Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 94




Nghe hắn nói giọng điệu mềm mại, lộ ra tia yếu ớt bên trong, Bạch Mặc Y dừng tay bôi thuốc chút, lòng nổi lên chút tia bất đắc dĩ và thương hại, người này đường đường là thái tử một nước, ai lại ngờ sau lưng vinh quang thì cô độc và bất lực, người thường khó mà nhìn thấy sự ôn nhu của hắn.

“Sau này mà đánh huynh, nhớ phải né đó!” Bạch Mặc Y nhẹ nhàng xoa mặt hắn, cúi đầu nói, lông mi cong dài chớp chớp hối hận và đau lòng.

“Chỉ cần muội muội cao hứng, muốn đánh bao nhiêu cũng được hết!” Cung Tuyệt Thương nắm chặt tay nàng, làm nũng nói, chẳng chút đẻ ý tới nửa mặt mình đang xưng phù lên.

“Vậy thì muội muội có thể nói cho ta biết vì sao lại đánh ta có được không?’ Cung Tuyệt Thương day day mũi, trong mắt loé sáng, nên biết kẻ nào hỗn láo muốn hắn chịu thay tiếng xấu, hắn thề hắn quyết không tha!

Mặc Bạch Mặc Y thoáng đỏ, đẩy hắn ra, bôi bình thuốc, trầm mặc….

Vấn đề này thật khó trả lời, cũng trả lời không được, nàng lại càng không muốn trả lời, rất xấu hổ!

Đôi mắt phượng hẹp dài của Cung Tuyệt Thương híp lại thành đường chỉ, không nói được hả, không nói thì thôi, một ngày nào đó hắn mà biết, hắn sẽ nhớ kỹ món nợ này.

“Phụ vương huynh thế nào rồi?” Bạch Mặc Y vô tình hỏi, người này biến mất mấy ngày chắc cả hoàng cung này cũng được hắn mò tung lên rồi.

“Vẫn là muội muội hiểu ta nhất, hiện giờ hẳn là đã đến biên giới Ly quốc rồi” Run rẩy nhận chén trà Bạch Mặc Y đưa, oa oa, đây chính là chén trà lần đầu tiên muội muội rót cho hắn nhá, hắn rất tiếc phải uống đó.

Nhanh vậy sao? Bạch Mặc Y hơi run sợ chút, lập tức cau mày nhìn hắn nói, ‘Vậy anh vẫn chưa về sao?” Chẳng lẽ hắn không biết mình ở lại nguy hiểm thế nào sao? Ly quốc chủ được cứu thoát, chắc chẳng mấy nữa mà hai nước Ly Sở sẽ có chiến tranh, hắn không đi, sợ rằng Sở Quân Hạo sẽ ra tay đối phó hắn sao?

“Đừng lo, hiện giờ Sở Quân Hạo cũng chẳng kém gì ta đâu, hơn nữa, muội không đi, ta cũng không đi đâu!” Mục đích lần này của hắn là mang nàng đi Ly quốc, nàng không đi, hắn sao có thể yên tâm được chứ?

“Vô Thương thật sự không phải bị Sở Quân Hạo bắt sao/” Bạch mặc Y cầm chén nói buồn bã, lo lắng và sợ hãi không rõ ngập tràn trong lòng, rốt cuộc là ai đã mang Vô Thương đi, vì sao đến giờ vẫn chưa tìm tới nàng chứ?

“Ta nghĩ, hiện giờ Vô thương không ở kinh thành đâu” Nơi này họ đã xới tung vài lần rồi, đến cả chút manh mối cũng không có, có thể khẳng định, ngày Vô thương mất tích cũng đã bị người ta mang ra khỏi kinh thành rồi.

“Anh bảo người này là ai đây/” Bạch Mặc Y ngước mắt lên, làm như hỏi hắn nhưng thật ra lại tự hỏi mình, không chút tia mong đợi, nhìn ra ngoài mờ mịt.

Vô thương à, con rốt cuộc là ở đâu thế? Mẹ rất nhớ con!

Tay Cung Tuyệt Thương nắm chặt lại, mím chặt môi không nói câu nào, không phải Sở Quân Hạo, không phải Ngọc Vô Ngân, không phải Lạc Vũ Trần, cũng không phải hắn, hắn cũng nghĩ không ra rốt cuộc là ai có gan lớn làm vậy, làm như thể thần không biết quỷ không hay, song lại tính vào đúng lúc sở Quân Mạc hạ lệnh rồi mới mang người đi, dường như mọi hành vi của họ đều nằm trong mắt kẻ đó, cảm giác này làm họ thấy khó chịu, họ thích giám thị người khác chứ không thích cảm giác bị người khác giám thị mình.

