Cửa sổ xe đã đóng chặt, ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới.
Dòng người bên ngoài xe nhộn nhịp, Phương Hiệt ngồi bên trong xe nhìn chằm chằm Giang Tri Tân, đầu óc bị choáng.
Nhìn eo hở? Nhìn như nào? trực tiếp vén quần áo lên? Ít nhất phải cởi đồng phục học sinh trước.
Hôm nay mặc áo sơ mi đó.
Phương Hiệt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
… Bên ngoài thật sự có rất nhiều người.
Phương Hiệt đang do dự, Giang Tri Tân lại đột nhiên lên tiếng: “Quên đi.”
Anh quay đầu lại, không nhìn Phương Hiệt nữa: “Đến bệnh viện luôn.”
“… Ừ” Phương Hiệt gật đầu.
Sao thế?
Giang Tri Tân chạy xe rất nhanh, Phương Hiệt im lặng cả một đoạn đường, cuối cùng ho khan một tiếng, sau đó hỏi lại câu hỏi vừa rồi Giang Tri Tân chưa trả lời.
“Anh đến trường học lúc nào?”
“Sau khi nhận được tin nhắn của em.
Lúc đó tôi còn tưởng rằng em gặp phải chuyện gì, bị người nào đó chặn lại.”
Giang Tri Tân nói xong, khẽ cười: “Lo lắng đám ngốc chạy đến trường tìm em, hoặc đám chúng nó gây rối ở cổng trường.
Gây ảnh hưởng không tốt cho em, vì thế tôi hơi lo — lúc đó tôi rất lo lắng nên hơi ngốc, không nghĩ ra an ninh của trường học rất tốt, đám chúng nó không thể vào được.”
Phương Hiệt không nói gì.
“Tôi lo rằng chúng nó sẽ đến trường tìm em rồi gây phiền phức cho em.”
Hoá ra vậy
Cậu nghĩ về hai mẹ con ở trường trung học Triều Thành.
Khi đó, họ cũng ở trường 10 phút, hay 15 phút? Dù sao thì thời gian cũng ngắn.
Nhưng chỉ trong một buổi chiều, sự việc này đã lan sang cả lớp dưới và lớp trên, rồi toàn trường, thậm chí cả trường bên cạnh, người người kéo đến hỏi: “Nghe nói có cô gái và cháu bé quỳ xuống chân học sinh trường này à, học sinh kia là ai thế? Đỉnh đấy.”
Đương nhiên Phương Thừa Lâm và Chu Linh cũng biết chuyện, họ cãi nhau rất vui vẻ ở nhà, vu cho nhau là gian dối, vô liêm sỉ, coi thường gia đình, coi thường công ty … Sau một hồi cãi vã, ước chừng là bằng với giờ Phương Hiệt làm hai bài kiểm tra tiếng anh và mười hai câu hỏi thực tế trong kỳ thi tuyển sinh đại học trên lầu.
Họ dùng sự việc này làm vũ khí để tấn công lẫn nhau, không ai lên lầu để hỏi Phương Hiệt rằng họ có gây rắc rối ở trường học hay không.
Giang Tri Tân là người đầu tiên lo lắng rằng nếu ai đó gây rắc rối ở trường, sẽ gây phiền phức đến cậu.
Bởi vì nó có thể xảy ra, nên anh nhìn chằm chằm cổng trường suốt ba giờ đồng hồ.
Không thể tưởng tượng được lại hơi vi diệu, cậu không muốn thừa nhận nhưng có cảm động thật.
Tâm trạng phức tạp và có chút khó chịu này kéo dài rất lâu, đến khi Phương Hiệt không biết phải nói gì, đến lúc nhìn thấy tấm biển chữ thập đỏ to tướng của bệnh viện, Phương Hiệt mới ép mình hỏi một câu.
“Thương lượng một chút, sau này anh đừng hút thuốc trong xe được không?”
“…”
Vẻ mặt Giang Tri Tân không phân biệt được là bất lực hay cạn lời: “Được rồi.”
Phương Hiệt cảm thấy mình với Giang Tri Tân rất có duyên với bệnh viện nhân dân số 2.
Như định mệnh ấy, cậu đến Thiệu Giang chưa đầy nửa tháng mà đã vào đây tận 3 lần.
Chắc ngoại trừ nhà và trường, có lẽ đây là nơi cậu quen thuộc nhất ở Thiệu Giang.
Khi đến phòng khám, ngồi khám là một bác sĩ già, nhìn thấy hai người bước vào thì khẽ nhướng mi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Eo cháu bị đập vào góc bàn, hơi đau.”
