Mặt tà mị của Cung Tuyệt Thương âm trầm nhìn Ngọc Vô Ngân, kiếm cầm chặt trong tay, mày còn cau hơn cả phụ nữ, tên này thế mà lại dám đi hôn muội muội hắn, hơn nữa thấy hắn ta như vậy có vẻ rất thích Y Y, nét yêu mị trên mặt lại càng biểu hiện phức tạp hơn, nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y ngủ bất an mà vẫn không tỉnh trên giường, nhấc chân đi theo sau hắn ra ngoài.
"Bản thái tử không thích ngươi, ngươi cách xa muội muội của ta một chút!" Cung Tuyệt Thương nhíu mi nhìn tà tà Ngọc Vô Ngân, trong mắt loé sáng.
"Ly thái tử cũng có vẻ như không thể làm chủ thay nàng được ha!" Ngọc Vô Ngân nghe tiếng hỏi lại, khoanh tay đứng, đoá hoa thanh diễm tuyệt đẹp bay rớt xuống, có cảm giác sâu xa, ánh hoàng hôn chiếu trên người hắn toả ra quầng sáng mờ mờ, cô đơn ưu thương!
"Hừ, dù sao muội muội ta cũng sẽ không thích ngươi!" Cung Tuyệt Thương lo không nói hết, tâm sự của muội muội hắn cũng chẳng rõ chút nào, dường như cố ý với Lạc Vũ Trần, lại tựa hồ có tình cảm thâm trầm khúc mắc với người trước mắt này, tâm sự của muội muội hắn không hỏi, nhưng mặc kệ muội muội có quyết định thế nào, hắn cũng đều ủng hộ nàng vô điều kiện!
Cùng lắm thì nếu muội muội không muốn ở Sở quốc vậy thì hắn sẽ đưa nàng về Ly quốc vậy, nuôi nàng cả đời cũng không sao cả, Vô Thương muốn có cha, vậy thì hắn sẽ làm cha Vô Thương thôi!
"Ly thái tử nói còn quá sơm đó!" Trong lời Ngọc Vô Ngân nói mang theo chút mềm mại, chỗ đóng băng sâu trong lòng vì người đó đã hoà tan thành nước.
"Hừ, ta tình nguyện cả đời muội muội không lấy chồng cũng không cần gả cho ngươi!" Cung Tuyệt Thương thầm nói trong lòng, hắn có cảm giác được tên Ngọc Vô Ngân này rất phức tạp, quá sâu trầm, dã tâm cực lớn, muội muội thích bình thản, hắn ta không thích hợp với nàng ấy!
Nàng chỉ có thể gả cho hắn thôi! Nhưng mà trên đời này lúc nào cũng để ý đến làm lễ lớn! Hắn cũng sẽ đòi gấp bội lại những gì thiếu nàng, muốn cho nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này! Ngọc Vô Ngân híp mắt lại, những lời này cũng không nói ra, trước khi sự việc không được làm rõ, hắn không thích nói vô dụng! Hơn nữa có một số việc muốn làm mà không phải là nói!
Nhìn Ngọc Vô Ngân lạnh lùng rời đi, Cung Tuyệt Thương đứng ngay tại chỗ rất lâu, mãi cho tới khi trời tối đêm đầy sao lúc này mời rời mắt, xoay n]ời đi vào trong phòng, chân bước kiên định, muội muội à, nàng nhất định phải hạnh phúc đó! mà hạnh phúc của muội cũng quyết không phải là Ngọc Vô Ngân cho!
Bạch Mặc Y trên giường lắc lắc đầu cố sức ngồi dậy, đầu thấy nặng nặng, chuyện gì đã xảy ra vậy nè? Sao nàng lại ở trong này chứ? Nhìn lướt qua chung quanh sương mù mờ mắt mà vẫn khó hiểu, không phải nàng đang ở trong rừng mai đó sao? Ai đã mang nàng đến nơi này chứ?
Giống như một giấc mơ, mơ rất lâu rất lâu, còn kêu cái gì nữa nhỉ? Trong đầu hỗn loạn, chút nhớ chút không, có gì đó chợt loé rồi mất, xao đầu thấy có chút đau xưng, Bạch Mặc Y cau mày đứng dậy xuống giường, trên người còn lưu lại mùi hương lành lạnh thoang thoảng, lúc nàng ngủ là ai đã ở bên cạnh chứ?
