Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 20: Ám sát 1




Thái hậu à? Trước mắt Sở Tử Dật sáng ngời, hắn còn nhớ rõ thái hậu là thương Bạch Mặc Y nhất, chẳng qua là hai năm trước đây thái hậu rời kinh, đi dưỡng bệnh vơi tam vương thúc, vậy khi nào thái hậu về nhất định sẽ triệu gặp Y Y rồi!

Thái Hậu và mẹ đẻ của Bạch Mặc Y là Phong Thanh Vân vốn là chị em kết nghĩa, Phong Thanh Vân cứu lúc ấy bà vẫn còn là hoàng hậu còn đang mang thai Bạch Mặc Y, lúc đó bị thương, suýt chút nữa thì đứa bé trong bụng đã không giữ được, cũng bởi nguyên nhân đó, sau khi Phong Thanh Vân sinh Bạch Mặc Y ra, thân thể rất yếu, cố gắng chống đỡ vài năm, rồi mất, để lại Bạch Mặc Y vẫn còn nhỏ, lại phó thác cho thái hậu nương nương hiện giờ. Trong lòng thái hậu vẫn còn áy náy, hơn nữa tình ý giữa Phong Thanh Vân vẫn còn đậm, đã coi Bạch Mặc Y như con gái ruột của mình, lại làm chủ đem nàng gả cho tam vương gia Sở Quân Mặc, chỉ vì lúc ấy thấy Bạch Mặc Y có tình cảm với hắn, vì thế đã thành toàn cho nàng! Hai năm trước, thân thể thái hậu không khỏe, mới đi dưỡng bệnh, thái hậu vừa đi, Bạch Mặc Y không còn chỗ dựa, cơ thiếp trong Mạc vương phủ lại lớn mật thêm, bắt nạt nàng bất kể lúc nào!

Cũng nhân cơ hội thái hậu không ở trong kinh thành,mọi người đều đã quên mất thái hậu là người hiểu rõ Bạch Mặc Y nhất, vì thế Bạch Triển Bằng cứ thuận theo trục xuất nàng ra khỏi phủ, nay thái hậu sắp trở lại kinh thành, tin tức này truyền về, lại làm mọi người liên can lo lắng, đặc biệt là phụ nữ trong Bạch phủ lại càng lo lắng hãi hùng hơn!

Sở Quân Mặc cũng sợ run chút, mím môi rời đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Bạch Mặc Y từ ngày đó đóng cửa ở trong nhà không ra, người Bạch phủ vài lần đến mời nàng trở về, nàng đến cả cửa cũng chưa từng mở lần nào, thái hậu đã về, định lấy lòng nàng chắc?

Nhưng nàng cũng chẳng nhàn rỗi tý nào, mấy ngày nay nàng chuyên tâm vào y dược, may mắn là kiếp trước nàng đã có nền tảng, thoạt nhìn cũng không khó lắm, làm nàng đau đầu lại chính là Sở Tử Dật, tên này ngày nào cũng đến, ngày nào cũng ôm một đống sách thuốc theo, cả cái sân nhỏ của nàng đều đầy ụ chẳng còn chỗ trống nào, mà người đó lại da mặt dày nữa, đuổi thế nào cũng không đi, thấy mình thật sự phiền nàng thì lại quay sang chơi đùa cùng Bạch Vô Thương. Chỉ mới có vài ngày mà làm cho nhóc quỷ kia không bài xích hắn thì cũng nhức cả đầu vì hắn!

“Mẹ à, hôm nay thái hậu đã về cung rồi, chúng ta có đi nghênh đón không ạ?” Bạch Vô thương chỡp chớp mắt, ngẩng khuôn mặt tròn tròn mập mập của trẻ con hỏi Bạch Mặc Y.

Bạch Mặc Y đang để ý bắt tay vào nghiên cứu một cây thuốc, thái hậu à? Trong đầu lại tràn lên một đống hình ảnh ở chung với thái hậu lúc trước, trong lòng nổi lên một luồng ấm áp, đó không phải là cảm giác của nàng mà là của khối thân thể này! Từ nhỏ Thái hậu cũng rất chiếu cố đến nàng, ba năm lại thỉng thoảng tuyên nàng vào cung, đến cả hôn nhân của nàng với Sở Quân Mặc cũng đều do bà định đoạt, có thể thấy được lúc trước rất yêu thương Bạch Mặc Y! Vứt cây thuốc trong tay xuống, vỗ vỗ tay bảo, “Gặp, sao lại không gặp chứ!”