“Vạch ra tôi xem thử.”
Đến bệnh viện rồi, Phương Hiệt không khó xử như vừa nãy nữa, cậu kéo chiếc quần xuống, cởi đồng phục học sinh, cậu nhấc người vào trong ánh đèn sáng.
Vòng eo lộ ra khỏi chiếc áo sơ mi màu xanh xám.
Nơi cậu bị đánh bầm tím, đầy vết máu xanh tím.
Một nửa lộ ra, một nửa giấu dưới quần học sinh.
Bác sĩ nhìn cậu một cái: “Này, này là bị đánh sao? bị đánh rồi, kéo quần xuống một chút.”
Phương Hiệt choáng váng, kéo một đoạn quần xuống lộ ra toàn bộ vết thương, may mà vừa rồi Giang Tri Tân không cố chấp nhìn vết thương của cậu.
Không thì cả hai cùng vén áo cởi quần trên xe rồi.
Nhỡ như bị người ngoài nhìn thấy, họ lại bàn tán: “Ngạc nhiên chưa kìa! Hai người đàn ông lại làm điều này trong xe hơi!”
Nhưng mà lúc này Giang Tri Tân vẫn đứng bên cạnh cậu, ánh mắt rơi vào eo cậu.
Vết bầm tím ở bên trái eo, từ hông lên đến dưới xương sườn của Phương Hiệt.
Vết bầm đại khái to khoảng bằng bàn tay của người lớn, xanh tím đan xen, Giang Tri Tân nhìn thoáng qua, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Không có máu, không có vết thương hở.
Phương Hiệt không kéo xuống quá nhiều, chỉ để lộ mức độ chấn thương, nhưng vẫn để lộ vòng eo căng tràn sức sống.
Đường nét gọn gàng, có cơ bụng rõ ràng, có thể đã được tập luyện sau khi học boxing, sạch đẹp không chút mỡ thừa, rất đẹp.
Giang Tri Tân nhìn thoáng qua rồi đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Vị bác sĩ già đưa tay ra nhấn.
“Đau không?”
“Không đau.”
“Này thì sao, có đau hay không?”
“Một chút.”
Sau khi ấn vài chỗ, bác sĩ thu tay lại và bắt đầu viết đơn thuốc.
“Không sao, nội tạng không bị thương tích, lấy thuốc lưu thông máu về tự mình bôi.”
Giang Tri Tân đứng bên cạnh hỏi: “Có thể chụp X quang không?”
“Có thể.” Bác sĩ nhìn Phương Hiệt đánh giá một lượt “Bây giờ còn sớm, muốn khám gì thì khám đi, phía dưới là thận, nhỡ đâu thật sự sảy chuyện gì thì lại khóc.”
Phương Hiệt: “…”
Câu này thẳng thừng đến mức cậu chưa tìm ra cách tiếp nó.
Giang Tri Tân quay đầu lại rồi mỉm cười.
Không phải kiểu cười ngạt thở, là kiểu cười không dùng được.
Phương Hiệt nghe thấy tiếng cười kìm nén mà không kìm được của Giang Tri Tân, mãi đến khi cả hai rời phòng khám, Giang Tri Tân vẫn đang cười.
“Buồn cười lắm à?” Phương Hiệt cau mày nhìn Giang Tri Tân.
“Không buồn cười.” Giang Tri Tân đáp, nói xong nhanh chóng quay đầu, không để Phương Hiệt nhìn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa hướng dương của anh.
Phương Hiệt chịu thua, hỏi: “Chụp X quang thật à?”
“X quang.” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, khóe miệng vẫn nhếch lên.
“Bởi vì tôi mà em bị đánh, tôi phải có trách nhiệm đối với hạnh phúc nửa đời sau của em.”
…… Nụ cười trên mặt Giang Tri Tân khiến người ta không nhịn được liên tưởng với một từ đồng âm.
Đối phương bảo là hạnh phúc của cậu, Phương Hiệt không thể chịu đựng được, muốn đánh đối phương một trận.
Người này có thể nghiêm túc hơn ba phút không?
Hai người họ đi chụp X quang lúc nửa đêm, bác sĩ trực rất nhanh, phân tích hồi lâu vẫn đưa ra kết luận như cũ-không có vấn đề gì, kê đơn thuốc rồi về nhà.
Lăn lộn lâu như vậy, về đến nhà cũng đã gần mười hai giờ, tối nay nhất định không có cách nào ôn bài được, Phương Hiệt thu dọn đồ đạc, đi tắm.