"Muội muội, nàng tỉnh rồi à?" Cung Tuyệt Thương vừa tiến vào, thấy Bạch Mặc Y đi tới, đôi mắt loé lên lập tức chạy tới đỡ lấy thân hình có chút lung lay của nàng.
"Vâng, muội ngủ lâu lắm rồi sao/" Liếc mắt nhìn ra ngoài trời, đầy sao sáng chói, hình như đêm đã khuya rồi.
"Đúng!" Cung Tuyệt Thương đáp khẽ, lời đến miệng lại nuốt vào, đỡ nàng ngồi xuống, rót một chén nước đưa tới trước mặt nàng.
".....Là huynh vẫn ở cùng muội sao?" Do dự chút, Bạch Mặc Y khẽ hỏi, đầu đau quá, hình như nàng có quên chút gì đó, trong mơ là ai đã ôm nàng vậy?
"....Ừ!" Cung Tuyệt Thương xoay người ngồi xuống, dấu tia kinh ngạc trong mắt đi, muội muội không biết Ngọc Vô Ngân tới ư? Nếu không biết vậy thì hắn cũng sẽ không nói cho nàng.
"Tiểu ngũ ca và Linh Nhi đi rồi à/" Bạch Mặc Y bưng chán nước lên nhấp một ngụm, tuy trong lòng còn nghi hoặc nhưng lại không biết ở đâu.
"Đã đi từ chiều rồi!" Cung tuyệt Thương lần đầu tiên không có bộ mặt cười vớ vẩn nữa, mà là rất bình tĩnh, giọng nói có chút rầu rĩ.
Tâm thần ấy Bạch Mặc Y cũng không để ý lắm, đột nhiên thả chén xuống đi ra ngoài.
"Nàng định đi đâu vậy?" Cung Tuyệt Thương cau mày nhìn nàng vội vã rời đi, tiến lên kéo nàng lại hỏi, hắn còn có nhiều điều muốn hỏi nữa đó!
"Cầm của ta đâu rồi/" Bạch Mặc Y định bước tiếp quay đầu lại hỏi.
"Cầm à? Hẳn là vẫn ở chỗ cũ rồi!" trong lòng hờn giận càng nặng, Cung Tuyệt Thương có chút tức giận, vì sao muội muội lại không nhìn thấy tâm tình phiền muộn của hắn chứ? Vì sao đến cả câu an ủi cũng đều không nói chứ? Ôi, hắn bị tổn thương rồi!
Bạch Mặc Y gật gật đầu đi ra ngoài, tóc đen đung đưa, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, mà cái trán kia lại nhăn nhó.
"Đợi chút, muội muội à, ta có lời muốn hỏi muội!" Cung Tuyệt Thương lắc mình đứng trước mặt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nghi vấn của nàng, gãi gãi đầu, môi mấp máy, lúc này mới nhỏ giọng hỏi như muỗi kêu, "Muội muội, nàng....nàng có người trong lòng không?" Nếu muội muội nói thích cái mặt đen hắc kia, vậy thì hắn lập tức mang nàng rời Sở quốc ngay, người đó có gì tốt chứ? Hắn không thích hắn ta đâu!
Nếu muội muội mà nói thích Lạc Vũ Trần, vậy cũng không được, muội muội chỉ có thể thích hắn thôi! đúng vậy! Sau này hắn sẽ nuôi nàng cả đời cũng không vấn đề gì!
Bạch Mặc Y sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn cung Tuyệt Thương, hắn hỏi cái vấn đề này là sao chứ? Máy vốn nhăn rồi lại càng nhăn hơn, môi mím chặt nhìn trừng hắn, tình cảm của nàng và hắn thì có liên quan gì chứ? Hơn nữa, nàng cũng không tin có thiên trường địa cửu, cả đời chỉ một đôi người yêu thương nhau tồn tại! Nếu không chiếm được không bằng không cần!
