Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 51-4: Thiên Ky nhận đồ đệ (4)




“Bé con nho nhỏ à, ta vừa cứu cháu đó!” Lão nhân Thiên Ky nhìn bé, lão cứu bé, bé còn không biết nói câu cám ơn sao? Vì sao còn có bộ mặt trông ghét lão vậy chứ?

“Cháu không phải là bé con nho nhỏ, cháu gọi là Bạch Vô Thương, ông lão quái nhân này ạ!” Bạch Vô Thương ghét nhất là bị người khác nói bé nhỏ, hiện giờ lại còn giáng cấp bé xuống thành bé con nho nhỏ nữa chứ, tức giận ghê, trừng mắt nhìn lão nhân Thiên Ky, ta có cần ông cứu đâu chứ!

“Bé con nho nhỏ à, ta nhận cháu là đồ đệ có được không?” Thiên Ky vốn là người cố chấp, chẳng cần ngươi có nguyện ý hay không, ta muốn gọi thế nào thì gọi chứ!

“Không được!” Bạch Vô Thương chẳng hề nghĩ ngợi cự tuyệt, dám gọi bé là bé con nho nhỏ, bé chẳng thèm làm đồ đệ của lão đâu nhá!

“Bé con nho nhỏ à, võ công của ta lợi hại lắm đó, y thuật cũng lợi hại nữa, kỳ môn độn giáp cũng lợi hại nữa, khinh công cũng lợi hại nữa nè….Cháu còn lo lắng cái gì chứ!” Thiên Ky bắt đầu thổi phồng lên năng lực như thuộc lòng bàn tay của mình, đã nghĩ có thể đả động được bé và mẹ bé có tính cao ngạo giống y nhau.

“Không cần!” Bạch Vô Thương vừa xốc chăn lên, hình như ngực chẳng thấy đau nữa, trên người cũng thoải mái rất nhiều, bé nhớ mẹ!

“Bé con nho nhỏ à, cháu định đi đâu thế? Sư phụ ôm cháu đi nhé!” Lão nhân Thiên Ky lập tức tiến lại, tới đỡ lấy Bạch Vô thương đẩy Bạn Nguyệt ra xa, đồ đệ của lão, cấm không được ai chạm vào!

“Hồng Tiêu tỷ tỷ, ta muốn nhìn thấy mẹ!” Mắt Bạch Vô Thương nhìn thấy Hồng Tiêu bưng một chén nước đi vào thì giơ tay lên cao, bé bỗng chợt thấy đầu choáng váng, có cần có người ôm bé, bé chọn Hồng Tiêu.

“À, nước của ông nè!” Hồng Tiêu liếc mắt thấy Bạch Vô Thương đã tỉnh thì rất vui vẻ, nhét cái chén vào tay lão nhân Thiên Ky, rồi lập tức ôm lấy Bạch Vô Thương cau mày nói, “Tiểu thiếu gia à, thân thể người vẫn chưa được khoẻ, nô tì đi bảo tiểu thư tới đây có được không?” Sau lại nghĩ tới cái chân bị thương của Bạch Mặc Y, trên mặt lại thấy khó xử.

Bạch Vô Thương mẫn cảm nhận ra cảm xúc của Hồng Tiêu, cầm lấy tay nàng ta còn nói thật ra, “Dẫn ta đi gặp mẹ!” Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi không? Vì sao lúc bé tỉnh lại thì lại không thấy mẹ ở bên cạnh bé chứ?

Ánh mắt Hồng Tiêu hướng về Bạn Nguyệt, tiểu thiếu gia thật sự không sao chứ?

“Dẫn nó đi thôi, để cho nó ăn chút gì đi đã!” Bạn Nguyệt nói thản nhiên.

Hồng Tiêu gật gật đầu, ôm lấy Bạch Vô Thương rồi đi ra ngoài.

“Nói vậy bí mật trên người bé con ngươi cũng không có nói cho nàng biết hả?” Thiên Ky lão nhân trừng mắt với Bạn Nguyệt, ánh mắt sắc bén vô cùng.

“Bạn Nguyệt cảm thấy không nói còn tốt hơn là nói ạ, tiền bối thấy thế nào?” Bạn Nguyệt nhìn lão một cái rồi đi ra ngoài

“Này cũng đúng! Cũng không đúng!” Lão nhân Thiên Ky vò đầu bứt tóc, nhìn thấy Bạch Vô Thương đã đi xa, dướn giọng kêu lên, “Bé con nho nhỏ, đợi sư phụ với!”

