Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 127




Hiện giờ các nàng gặp phải không riêng gì chuyện nàng thể nghiệm hai lần tên độc tinh xảo, loại này nàng chỉ biết có trong sách, lại chưa từng gặp phải, chỉ hơi sai chút thì không cứu vãn nổi. Tuy nàng không hiểu thuật ngũ hành, nhưng lại cảm tạ lão nhân Thiên Ky đã tặng cho nàng bộ sách, nếu không hiện giờ bốn người các nàng mặc dù không bỏ mình thì cũng chẳng còn cách sống chết xa mấy.

Một trận tiếng cười trắc trắc nặng nề như từ điạ ngục trào ra lạnh thấu xương ngập tràn xunh quanh vây chặt bốn người, giống như chiếc kim xuyên qua đâm thủng màng nhĩ vậy, khiến máu người bốc lên. Nội lực trong cơ thể bị kìm hãm, cổ họng tanh tưởi, bóng người đột nhiên nhoáng lên, có cảm giác chỉ nháy mắt.

“Nương, con khó chịu quá!” BẠch Vô Thương ôm lỗ tai, sắc mặt tái nhợt than nhẹ.

“Vô Thương, có nương đây, bình tĩnh, nương dạy con tỉnh táo có còn nhớ khong? Nhẩm ba lần!” Mắt Bạch Mặc Y lạnh lẽo quét bốn phía, bất giác ôm chặt Bạch Vô Thương vào lòng, lòng bàn tay hơi run lên, như sợ hãi hôm nay không thể che chở cho bé đi ra ngoài được vậy, chẳng lẽ nơi này sẽ là nơi chôn thây mẹ con các nàng sao?

Không khí đông lạnh đầy quỷ dị, mây đen kéo dầy đặc, ngẩng đầu, ngoài mảng trắng xóa ra thì khắp nơi đều mịt mù lạnh lẽo, giương mắt nhìn chỉ thấy những vật gần, còn ngoài ra các nàng chẳng thấy gì cả, mà loại uy hiếp càng ngày càng tiến gần…

Chung quanh như chỉ cần vươn tay ra thì bị chặt ngay vậy. Trừ không xong thì tầng tầng quấn quanh có vô số kết cấu vững chắc bao chặt lấy bốn người, không rõ là gì, tên đã ngừng, sương mù càng đậm hơn, trong không khí tràn ngập mùi một loại cỏ thơm mát, theo gió ngập tràn tại sâu trong cánh rừng âm u này.

Có vô số ánh mắt nhìn theo bóng họ đi, trên cành treo đầy thứ nhỏ, dùng kiếm chém qua phát ra lanh canh, như chém vào vật vô cùng cứng rắn vậy, mấy người mệt thở hồng hộc, không gian dừng chân ngày càng nhỏ, có loại bước từng bước khó thở xuyên qua từng lỗ chân lông truyền vào mỗi người.

May mà Bạch Mặc Y còn chống đỡ tràm ổn, nhưng lâu dài mà nàng lại che chở cho Bạch Vô Thương trong lòng, kiếm trong tay đã cố hết sức, trên trán trắng nõn rịn mồ hôi, vẻ mặt càng ngày càng nặng nề.

Hồng Lăng thì càng chật vật hơn, người đi bên cạnh cả năng lực tự bảo vệ không có phải dựa vào người khác là Sở Quân Mạc hành động càng ngày càng chậm, chiêu thức trong tay cố sức tới đâu thì tới, chỉ một lúc mà tay chân như bị hai chân hai tay dài ngoẵng của Sở Quân Mạc cuốn lấy, tay trái tung ra, chỉ trong nháy mắt lại như bị trói chặt, thân thể vặn vẹo mãi, mà ngược lại càng tránh càng chặt, trong mắt Sở Quân Mạc hơi ngưng lại, vẫn mãi không mở miệng kêu, chỉ hơi híp đôi mắt phượng lại, không hề giãy dụa, như lúc sinh mệnh đang hấp hối cố sức nhớ kỹ bóng dáng cô gái hắn vĩnh viễn không thể sóng vai dắt tay đi kia!

Hắn đã từng nguyện chết trong tay nàng, nhưng ông trời lại cho hắn một sinh mệnh mới, hắn tham lam mặc kệ bộ dạng còn sống ra sao, chỉ thầm nghĩ được ở bên cạnh nàng nhiều hơn, để bù lại sự hối hận và đầy tiếc nuối của hắn lúc trước.

Giờ nếu hắn chết, nếu trước khi chết một khắc mà có nàng ở bên, chỉ cần cuối cùng liếc mắt một cái, thấy miệng nàng cười hắn đã mãn nguyện.