Cảm giác tinh tường Bạch mặc Y giận, đột nhiên Cung Tuyệt Thương thả lỏng tinh thần, muội muội giận có phải là nói nàng ấy cũng không thích họ phải không nhỉ? Vậy thì thật tốt quá, nở nụ cười còn đẹp cả hơn cả phụ nữ cười, nốt ruồi đỏ ở giữa trán càng toả sáng yêu diễm, làm cho trên mặt hắn càng thêm chút gợi cảm tà mị, mắt phượng hẹp dài loé sáng ngời, làn da trắng nõn như trẻ con lại càng thêm mềm mại, hàm răng trắng như tuyết loé lên ngàn hoa tuyết, vừa đáng yêu lại vàư đáng đánh, còn có lời nói mê người nữa. Bóng áo đỏ theo gió bay lên, hoa mai rớt xuống mặt, quần áo phập phồng trên người, cảnh xuân trước ngực lộ ra ngoài, da thịt như hoa như ngọc loé sáng, làm cho người ta hận không thể đi lên véo một cái.
Trong lòng Bạch Mặc Y run lên, vừa trừng mắt ác độc liếc nhìn hắn một cái, đẩy người trước mặt, đi lên trước, trên mặt có tia ảo nảo, sao sức chống cự của nàng với sắc đẹp lại càng ngày càng kém thế không biết? Thấy Cung Tuyệt Thương như vậy, nàng rất muốn tiến lên dày xéo hắn một trận, chết tiệt thật, hắn lại còn cười như vậy với nàng chứ, nàng rất muốn đem hắn bán cho thanh lâu luôn!
"Muội muội à, ta đi cùng với muội!" Cung Tuyệt Thương nhảy dựng lên, rất thuần thục ôm lấy một cánh tay của Bạch Mặc Y, vô cùng dán sát vào người nàng tiến đi trước, tiện ngả đầu vào trên vai nàng, hít từng ngụm từng ngụm ngụm mùi hương thơm ngát toả ra từ trên người nàng, mùi hương trên người muội muội thơm đến mức rất dễ ngửi hơn tất cả các mùi trên đời này, không được, hắn muốn mang đến đến Ly quốc luôn, sau này ngày nào hắn cũng ở cùng một chỗ với nàng, ăn ngủ đều phải ôm nàng, hắc hắc!
Cung Tuyệt Thương híp mắt, trong đầu ảo tưởng đến nhiệm vụ gian khổ vĩ đại của hắn mà thấy rất vui vẻ!
Mũi ngửi mùi toả ra từ người cung Tuyệt Thương khắc hẳn cái mùi trong mộng ấy, Bạch mặc Y dừng chân chút, hơi nghiêng mặt, nét nghi hoặc trong mắt càng đậm hơn.
Đi đến nơi đánh đàn vào buổi chiền, chiếc đàn Ly thương ấy vẫn lẳng lặng nằm nơi đó, toả ra ánh sáng sâu kín, Bạch Mặc Y chậm rãi đi tới, tay nhẹ nhàng xoa thân cầm, cảm giác nó vẫn toả ra ưu thương tự nhiên, tựa như trong rừng mai cũng vì thế thêm thanh sạch, ám thương vờn quanh.
"Muội muội à, ta cũng muốn nghe nàng đánh đàn!" Giữ lấy góc áo nàng, Cung Tuyệt Thương không thuận theo bĩu môi, giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo đáng thương nhìn Bạch Mặc Y.
Ôm lấy cầm, Bạch Mặc Y vẫn phớt lờ hắn giọng thanh thanh thốt lên lạnh lùng, "đi thôi!"
Cây cầm này rấ quen thuộc, ôm nó, Bạch Mặc Y cảm thấy tim mình lại bắt đầu đau.
Trở lại phòng, đặt nhẹ nó lên trên bậu cửa sổ, bình tĩnh nhìn mãi, tiện tay chùm nó lại, môi nhếch lên quật cường, sau này nàng cũng không muốn đàn nó lại nữa!
Trí nhớ đời trước không phải của nàng, tình cảm đời trước cũng vậy cũng không phải của nàng! Nếu khối thân thể này linh hồn là của nàng, nàng sẽ không bao giờ lại để cho nó ảnh hưởng tới tâm tình nàng nữa, nàng có thể giúp đời trước báo thù, đòi lại mọi thứ, nhưng mà nàng là một thân thể mới, cảm tình đời trước cũng không thể chiết ra từ trên thân nàng được, người nàng ấy yêu, nàng – Bạch Ngữ Thanh nhất định không yêu!