Cậu cố ý điều chỉnh nước nóng một chút, nhắm mắt xông một hồi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nhìn thương tích của mình.
Thật ra cởi hết ra, thì cậu còn một số vết bầm tím ở tay và chân, nhưng nó không nghiêm trọng, ngoài ra, vì cơn đau ở eo rất dữ dội nên Phương Hiệt trực tiếp bỏ qua phần còn lại của cơ thể.
Trước kia lúc cậu luyện quyền anh cũng sẽ có va chạm, nhưng đều có đồ bảo hộ.
Đây là lần đầu tiên cậu đánh nhau với một người trong một con hẻm.
Nếu Chu Linh và Phương Thừa Lâm biết chuyện này chắc sẽ ngất vì sốc.
Chu Linh sẽ trao đổi với nhà trường về vấn đề an toàn của học sinh, còn Phương Thừa Lâm sẽ mở lớp dạy chính trị kéo dài một giờ cho cậu——Phương Hiệt nghĩ như thế, tay đang gội đầu dừng một chút.
Bây giờ cả hai cách xa cậu cả ngàn cây số, họ không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu, mà cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra với họ? Rốt cuộc Chu Linh có ly hôn cùng Phương Thừa Lâm hay không, Phương Thừa Lâm còn ở trong nhà không, đứa bé kia giờ thế nào, dù gì nó mới 7,8 tuổi…
7, 8 tuổi …
Phương Hiệt nhắm mắt trong làn nước nóng, thở phào nhẹ nhõm, không còn nghĩ đến những chuyện lộn xộn này nữa.
Sau khi tắm nước nóng xong, Phương Hiệt cảm thấy mình như được sống lại.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Giang Tri Tân vẫn ở trong phòng khách, thấy cậu đi ra, Giang Tri Tân bảo: “Ngày mai nghỉ học, tôi sẽ gọi điện thoại cho Đường Dịch.”
“Không cần, không có gì nghiêm trọng lắm.”
Nhìn thấy Giang Tri Tân nhìn cậu, Phương Hiệt bèm nói thêm: “Thật mà, thứ sáu và thứ bảy tuần này thi, phải đến lớp học nghe giảng.”
“Được rồi.” Giang Tri Tân không kiên trì nữa “Vậy thì chú ý đến bản thân nhiều hơn.”
Thấy Phương Hiệt gật đầu, Giang Tri Tân hỏi lại: “Hôm nay người chặn đường em trông như thế nào?”
Phương Hiệt không biết diễn tả thế nào, nên cậu chỉ có thể miêu tả đại khái: “Ba người đàn ông, gã đại ca gần 30 tuổi, đeo một sợi dây chuyền vàng và có một hình xăm trên cánh tay.”
Mô tả khá rộng, nhưng Giang Tri Tân gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, do dự một lúc mới mở miệng: “Hôm nay đánh đấm hơi nặng tay….sẽ không gây rắc rối cho anh chứ?”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đánh nhau với ai đó, mặc dù cậu chắc chắn mình kiểm soát rất tốt được lực của mình nhưng nhìn đối phương rất có cơ, giang hồ hơn Giang Tri Tân nhiều.
Phương Hiệt lo lắng nếu chọc phải đối phương thì bản thân Giang Tri Tân với quán bar sẽ bị ảnh hưởng.
Quán bar là nơi dễ xảy ra ẩu đả.
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt nói xong, cuối cùng thở dài.
“Thật là… Đây không phải là rắc rối mà tôi đã gây ra cho em sao?”
“Không sao, tôi sẽ giải quyết vấn đề này, đừng lo lắng, à—” Giang Tri Tân nhìn cậu, “Phương Hiệt, giống như ngày đầu khi em đến, tôi nói với em rằng, không cần phải khách sáo như vậy.”
Phương Hiệt nhớ lại những lời nói cử chỉ của mình từ lúc đến Thiệu Giang, hỏi: “Có khách sáo sao? tôi chỉ cảm thấy đôi mình khi hơi bất lịch sự quá thôi.”
Buổi sáng gõ cửa phòng người khác, không cho người khác hút thuốc trong xe.
“Không phải, cái kiểu khách khí [Cảm ơn rồi xin lỗi] ấy, tôi không thích mấy từ đó xuất hiện xung quanh mình, không thích giao tiếp cùng người khác, lo lắng rước thêm phiền toái cho người khác, cũng sợ mình rước thêm phiền toái cho người khác, cho nên mới tận lực giữ khoảng cách với mọi người và mọi chuyện.”