Đôi mắt phượng âm u xoay lại nhìn người đó có hơi giống nàng đang được nàng bảo vệ chặt chẽ trong ngực, động tác vung lên, chỉ có sống chết nương tựa lẫn nhau, thành một thể, không xa không rời, có chết cũng quyết không tách ra, khóe miệng Sở Quân Mạc khẽ nở nụ cười khổ, dây trên người càng cuốn chặt hơn, tựa như cả xương cốt sắp bị đứt hết vậy, song chậm rãi trên mặt hắn cười nhợt nhạt, khóe miệng lại càng nhếch lớn, loại chua xót trong mắt, trong đôi mắt đẹp mê ly của hắn, bi thương mà cười, lại làm cho người ta thấy lòng hắn rơi lệ, có loại đau thương tới cực điểm còn lưu luyến mãi không tan trên người hắn.

Họ đã từng là người một nhà, nhưng hắn không biết quý trọng!

Đã từng có một phụ nữ đêm ngày đợi hắn về, hắn còn khinh thường mãi.

Đã từng có một phụ nữ không oán không hận, không cần hồi báo thươgn hắn tận xương, chẳng sợ hắn liếc mắt nhìn qua, nàng lại cao hứng cả nửa ngày. Giờ vật đổi sao dời, báo ứng luân hồi sao? Hắn lại không nhìn  thấy tình ý ẩn hiện của nàng, hắn nợ nàng rất nhiều!

Đã từng có đứa bé xuất hiện ở chỗ hắn, trốn trong góc phòng, nhìn hắn mãi, hắn biết rõ, nhưng mỗi lần hắn lại chỉ cho thấy bóng hắn….chỉ là chiếc bóng thôi!

Nếu, nếu lúc ấy hắn chỉ cần quay đầu liếc mắt nhìn đứa bé kia một cái, hoặc đưa tay ra ôm lấy nó, thì tốt biết bao! Nhưng thời gian sẽ không bao giờ qua trở lại, hắn sai đã thành vết. Cho tới tận bây giờ tỉnh lại một khắc kia, hắn nghĩ, nếu đời này gặp lại họ, hắn nhất định sẽ đề gấp bội cho họ, nếu đời này không đủ, thì kiếp sau kiếp sau nữa hắn sẽ bù tiếp.

Lẳng lặng nhìn hai mẹ con đó, trong mắt tràn ra hư vô, hắn không sợ chết, nhưng hắn muốn mẹ con các nàng được sống, sống thật tốt, nàng yêu Lạc Vũ Trần, hắn chẳng có tư cách, hắn chỉ có thể yên lặng bảo vệ, chân thành chúc phúc, chỉ cần nàng sống thật tốt, hắn mới cảm thấy tội lỗi trên người nhẹ chút.

Nhưng giờ tình cảnh này, các nàng ra ngoài thế nào đây? Mang theo hắn, chỉ thêm liên lụy, hắn không thể bảo vệ chu toàn cho mẹ con các nàng, như vậy hắn cũng không muốn làm liên lụy đến nàng, không có hắn, nàng đỡ băn khoăn hơn!

Nụ cười bên môi chậm rãi chuyển thành giải thích, trên nét mặt anh tuấn tràn ngập vẻ tuyệt vọng lưu luyến, mang theo sự thành toàn.

Sợi dây kia không rõ lúc nào đã đâm sâu vào trong gáy hắn đầy sức mạnh, mặt Sở Quân Mạc chậm rãi đỏ rực lên, nhưng mãi hắn vẫn không lên tiếng, cả chút khò khè nhỏ cũng không, hắn sợ hắn vừa lên tiếng, sẽ làm rối loạn lòng nàng, sợ nàng bất cẩn gặp nguy hiểm, hắn muốn nàng còn sống!

Lại nói tiếp, mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, Bạch Mặc Y không rảnh phân thân cũng chưa từng để ý đến sự dị thường của Sở Quân Mạc.

Bạch Vô Thương được hắn bảo vệ trong mắt, vô tình nhìn thấy sắc mặt tím của hắn, cùng cười với hắn, phần đó, là hắn chưa từng nhìn thấy tia yêu thương, mắt to sáng ngời ngập nước, miệng định mở to giật mình kêu lên, lại bị ánh mắt đầy nhu ý của hắn ngừng lại, ánh mắt thản nhiên bắn lên trên người mẫu thân bé, xa cách, tình yêu vô hạn không chút che giấu toát ra.

Bạch Mặc Vô bịt miệng, cắn chặt tay, ánh mắt Sở Quân Mạc nhìn bé như đã hiểu, đó là khoảng thời gian họ đã bồi dưỡng mà có sự ăn ý, hắn không cho bé kêu lên, sợ mẫu thân phân tâm, hiện giờ nương đang cố che chở bé, bé sợ nương lúc đó chẳng những không cứu được bé lại còn không bảo vệ được mình, giờ khắc này này, bé Vô Thương dường như trưởng thành lên chút, đột nhiên bé hiểu được tấm lòng của người lớn.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, trơ mắt nhìn Sở Quân Mạc càng ngày mắt càng mờ đi, biểu hiện chết chóc trên mặt càng ngày càng nặng, mà bé vô lực làm được gì, càng không thể đi cứu hắn, bởi tuy bé cùng hắn, lại không muốn liên lụy tới mẫu thân, nếu mà là bé, có lẽ bé cũng sẽ làm thế, bé nhỏ cũng chỉ muốn mẹ được tốt đẹp!