Thái Hậu vốn là một cái ô to để che nắng, nàng muốn sống sót tại dị thế này thật đúng là không thể thiếu được sự che chở của bà, điều kiện tiên quyết là chỉ cần nói thật tốt! Nhưng lấy trình độ yêu thương của thái hậu đối với kiếp trước, hơn nữa thế giới này rất coi trọng danh dự phụ nữ, không loại trừ khả năng Sở Quân Mặc phải tiếp nhận nàng trở lại. Đây mới là vấn đề phiền toái nhất, nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ để xem ứng phó thế nào mới được!

Nghĩ đến đây ánh mắt Bạch Mặc Y lại dừng trên người Bạch Vô Thương, hơi cắn nhẹ môi, đã có rồi!

Thay một thân quần áo thanh lịch, Bạch Mặc Y kéo Bạch Vô thương mặc một bộ quần áo gấm mới đi ra ngoài, ở nơi này còn cách cửa thành một đoạn khá xa, tính toán thời gian thì đợi lúc nàng đi đến thì xe của thái hậu cũng vừa lúc tiến vào cửa thành rồi!

Hồng Tiêu ở nhà trông nhà, Bạch Mặc Y dẫn theo Xuân Nhi và Hồng Lăng, trong đầu tự lên kế hoạch của mình! Mới ra đến cửa, thì đã thấy Sở Quân Mặc cưỡi ngựa đi đến, dưới ánh nắng chói chang, vụt roi ngựa, người kia ở trên cao, một thân tôn quý, cả người mặc quần áo gấm bọc thân thể hoàn mỹ, loé ra từng quầng sáng giống như thiên thần vậy!

Bạch Mặc Y sợ run chút, áp chế sự hỗn loạn trong lòng nàng, ánh mắt dừng trên người Sở Quân Mặc, nam tử như vậy, uy nghi nghiêm nghị, tôn quý vô cùng, chẳng trách mà Bạch Mặc Y trước đây lại mê luyến hắn đến thế, cứ thế trông cậy vào một phần yêu thương, si ngốc chờ đợi bốn năm!

“Thái hậu nói muốn gặp ngươi, thê tử trước của ta!” Sở Quân Mặc mở miệng nói, nhìn Bạch Mặc Y cả người thanh nhã mộc mạc, ánh mắt thâm u. Hôm nay hắn phụng chỉ đi nghênh đón, mới ra đến cửa liền nhận được ý chỉ của hoàng hậu truyền đến, bảo hắn dẫn Bạch Mặc Y tới!

“Ta sẽ tự mình đi!” Bạch Mặc Y thản nhiên mở miệng, vòng qua hắn, tiến lên phía trước!

Chỉ sợ thái hậu đã biết Sở Quân Mặc ly hôn nàng rồi, hiện giờ lại để cho hắn dẫn nàng cùng đi, lại chứng thật lời dự đoán trong đầu nàng!

“Tuỳ ngươi thôi!” Sở Quân Mặc liếc mắt nhìn nàng một cái, quay ngựa giơ roi vụt lên ngựa chạy đi, bụi bốc lên mù mịt!

Bạch Mặc Y đen mặt lùi lại mấy bước, tên đàn ông này đúng thật là chả phong độ con mẹ gì, chỉ ngu như heo vậy! Nhìn tro bụi bụi mù trên đường, cứ lẳng lặng mà đứng, mãi cho tới khi bụi tan đi, mới tiếp tục tiến về phía trước!

Đi tới phố chính, chỉ thấy vô số dân chúng đang hướng về cửa thành mà đi! Tiếng người ồn ào, đi dường vội vã, trên mặt xen lẫn sự tò mò hưng phấn!

Một loạt tiếng vó ngựa truyền đến từ đằng sau, Bạch Mặc Y kéo Bạch Vô Thương tránh sang một bên, thế giới này hoàng quyền là to nhất, lại mạnh vô cùng, đi ngực dọc phố, nếu không phải là hậu duệ của hoàng thất quý tộc, thì cũng là con nhà quan, trong lòng Bạch Mặc Y rất khinh thường!

“Y Y à, ta vừa đi nhà nàng tìm nàng, không ngờ nàng đã đi rồi!” Vẻ mặt Sở Tử Dật hưng phấn kéo ngựa dừng lại bên cạnh Bạch Mặc Y, ánh mắt sáng ngời.