“Muội muội à, hay là nàng theo ta về nước đi, đến lúc đó chúng ta lại tính tiếp” Cung Tuyệt Thương chịu không được bật lời, Sở quốc sắp loạn rồi, nơi này ở cũng khó lắm, nàng đứng ở nơi đây, sợ rằng lúc đó còn chưa cứu được Vô Thương thì đến cả thân nàng cũng bị chìm trong đó mất.

“Ta không đi, ít nhất, còn chưa có tin Vô Thương ta sẽ không rời đi!” Bạch Mặc Y chậm rãi mở miệng, giọng điệu cố chấp, nàng vẫn cứ dợi ở chỗ này, nhất định đối phương sẽ mất bình tĩnh ngay.

Cung Tuyệt thương không nói nữa, hắn biết có khuyên nàng cũng không được, mãi lâu sau mới đột nhiên bảo, “Muội muội à, Bạn Nguyệt đã lâu sao chưa thấy xuất hiện nhỉ?” Lã ra không phải thế nha, lòng thằng nhóc đó với muội muội không giấu được, vì sao hắn lại chưa thấy tới chứ? Cung Tuyệt Thương mang theo suy nghĩ sâu xa mày cau chặt lại.

Bạch Mặc Y hơi nhíu nhíu mi, đưa tay sờ cổ tay áo, ở đó còn giữ lại bức thư Bạn Nguyệt để lại, với hai từ vô cùng đơn giản, biểu hiện ra ngày nào đó hắn sẽ trở về, vì sao vẫn chưa thấy tới chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Lời Bạn Nguyệt hứa rất coi trọng, đã định làm chuyện gì thì quyết không bỏ, không đến cũng tốt, ít nhất trong lòng nàng cũng thấy thoải mái hơn nhiều, lúc này lại bất giác thấy lo cho hắn, hy vọng mọi thứ hắn đều thuận lợi!

“Muội muội đừng lo, trở về ta cho nàng đi nắm tin tức xem xem!” Lúc này thật sự không bình thường, xem ra Lạc quốc cũng không yên ổn, nếu không thằng nhóc kia cũng đã chạy về đây rồi, không rõ có phải là hắn gây ra hay không nhưng sao mọi chuyện lại xảy ra trùng hợp cùng lúc đến vậy?

Chỉ hy vọng thứ Lạc Quốc không có gan lớn làm vậy, nếu không thật đúng là khó khăn!~

“Tiểu thư, trong cung có người truyền lời, muốn tiểu thư tiến cung ngay!” Tử Y đi tới nhẹ giọng bẩm báo.

Tiến cung ư? Thái hậu sao? Tâm thần Bạch Mặc Y lẩm bẩm, nói, “Có phải có chuyện gì hay không nhỉ?”

“Người đến nói là thái hậu không khoẻ, muốn tiểu thư tiến cung hầu hạ ngài ấy mấy ngày ạ!” Giọng Tử Y thanh thanh trầm ổn, xen lẫn chút lo lắng, ai mà chả biết hậu cung trong hoàng cung chính là đầm rồng hang hổ, chỉ e tránh không kịp, lúc này muốn tiểu thư tiến cung, thì ra là chuyện sống còn rồi!

“Không đi được không?” Cung tuyệt Thương hỏi một caâ vô cùng ngu ngốc, hai người trng phòng tảng lờ hắn đi.

Bạch Mặc Y cụp mắt xuống không rõ là nghĩ gì, cả người tảo ra lạnh lùng âm trầm đầy hàn ý.

Tử Y cúi đầu lẳng lặng đứng, nàng ấy vẫn nên ra ngoài có người trong cung đợi, hôm nay đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.

“đi thôi!” Bạch Mặc Y đứng lên ra ngoài, cái gì đến đã đến có trốn cũng không xong, lần này đem mọi ân oán giải quyết gọn luôn đi!

“Muội muội à, ta cũng đi!” Cung Tuyệt Thương đáng thương kéo góc áo Bạch Mặc Y, chớp chớp mắt sáng ngời nhìn nàng nói.

Khoé miệng Bạch Mặc Y khẽ mở, tà nghẽ nói hắn, “Nếu huynh không sợ người ta phanh thây, muốn chui đầu vào lưới thì huynh cùng đi đi!” Nói dù độc nhưng trong lòng ấm áp đầy thân tình!

