Cõi Chết

Chương 7: 7: Xác Người Dưới Ao Sâu





Qua nhiều giờ tìm kiếm nhưng không ai tìm thấy bóng dáng của Liên.
Một thanh niên trong thôn khẽ lên tiếng "tôi nói cái này thì không phải, có gì sai sót mong bà con mình bỏ qua.

Tôi thấy hay là chúng ta tìm những nơi có ao hồ xem sao".
Nhiều người cũng tán thành với ý kiến của cậu thanh niên này.
Ba Liên nhìn Kiên rồi ôn tồn lên tiếng "con thấy sao ?"
"Dạ, hay là cứ thử xem thế nào ạ ! Chứ con lại không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra".
Ba Liên thở dài "là họa thì khó có thể tránh được !"
"Dạ ba !"
Mọi người trong thôn vừa lạnh vừa mệt mỏi quá mức nhưng vẫn không tìm được Liên.
Ba Liên buồn bã nhìn về hướng mọi người "vất vả cho bà con rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi rồi hẳn tìm tiếp".
Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng hét thất thanh...
A...á...a...
Mọi người hốt hoảng hỏi "có chuyện gì ?"
Có...có...có người đuối nước !
Ba Liên không còn đứng vững, chân ông lảo đảo.


Ông nhìn chằm chằm vào người bị đuối nước đang được đưa lên bờ...
Mẹ Kiên chết lặng nhìn về phía có tiếng hét !
Hai thanh niên đặt thi thể Liên nằm xuống giữa sân.
Ba Liên nấc nghẹn "con gái của ba...ông trời ơi ! Sao ông nỡ mang con gái tôi đi..."
Mẹ Kiên đau xót cho con dâu ngoan của mình "qua 10 năm làm dâu, ngoài việc chưa sinh con cho Kiên thì Liên chưa từng phạm phải bất kỳ một sai lầm nào cả, cô lại rất hiếu thảo !"
Mọi người trong thôn ai ai cũng thương xót cho số phận của Liên.

Ai cũng chạnh lòng rơi nước mắt !
Kiên khóc đến thương tâm "Mình ơi, sao mình nỡ bỏ anh lại một mình...mình nói xem từ đây về sau anh phải sống như thế nào đây mình ?"
Tang lễ của Liên được tổ chức vô cùng long trọng.
Mọi người thấy Kiên khóc lóc thảm thiết mà không khỏi xót xa "tội cho đôi vợ chồng trẻ, ngần ấy năm ân ái hạnh phúc, đùn một cái âm dương cách biệt...còn nỗi đau nào hơn !"
Hà khóc đến thương tâm "chị Liên ơi, sao chị lại ra đi vội vã như thế ?"
Mọi người đều đồng cảm với Kiên và Hà.
Riêng My thì có cảm giác như muốn uống máu Kiên và Hà..."Hai con người cầm thú đang ở trước mặt cô, họ đã từng làm khổ chị gái mình, sau lưng chị thì hai người họ đã làm ra chuyện bại hoại.

Vậy mà ở đây giả vờ khóc lóc đến thương tâm, đúng là đồ giả tạo".
My khinh bỉ nhìn Kiên "anh rể thật sự buồn đến thế sao ?"
Kiên nhíu mày "dì My muốn nói gì ?"
Nói gì ? Tôi nói gì có lẽ là anh rể hiểu rõ, con người giả tạo và thú vật.
Ba Liên tức giận quát "My, sao con lại nói anh rể mình như vậy ?"
Ba à, ba không biết được con người này đã tệ bạc với chị con đến mức nào đâu.
My, câm miệng cho ba.
My tức giận rút vào góc nhà ngồi khóc "chị hai, hồn chị có linh thiêng hãy về báo mộng cho em biết là vì sao chị lại chết thảm đến như vậy !"
…………
Tang lễ kéo dài sau 3 ngày thì Liên được chôn cất.
Vừa chôn cất vợ xong thì Kiên lại trỗi dậy d*c vọng.

