Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 126




Một tiếng tỷ tỷ kéo hai người hoàn hồn trở lại, khóe miệng Bạch Mặc Y khẽ giật giật, hết cách rồi, lâu như vậy, nàng vẫn không chấp nhận nổi người đàn ông giống đứa trẻ này gọi nàng là tỷ tỷ, trên thực tếm hắn còn lớn tuổi hơn cả nàng.

Bạch Vô Thương hơi ngơ ngác nhìn thoáng qua Sở Quân Mạc, đây là lần đầu tiên bé được nghe hắn gọi mẹ mình là tỷ tỷ, bé có chút khó hiểu, chắc không phải là hắn mất trí nhớ tâm trí yếu ớt đi nhưng hắn cũng không phải mới gặp người mà đã gọi là tỷ tỷ nhé, ít nhất hắn và Hồng Lăng sống với nhau lâu vậy cũng không thấy gọi nàng ấy thế mà, sao lại có chuyện này được nhỉ? Thêm nữa, nghe hắn gọi mẫu thân rất quen thuộc, chẳng lẽ sau khi hắn mất trí nhớ chỉ còn nhớ mỗi mẫu thân chăng? Tâm tư đứa bé bay cao, mắt nhìn hai người.

Bạch Mặc Y khẽ buông Bạch Vô Thương ra đứng lên, hơi nhíu mi, đôi mắt đầy phức tạp nhìn đứa trẻ to xác Sở Quân Mạc, định nói gì đó, lại bị hắn ra sức ôm chặt, hơi thở ấm áp phun bên tai, tâm thần giật mình, trực giác bài xích hắn tới gần, mặc kệ hắn mất trí hay không, nàng đều không thể mở rộng lòng đi chấp nhận cái kẻ gọi là Sở Quân Mạc này gọi thế!

Cảm giác được kháng cự của nàng, tay Sở Quân mạc ôm nàng càng chặt hơn chút, như muốn khảm chặt nàng vào trong lòng vậy, đôi mắt sáng ngời đầy trong sáng ấy bỗng âm u, mang theo tính trẻ con đầy cứng rắng chút, môi mấp máy, miệng ngây ra như cười như khóc, như nhìn thấy người yêu nhất trên đời đã xa cách lâu ngày vậy, mang theo mùi đàn hương ôm chặt lấy nàng, khí phách ẩn nấp lúc ẩn lúc hiện.

Đột nhiên Bạch Mặc Y hơi sợ run chút, ngưng mắt nhìn hắn, lướt nhìn qua nàng có thể nhìn thấy tóc đen bên tai hắn, vòng ôm rộng lớn mang theo tia ấm áp không cho nàng chống cự, chỉ trong nháy mắt, lúc Sở Quân Mạc quật cường ôm chặt lấy nàng ấy, nàng cảm thấy hắn đột nhiên tỉnh táo, nhưng cảm giác chỉ trong nháy mắt lại rất nhanh tan biến.

“Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ! Ô ô, ta nghĩ tới không bao giờ còn gặp tỷ tỷ nữa, ở đây giống như mê cung lớn vậy, làm cách nào cũng không ra nổi!” Sở Quân Mạc khụt khịt mũi từ trên vai nàng toát ra, còn kèm theo động tác của hắn vừa lôi vừa kéo nữa.

Ánh mắt Bạch Vô Thương trong suốt nhìn kẻ ghé trên người nương khóc mãi, tia sáng đầy phức tạp lóe lên, cuối cùng khinh thường, bĩu môi bảo, “Nè, chúng ta đâu có, sau khi nhìn thấy nương, cấm được khóc!” VẤn đề quan trọng nhất là bé vẫn chưa được ôm mẫu thân đủ mà, hắn thế mà dám đoạt cùng bé, điều này sao được chứ? Nghĩ ngợi, tay nhóc quỷ còn dính cả bùn đất cùng với chút màu tím trắng bệch cố sức giật ra, dùng hết sức vậy, lúc này bé giận thật, thương lượng gì cũng được, chỉ là không được cướp nương của bé, nương chỉ là của một mình bé.

“Ô ô, thế mà ngươi cũng khóc!” Sở Quân Mạc ngoảnh đầu nhìn bé, nhưng tay vẫn ôm lấy Bạch Mặc Y không buông, trong mắt tuyệt đối đầy kiên trì và bá đạo, dưới cái nhìn đầy hoài nghi của Bạch Mặc Y, lại méo miệng, vô tội chỉ trích đứa bé, bất giác thấy lo quần áo trên người hắn, hắn chỉ có mỗi bộ này mặc thôi, đã bị rách khá nhiều rồi, chỗ này lại không có cái thay, nếu bé không thả tay ra, chắc hắn sẽ bị tr4n truồng mất.