Sở Quân Mạc trong lòng bé vẫn nhận định là cha mình, tuy ngay từ đầu hắn không thương bé, thậm chí có thể nói là hắn ghét bé, nhưng trong lòng một đứa trẻ vẫn hy vọng có được phần tình thương của cha yêu thương.

Song Sở Quân Mạc không cho bé, Bạch Mặc Y lại cho bé, tuy khi đó hai người quá khổ, nàng lại dùng hết mọi thứ để yêu thương bé, biết không thể cho bé một gia đình hoàn chỉnh, chỉ có thể cho được bé nàng làm hết tất cả.

Trong lòng Bạch Vô Thương, tuy hiện giờ bé đã tha thứ cho Sở Quân Mạc, cũng không muốn hắn chết, nhưng so với nương chẳng có gì quan trọng bằng vị trí mẫu thân trong lòng bé.

Hiện giờ bé tận mắt thấy hắn cứ rời xa bé dần dần, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bé là vô số cảnh chỉ có trong mơ, bé chỉ biết cắn chặt tay, máu chảy từng trong lòng bàn tay xuống, bé không kêu không nói, một tay nắm chặt lấy góc áo Bạch Mặc Y, trong mắt lặng lẽ tiếp nhận đoạn đối thoại của ‘cha” truyền lại: “Ta thật xin lỗi các người, sau này, con nhớ phải yêu nương thật nhiều, nhất định phải bảo vệ nương thật tốt đó!”

“Cha yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ nương thật tốt, nhất định sẽ trở thành người con kiêu ngạo của nương, nhất định không làm nương đau lòng, lại càng không để nương phải khóc!”

Mặt Sở Quân Mạc cứng ngắc chút, tươi cười hơi ngưng lại, nhớ lại trước đây, hắn làm chuyện nhiều nhất chính là để cho một phụ nữ không ngừng khóc, đau lòng mãi, đến cả chút quan tâm cũng không cho nàng, thậm chí cả đêm tân hôn duy nhất hắn cũng không rõ trải qua thế nào nữa? Nhưng hắn tin, tin giọt lệ trên mặt là lời lẽ kiên định kia của nàng, Vô Thương là con hắn, là đứa con duy nhất trên đời này của hắn, kéo dài sinh mệnh của hắn và nàng!

Điều này hắn phải cảm tạ nàng đã yêu hắn như vậy.

Càng áy náy, mà lúc áy náy hắn lại không thể đi quý trọng, mà lúc mất đi mới phát hiện ra như bản thân mình mất đi linh hồn vậy, không nỡ dứt bỏ phần cốt nhục kia.

HẮn bình thường trở lại, cho dù Vô Thương không phải con hắn thì sao, hắn vẫn thương con!

Con người sống chết có số, tất cả mọi thứ hắn đều sớm thấy được.

“Thật xin lỗi, trước đây cha thật xin lỗi các người, con à, con không trách cha chứ?”

“Không, con không trách cha, càng hận cha, hận không thể chửi mỗi ngày chút, vì thế, cha đừng chết, con không muốn cha phải chết….” Bạch Vô Thương hai mắt đẫm lệ mờ mịt, nước mắt cứ rơi không ngừng làm mờ tầm mắt bé, làm cho bé thấy ấn tượng nhất chính là hắn ngồi trên lưng ngựa cao cao, mặc cả người bộ áo giáp, nhìn nghiêm nghị uy vũ, dẫn theo thiên quân vạn mã, tay vung kiếm lên, như thiên thần vậy, buông xuống mọi thứ tại đây. Trước kia, bé không chỉ kiêu ngạo mà nghĩ một lần. UY phong như thế là cha bé, là thần trong lòng bé, sau này bé lớn lên cũng muốn giống cha, làm một nam nhi cái thế, đỉnh thiên lập địa, bảo vệ quốc gia, anh hùng một thời.

“Thật ra, cha rất vui, có thể có một ngày được ở chung với con, là ông trời đã đối đãi quá tốt rồi, cả đời này, cha đã làm sai rất nhiều, kiếp sau, con vẫn làm con cha được không?” Một hy vọng thản nhiên xa vời ngập tràn trong mắt, trên mặt một giọt lệ trong suốt rơi xuống, tỏa ra hối hận đau lòng ngập tràn, không khí chung quanh đầy bi thương.

Đầu Sở Quân Mạc gục xuống, chỉ là trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc, rất nhạt, Bạch Vô Thương đáp hắn rất muốn biết nhưng lúc này hắn chẳng còn sức mà ngẩng đầu lên nữa.