Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 144




“Đừng lắm lời, nói mau!” Nói một nửa thì dừng lại, ngập ngừng, lòng nàng ngứa ngáy lắm rồi, tử Linh Nhi thấy Ngọc Vô Ngân ngừng lại, bất giác la lên, nhưng sau khi động phải ánh mắt lạnh lẽo kia, dừng ngay lập tức, bất giác lùi ra sau, hết cách rồi, người đó rất lạnh, nàng không thể không thừa nhận, nàng cũng có ngày phải sợ con người này.

“Phần tình trường trước võ lâm nhân sĩ đã kể qua, nhưng người ta chỉ biết một mà không biết hai!” Lạc Linh Cẩm nhìn thoáng qua Ngọc Vô Ngân ngậm chặt miệng không nói, căn bản cũng không muốn nói tiếp, lắc lắc đầu, dậm chân tao nhã tại chỗ, giọng thong thả trầm thấp. Hắn định nói vậy cũng đành phải để hắn ta nói, ai bảo hắn cũng muốn làm rõ chuyện cũ này ra, đỡ cho kẻ nào đó vẫn bị coi là đứa ngốc.

“Hai mươi năm trước, Lạc phu nhân, à không, là Lạc lão phu nhân, cũng chính là mẫu thân của hai vị Lạc công tử đây còn sống, Lạc lão phu nhân ôn nhu hiền hậu, võ nghệ không tầm thường, tuy làm trang chủ phu nhân cũng quý nhưng lại rất ít hành tẩu giang hồ, thân thể dĩ nhiên rất khoẻ, nhưng không hiểu sao sau một đêm của hai mươi năm về trước lại bị bệnh nặng mà mất, còn nhớ rõ lúc ấy, Nhiễm sư phó từng suốt đêm lên núi, mà vẫn không kịp, thậm chí cả phút cuối gặp mặt cũng không thấy, đã bị trang chủ lúc ấy chặn bên ngoài, dúng rồi, Nhiễm suýt quên, ân sư của Nhiễm đúng là huynh trưởng của Lạc lão phu nhân” Nhiễm, Lạc Linh Nhiễm chậm rãi nói xong, ánh mắt nheo nheo, tâm nguyện suốt đời của sư phó là tìm ra nguyên nhân ngày đó sư muội chết đột ngột, nhưng đã nhiều năm trôi qua, lại vẫn mãi không có kết quả, vậy chỉ có thể khẳng định chút, thì đó là Lạc lão gia chủ không thoát khỏi liên quan.

Lời hắn nói như miêu tả lại để lại nhiều điểm đáng ngờ cho mọi người phỏng đoán, sắc mặt huynh đệ u ám bỗng thay đổi, đều cùng nhìn chằm chằm vào Lạc Linh Nhiễm, đang phán đoán xem lời hắn nói là thật hay giả? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn ta, họ cũng không nhìn ra cái gì.

Lạc Vũ TRần nặng nề quay đầu nhìn lạc lão gia chủ, hai mươi năm trước, hắn mới năm tuổi, mẫu thân qua đời một đêm kia, chuyên gì đã xảy ra, hắn cái gì cũng không biết, chỉ biết đêm đó hắn bị cấm, không sao đi ra được, phụ thân phái cao thủ coi hắn, không rời một tấc, giờ nhớ lại, lúc ấy hắn còn cảm giác được sát khí toả ra từ trên những kẻ đó, hắn chẳng chút nghi ngờ, nếu hắn động chắc hẳn cũng chết ngay không nghi ngờ, mà Phi Bạch lúc ấy mới vừa tròn hai tuổi, đêm đó, hắn ôm chặt lấy đệ đệ ngồi cả tối, hôm sau thì mới biết mẫu thân đã chết, hắn đau lòng, hắn khổ sở, nhưng cũng chẳng rớt giọt lệ nào, bởi trong lòng hắn hiểu được, mẫu thân không phải bị cảm đột ngột mà chết như lời phụ thân nói, từ nhỏ hắn đã muốn tìm ra thủ phạm sát hại mẫu thân, nhưng mà lại không thể nào ngờ được, kẻ tìm suốt hai mươi năm ấy, mà kẻ đó có thể sẽ là….

