Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 27




Nhìn người mặc bộ đồ đen đang đi tới, mang theo một luồng khí lạnh ập đến, Bạch Mặc Y cũng biết hắn đã thu lại khí tức lạnh lẽo như băng trên người lại, nhưng mà lúc hắn đến, viện nhỏ như thấm một tầng sương vậy, thấm vào tận tâm can lạnh. Gật đầu thi lễ nói lạnh nhạt, "Đa tạ đã tương trợ!" Từ sau cái ngày nhìn đến người này, cứ tưởng là hắn đã bỏ đi, lại chưa từng nghĩ tới hôm nay lại gặp lại. Nàng đều không phải là người vô tình, hắn đã cứu hia mẹ con nàng, tất nhiên trong lòng rất biết ơn rồi!

Nhưng biết ơn là biết ơn, nàng lại không mù quáng, người có thể đem nàng ra khỏi nhà họ Sở thì thật sự là không đơn giản chút nào! Lại còn chủ nhà Bạn Nguyệt này nữa. chỉ sợ cũng chẳng phải là nhân vật nhỏ gì, còn nàng thì lại thầm muốn sống một cuộc sống bình thản, muốn Vô thương được sống vui vẻ bình an trưởng thành, những người này nàng không muốn trêu chọc vào!

Có một số chuyện, dù nàng không nói mà dù nàng có muốn tránh nhưng lúc nàng đã trở thành Bạch Mặc Y thì nàng cũng đã lún sâu vào vũng bùn mất rồi, hoàng gia cho tới giờ không phải là một đầm nước trong gì!

Ngọc Vô Ngân vẫn không lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, ánh mắt thăm thẳm sâu xa, cứ việc Bạch Mặc Y sống hai cuộc đời, nhưng cũng từ chỗ không ham muốn gì chỉ cảm thấy cặp mắt đó thâm sâu như biển cả, mịt mờ khó đoán.

Xuân Nhi cùng Hồng Lăng thu dọn xong xuôi mọi thứ rồi đi ra, lẳng lặng đứng đợi ở sau lưng Bạch Mặc Y, bị áp lực vô hình của Ngọc Vô Ngân áp đảo, hai người cúi đầu, không nói được một lời.

"Đi thôi!" Bạch Mặc Y kéo tay Bạch Vô Thương, dẫn đầu đi ra ngoài, không nói một câu nào với Bạn Nguyệt đứng cách đó không xa, giống như chưa từng xảy ra chuyện sống chung nửa tháng vậy, nhẹ tựa lông hồng!

Bạn Nguyệt nhìn bóng một lớn một nhỏ chậm rãi biến mất, không hiểu sao trong lòng trỗi dậy một luồng mất mát, cảm thấy ít ra nàng cũng nên nói một câu gì đó với hắn chứ? Nhưng mà nàng cứ vậy im lặng, đến cả một cái liếc mắt cũng chưa thèm, không hiểu sao lại thấy hơi bực mình chút, mà lại không rõ vì sao lại bực mình nữa!

Bạch Mặc Y không biết là, lúc bóng nàng rời đi thì bóng Ngọc Vô Ngâ cũng nhoáng lên, cũng biến mất giữa Bạn Nguyệt cư, đến lặng lẽ, đi không bóng, không ai biết hắn đến từ đâu, mà cũng không ai biết hắn đi chỗ nào nữa!

Bạn Nguyệt cư lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, Bạn Nguyệt đứng sững sờ kinh ngạc giữa viện vắng vẻ, môi mím chặt khá lâu, khí chất ôn nhã, thanh khiết như hoa lan lại có một tia trống rỗng.

