Những giọt nước còn sót lại trên mép vòi hoa sen đánh lên gạch men. Thính giác nhạy cảm của Tô Đồng khuếch đại hàng chục lần, ngay cả tiếng nước rơi cũng có thể khiến cô lẩy bẩy chứ đừng nói tới tiếng mút mát sồn sột dưới thân.
Càng miễn bàn đến tiếng rên rỉ lụn vụn như hạt châu va đập trong buồng tắm kính. Thậm chí từng tiếng thở dốc gợi tình cũng đủ sức làm bụng dưới Tô Đồng run rẩy khôn cùng.
Cái chân chống đất run run mất tự chủ. Cô ngửa đầu đưa tay che mắt, tay kia vẫn cố níu Vu Thời Thiên, nhưng tóc anh ngắn cũn cô không bấu được. Sau chót, cô đành chọn cách véo tai anh.
Hễ liếm đến vị trí mẫn cảm tế nhị nào đó là cô sẽ nhéo nhẹ d*i tai Vu Thời Thiên.
Tai lại tiếp tục bị ngắt, Vu Thời Thiên buồn cười. Dời lưỡi khỏi cửa động mong manh, anh phì cười cạ chóp mũi lên hạt tình bị nút đến sưng đỏ: “Em đang xem tai anh như chuông cảnh báo đó hả?”
Tô Đồng không tài nào trả lời nổi. Cả người nhẹ đi rồi chóng bồng bềnh theo hơi sương, chả biết năng lực ngôn ngữ biến đi đằng nào, cô đành phải giật vành tai anh xem như câu trả lời.
Vu Thời Thiên vờ rầm rì, anh ngước cằm, răng khẽ gặm hạt tình như quả mọng nho nhỏ.
Chai sâm panh bật tung cái pặc. Bọt khí thơm ngọt phun ào ạt từ cái miệng toen hoẻn hòa cùng nhịp tim rộn ràng khôn kể, thúc tiếng ngân nga giấu tại đầu quả tim bật ra khỏi cổ họng.
“Aaa ——!”
Người thiếu nữ không chịu nổi kích thích ập tới bất thình lình. Cái chân đương chơ vơ trên không nảy lên theo phản xạ, từng đầu ngón chân tròn tròn cuộn lại đáng yêu hết xiết.
Cô hồi nắm hồi thả bụng ngón tay, chất giọng vừa ấm ức vừa đáng thương: “… Thầy nhẹ xíu…”
Tiếng người con gái là liều thuốc kích dục tuyệt diệu nhất. Âm cuối rên rỉ trập trùng đầy êm ái gọi thứ tại đũng quần Vu Thời Thiên giần giật.
Anh hôn lên cánh hoa và hạt một cách êm ái và dày đặc. Đầu lưỡi lần nữa rê tới cửa mình mở he hé, liếm đi dịch ngọt rỉ ra từ khe ẩn, rồi quành về gảy lưỡi phần viên thịt ẩn mình trong các nếp gấp.
Từng lớp khoái cảm bủa ra từ hạt tình, đại não như được bọc trong màn sương mờ ảo, màn hình ý thức dần trở nên trống rỗng.
Không kịp kéo d*i tai Vu Thời Thiên để báo anh hay cảm giác của mình, bởi mỗi một giây đều làm cô ná thở. Bộ phận vốn nóng rẫy nay dậy cơn lành lạnh, những giọt nước trên cơ thể thấm vào da thịt. Dường như cô đang ngâm mình trong nước biển man mát cuối hè, mặc cho từng đợt sóng xô đẩy.
Khi cảm giác hụt hơi lạ lẫm ập tới, Tô Đồng toan giãy giụa trồi lên mặt nước nhưng bàn tay nóng bỏng kìm lấy eo mông. Đôi mắt rưng rưng không tài nào thấy rõ hết thảy. Sóng biển trào dâng cuốn đi hơi thở, cơn sóng tình dục nuốt chửng lấy cô.