“Mẹ, mẹ ơi, Vô Thương đến thăm người nè!” Còn chưa vào đến cửa Bạch Vô Thương đã kêu lên trước, trong giọng nói có chút hưng phấn và hấp tấp.

Bạch Mặc Y đang nằm trên giường đột nhiên mở bừng mắt, đến cả giầy cũng chưa đi, vừa ra tới cửa, Hồng Tiêu đang ôm Bạch Vô Thương mặt tái nhợt bước vào, đưa tay ra ôm lấy Bạch Vô Thương vào lòng, nhìn bé từ trên xuống dưới, đáy mắt loé lên nhu hoà, bảo, “Vô Thương lại không ngoan rồi, sao không ngoan ngoãn ở yên trên giường chứ hả?” Ôm bé ngồi xuống ghế, hôn nhẹ lên mặt nhỏ của bé một cái.

“Tiểu thư, ….của ngài” Chân! Một từ cuối cùng bị Bạch Mặc Y trừng mắt nhìn đành nuốt trở lại, Hồng Tiêu ngậm chặt miệng, lại nhìn thấy máu chảy ra từ chân Bạch Mặc Y lần nữa, vải trắng băng bó bị nhiễm máu đỏ tươi, khom lưng xuống, lặng lẽ lau nước mắt, giọng điệu thấp hẳn, “Nô tì đi lấy chút thức ăn tới ạ!” Tiểu thư là sợ tiểu thiếu gia lo lắng nên mới không cho nàng ta nói, cũng giống tiểu thiếu gia vừa tỉnh thì đã biết là tìm tiểu thư rồi, hai người dựa vào nhau, lại tự gạt đối phương sự đau đớn trên người mình. Nàng ta chưa từng thấy một đứa trẻ nào lại giống y như tiểu thiếu gia vậy, rõ ràng là đau hết cả mình mẩy mà lại không kêu một tiếng nào, còn đến an ủi người khác, bảo bé không đau nữa chứ!

“Đi thôi, đi thôi, lấy nhiều hơn chút, lão già ta đây cũng đói bụng rồi!” Lão nhân Thiên Ky cũng ngồi xuống thoải mái, cao giọng nói với Hồng Tiêu.

“Mẹ ơi, lão ấy là ai vậy ạ? Lão ấy chữa khỏi cho con đấy!” Bạch Vô Thương ngẩng mặt lên nhìn Bạch Mặc Y, chỉ vào Thiên Ky lão nhân hỏi.

“Mẹ không biết!” Bạch Mặc Y rót một chén nước đưa đến bên miệng Bạch Vô Thương, nhóc quỷ này môi khô nứt cả rồi, giọng thì khàn khàn, nói vậy thì lúc vừa tỉnh lại chưa kịp uống miếng nước thì đã đi tìm nàng rồi đi!

“Bé con à, ta là sư phụ của các người đó!” Lão nhân Thiên Ky chỉ Bạch Vô Thương trong lòng nói với Bạch Mặc Y.

Bạn Nguyệt lại đau cả đầu, tính thế nào đây, nào có ai hai mẹ con lại cùng gọi một người là sư phụ chứ, không phải thân phận rối loạn cả hay sao?

“Ta/Cháu không phải đồ đệ của ông!” Bạch Mặc Y và Bạch Vô Thương cùng đồng thanh nói, ánh mắt hai người đều giống nhau nhìn thoáng qua lão nhân Thiên Ky.

“Không sao, ta chỉ cần các ngươi là đồ đệ của ta là được!” Lão nhân Thiên Ky đặc biệt da mặt cũng dày lắm nói, cũng bắt đầu dần dần lịch trình thu nhận đồ đệ của lão.

Cơm nước xong, Bạch Mặc Y giúp Bạch Vô Thương lau miệng, nói với Bạn Nguyệt, “Công tử Bạn Nguyệt, nếu Vô Thương không sao, anh có thể rời đi được rồi!”

“Đúng, đúng, đúng, ngươi đi nhanh đi ha!” Lão nhân Thiên Ky cứ như con gà con gật đầu như mổ thóc vậy, ai mà ngờ ở đây chẳng những gặp được những đồ đệ mà lão mơ ước đã lâu mà đến cả đồ ăn cũng ngon miệng đến thế, lão lại càng không muốn đi nữa.