“Huynh đừng khổ sở, lão ta không đáng để huynh phải khổ đâu! Huynh muốn làm gì, cũng đừng nên lo người khác chửi cha không nhận, hoặc giết cha gì đó, kẻ này, hắn căn bản không xứng!” Trong lòng Bạch Mặc Y hít sâu một hơi, chuỵen này từ lúc đến Lạc quốc nàng đã biết, chỉ là nàng vẫn chưa nói mà thôi, là sợ hắn khổ sở lại càng sợ hắn xúc động.

“Nàng cũng biết ư/” Lạc Vũ TRần đột nhiên nhìn nàng nói, trong mắt loé sáng gì đó, bất giác tự giễu, cũng đúng thôi, thật ra hắn sao không rõ chứ, chỉ vẫn cố làm cho mình không nghĩ tới chuyện này, tình nguyện tất cả đều do mình phỏng đoán mà thôi.

“Nương huynh có thể chết cũng bởi nương ta, vậy huynh có trách ta không/” Hơi đùa vui chút, mang theo sốt ruột và là sự thật Bạch Mặc Y khẽ c4n môi dưới, hé mắt nhìn hắn.

“Đây không liên quan gì đến nàng!” Chuỵện hai mươi năm trước, lúc ấy nàng vẫn chưa sinh ra mà! hơn nữa, chuyện này hắn hiểu được sao lại dám đi trách nàng chứ?

“Vậy còn nàng thì sao? Còn nghi ngờ ta sao? Hay vẫn còn giận?” Nắm lấy cơ hội không muốn buông, Lạc Vũ TRần hỏi gắt gao, thù nương hắn đã đợi hai mươi năm rồi, có đợi thêm chút nữa mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách hắn, nếu mẫu thân hôm nay còn sống, cũng nghĩ bà ấy sẽ thích cô gái mà hắn coi trọng này.

“Chúng ta đây hoà nhau, bất kể chuyện xảy ra thế nào, chúng ta cũng không nên oán hận đối phương!” Như nghĩ thông suốt gì đó, Bạch Mặc Y rốt cuộc nở nụ cười với hắn, nụ cười sáng lạn như đoá mai đón gió.

“Hừ, nghiệt tử, đây là ân huệ lão phu dạy dỗ con đó sao?” Lạc lão gia chủ hận nhìn chằm chằm Bạch mặc Y và Lạc Vũ Trần, càng nhìn tình ý lưu chuyển giữa họ lại càng hận hơn, năm đó nữ nhân kia chết thì chết rồi, nhưng cũng không ngờ bà ta cũng cũng không tha cho lão, nếu không phải là bà ta, thì năm đó Thuỷ Tố Tâm cũng sẽ không tuyệt tình đến vậy mà rời lão ta đi, nhìn thấy Lạc Vũ Trần giống y bà ta lão ta lại không ngừng nhớ tới chuyện đó.

“Ngừng ngừng, Lạc lão gia tử, đứa con này của lão cũng không phải là nhận bừa, ngài chắc chắc là con ngài đó chứ?” Cung Tuyệt Thương xem ra nghe tới đây, khôn khéo chuyển đề tài, đại khái biết rồi, dù gì hắn cũng chỉ sợ không loạn thêm, càng loạn càng tốt.

“Cha, đây đều là sự thật ư? Năm đó thật sự là người đã giết mẫu thân chỉ vì một người phụ nữ bên ngoài không yêu người sao/’ Lạc Phi Bạch đi từng bước về phía Lạc lão gia chủ, hỏi gằn từng từ, từ nhỏ hắn cũng không có mẫu thân, mẫu thân trong lòng hắn cũng chỉ còn sót lại chiếc bóng mơ hồ mà thôi, đại ca nói cho hắn biết, mẫu thân là bị bệnh mà chết, hắn lại không thể ngờ được lại còn có nguyên nhân khác, mà nguyên nhân này hắn không chấp nhận nổi.