Cô ngửa người trên mặt biển ngắm pháo hoa nơi trời đêm vô biên, nổ bùm ra những đóa hoa lộng lẫy vô ngần.
Nước mắt nhỏ lên trán người đàn ông. Thời điểm bụng dưới co thắt từng hồi, Tô Đồng cất tiếng kêu thầy Vu.
Lồng ngực Vu Thời Thiên phập phồng, anh đỡ chặt người con gái hòng tránh cho em ngã xuống, môi và lưỡi xoa dịu hạt tình đương run rẩy từng hồi.
Kể cả nếm mùi cực khoái cô gái cũng lặng yên, em chỉ rùng mình và nức nở vài tiếng.
Cánh hoa im ắng nở rộ trong đêm tối, dịch hoa lẳng lặng trào ra từ giữa hai chân.
Vu Thời Thiên liếm đi vệt nước trong suốt từ dưới lên trên, bụng bảo dạ – thật đẹp xiết bao.
*
Vu Thời Thiên quấn khăn tắm cho cô gái rồi bế em ra khỏi phòng tắm. Tiếng mưa vẫn rơi tí tách ngoài cửa sổ, gió thốc từ những tòa cao ốc luồn qua khe hở trên cửa, ánh đèn cam ấm vẫn hắt lên ly nước trần bì.
Nệm trũng xuống, khăn tắm rơi ra, cơ thể kề sát cơ thể. Hai người dầm dề hơi nước quyện vào nhau qua mười ngón tay, qua hơi thở, qua nước bọt.
Tô Đồng chưa triệt để lấy lại tinh thần từ cơn cực khoái đã bị hôn tới tấp thiếu điều mất năng lực suy nghĩ. Cô níu chặt ngón tay Vu Thời Thiên, đó là chiếc phao cứu sinh giữ lấy cô trong cảnh lênh đênh nơi biển thẳm.
Lưỡi Vu Thời Thiên thè ra như một sợi dây vô hình, đầu kia nối vào dây thần kinh, điều khiển cô chả khác chi một con rối gỗ. Bất kể Vu Thời
Thiên liếm tới đâu là cô vô thức chìa chỗ đó tới anh – môi, cổ, xương quai xanh, núm v*, cô dâng tất thẩy đến miệng Vu Thời Thiên.
Cô gái ưỡn lên vòng eo mềm mại, cẳng chân trắng bóc quơ loạn trên không rồi rơi xuống, hệt như vầng trăng khuyết đáp xuống ga giường, vẽ nên những nếp gấp lờ mờ diễm tình.
Mép trai non mềm đong đưa vô tình va vài lần vào quy đ*u vỗn đã mẫn cảm và phồng to, tinh d*ch rỉ ra dính lên nhúm lông xoăn lưa thưa của người con gái. Vu Thời Thiên hết chịu nổi, anh cảm thấy Tô Đồng đêm nay y chang con mèo rừng nhấp nhổm hồi hôm.
Anh cắn chóp mũi đẫm mồ hôi của cô: “Đừng gấp, anh sẽ cho em hết.”
Đưa tay với lấy áo mưa, Vu Thời Thiên ngồi dậy tròng vào cây hàng căng đau. Chả biết cớ sao, bữa nay bao hơi chật, xiết anh hít hà.
Ngước mắt phát hiện cô gái nhổm dậy quan sát anh đeo bao, anh cong môi cúi người hôn cô: “Nhìn gì vậy?”
“Ờm… Phải hiếu học…” Tô Đồng víu lấy cổ anh hôn lại, đoạn ngã xuống đệm mềm lần nữa.
“Lần sau dạy em, em tròng cho anh nhé?” Vu Thời Thiên quỳ giữa hai chân cô, cầm thằng đệ trượt nhẹ vào khe hoa đã hé.
“Vâ- vâng ạ…” Tô Đồng thoáng bất an vặn mình, thè lưỡi đòi hôn Vu Thời Thiên.