Cung Tuyệt Thương bĩu môi, vừa định nói “Không sợ”, lại nhìn thấy thái độ lạnh lẽo của Bạch Mặc Y, biết nàng không đồng ý cho mình tiến cung, miễn cưỡng buông tay ra, xoay người hờn dỗi, không cho hắn đi hắn sẽ đi theo âm thầm, hừ, cái lão vu bà kia chẳng tốt bụng gì, lần này nếu muội muội hắn thiếu hẳn nửa cọng lông thì hắn chắc sẽ cho bà ta mấy chục cái tát vài chục cái đá ấy!

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Bạch Mặc Y, vừa tiến cung đã bị người ta đưa vào một toà cung điện Ngọc Hoa trong viện, bị ngự lâm quân tầng tầng lpó lớp canh giữ, đừng nói cả thái hậu mà đến cả cũng nữ trong điện Từ Tâm cũng không thấy.

Tử Y Tử Lạc đi theo không rời tấc nào, với người hầu trong cung mang thức ăn lên thì kiểm tra nghiêm ngặt, nửa phần cũng không dám thả lỏng.

Ba ngày lặng lẽ trôi, các nàng chưa ra khỏi điện Ngọc Hoa bước nào mà cũng chưa từng có ai bước chân vào trong, người trong cung điện im ắng, đến cả một câu nói thừa cũng không có.

Bạch Mặc Y rất bình tĩnh, ngày nào cũng vui vẻ, nên ngủ thì ngủ, ngoài không được bước chân ra khỏi điện Ngọc Hoa nửa bước thì ở toà cung trong viện này, hành động của nàng cũng không bị hạn chế.

“Tiểu thư à, ngài nói xem đây là họ muốn gì thế ạ? Đã tới đây ba ngày rồi, cả một bóng quỷ cũng không thấy đó!” Tử Lạc mất bình tĩnh nói, thật chẳng rõ, tiểu thư dù không lên tiếng thì đến cả Tử Y cũng không có việc gì cũng giống vậy nữa.

Bạch Mặc Y nhìn nàng ta một cái, vừa bắt tay làm làm hoa Ngọc Lan vừa nói thản nhiên, “Thật ra, đến lúc này đã có người mất bình tĩnh rồi đó!” Nhìn hoa lan nở rộ, bất giác lại nghĩ tới Bạn Nguyệt, lặng lẽ thở dài.

Có ý gì thể? Tử Lạc thấy khó hiểu với cả Tử Y, lời tiểu thư nói nàng nghe chẳng hiểu gì cả.

Tử Y nói chậm rãi, “Chúng ta tới là làm con tin đó!” Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên trên, dường như chẳng có gì làm nàng ta thấy để ý cả.

Bạch Mặc Y tán thưởng nhìn thoáng qua Tử Y, tâm tư nha đầu kia còn tinh tế hơn cả Hồng Lăng, nhìn thấu tất cả, thật sự là khó tìm!

Làm con tin ư? Tử Lạc đột nhiên hiểu ra, đầu óc quay lòng vòng, hưng phấn hỏi tiếp, “Aizz, Tử Y à, cô nói xem, họ dùng chúng ta là để uy hiếp ai chứ?”

“Sai rồi, không phải là chúng ta mà là tiểu thư!” Hai mạng các nàng chẳng chút đáng giá gì, người ta muốn mà mạng tiểu thư kìa, Tử Lạc này, nâng mình cao quá, ngốc chết lên được!

“Hừ, biết cô thông mình rồi!” Tử Lạc tức giận hừ một tiếng, lại lập tức hỏi, “Cô nói nhanh đi xem nào, không phải ta rất tò mò sao!”

Tử Y nhìn thẳng, có đánh chết cũng không mở miệng, loại vấn đề này mà cũng nói ra miệng, nàng ta chẳng chút hứng thú trả lời chuyện nhàm chán như thế.

Ngoài cung Ngọc Hoa “Dịch vương già, ngài không thể đi vào được!” Thủ vệ ngự Sở Quân ngăn Sở Thiên Dịch lại.

“Cút ngay!” Sở Thiên Dịch lạnh lùng nhìn kiếm ngăn trước mặt, mặt nhìn sắc bén.