“Ngươi cũng dừng đi, ta bảo lạc nhị công tử này, người thật không hổ là nhị công tử mà, hiện giờ ngài chắc chắn lão ta là cha ngài chứ?” Quả nhiên là chức nhị, biểu hiện của Cung Tuỵệt Thương cũng chẳng có thuốc nào chữa nổi, chẳng lẽ hắn nói còn chưa đủ hiểu hay sao?

“Ngươi có ý gì? Sao có thể thế chứ?” Có thể là do bị k1ch thích mạnh, cảm xúc Lạc Phi Bạch không kiềm chế được, giận dữ hướng về Cung Tuyệt Thương.

“Đại ca, đây không phải là sự thật, nói cho đệ biết đi, tất cả đều là giả, mẫu thân, sao mẫu thân có thể….là bị lão ta giết chứ?” trong lòng hơi tin chút, lúc này đây, hắn lại không gọi cha, mà nhìn thẳng vào lạc Vũ TRần, trong mắt ngập tràn mẫu thuẫn thống khổ, hắn không biết nên tin ai bây giờ, nhưng hắn biết hắn tin đại ca, chỉ cần đại ca khẳng định là hắn tin.

“Phi Bạch, có một số chuyện cần phải đối mặt, đệ mệt rồi, nên đi nghỉ đi, đại ca sẽ xử lý thật tốt mọi chuyện!” Không đành lòng nhìn đệ đệ mà mình vẫn thương nhất thống khổ như vậy, lạc Vũ Trần an ủi.

Không phủ định cũng không khẳng định, hắn lại hiểu, lại vẫn khó tin nổi! Hắn không dám rời đi, hắn muốn biết rõ tất cả, hắn không thể để cho nương chết không rõ ràng. “Hắn là giả, hắn không phải là Lạc Chính Anh chân chính!” Nhược Thuỷ nhìn chằm chằm lạc lão gia chủ nửa ngày rồi đột nhiên lên tiếng.

“Bác chắc chứ?” Lạc Vũ Trần sửng sốt chút, hỏi lại Nhược Thuỷ, hai mươi năm qua, chưa từng có ai nói lão ta là giả, hiện giờ lại có người nói ra nghi hoặc vẫn chôn sâu tận đáy lòng hắn, Lạc Vũ TRần có chút kích động, hai tay nắm chặt nhau, dùng quá mạnh, ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên.

“Bác, từ đâu hiểu rõ vậy/’ Bạch Mặc Y cũng lên tiếng hỏi.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn Nhược Thuỷ, tuy họ có ý nghĩ này nhưng không có chứng cớ, vẫn không dám nói ra, bà ấy lại từ đâu hiểu rõ thế?

“Nếu Ly đoán không nhầm, Bác Thuỷ là vì túi hương phượng cẩm trên tay phải không ạ?” Sở Quân Ly nở nụ cười, mùi hương hoa đào tao nhã, sinh đẹp.

“Hả? Công tử lại từ đâu hiểu ra thế/” Nhược Thuỷ nhìn thoáng qua túi hương trong tay, nhìn mắt Sở Quân Ly kinh ngạc, bà cho tới tận bây giờ cũng chưa từng gặp công tử tao nhã yêu diễm đến vậy, một thân cao quý, lại mang theo chính khí thong dong, thật chẳng kém tiểu thư chút nào, bất giác gật đầu khen ngợi, lặng lẽ nhìn trao đổi với ba người bạn khác, thằng nhóc này không kém, rất được!

“Nói ra cũng không khó, từ lúc vào cửa Ly đã nhìn thấy túi gấm này trong tay bác, tuy biểu hiện của bác thật chẳng để ý lắm, thỉnh thoảng chỉ liếc mặt nhìn nó chút, nắm rất nhẹ, như thứ đồ gì đó rất trân quý vậy, đương nhiên, đầy cũng là nguyên nhân thu hút Ly nhìn vài lần.” Sở Quân Ly cười cười đáp, “Hai người, túi gấm tuy bảo quản tốt lắm, nhưng theo vải dệt từ xưa mà nói, có niên đại đã lâu, nếu Ly đoán không sai thì hẳn là có từ khoảng hai mươi năm trước!”