Bạch Mặc Y vừa ra khỏi cửa lớn Bạn Nguyệt thì đã thấy Sở Tử Dật đứng bối rối ở ngoài cửa. Mới chỉ mấy ngày mà khuôn mặt trẻ con đã nhuốm chút gì đó ưu sầu, ánh mắt cũng không còn trong sáng như trước nữa, lại thâm trầm thêm, mang theo một sự tiều tuỵ và lo lắng, phần nhiều là lo lắng. Nhìn thấy Bạch Mặc Y đi ra, Sở Tử Dật mắt sáng ngời, trông có vẻ mệt mỏi, tuy chỉ cách có vài bước mà Bạch Mặc Y lại cảm giác hắn như gió cuốn đến trước mặt mình vậy.

"Y Y, nàng đã khoẻ rồi ư? Thật sự không sao chứ?" Sở Tử Dật nhìn đánh gía nàng từ trên xuống, lòng rốt cuộc cũng thả lỏng xuống.

"Đa tạ cửu vương gia đã lo lắng, dân phụ không dám nhận!" Bạch Mặc Y thản nhiên nói, trên mặt lạnh lùng xa cách, đi vượt qua bên cạnh, tách hai người ra một khoảng.

Chỉ một câu ngắn ngủi lòng Sở Tử Dật bỗng chốc rối lên, trước đây, Y Y chưa bao giờ nói chuyện như vậy với hắn, lại càng chưa boa giờ gọi hắn là cửu Vương gia. Cứ mặc là hắn quấn quít lấy nàng, làm phiền nàng, nàng cũng chỉ lạnh lùng xoay người, tuy không để ý tới hắn nhưng cũng không bài xích hắn. Song hiện giờ hắn lại có cảm giác rất rõ ràng, không ngờ Bạch Mặc Y lại đối xử vậy với hắn, chẳng sợ nàng mắng hắn hai câu còn hơn là dùng loại giọng lạnh nhạt này khiến hắn đau lòng.

"Y Y, nàng đang trách ta sao? Thật xin lỗi, là ta vô dụng, ngày đó..." Sở Tử Dật thì thào lẩm bẩm, nhìn bối rồi yêu thường vào mắt nàng, lại có áy náy.

"Dân phụ không dám, thương thế dân phụ chưa lành, xin vương gia cho phép dân phụ về nghỉ ngơi ở nhà!" Bạch Mặc Y thi lễ, lướt qua Sở Tử Dật, tiến lên phía trước!

Sở Tử Dật kinh ngạc, đứng im tại chỗ, chỉ cảm thấy tim đập rất mạnh rất đau, đến cả thở cũng khó khăn, đôi mắt sáng ngời bỗng chốc hiện lên đau xót, vẻ mặt trẻ con tái nhợt như tuyết, hai chân như bị chôn chặt vậy, nặng nhọc, không thể nhấc nổi, chỉ đành nhìn Bạch mặc Y đi xa dần, mắt mờ đi, bóng dáng lại càng cao lớn quật cường hơn. Lần đầu tiên, hắn vô cùng thống hận là mình đã sinh ra ở Hoàng gia, hắn cùng nàng bởi khoảng cách này mà đến cả làm bạn bè bình thường cũng không được hay sao?

Một bóng áo đỏ đứng lẳng lặng giữa ngã tư đường bên kia, vị trí hắn nấp Bạch Mặc Y và Sở Tử Dật cũng không thấy. Chuyện phát sinh vừa rồi hết thảy hắn đều thấy hết. Nỗi đau xót trên mặt Sở Tử Dật hắn cũng thấy cả, lại bất đắc dĩ thrơ dài. Cửu đệ này nhìn thì trong sáng ngây thơ nhưng tính tình thì lại cố chấp lắm, đã định chuyện gì thì có chết cũng không quay đầu lại! Nỗi lo lắng trong mắt Sở Quân Ly càng tăng lên, vốn định nhắc chở cừu đệ có một số thứ không thể đụng vào nhưng mà chính mình thì sao, sao mà quản được lòng chứ?