Bóng cô đơn lãnh đạm cũng có chút thoải mái, làn gió mát khẽ thổi tới, Lạc Vũ Trần lẳng lặng đứng cửa nhìn nàng, đôi mắt màu ngọc âm u, thở khẽ nói, "Nghĩ thông suốt rồi!" Là khẳng định, không phải hỏi. Chỉ là nhìn biểu hiện của nàng, hắn chỉ biết chút này nọ nàng đã nghĩ kỹ, mà hắn không bắt buộc nàng, cả buổi chiều nàng đã ở đâu? Hắn biết, hắn không xuất hiện là muốn tạo không gian nhất định cho nàng, làm cho nàng nghĩ thật kỹ, đến tột cùng lòng nàng đang ở đâu?
Chẳng qua may là nàng không làm cho hắn thất vọng!
Cứ việc ghen tị làm hắn sắp phát cuồng đi, cứ việc hắn muôố vọt vào chém giết nàng đi! Ai cũng không biết hắn đã phải cố sức nén sự xúc động này lại, vượt qua, bởi hắn biết cái vị "Thái tử ca ca" trong mộng ấy không phải nàng! Bởi vì không muốn nàng cứ dây dưa khúc mắc mãi với Ngọc Vô Ngân, vì thế, hắn không đi quấy rầy nàng! Nàng đau, mà lòng hắn còn đau hơn!
Nghe tiếng, Bạch mặc Y quay đầu nhìn, khẽ gật đầu bảo, "Sao anh lại tới đây/" Thuỷ mặc cư của nàng những người này nói đến thế nào, còn chưa kịp nói gì thì đã bắt đầu đánh nhau chứ?
Dỗi chút lờ hắn đi, nghĩ thông suốt gì chứ? Nàng nghĩ thông suốt cái gì thì liên quan gì hắn chứ? Vì sao nàng lại phải nói cho hắn chứ? Hơn nữa, vì sao hắn lúc nào cũng có cảm giác chỉ liếc mắt một cái mà nhìn thấu nàng chứ? Nhất là làm nàng càng tức hơn ở chỗ vì sao nàng lại không nhìn thấu hắn vậy?
"Bởi vì nghĩ đến nên đến thôi!" Lạc Vũ Trần thản nhiên đáp, thật ra ngày nào hắn cũng ở trong này, nhìn nàng xa xa, hắn đã thấy rất vui rồi! Đương nhiên loại trừ chuyện hắn không muốn nhìn, là hình ảnh mà làm hắn thấy tức giận vô cùng!
Tự dộng ngồi xuống trước bàn, nhìn theo ánh mắt nàng dõi về chiếc cầm ở cửa sổ kia, nói nhẹ, "Nó không thuộc của nàng!" Hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể trở thành gì đó của nàng. Suy nghĩ xong, hắn cần gì phải cùng đi tranh giành với một người đã chết chứ, hắn là một người sống rõ mà!
"Ta cũng không muốn!" Bạch Mặc Y nhỏ giọng nhượng bộ.
"Ha ha!" Lạc Vũ Trần cười vui vẻ, trong lòng thấy may là biểu hiện của nàng chỉ hiện ra trước mặt hắn thôi.
"Cấm cười! Có gì mà buồn cười chứ?" Nghe thấy hắn cười, Bạch Mặc Y đã thấy tức rồi, rất khó chịu, bởi vì hắn cười làm nàng có cảm giác như mình trở thành đứa trẻ chưa thành thục trước mặt hắn vậy, rất ngây thơ mà chẳng biết gì.
"Được, ta không cười!" Lạc Vũ Trần đi tới trước mặt nàng, không kìm được ôm nàng vào lòng, giọng trầm thấp nói chậm rãi, "Lần sau Y Y nói có thể nở nụ cười thì ta sẽ cười!" Giọng điêuj bỡn cợt, trong mắt loé lên sủng nịch.
Bị hắn ôm đột ngột làm toàn thân nàng thấy mất tự nhiên, Bạch mặc Y từ chối phắt, nói lạnh lùng, "Buông ra!" nghĩ đến lời hắn vừa nói, lại nói tiếp, "Anh cười hay không thì có liên quan gì đến ta chứ?" Mặc bất giác đỏ hồng lên, nam nhân chết tiệt này!