Bạch Mặc Y quay đầu, hôm nay Sở Tử Dật cả người mặc toàn thân màu đỏ, lộ ra bộ mặt trẻ con, càng không giống như đã trưởng thành. Nhưng nàng lại không thấy người này tục tằn tý nào, trên người hắn không thấy chút tục khí, chỉ ộ ra bộ mặt hồng hồng trắng nõn đáng yêu đến vô cùng, làm cho nàng chợt thấy xúc động!

“Y Y à, ta dẫn nàng đi nào!” Sở Tử Dật nhìn thoáng qua đám đông đang bắt đầu di chuyển, nháy mắt mong chờ bảo.

Bạch Mặc Y liếc mắt ngắm mấy người thị vệ đi đằng sau hắn, một người một con cứ lẳng lặng đi phía sau Sở Tử Dật, lại liếc mắt nhìn vị “giai nhân áo đỏ” kia, khoé miệng giật giật rồi quay lưng đi. Nàng có những bốn người, hắn sẽ dẫn đi thế nào, đúng là ngu ngốc!

Sở Tử Dật cũng phát hiện ra vấn đề này, vội hỏi lại, “Y Y, các nàng có biết cưỡi ngựa không?” Hỏi xong, suýt chút nữa Sở Tử Dật lại cắn phải lưỡi, bởi vì lại chạm vào ánh mắt khinh thường miệt thị của Bạch Mặc Y!

“Ba người các ngươi, đi xuống!” Sở Tử Dật chỉ bừa vào ba thị vệ, bảo họ phải tìm cho được ba con ngựa mang đến.

Ánh mắt Bạch Mặc Y khẽ loé lên, kiếp trước ông chồng của nàng cũng rất yêu ngựa, vì thế nàng cũng yêu, cứ lúc nào rảnh rỗi họ lại thường xuyên cưỡi ngựa cùng nhau.

“Vô Thương à, mẹ mang con đi cưỡi ngựa có được không?” Bạch Mặc Y nhìn thoáng qua Bạch Vô Thương nói. Nhìn dòng người phía trước khẽ nhíu mày, nếu dựa theo tốc độ của các nàng thì chỉ sợ lúc thái hậu về đến nhà thì các nàng vẫn còn chưa tới được cửa thành, vì người đông lắm! Có lẽ nàng cũng nên hưởng thụ chút cảm giác cưỡi ngựa đi trên đường phố mới được!

“mẹ, có thể được chứ?’ Vẻ mặt Bạch Vô thương chờ mong, trước đây bé rất thích ngựa, nhưng vẫn không có cơ hội để cưỡi!

Bạch Mặc Y đỡ Bạch Vô thương lên ngồi trên ngựa, bản thân cũng nhanh nhẹn nhẩy lên ngồi sau Bạch Vô thương, động lác lưu loát, thành thạo thong dong! Ngắm đến Hồng Lăng, động tác cũng thuần thục cưỡi ngựa, ánh mắt thoáng nháy lên chút!

“Đi thôi!” Ánh mắt Sở Tử Dật tán thưởng nhìn qua Bạch Mặc Y, dẫn đầu rời đi!

Lập tức có hoàng gia dẹp đường, mọi người đều nhanh nhường đường, rất nhanh một đoàn đã ra đến cửa ngoại thành.

Mà lúc này, vương quan liên quan cũng đã sớm đợi ở đó, Sở Quân Mặc cũng đang đứng ở đầu, bên cạnh là cương gia Sở Quân Ly, nhìn thấy mấy người Bạch Mặc Y thì đều đưa mắt chào hỏi!

Ánh mắt Bạch Mặc Y dừng lại người ở giữa Sở Quân Mặc và Sở Quân Ly, tuy chỉ quần áo thường phục nhưng lại có thần thái uy nghi vô cùng, bộ dạng gần giống Sở Quân Mặc, ánh mắt lợi hại, lúc nhìn đến nàng thì như điện xẹt, sắc nhọn, như bị một luồng áp lực vô hình đập vào mặt bắn đến, Bạch Mặc Y sợ run, đó là hoàng đế nước Sở Sở Quân Hạo! Hắn tự mình tới đón ư? Ngồi trên lưng ngựa bạch, Bạch Mặc Y thản nhiên đưa mắt đánh giá, hoàng đế này thoạt nhìn thì ôn hòa, cực kỳ lạnh lùng, có thể có nhiều người huynh đệ vây xunh quanh thoạt nhìn thì lại là người trông vô cùng ôn nhu!