“Mắt thằng nhóc này tốt lắm!” Tán thưởng nhìn hắn một cái, Nhược Thuỷ thật sự khích lệ nói, không ngờ bà cho là mình giấu rất kỹ rồi, cũng không ngờ có người lại nhìn ra.

“Bác quá khen ạ!” sở Quân Ly khiêm tốn gật đầu.

“Đợi chút, cái đó và lạc Chính Anh thật giả có liên quan gì nhau chứ?” Cung Tuyệt Thương hỏi ra lời, vẫn không đợi ai đáp, đã lập tức như bừng tỉnh hiểu ra nói, “Ah, ta hiểu rồi, chẳng lẽ túi gấm này là vật đính ước năm đó của  vị Thánh Thuỷ cung Tố Thuỷ và Lạc Chính Anh thật sao?’ Vốn hắn định gọi là Thuỷ Tố Tâm nhưng lại nghĩ tới bà ấy vốn là mẫu thân của nàng, lại nuốt trở lại, mặc kệ là nương thật hay con gái giả, tóm lại hắn sợ cô gái kia báo thù, có loại người nhất định không được đắc tội!

Thì ra là thế, nếu vậy, chuyện đánh cược đã qua, lạc Chính Anh thật đã tặng vật đính ước cho thuỷ Tố Tâm, còn Lạc Chính Anh giả lại không biết sự thật này.

SẮc mặt Lạc lão gia chủ đổi hẳn, hắn không ngờ hai mưới năm rồi, năm đó những kẻ bên cạnh Lạc Chính Anh đã bị lão ta thanh lý sạch sẽ, cũng không ngờ có người nhận ra lão ta, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm túi gấm trong tay Nhược Thuỷ, không tin chính mình ẩn giấu hơn hai mươi năm rồi thế mà lại bị huỷ bởi một chiếc túi hương nho nhỏ này.

“Chỉ có một cái túi gấm hương nho nhỏ mà nói rõ lão phu là giả sao? Ngươi cũng không tránh khỏi coi thường sơn trang lạc Vân quá đấy!” Lời Lạc lão gia chủ nói xong, người sơn trang Lạc Vân xông tới, ai cũng có nội lực thâm hậu, bộ pháp nhẹ nhàng thành thục, thân pháp còn nhanh mạnh hơn nhóm trước đây, nhìn ra nhóm người này tất cả đều là thuộc hạ trung thành của lạc lão gia chủ.

“Lời vị công tử này nói cũng chỉ có đúng một nửa, túi gấm này thật ra là vật của chủ tử nhưng không phải vật đính ước” Nhược Thuỷ thấy thế mắt nhìn lão ta đầy châm chọc, rồi lại nhìn về phía Sở Quân Ly, ánh mắt uyển chuyển ôn nhu, có thể nhìn ra bà rất thích nam nhân yêu nghiệt toa nhã này.

“Bác có chuyện gì cứ nói thẳng ra ạ!” Thấy Nhược Thuỷ nhìn ánh mắt trưng cầu về mình, Bạch Mặc Y hơi ngạc nhiên chút, khẽ gật đầu nói.

Lúc này tay được một tay mát lạnh khác nắm chậm rãi, Bạch Mặc Y cúi đầu, con mắt Lạc Vũ TRần đầy thâm tình đau đớn nhìn nàng, tất cả đều không nói gì.

Chậm rãi, hai tay nắm chặt hơn, Bạch mặc Y nhìn hắn, bỗng có loại cảm giác đồng mệnh, hoá ra, từ hai mươi năm trước, đã định vận mệnh hôm nay của họ.