"Ha ha!" Vừa cười hai tiếng, thấy người trong lòng trừng mắt giận dữ lạc Vũ Trần lại ngậm miệng lại, đôi mắt ngọc lưu ly tràn đầy vô tội nhìn nàng, tỏ vẻ hắn chỉ vô tình thôi, thấy đầu ngón tay nàng lóe sáng, lại buông tay bảo, "Đừng giận nữa, tuy nàng giận cũng rất đáng yêu!" Nói xong, vì sự an toàn vội lùi nhanh ra sau vài bước, móng vuốt con mèo này rất lợi hại, không ngờ hắn cũng bị nàng cào xước!
Nhưng mà, đùa nàng làm hắn thấy là chuyện vui vẻ sung sướgn nhất! Chẳng lẽ nữ nhân này không phát hệin ra, nàng tuỳ hứng biểu lộ tính tình trẻ con cũng chỉ ở trước mặt hắn thôi sao? Ông trời à, hiện giờ hắn bắt đầu thấy tình thương với nữ nhân này sâu đậm thế nào?
"Câm miệng!" nét đỏ bừng trênmặt càng đậm, Bạch Mặc Y xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, ngân châm trong tay giật giật, cuối cùng cũng không b4n ra, trong lòng quyết định, lần sau mà hắn còn cười chán ghét vậy nữa, nàng nhất định không khách sáo cho hắn ăn mấy cây châm!
Đột nhiên Lạc Vũ Trần cau mày, sắc mặt trầm chút, kéo nàng ra sau bình phong, thấy trong đó có thùng nước tắm, trong thùng đã đầy nớpc, trầm tư chút, một tay áp sát mặt nước, hơi vận công, chỉ lát sau trong nước đã bốc lên hơi trắng, nước ấm dần lên, trong không khí toả ra đoá hương thơm ngát.
"anh làm gì thế?" Điên rồi hay sao? Nội lực không phải cứ sử dụng bàư bãi thế? Bạch Mặc Y tức giận trừng mắt nhìn Lạc Vũ Trần, thùng nước lớn vậy, hắn định dùng bao nhiêu nội lực đây ha?
Lạc Vũ Trần thu tay lại, nói nhẹ nhàng, "Ta không thích trên người nàng có mùi của người khác, đây là lần cuối, có biết không?" Đưa tay ra thử nước ấm không, lại bảo, "Nước ấm vừa vặn, thân thể nàng còn yếu, không nên dùng nước lạnh để tắm, ta đợi nàng bên ngoài!" Noó xong thì ra ngoài luôn, dừng chân trước tấm bình phong, giọng mát lạnh truyền đến, "CẢ bộ quần áo ấy cũng đừng mặc nữa, sau này, quần áo của nàng do Vân Cẩm phường làm!" Làm như biết Bạch mặc Y phản bác vậy, bước nhanh ra ngoài cửa, thuận tay đóng cửa phòng lại.
ÔN nhu mà không mất bá đạo, săn sóc từng tý một bất cứ lúc nào, làm trong lòng người ta thấy tự dưng lo lắng.
Bạch Mặc Y kinh ngạc đứng sững, nam nhân này thật là...nam nhân này hắn dựa vào cái gì mà quản chuyện nàng chứ? Tức giận đá thùng nước một cái, làm nước bắn toé lên, đoá hoa trên mặt nước dập dềnh, như trong nội tâm nàng vậy, đều nổi lên làn sóng mỏng, hơi nóng bốc lên làm mờ mắt nàng, ngón tay thon dài vói vào trong nước k1ch thích nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ầng ậc tầng nước, im lặng nhìn mặt nước, mãi sau, khi nước trong thùng lạnh dần xuống, chỉ còn lại chút âm ấm, Bạch mặc Y lúc này mới hoàn hồn, môi mím chặt, nhưng trên mặt vệt đỏ hồng vẫn chưa mất.
Lạc Vũ TRần cũng không vội, dường như biết trong nội tâm Bạch Mặc Y giãy dụa, cứ lẳng lặng đứng ở ngoài phòng, sao sáng trên trời, trăng khuyết tinh khiết, gió thổi lá trúc vi vu nghe rất êm tai, trên mặt lạnh nhạt như thần tiên có chút cười nhàn nhàn, dáng người phiêu diêu, như mây như nguyệt.