“Rất xin lỗi, thuộc hạ không thể để ngài đi vào được!” Thủ vệ cúi đầu, lại không chút nhân nhượng, họ trực tiếp phụng mệnh của hoàng thượng, không có thánh chỉ ai cũng không được bước chân vào.

“Chẳng lẽ bổn vương tìm muội muội ôn chuyện lại còn phải hỏi qua xem các ngươi cso dồng ý không hả/” sở Thiên Dịch nhìn họ chằm chằm, loại uy nghiêm và khí phách hắn có bộc phát, vốn tính tình đã khó chịu rồi, giờ lại chẳng còn chút kiên nhẫn nào, đá một nhát kẻ chặn đường, định xông vào, tiểu nha đầu đã tiến cũng ba ngày rồi, hắn không nhìn thấy người quyết không tha!

“xin vương gia đừng làm thuộc hạ khó xử!” Càng có nhiều người xông tới, bất cứ nói gì cũng đều không cho hắn vào, còn có người lặng lẽ đi bẩm báo Sở Quân Hạo.

“Tiểu ngũ ca!” Nghe được ồn ào, Bạch Mặc Y ra tới cửa, thấy Sở Thiên Dịch, thì khẽ kêu lên, nói với Ngự lâm quân, “Ta và Tiểu ngũ ca đã nhiều ngày không gặp rồi, muốn nói chút chuyện nhà, nếu các ngươi lo thì chúng ta có thể nói hai câu ở tại đây được không?” ánh mắt trong trẻo nhìn một lượt trên người mọi người, hiển hiện uy nghi, lạnh nhạt tao nhã, khiến không ai phản bác nổi câu nào.

“Tiểu Ngũ ca à, sao không thấy Linh Nhi vậy?” Bạch Mặc Y kéo Sở Thiên Dịch dưới ánh mắt mọi người chậm rãi đi tới dừng cách đó không xa, khiến cho những kẻ đó có thể nhìn thấy cả hai người.

“Nha đầu à, đã nhiều ngày nàng phải cẩn thận đó, Linh Nhi, Linh Nhi nàng ấy có chút khó khăn!” Sở Thiên Dịch nắm chặt tay nàng, cúi đầu nói, trong mắt không dấu được lo lắng.

“Linh Nhi nàng ấy cũng giống muội sao?” Bạch Mặc Y cau mày  hỏi, trong cũng hiểu a.

“Hắn đã như chuột cùng đường rồi, chỉ tại ta không cẩn thận thôi, Linh NHi bị hắn khống chế rồi!” Sở Thiên Dịch thở dài, lòng lại hối hận mãi, sớm biết thế sẽ không mang LInh Nhi tiến cung làm gì.

“Vậy, chuyện mười mấy năm trước, chân tướng thực đã rõ rồi sao?” Bạch Mặc Y do dự hỏi, hoá ra tất cả mọi chuyện đều là sự thật!

“Đúng, vốn ta và vương tướng đã bàn với nhau rất kỹ, nhưng hiện giờ không làm khác được, ta đến chính là nói cho muội biết, đêm nay người của ta nhân cơ hội tiến cung sẽ mang nàng rời đi, nàng nên đi Ly quốc đi, mau đi khỏi đi!” Sở Thiên Dịch lại nắm chặt tay nàng, hắn đến chính là thông tin cho nàng biết, tối sẽ nghĩ cách kế hoạch cứu viện, ít nhất hắn cũng muốn nàng được bình an.

“Không, Tiểu Ngũ ca, cứu Linh Nhi trước đi, ta tạm thời cũng sẽ không rời Sở quốc đi đâu!” Bạch mặc Y lắc lắc đầu, lòng thấy cảm động tấm chân tình của Sở Thiên dịch, nhưng nàng thật sự chưa thể đi được.

“Y Y, nàng….” Sở Thiên Dịch còn định nói gì thêm thì đã bị người sau lưng chặn lời.

“Ngũ đệ thật sự nhàn quá nhỉ, đến nội cung trẫm mà chẳng chút ngại ngần gì?” Giọng nói âm trầm trúc trắc vang lên bên cạnh.

Bạch Mặc Y và Sở Thiên dịch cũng nhanh chóng quay lại, hành lễ nói, “tham kiến hoàng thượng!” Sắc mặt bình thường, cũng chưa biểu hiện kinh ngạc khi hắn xuất hiện.

“Miễn!” Sở Quân Hạo nổi lên tia cười ôn nhu, lại như không cười, nhìn ánh mắt hia người có chút lo lắng.