Nửa đêm, Kiên mò sang phòng Hà.

Thấy Hà nằm ngủ trên giường, Kiên nằm xuống ôm lấy Hà rồi cắn nhẹ vào vành tai Hà.
"Anh Kiên, vừa chôn cất chị Liên xong...anh sang đây làm gì ?"
Anh muốn...

Hà hất Kiên ra, anh thôi đi ! Có gì thì đợi sau 100 ngày đã.
"Thế thì anh chết mất, nhớ em sao chịu nổi !"
Hà xoay người lại, đối diện với Kiên "chị Liên vừa mất chưa được bao lâu, chúng ta nên kiềm chế một chút để chị ấy được yên nghỉ !"
Mặc kệ Hà nói gì, Kiên vẫn ngoan cố đưa tay cởi yếm Hà ra rồi hôn tới tấp lên ngực và xương quai xanh của cô.
Ư...ư...m...
Két...két...
Vù...vù...
Rầm...
Cánh cửa sổ bị gió thổi đập vào vách rầm rầm.
Hà giật thót tim..."anh, anh Kiên...ngoài cửa sổ có người !"
Kiên nhìn ra cửa sổ "làm gì có ai ?"
Một lúc sau, lại có một bóng người lướt qua cửa sổ.

Hà run bần bật "anh...anh Kiên, có người bên ngoài cửa sổ thật mà !"
Kiên bực mình đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, Kiên chợt rùn mình.

Kiên không hiểu vì sao cảnh vật thơ mộng ngoài vườn đêm nay lại âm u lạnh lẽo đến như vậy.

Mọi khi anh cũng đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài vườn, cảnh vật bên ngoài vừa mát mẻ vừa thơ mộng.

Cảm giác dễ chịu ấy đêm nay lại không còn nữa, Kiên nhíu mày rồi trở lại giường nằm.
Lúc nãy anh vẫn còn rất rạo rực, rất thèm muốn được gần gũi với Hà.


Giờ này cảm giác ấy cũng biến mất, anh đứng lên đi về phòng mình.
Cả đêm Kiên không hề chợp mắt.
Sáng ra, cuộc sống của Kiên và Hà cũng trải qua như mọi ngày.
Anh Kiên, em đã chuẩn bị xong bữa sáng, ăn sáng rồi hãy ra đồng.
Kiên nhìn Hà bằng ánh mắt đầy cưng chiều "cảm ơn em".
Hà dịu dàng nói với mẹ Kiên "con mời mẹ ăn sáng".
Bà cụ khẽ ừ, rồi buông khay trầu xuống, bước sang bàn ăn.
Cả ba cùng ngồi xuống bàn ăn, nhưng không ai nói gì, khiến cho cái nhà đã lạnh lẽo càng thêm lạnh lẽo hơn.
Một lúc sau !
Bà cụ khẽ lên tiếng "ngày mai thằng Cường nó về, nhân dịp này mẹ tính chuyện đám hỏi cho hai đứa !"
Hà hốt hoảng thốt lên "Dạ từ từ đã mẹ !"
Bà cụ khó hiểu nhìn Hà "sao vậy ?"
"Dạ...con thấy là đợi sau khi mãn tang chị Liên rồi hẳn tính".
Hốc mắt Hà chợt đỏ hoe "Mẹ à ! Chị Liên có ơn cưu mang con, nay chị ấy gặp chuyện không may qua đời...con phải để tang cho chị ấy một thời gian".
Bà cụ thở dài "con sống có tình có nghĩa như vậy mẹ rất vui, chuyện này theo ý con vậy !"
"Dạ, cảm ơn mẹ đã hiểu cho con".
Kiên bực mình đứng lên, lòng thầm nghĩ "sao mình lại quên mất việc mẹ có ý cưới Hà cho em trai mình !"