Giang Tri Tân cười: “Thật ra không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi không sợ phiền phức, nếu không tôi đã không đồng ý để em đến Thiệu Giang rồi.
Cho nên cái “phạm vi” kia của em có thể cho tôi biết một chút được không? Ít nhất thì cho tôi biết em thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, thói quen sinh hoạt như nào, ở đây em có đặc quyền, đặc biệt là sau khi vì tôi mà bị thương.”
Giang Tri Tân nói xong, anh dừng lại một chút, sau đó nhìn Phương Hiệt nói lại từng chữ: “Ý tôi là, ở trước mặt Giang Tri Tân, Phương Hiệt có thể kiêu ngạo một chút.”
Phương Hiệt thật lâu không trả lời.
Trước khi đến Thiệu Giang, Châu Linh đã nói rất nhiều về Giang Tri Tân, kinh nghiệm sống, tính cách, trải nghiệm và mối quan hệ của anh ấy với gia đình, cố gắng khiến Phương Hiệt tin rằng bên kia sẽ chăm sóc cậu tốt.
Nhưng Phương Hiệt luôn có một vị trí rõ ràng cho bản thân.
Một người bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, phải rời quê hương đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu.
Tự biết rõ ràng vị trí của mình.
Từ nhỏ Phương Hiệt đã được nhận xét là hiểu chuyện, thông minh, có khả năng tự chăm sóc bản thân, không cần ai lo lắng cho mình.
Nhưng sau khi đối mặt với việc bố mình ngoại tình, có một người em cùng cha khác mẹ không thể giải thích được, còn đang chờ ghép tủy, năm lớp 12 trung học, cậu từ tỉnh khác chuyển đến một vùng khác, đợi hai tiếng đồng hồ ở sân bay mà không có ai tới đón, mặc dù lúc đó Giang Tri Tân thực sự gặp chuyện….
Nhưng đối với một thanh niên dưới 18 tuổi, dù khôn khéo trưởng thành sớm đến đâu cũng sẽ cảm thấy một chút cô đơn và cảm giác bị bỏ rơi.
Nhưng hôm nay Giang Tri Tân nói rằng cậu có thể kiêu ngạo vì cậu có đặc quyền.
Đôi mắt Phương Hiệt hơi nóng lên, cậu nhanh chóng quay đầu hít một hơi thật sâu rồi mới quay lại nhìn Giang Tri Tân.
“Lớn từng này rồi nhưng chưa từng nghe qua người nào bảo người khác kiêu ngạo với mình như này.”
Giang Tri Tân nhướng mày: “Giả bộ không hiểu đúng không?”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân mỉm cười, một lát sau bỗng nhiên mở miệng: “Kỳ thi này là kỳ thi hàng tháng, rất quan trọng.”
Những lời này không đầu không đuôi, nói rất đột ngột, nhưng trông Phương Hiệt lại giống như xây dựng tâm lý rất lâu rồi, ho nhẹ một tiếng rồi mới thốt ra những từ tiếp theo.
“Xong thì sẽ họp phụ huynh, nếu anh có thời gian chắc sẽ phải lên trường một chuyến.”
Một câu tạm dừng thật lâu, còn hợp với dùng “Có lẽ”, “Nếu”, “Chắc phải”, nhưng cậu nói ra.
“Có thi được vào khoảng trong top mười không?” Giang Tri Tân cười hỏi: “Nếu không được thì tôi không có thời gian đâu.”
… Người này thật sự thiếu đòn…
“Được” Phương Hiệt đáp.
“Tốt.” Giang Tri Tân nói.
Trong lòng Phương Hiệt đột nhiên một viên đá rơi xuống đất, thư thái không nói nên lời.
Chủ đề cuộc họp phụ huynh kết thúc, Giang Tri Tân đưa thuốc do bệnh viện kê cho cậu, “Về phòng ngủ nhớ xoa thuốc.”
“…” Phương Hiệt chỉ vào chính mình “Tự mình mang về phòng xoa?”
Vừa rồi chính mình nói những lời cảm động dài như vậy, chẳng lẽ lúc này không nên lấy thuốc xoa giúp sao?
“Không phải đau ở eo à? Em có thể với tới.” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt “Nhưng nếu em không ngại thì cởi quần rồi tôi xoa cho.”
Phương Hiệt giật mạnh thuốc trong tay Giang Tri Tân:” … Tôi sẽ tự làm.”
“Thoa thuốc cho cẩn thận rồi đi ngủ sớm đi.” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, nở nụ cười “Ngủ ngon.”