Ngay lúc Bạch Mặc Y tự mình quỳ xuống trước mặt tam kia, đáy lòng hắn vô cùng kinh ngạc, một khắc đó, hắn lại đau lòng vì nàng, vì thế hắn mới cầu xin Hoàng Thượng! Khiến BẠch Mặc Y cùng chịu chết với Bạch Vô Thương, hắn bắt đầu hoảng hốt, một cô gái như thế, chết không phải là đáng tiếc lắm sao, hơn nữa trong lòng hắn lại còn có chuyện luyến tiếc! Hắn và nàng chưa từng gặp nhau nhiều, chuyện vừa gặp đã yêu hắn khinh, vì thế hắn không chấp nhận nổi chuyện mình có cảm tình khác thường với nàng. Có nói thì cũng chỉ là một loại thương tiếc mà thôi!

Có lẽ nàng vô cùng đặc biệt, trên người nàng toả ra tính cách vô cùng lạnh lùng, rõ ràng là ở dưới ánh nắng mặt trời mà hắn lại cảm thấy nàng như chìm vào trong bóng tối vậy, làm cho hắn nhịn không được muốn đến gần chút, muốn dọ thám nhiều hơn chút! Có lẽ, chính là trong lòng nổi lên chút tò mò, vì thế hắn mới không muốn nàng chết! Cũng chỉ có thế mà thôi! Thấy Sở Tử Dật mất hồn lạc phách rời đi, Sở Quân Ly dừng chút, rồi cũng nhấc chân đi về hướng Bạch Mặc Y biến mất!

"Bạch cô nương!" Một giọng trong trẻo lạnh lùng thanh nhã cất lên sau lưng Bạch Mặc Y, làm nàng đang định đi về nhà bỗng bừng chân bước.

Bạch Mặc Y quay đầu lại thấy Lạc Vũ Trần một thân áo trắng như tuyết, lạnh nhạt như tiên trước mặt, cau mày hỏi, "Lạc công tử có chuyện gì?"

Mắt Lạc Vũ Trần loáng lên, Bạch Mặc Y gặp chuyện không may là lúc hắn cũng không ở trong kinh thành, khi thuộc hạ báo cho hắn biết, bản thân Bạch Mặc Y bị thương nặng, sống chết chưa rõ, hắn thế mà lại có tia hoảng hốt, bỏ lại mọi chuyện trở lại kinh thành, khi biết nàng đã được bình an, lại thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay nàng vẫn ở Bạn Nguyệt cư, hắn vẫn không đi làm phiền nàng! Hôm nay, biết nàng rời Bạn Nguyệt cư, thì rốt cuộc kiểm soát không được đến gặp nàng!

Vậy mà hiện tại Bạch Mặc Y hỏi hắn nhẹ nhàng hắn lại không biết nói gì cho phải, cứ đường đột như thế bỗng chốc chẳng tìm được lý do nào cho ổn cả! Khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc bỗng bơi đỏ lên, mắt xoẹt qua một tia bối rối. Bạch Mặc Y nhìn hắn mãi mà chẳng nói nổi câu nào, đột nhiên nở nụ cười tươi nói thản nhiên, "Nếu công tử Lạc đãn đến đây rồi hay là vào đi, chẳng qua nhà không có trà ngon sợ làm khách thấy phiền thôi!"

Lạc Vũ rRần thế nào cũng không ngờ Bạch Mặc Y lại mời hắn vào nhà, bỗng chốc hết xấu hổ, đáy lòng nổi lên tia vui sướng, thản nhiên nói, "Nếu thế xin đa tạ Bạch cô nương!"

Sở Quân Ly ở tít sau Bạch Mặc Y sợ run từng bước, cứ tưởng rằng Bạch Mặc Y sẽ cự tuyệt Lạc Vũ Trần, ai ngờ nàng lại đối hắn ngoại lệ, đôi mắt hoa đào đẹp chớp chớp chút, giọng nói dễ nghe cất lên, "Nếu hai vị không chê, tính thêm ta một người nữa được không?"