“Ta nói rồi ta sẽ không rời đi!” Bạn Nguyệt thản nhiên nhìn Bạch Mặc Y, ánh mắt kiên trì, mặc kệ là hứa hẹn hay là bởi chính mình, hiện giờ hắn cũng không muốn rời đi tý nào!

“Đúng vậy, mẹ à, con còn muốn học độc thuật cùng tiên sinh nữa đó!” Bạch Vô Thương cũng mở miệng.

“Phi phi phi!, Bé con nho nhỏ à, cháu muốn học thì nhất định phải học theo sư phụ, sao thế nào lại đi học người khác thế?” Thiên Ky phun sạch điểm tâm ra khỏi miệng, bất mãn mà méo mó nhìn Bạch Vô Thương.

“Ông lão quái nhân này thật là, bổn thiếu gia đây không thèm học lão đâu!” Tuy lão cứu cho bé tỉnh lại, nhưng mà lão lại gọi bé là bé con nho nhỏ, đó là sai lầm không thể tha thứ được, bé mới không thèm bái lão ấy làm sư phụ đâu nhá! Hơn nữa, bé đã đi học theo tiên sinh cũng rất tốt đó mà!

“Ta kém hắn lắm sao?” Lão nhân Thiên Ky không phục trừng mắt nhìn Bạn Nguyệt, thật sự là càng xem lão lại càng ngứa mắt! Thế mà còn dám dành đồ đệ với lão nữa chứ, sao không sớm đi về đi hả!

“Thằng nhóc, ra ngoài đấu một trận đi, ai thắng sẽ ở lại!” Tức chết lão rồi! Lão nhân Thiên Ky vừa túm lấy quần áo Bạn Nguyệt vừa lôi hắn đi vào trong viện, triển khai thế trận, nhất quyết phải đánh!

“Tiền bối à, Bạn Nguyệt không phải là đối thủ của ngài mà!” Bạn Nguyệt bất đắc sĩ bị kéo loạn hết cả quần áo, nhỏ nhẹ nói, đây không phải là hắn khiêm tốn gì, mà hắn thật sự đánh không lại lão, có lẽ nhóc Ngọc Vô Ngân kia thì có thể đấu được mấy chiêu đi, đột nhiên dướn mi lên nói, “Tiền bối muốn đánh nhau phải không, cháu có thể giới thiệu một người cho ngài, nghe nói võ công của huynh ấy cao lắm, hơn nữa huynh ấy cũng định nhận Vô Thương làm đồ đệ đó!” Không phải là hắn bụng dạ hẹp hòi mà hắn thề là sẽ báo đáp đối với tính kế của Ngọc Vô Ngân với hắn!

“Ai hả? Ai còn định thu nhận bé con nho nhỏ làm đồ đệ chứ?” Thiên Ky vừa nghe thì quả nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Bạn Nguyệt, đợi hắn nói ra họ tên kẻ đó.

“Lâu chủ Ngọc Vô Ngân của Thiên Hạ Đệ nhất lâu ạ!” Hắn chẳng những muốn nhận Bạch Vô Thương mà càng muốn ngó tới Bạch Mặc Y nữa! Trong lòng Bạn Nguyệt bỏ thêm một câu, lửa cháy đổ thêm dầu lại nói thêm, “Vô Thương vẫn thường rất sùng bái huynh ấy đó! Lúc nào cũng la hét muốn học võ với huynh ấy ạ!”

“Tức chết ta rồi, ta đi tìm hắn mới được!” Lão Nhân Thiên Ky Không chịu được kích thích, nháy mất đã rời đi, cuốn theo một luồng lửa giận.

“Mẹ à, con có nói qua là bái ông ấy làm thầy sao?” Bạch Vô Thương trong phòng buồn bực hỏi, rồi lại lập tức nở nụ cười đầy giảo hoạt bảo, “Tiên sinh thật tinh ranh quá đi!”

Đúng vậy! Tinh ranh như con cáo ấy! Bạch Mặc Y nhìn xuyên qua cửa sổ tới chỗ Bạn Nguyệt ngồi nho nhã trong viện, ánh mắt lạnh nhạt đăm chiêu, lại làm cho người ta nhìn không ra nửa phân cảm xúc gì.

