà rốt cuộc là 18 hay 19?
Phương Hiệt cau mày và cập nhật vị trí bốn lần.


Vị trí ngày càng trở nên kỳ lạ, cuối cùng trượt ra khỏi tiểu khu.
Cậu hít sâu một hơi, từ bỏ cái app ngu ngốc này đi ra cửa mở khoá, giật mạnh cánh cửa rồi ngẩng đầu lên.
Biển số ở lối vào chỉ ghi [32-01]-Tầng 32, phòng 01.
Viết thêm hai từ nữa chắc sợ tốn chỗ.
Phương Hiệt gần như bật cười tức giận.
Hành lang trống không và không có những người khác.

Phương Hiệt lập tức nghĩ mình nên chạy nhanh xuống lầu kiểm tra số đơn vị ở lối vào của hành lang không, nhưng nhìn cánh cửa mình buông tay là nó tự động khép lại, cuối cùng bỏ cuộc.
Ở tầng 32, cậu không có chìa khóa.
Đói và tức giận tỷ lệ thuận với nhau, Phương Hiệt cảm thấy cơn tức giận dâng lên đỉnh đầu, cáu kỉnh đóng sầm cửa lại, quay đầu vào nhà, đi thẳng đến cửa phòng ngủ chính và gõ cửa mấy lần.
Bên trong không ừ hử gì cả.
Phương Hiệt gõ thêm ba lần nữa, sau đó tạm dừng một chút rồi tiếp tục gõ liên miên không dừng.
Bùm, bùm, bùm, bùm, bùm … Người kia ngủ như chết à?
Khoảng lần gõ thứ mười một, mười hai, cửa phòng ngủ chính đột nhiên bị mở ra.
Có lẽ anh sợ chạm vào vết thương nên Giang Tri Tân chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ* đen, bên dưới là quần ngủ, tóc tai bù xù gần như che mắt.

Anh dùng tay trái giữ cửa, tay phải thì tùy ý vén mái tóc đang xõa trước mắt, lộ ra vẻ mặt vô cùng cáu kỉnh còn chưa tỉnh ngủ.
Giang Tri Tân nhìn chằm chằm Phương Hiệt khoảng trong bốn đến năm giây, có lẽ đang nghĩ lại người này là ai và sao cậu ta lại ở trong nhà của mình.
Sau khi suy nghĩ xong, Giang Tri Tân nói: “Muốn gì?”
Giọng anh vẫn đờ đẫn.
“Sớm.” Phương Hiệt vô cảm chào buổi sáng, “Đây là toà nhà bao nhiêu, khu mấy?”
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Gõ cửa lâu như vậy để đánh thức người khác để hỏi một câu như vậy, đoán chừng người kia đã muốn đánh người rồi, huống lần đầu tiên gặp Giang Tri Tân là trong phòng cấp cứu của bệnh viện …..
Phương Hiệt nghĩ như thế, không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái.
Đừng hỏi gì cả, đói khát khiến người ta mất trí.
Phương Hiệt đang nghĩ thì đột nhiên nghe thấy người trước mặt mình trả lời: “19, toà nhà 2.”
Phương Hiệt: “… hả?”
“19, toà nhà 2.” Giang Tri Tân tiến lại gần, bốn mắt nhìn nhau với Phương Hiệt, chậm rãi nói một lần nữa.

“Nghe thấy chưa?”
Giọng điệu nhẹ nhàng không nóng nảy.
“Rồi.”
Lửa giận của Phương Hiệt đột nhiên không biết rải như nào, theo bản năng đáp: “Cảm ơn.”
Giang Tri Tân không trả lời, giây tiếp theo anh lại đóng cửa lại.