“ngươi mau buông nương ta ra! Nương chỉ mình ta được ôm, tránh ra!” Bạch Vô Thương hơi tức giận nói. Đúng như lo lắng của Sở Quân Mạc, chỉ một tiếng “xoạc” một cái, quần áo rách toạc vang lên, mặt Sở Quân Mạc bất giác sụp xuống, Bạch Vô Thương chẳng xin lỗi nhìn hắn, cái miệng nhỏ quật cườnggiống y hệt mẹ mím chặt, tay nhỏ bé lại lần nữa túm lấy quần áo đã nát của hắn, nếu hắn không buông bé lại tiếp tục xé rách tiếp.

Âm thanh này vang lên cũng làm kéo lại tâm tư Bạch Mặc y, không phát hiện ra hai người đối lập, bàn tay trắng nõn đặt trước ngực Sở Quân Mạc, dùng nội lưck đẩy nhanh người ôm nàng ra, cảm giác nội lực như có như không trong cơ thể hắn cố chống đỡ ngoại lực, hơi nhíu mày nhìn hắn, chạm vào khuôn mặt ngây thơ vô tội ấy, bất giác thấy mình đa tâm, nếu hắn thật sự khôi phục trí nhớ, một kẻ kiêu ngạo như vậy sao chịu chút thiệt thòi chứ?

“Sao các ngươi lại ở trong này?” Giọng lảnh lót kích động vang lên, khi nhìn thấy Bạch Vô Thương, nàng thấy mình thật may mắn, tiến vào được ăn cả ngã về không, nếu không không rõ bao giờ mới được gặp lại nữa?

“Không biết, con vừa tỉnh lại đã ở trong này rồi, Hồng Lăng bảo nửa đường đụng phải hắn!” Bachgj Vô Thương không để lỡ thời cơ chiếm ngay lấy mẫu thân mình, chui vào trong lòng nàng, áp sát nàng, giọng nho nhỏ đầy vui vẻ thỏa mãn, chỉ cần được ở cùng một chỗ với nương, bất kể ở đâu bé cũng không sợ, bởi bé biết nương sẽ bảo vệ bé, đương nhiên, bé cũng sẽ bảo vệ nương!

Ánh mắt Bạch Mặc Y nhìn sang Hồng Lăng, môi khẽ mỉm cười, vươn tay, lẳng lặng nhìn nàng ta.

“Tiểu thư, nhìn thấy người thật tốt quá!” Hồng Lăng kích động kéo tay Bạch Mặc Y, giọng nghẹn ngào.

“Vất vả cho ngươi rồi, Hồng Lăng, cảm ơn ngươi! Cám ơn ngươi đã thay ta chăm sóc cho Vô Thương!” Bạch Mặc Y vỗ nhẹ mặt nàng ta, lau đi nước mắt còn đọng trên mặt nàng ta, chân thành nói sự biết ơn trong lòng nàng, không có Hồng Lăng, Vô Thương hiện giờ chắc sẽ càng khổ hơn.

“Không, đây đều là việc nô tỳ phải làm!” Hồng Lăng vội vã lắc đầu, có vẻ được sủng mà hoảng sợ, lại cảm động vì tiểu thư là người đầu tiên cảm ơn mình.

BẤt giác lại để Sở Quân Mạc lạnh nhạt đứng một bên, nhưng lần này hắn cxhir lẳng lặng đứng, nhìn ba người ôm nhau trước mặt, trong lòng có chỗ nào đó thấy thoải mái và tỉnh ngộ, mắt phượng lóe sáng, trên mặt vẫn tràn ngập ngây thơ đơn thuần.

“Đừng xưng mình là nô tỳ nữa, sau này, chúng ta là chị em, Hồng Lăng thật sự cảm ơn em!” Giọng Bạch Mặc Y đầy kiên định, mắt nhìn về phía phòng nhỏ ba người ở hơn ba tháng, đôi mắt trong veo lạnh lùng lóe lên lạnh lẽo, mang theo sát khí thản nhiên vây quanh nàng, Lạc Linh Cẩm, ngươi bức ta đến tận đây, ta sẽ trả lại cho đủ. NHưng may mà Vô Thương không sao!

“Tiểu thư, nô tỳ không dám!” Nước mắt chảy ra càng nhiều, Hồng Lăng hơi hoảng sợ nói.

“Được rồi, dì Lăng à, mẫu thân nói thì thì làm vậy đi, sau này, người chính là người thân của con!” Bạch Vô Thương vui vẻ kéo tay Hồng Lăng, ba tháng hoạn nạn, bé đã sớm coi Hồng Lăng như người một nhà rồi, người này do nương an bài bé rất vừa ý, bời bé hiểu được, Hồng Lăng thích bé thật sự, thật tình đối đãi bé tốt lắm!