Chỉ sợ hôm nay lão nhân Thiên Ky bị bán đứng rồi, nhưng mà may là võ công lão nhân này quả thật rất cao, Hồng Lăng nói lão có rất ít địch thủ trên giang hồ, nếu lão thật lòng muốn nhận Vô Thương làm đồ đệ thì thật ra có thể lo chút, Bạch Mặc Y nhìn Bạch Vô Thương suy nghĩ sâu xa!

Lão nhân Thiên Ky bị Bạn Nguyệt nói hai ba câu thì đã bị đuổi đi, Hồng Tiêu Hồng Lăng không vui, hắn thoải mái còn chủ nhân trước đây của các nàng thì phiền toái rồi, ai mà chẳng biết là Lão ngoan đồng này nếu đã bò lên người rồi thì có thể cuốn ngươi lên tận trời xanh không xuống nổi, hoặc dìm sâu xuống đất, công tử Bạn Nguyệt này thật là xấu xa!

“Xuân Nhi, đem Vô Thương trở về nghỉ đi!” Bạch Mặc Y gọi Xuân Nhi, sau khi cho Vô Thương ăn no thì giao bé cho nàng ta.

“Mẹ, con muốn ở cùng mẹ!” Vô Thương không muốn đi, cứ ôm lấy cổ Bạch Mặc Y không buông tay.

“Vô Thương ngoan, tối mẹ sẽ ngủ cùng con mà!” Bạch Mặc Y cười nhìn bé nói, lại hôn lên trán bé một cái.

“Được rồi, mẹ sớm chút lại đây nhé!” Bạch Vô Thương lưu luyến mãi không buông tay, theo Xuân Nhi đi rồi.

“Tiểu thư, xin người mau ngồi xuống, nô tì giúp bôi thuốc cho người!” Hồng Lăng sau khi thấy Bạch Vô Thương đi rồi, vội ngồi xổm xuống, gỡ vải băng trên chân nhiễm đầy máu đỏ ra.

“Hồng Lăng, nói cho ta biết chút về lão nhân Thiên Ky đi nào!” Bạch Mặc Y nhìn Hồng Lăng, ánh mắt hiện lên gì đó.

Hồng Lăng nhíu mi, nhẹ giọng nói, “Lão nhân thiên Ky hôm nay vốn là người đã thành danh rất lâu trong chốn giang hồ, là người làm cho hai đạo hắc bạch đau cả đầu, võ công rất cao, y thuật cũng tốt vô cùng, nhưng mà lão rất ít truyền nhân. Lão ở Thiên Ky cốc quanh năm mây mù bao phủ, bên ngoài cốc có đặt kỳ môn bát quái trận, đến nay vẫn chưa có ai phá được, tâm tình lão nhân Thiên Ky như trẻ con vậy, tính cách ngoan cường, trước đây thường cứ quấn lấy người khác đánh nhau, có thể trong chốn giang hồ không có ai là đối thủ của lão cả, vì thế mất tích một thời gian khá lâu, không hiểu sao hiện giờ lại xuất hiện ở kinh thành ạ”

Hồng Lăng đem hết những điều mình biết nói ra, nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu trong Thiên Hạ đệ nhất lâu, nên ít nhiều cũng nghe được chuyện bên ngoài.

“Lão nhận vài đồ đệ à?” Bạch Mặc Y nhớ tới cái vị Bạch Vũ Thần bị đánh như đầu heo kia, lại mở miệng hỏi,

“Trong chốn giang hồ thì vẫn chưa nghe thấy đồn là lão nhận đồ đệ đâu ạ” Hồng Lăng cũng thấy lạ, sao Bạch Đại công tử kia lại trở thành đồ đệ của lão quái nhân chứ nhỉ?

Bạch Mặc Y trầm mặc, giọng nói nhỏ nhẹ, “Ngươi nói xem, lão và Ngọc Vô Ngân đánh nhau, ai thua ai thắng hử?”

“Cái này thì Hồng Lăng lại càng không biết ạ, võ công lão nhân Thiên Ky rất cao, mà võ công chủ….công tử Ngọc cũng rất bí hiểm ạ”

TRên mặt Hồng Lăng có chút lo lắng, cúi đầu đứng vặn xoắn hai tay vào nhau, không biết chủ tử đánh có thắng được lão nhân Thiên Ky không nữa?

Bạch Mặc Y nhìn Hồng Lăng, vẫn chưa bỏ qua nét cảm xúc trên mặt nàng ta, trong mắt hiện lên tia hiểu rõ, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên.