Coca Lạnh 0℃

Chương 1




*Cửu biệt trùng phùng: chỉ một mối quan hệ xa cách lâu ngày mới được gặp lại.

Mùa hè năm 2021, An Nhạc trở về huyện Phủ Vân.

Ở nơi này, cô chẳng còn người thân nào nữa, chuyến đi lần này chỉ đơn giản là vì cô muốn trải nghiệm cảm giác của một kẻ lang thang quay về quê hương mà thôi.

Đã lâu cô chưa về đây, thị trấn đã thay đổi hoàn toàn, những chốn cũ xưa kia nay đã chẳng còn chút gì quen thuộc.

An Nhạc ngồi trên xe buýt đường dài, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, để mặc cho những chuyện cũ cứ thế ùa về trong tâm trí. Thật ra có rất nhiều chuyện cô đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ còn chút cảm giác mơ hồ mà thôi.

Xe buýt đến trạm, cô đứng dậy xuống xe.

Khi đi ngang qua trường Trung học cơ sở số 1, cô vô thức nhìn vào bên trong, đôi chân cũng vô thức mà đi vào trong trường. Lúc này đây, học sinh vừa mới kết thúc tiết học của buổi chiều, chuẩn bị đi ăn tối, để tránh bị chú ý, An Nhạc không đi đến khu dạy học mà đi về phía sân bóng rổ ở hướng ngược lại. Vẫn giống như trước đây, rất nhiều phụ huynh đến đưa cơm cho con đều hẹn ở chỗ này, bầu không khí nơi đây rất thoáng mát, không hề ngột ngạt.

An Nhạc mỉm cười đi quanh đường đua làm bằng cao su đỏ, đường đua dài 400m, chạy ở đây nói dài thì cũng không dài, mà nói ngắn thì cũng không đến nỗi ngắn.

Như thường lệ, cô không khỏi nhớ tới cảnh tượng bản thân đã từng lôi kéo Phó Nguyệt Đài chạy 1000m cùng mình như thế nào.

Khi đó cô vô cùng háo thắng, đã đăng ký thi chạy 1000m trong đại hội thể dục thể thao nữ. Bạn cùng lớp đều cho rằng cô chỉ đăng ký cho đủ sĩ số, nhưng để chứng minh rằng bản thân thật sự có ý chí quyết tâm, mỗi buổi tối khi kết thúc tiết tự học An Nhạc đều kéo Phó Nguyệt Đài đến tập luyện cùng cô cho bằng được.

Anh không chịu, An Nhạc liền hôn anh, lúc trời tối, tay cũng không thành thật, đốt lửa nơi nơi, khiến Phó Nguyệt Đài mặt đỏ bừng, thở dốc ngăn cô lại, rồi cuối cùng đành phải đồng ý với cô.

Tuổi trẻ đúng là ngông cuồng mà.

Phó Nguyệt Đài là người như thế nào? Anh là chàng thư sinh có một khuôn mặt sáng sủa kết hợp với cặp kính dây vàng, thành tích xuất sắc, vẻ ngoài nổi bật, được thầy cô và các bạn trong lớp vô cùng yêu mến.

Người như anh, tựa như ánh mặt trời, xứng đáng được nghìn người săn đón.

Thế mà anh lại yêu đương với An Nhạc. Nói ra chắc chẳng ai tin, hai người họ yêu nhau là do Phó Nguyệt Đài chủ động mở lời trước.

Trong mắt người khác, ngoại trừ vẻ ngoài khá xinh đẹp thì những mặt khác của An Nhạc đều rất bình thường, có tư cách gì để trèo cao tới Phó Nguyệt Đài cơ chứ?

Nhưng đây nào phải là đùa, cô – chính cô An Nhạc đây – đã thực sự ‘quyến rũ’ được người đó rồi. Bạn nói xem, chuyện này có tức không chứ?

Việc cũng đã qua nhiều năm, ôn lại kỉ niệm đến đây là đủ rồi. An Nhạc hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn trời xanh rồi chuẩn bị cất bước rời đi.

Vừa ra khỏi cổng sắt của sân bóng thì cô va phải ai đó.

Phó Nguyệt Đài?

An Nhạc liếc một cái đã nhận ra anh. Cô không hiểu tại sao đã sáu năm trôi qua vậy mà trí nhớ và phản xạ của cô vẫn có thể tốt đến mức cạn lời như hiện giờ, trong khi rõ ràng người này đã thay đổi rất nhiều.

Ừm.” Anh chỉ ậm ừ trả lời, giống như không có chút ngạc nhiên nào khi trông thấy cô.

Không phải chứ, anh thực sự bình tĩnh như vậy à?

An Nhạc: “Sao anh lại ở đây?

Phó Nguyệt Đài cau mày nhìn cô, như thể có ai đang làm anh tức giận, trông có vẻ rất khó chịu.

Tôi là giáo viên ở đây.” Anh nói.

An Nhạc không dám tin, “Anh là giáo viên của Trường trung học Số 1? Chuyện lúc nào vậy, sao em không biết?” 

Vẻ mặt Phó Nguyệt Đài càng thêm vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng giọng điệu lại vẫn rất nhẹ nhàng: “Sao mà em biết được? Đến nhóm lớp em còn chẳng thèm vào.”

“À…” An Nhạc gãi gãi cằm. Nhóm lớp cấp ba à, đúng thật là cô không tham gia.

“Thế thì giờ anh sướng rồi ha, nghe nói tiền lương của giáo viên ở Trung học Số 1 đều ở tận mức này.” An Nhạc nói rồi khoa tay múa chân cười hì hì.

Vẫn nghèo như vậy, chẳng thay đổi chút nào.

Phó Nguyệt Đài không để ý tới lời chọc ghẹo của cô, chỉ hỏi, “Em về đây làm việc sao?”

An Nhạc lắc đầu, “Em về chơi thôi, vài ngày nữa là đi rồi.”

Phó Nguyệt Đài im lặng một lúc lâu, An Nhạc chép miệng, thật là nhạt nhẽo, thế là cô chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi.

“Ở đây thật sự không có gì khiến em lưu luyến sao?”

An Nhạc quay đầu lại, “Hả? Anh nói gì cơ?”

Phó Nguyệt Đài đuổi theo, “Thành phố lớn tốt đến thế à, tốt đến nỗi khiến em chơi quên trời đất luôn sao?”

An Nam bối rối, chẳng lẽ anh ta còn tình cảm với mình sao? Cô không hiểu rõ, cũng không dám suy đoán lung tung.

“Anh đang nói gì vậy?”

“Em giả vờ gì chứ?” Anh duỗi tay rút sợi dây chuyền mặt trăng từ cổ áo cô ra, “Không phải em vẫn đang đeo sợi dây chuyền tôi tặng sao?”

An Nhạc bị vạch trần có chút xấu hổ, cơ mặt hơi co lại, cô hất tay anh ra rồi tiến lên một bước, khuôn mặt của hai người sát vào nhau.

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm và hỏi, “Vậy còn anh, tại sao bao nhiêu năm rồi thế mà anh vẫn còn độc thân?”