“Ta thì sao?” Một giọng yếu ớt giận dỗi cất lên, ánh mắt tràn ngập khát vọng nhìn hai mẹ con Bạch Mặc Y.

Bạch Mặc Y mìm chặt môi không nói gì, cho tới tận hôm nay, nàng đã không còn thái độ với Sở Quân Mạc nữa, chỉ lãnh đạm, đồng thời lạnh lùng không tránh né hắn, mất đi rồi mới biết quý trọng, nhưng mọi thứ không quay lại được nữa.

“Ngươi là ngươi, chúng ta là chúng ta!” Giọng Bạch Vô Thương non nớt nửa phần là thật, nửa phần nói tùy tiện, chiếc miệng nhỏ nhếch lên, bé tha thứ cho hắn là mọt chuyện, nhưng nếu hắn cùng tới cướp mẫu thân với bé, thì lại là chuyện khác, tuyệt đối không thương lượng!

“Không, tỷ tỷ, sau này ta muốn ở cùng một chỗ với các người, ta cũng muốn trở thành người một nhà với các người!” Sở Quân Mạc cũng cố chấp y thế nói, nhìn Bạch Mặc Y chằm chằm không ché giấu, tay bất giác nắm chặt lại.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa, chúng ta mau rời nơi này đi nào!” Không biết trả lời thế nào, Bạch Mặc Y phớt lờ vấn đề này, dắt tay Bạch Vô Thương đi theo đường cũ đi.

Không ai để ý thấy trong mắt Sở Quân Mạc mất mát trong chớp mắt, bi thường nồng đậm tràn ra, chỉ nháy mắt lại khôi phục bình thản, tay túm lấy chỗ quần áo Vô Thương xé rách, mắt kiên định nhìn bóng một lớn một nhỏ đi đằng trước, cất bước đi theo.

Lúc này Bạch Mặc Y vẫn không thuận lợi như lúc tới, khắp nơi đầy rẫy nh=guy hiểm, lúc họ đi vào trong khu rừng rậm đầy sương, nàng đột nhiên có cảm giác quen thuộc, tình cảnh này dường như đã thấy ở đâu đó rồi? Mặt đẹp khẽ nhăn lại, mắt dừng lại  trên đất, lòng sáng lên, đúng rồi, là kẻ thần bí kia! Thân hình chuyển động, bảo vệ BẠch Vô Thương bên cạnh, Sở Quân Mạc và Hồng Lăng cùng nàng, bóng cao lớn cồn kềnh trốn tránh, tuy có chật vật nhưng cũng không bị thương tổn gì,

Mắt trong veo lạnh lùng đảo nhìn sương mù bốn phía ngập tràn, nàng chắc chắn kẻ đó đang ở tại đây, đang ở trong khắp ngõ ngách nhìn tất cả, hắn không giống như bị Lạc Linh Cẩm kiềm chế, rốt cuộc hắn là ai? Vì sao lại mưu hại nàng chứ?

Trong mắt lóe lên lạnh lẽo, bóng thanh nhã phiêu dật theo gió, như tiên tử hạ xuống trần gian, nhuyễn kiếm trong tay vung lên vô số hoa kiếm, như đóa hoa nở rộ, tỏa ra khí lạnh tràn ngập, làm cho chỗ đầy chết chóc này lại như thêm đông lạnh lại mấy phần.

NHững kẻ trốn quanh mang theo sát ý đến, làm người ta khó lòng đề phòng, bất giác thấy kinh h ãi.

Bạch Mặc Y phối hợp rất tốt với Hồng Lăng, cùng đồng thời bảo vệ Sở Quân Mạc và Bạch Vô Thương, mũi tên kia tuy sắc bén, song lại không làm hại được các nàng, chỉ mãi lâu Hồng Lăng  chống đỡ không nổi, có vẻ hơi chật vật, trên người sứt sát mấy chỗ, nhưng cũng may không nặng lắm, cắn chặt môi cố chống đỡ. Cho dù chết nàng ta cũng muốn che chở cho thiếu gia và tiểu thư đi ra ngoài!

Mấy người va]f đi vừa đánh, thấy tình càng càng ngày càng nguy hiểm, các loại cơ quan quỷ dị đều cùng khởi động, hướng về chỗ bốn người chẳng chút lưu tình, loại thiết kế tinh vi đó, cả BẠch Mặc Y sống hai kiếp cũng thấy kinh hãi, đôi mắt đẹp càng cau lại hơn, khóe miệng mím chặt, đáy mắt trồi lên sầu lo, trong lòng nàng hiểu rõ, cứ tiếp tục vậy, bốn người các nàng chắc chẳng còn sống mà ra khỏi cánh rừng này!