“Hoàng thượng thần chỉ tới gặp Y Y thôi, sao lại phải ngại gì chứ ạ?” Sở Thiên Dịch nhìn Sở quân Hạo chằm chằm, trong mắt có chút trào phùng, thêm nữa hắn còn trầm tĩnh như vậy không thể làm cho người ta không bội phục.

“A, Y Y đã nhận Tử Vân nghê thường rồi, ngươi hẳn là biết điều này đại diện gì chứ?” Sở Quân Hạo nhìn hắn, trong giọng không phải hoài nghi, đi lên trước, đứng cạnh Bạch Mặc Y, rất gần gũi, vẻ mặt ôn nhu, chỉ là trong mắt quá mức âm trầm, bất giác làm người ta thấy sợ hãi.

“Hoàng thượng đã nhanh khẳng định vậy, chắc chắn lòng cũng có thể đạt được như mong muốn sao?” Sở Thiên Dịch thả lỏng tay, chẳng chút lơ là nhìn hắn, lại nháy nháy mắt về phía Bạch Mặc Y, nói vô hình cho nàng biết, hắn vẫn vậy.

“Trẫm nghĩ chuyện này cự kỳ tôn quý, nói vậy chắc Y Y cũng sẽ không cự tuyệt có phải không Y Y?” Sở Quân Hạo đưa tay ra nâng cằm Bạch Mặc Y, nhìn như vô tình nhưng thật ra là kiềm chế nàng chặt chẽ.

Bạch Mặc Y né hắn ra, ánh mắt nhìn hắn thản nhiên, mỉm cười, hoặc như nhìn chiếc bàn hỏng vậy, mím môi không nói, vẻ mặt ấy còn miệt thị hơn cả lời nói.

Ánh mắt Sở Quân Hạo sầm xuống, lệ khí trên người tăng lên, thấy Sở Thiên Dịch định mở miệng, lặng lẽ ói ra hai từ, Sở Thiên Dịch bỗng chốc dừng lại, cả người chớp mắt căng thẳng, mày nhướng lên, nhìn trừng hắn nặng nề.

Bạch Mặc Y lạnh lùng c4n môi dưới, nàng nhìn rất rõ hắn nói hai từ không ra lời là gì, “Linh Nhi”, quả nhiên là hắn đem Linh Nhi ra uy hiếp Sở Thiên Dịch tha cho án điều tra tiền hoàng hậu, nói lạnh lùng, “Hoá ra hoàng đế đại Sở lại làm chuyện khinh bỉ đến vậy!”

“Hừ, trẫm bất chấp thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích là được, mà nàng, cũng là thuộc loại trẫm!” Sở Quân Hạo không giận cười nhạt đi tới gần Bạch Mặc Y, nếu nàng mạng lớn, vậy thì nàng chỉ còn con đường duy nhất để đi, đó là phải trở thành người của hắn, mà ngày này cũng không còn xa.

“Đồ vô sỉ giả tạo, đáng khinh!” Bạch Mặc Y lười liếc mắt nhìn hắn, nghoảng đầu sang một bên, lòng thấy bi ai thay cho dân chúng nước Sở. có một hoàng đế như vậy, sao còn có thể là dân giàu nước mạnh chứ?

“Trẫm ưu điểm không chỉ có thế đâu, sau này nàng sẽ từ từ mà hiểu thôi, Y Y à, nàng cứ ngoan ngoãn đợi ở đây đi, chỉ vài ngày nữa, chúng ta sẽ đại hôn rồi!” Sở Quân Hạo cười ôn tồn, xoay người ra lệnh với ngự lâm quân, “Đưa Dịch vương gia về tẩm cung, hầu hạ cho tốt!” Nói xong thì phất tay áo rời đi.

Lòng Bạch Mặc Y bỗng lạnh hẳn, mắt nhìn bóng áo vàng sáng của Sở Quân Hạo, cau chặt mày lại.

“Nha đầu, nhớ rõ lời ta nói đó!” Sở Thiên Dịch lúc gần đi lo lắng dặn dò, lời Sở Quân Hạo nói làm hắn thấy bất an, hoá ra hắn cho Y Y tiến cung là có ý này, không được, hắn tuyệt đối không thể để Y Y ở lại chỗ này được!

”Đừng lo cho muội, chính huynh phải bảo trọng!” Bạch Mặc Y nói với Sở Thiên Dịch, trong mắt nhắn dùm sự kiến quyết của mình, nàng sẽ không rời đi!