“Túi gấm là do chủ tử tự tay thêu, mà đồ án trên mặt này là tiểu thư ngẫu nhiên đoạt được, chủ tử vừa thấy rất vui, lòng bay lên cao tự tại thong dong. Ngày đó lúc chủ tử thêu xong túi gấm này, chỉ có Lạc lão trang chủ một mình thấy, từng nói một câu, chủ tử nghe được câu nói ấy, thì đã bảo nô tì thu lại chiếc túi này, cũng không có gì lạ! Vì thế, chuyện này, người biết rõ chỉ có Lạc trang chủ thật, còn có thêm ba nô tỷ của chủ tử nữa!”

Lời Nhược Thuỷ nói như thế thì ngừng lại.

Mọi người ai cũng hiểu được thì ra đây là nguyên nhân vì sao bà xác định Lạc lão gia chủ là giả.

“Lão trang chủ, ngươi đã nói vớ vẩn, vậy có còn nhớ rõ ngày đó lão đã nói gì không?” Lạc Linh Nhiễm ôn nhã truy vấn.

“Chuỵện đã quá lâu rồi, lão phu không nhớ rõ!” TRên mặt hiện lên tia bối rối rất nhanh, rồi lại khôi phục bình thường, Lạc lão gia chủ lạnh giọng nói.

“Không đúng sao, vừa rồi xem tình hình, lão gia chủ có mối tình thắm thiết với Thánh nữ, sao lại không nhớ rõ mỗi một lời bà ấy nói chứ, mỗi một câu, thậm chí chỉ e là mỗi một động tác của bà ấy chỉ sợ đã khắc sâu trong tâm khảm rrồi đi/” Ánh mắt nhìn sang Bạch Mặc Y, lạc Linh Nhiễm nói có thâm ý khác, ánh mắt thật sâu, nói tới người khác hoặc như đang nói bản thân vậy.

“Ngươi đã sớm biết?” Kinh ngạc sự bình tĩnh của hắn, BẠch Mặc Y vẫn lo lắng hỏi, quan tâm nhiều hơn.

“Không là lúc trước hoài nghi, không có chứng cớ, cũng không dám tin, hôm nay chỉ xác định lại thôi!” Lạc Vũ TRần nói rất lạnh, dường như đang nói tới chuyện chẳng liên quan tới mình vậy.

Đôi mắt mát lạnh đột nhiên trở nên quỷ dị, BẠch Mặc Y đột nhiên túm lấy áo hắn, dùng loại giọng hung tợn âm trắc, như kẻ thù mấy đời truyền kiếp vậy hạ giọng nói ra, “Đừng có nói cho ta, huynh biết cha Vô thương là ai nhá, đừng có nói cho ta….” Giọng thất tới nỗi không thể nghe thấy, chóp mũi Bạch Mặc Y gần như dán chặt lên chóp mũi hắn, Lạc Vũ Trần đột nhiên không hiểu khẩn trương hẳn lên, như ngừng thở, ánh mắt sâu kín nhìn nàng.

“……Đừng có nói cho ta biết nam nhân chết tiệt kia là….Ngươi!” Bạch Mặc Y nói xong một trận buông hắn ra, cách xa mặt, trừng mắt nhìn khuôn mặt hắn mãi vĩnh viễn tao nhã, hơi cắn răng, nam nhân này, hắn sẽ không thể bình thường tý nào, còn nữa, nếu thật sự là thế, vậy hắn thật sự không thể tha thứ!

Lạc Vũ Trần sững lại, hắn ngàn tưởng vạn tưởng cũng thật sự không ngờ nàng lại hỏi tới vấn đề này, nét anh tuấn trên mặt cứng ngắc, hai tay đột nhiên nắm tay tay Bạch Mặc Y rút ra, cũng tương tự trịnh trọng vô cùng, ánh mắt nhìn vào mắt nàng chằm chằm, trầm giọng nói, “Y Y, nếu nàng nói đều là sự thật, vậy nàng định thế nào?” Mặc kệ trước đây ra sao, hận mới thù cũ xen nhau, hắn không khó nhìn ra hận ý trong lòng nàng, chỉ sợ nàng hận gã đàn ông ấy quá đi?

Hắn, đột nhiên có cảm giác sợ hãi, loại sợ hãi chưa từng có bao giờ!