"Người báo hắn còn đứng bao lâu nữa chứ?" Bạch Vô Thương ngẩng đầu nhìn Lạc Vũ Trần chằm chằm hỏi Cung tuyệt Thương đứng cạnh.
"Không biết, ta thấy hắn có vẻ choáng váng, nào có ai cười trông ngốc giống vậy chứ!" Cso chút ghen tị cầm quả táo trên bàn lên, ra sức cắn, mắt Ly thái tử nhìn trừng trừng Lạc Vũ Trần đang đứng bất động.
"Quả thật có vẻ giống, nhưng mà ta cảm thấy người càng giống hơn!" Bạch Vô thương khẽ tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, đừng tưởng bé không biết trong lòng kẻ này nghĩ gì nhá, không lúc nào là không nghĩ muốn mang mẹ đi Ly quốc đâu!
"Ngươi biết cái gì chứ, bản thái tử đây anh tuấn tiêu sái, thông minh tuyệt đỉnh, độc nhất vô nhị, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở....."
"Dừng dừng dừng, người có im đi không, ngày nào cũng bốc phét mình mấy câu mà không thấy là lố bịch hay sao/" Nhóc quỷ khinh bỉ vô hạn nhìn hắn.
"Thế nào? Ngươi ghen tị bản thái tử thông minh hơn ngươi đó hả?" Xoa xoa đầu Bạch Vô Thương, Cung Tuyệt Thương đánh giá một chút rồi nói, "Yên tâm đi, sau này ngươi lớn cũng nhất định sẽ thông minh, chẳng qua vẫn còn kém với bản thái tử ta đây chút thôi!"
"Ghê tởm!" Bạch Vô Thương quệt miệng lờ hắn đi, thật ra vị Ly thái tử này người cũng tạm được, này đó ngày nào cũng đi khắp nơi chơi với bé, mọi nơi trong kinh thành đều đi cả, còn có cả nơi mà mẹ bảo cấm không được đi nữa, hắn cũng lén dẫn bé đi cả, bỏ đi, bé cũng không ghét hắn đâu!
Tiếng tiêu thánh thót bất giác cất lên, cả hai không hẹn mà cùng xoay người nhìn Lạc Vũ Trần trong đêm mặc áo trắng như tuyết, lạnh nhạt như thần tiên chắp tay mà đứng, ánh trăng sáng soi tỏ trên đầu hắn, như mộng như ảo, xuất trần thoát tục, tay áo bay như tiên, đẹp không giống như người thường vậy.
"Hắn thổi nghe cũng rất êm tai nha!" Ly thái tử và Bạch Vô Thươgn hai người cùng ngẩng đầu nói đồng thanh.
"Người cũng đẹp nữa!" Hai mặt Bạch Vô thương dính chặt trên người Lạc Vũ TRần, lạc thúc thúc thật được quá nha, bộ dạng cứ như thần tiên vậy đó.
"Chẳng đẹp bằng ta!" Ly thái tử không giận liếc mắt nhìn Bạch Vô Thương một cái, ánh mắt gì thế, tốt nhất là nhìn hắn đây nè!
"Lạc thúc thúc vẫn đẹp trai nhất!" Bạch Vô Thương liếc nhanh nhìn hắn một cái, tuy bộ dạng của hắn nhìn cũng được, nhưng mà vẫn còn kém thúc thúc đó nha!
"Muội muội nhìn đẹp nhất!" Ánh mắt Ly thái tử đột nhiên nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc Y vừa ra khỏi phòng, quần áo trắng tím, lạnh lùng như hoa, trên mặt hơi hồng, giống như đoá mai trong rừng kia vậy, trong trẻo lạnh lùng mà tuyệt đẹp.
"Lạc......Vâng, mẹ nhìn là đẹp nhất!" Bạch Vô Thương nhìn thấy Bạch Mặc Y, lập tức nói lại, mẹ của ai mà không xinh đẹp chứ!
Xoa xoa đầu Bạch Vô Thương chút, Bạch Mặc Y lạnh lùng nhìn Lạc Vũ TRần buông tiêu xuống nói, "Sao anh vẫn chưa đi thế?" Trong mắt có tia quẫn bách, còn chút xấu hổ nhợt nhạt.