Đầu chim đặt tại “tổ” chực chờ hành sự, Vu Thời Thiên vói lấy chiếc lưỡi quyến rũ kia mút lấy mút để, giọng anh khàn đi: “Khó chịu thì kêu tên anh.”
“Thầy Vu… Thầy Vu…” Cô gái lụn vụn gọi từng tiếng, ánh mắt dập dờn như chai sâm panh úp ngược.
“Ầy, có xưng hô nào khác nữa không?” Vu Thời Thiên mỉm cười ra chiều bất đắc dĩ, ưỡn hông chậm rãi đưa chim vào tổ hẹp.
Hiển nhiên có hơi cấn nhưng không đau xé lòng như cô hằng tưởng. Tô Đồng cảm nhận rõ từng ngóc ngách trong cơ thể dần dần được lấp đầy. Cảm giác quái lạ ấy khiến cô quên cả thở, mãi đến khi Vu Thời Thiên dừng tại cửa hẹp, cô mới thở hắt ra: “… cục cưng…”
Vu Thời Thiên nào chịu thấu tiếng phụng phịu đầy ngơ ngác này, anh phải kiềm chế dục vọng đâm trọn vào cơ thể cô, cây gậy còn thừa một đoạn ngoài động do e cô nếm lần đầu quá sức.
Tô Đồng vẫn đang hét loạn, ba hồi thầy Vu, ba hồi cưng, ba hồi Vu Thời Thiên.
Anh mặc cho cô kêu thỏa. Cây hàng chôn yên trong cái động co rút từng hồi, anh cúi mình liếm đi những giọt sương đọng trên khóe mắt và hàng mi dưới đẫm nước.
“Quen rồi thì nói anh, anh lại nhích tiếp.”
Động hoang co chặt đến độ Vu Thời Thiên đổ mồ hôi hột. Giọt mặn trườn từ trán đến cằm, sau nhỏ lên môi người con gái.
Sự khó chịu bí bách từ từ rút đi, thay vào là cảm giác ních căng no ứ, cô có ảo giác như mình ăn đầy bụng vậy.
Chợt nghĩ tới điều gì đó, cô thả cánh tay đang câu cổ Vu Thời Thiên, đi rờ xem cảm giác “bị đâm cho lộ hình trên bụng” trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo là như thế nào.
Thấy bàn tay em sờ bụng, Vu Thời Thiên lấy làm khó hiểu: “Đau bụng hả em?”
“Sách nói cây hàng sẽ chọc đến mức lộ hình trên bụng… mà có đâu…” Cô cau mày săm soi.
Vu Thời Thiên ngớ ra một hồi mới vỡ lẽ ý em, anh nổi quạu kéo cái tay đang làm việc riêng lên đỉnh đầu, cắn cằm cô: “Anh đúng là thương em quá rồi. Không lo làm tình cho đàng hoàng mà nghĩ đâu đâu lung tung beng thế hả?”
Anh bắt đầu thong thả đưa đẩy, từ nông đến sâu, từ chậm đến nhanh, giã cho tiếng rên rỉ của người thiếu nữ tan tác thành mảnh vụn. Mỗi một chữ ngậm một viên đá, quăng vào ly sâm panh đang lắc lư, khuấy lên hàng loạt bọt mịn.
Quy đ*u va vào chỗ thịt mềm nào đó ẩn sâu trong âm đ*o, nó thít chặt Vu Thời Thiên. Anh quệt mồ hôi nơi khóe mắt, nhìn cô bé trố mắt hé miệng với vẻ khó tin.
Thích thú trước phản ứng chân thật của em, anh vừa cười vừa đưa quy đ*u cạ vào khối thịt mềm: “Nơi này khoái lắm hả?”
Khoái ư? Cảm giác này quá đỗi lạ lẫm, cô không cách nào trả lời ngay được.
Hệt như trẻ con lần đầu tập đi, như con nít lần đầu nếm kẹo, như lần đầu tiên ngã xe đạp, như lần đầu tiên ngồi tàu lượn siêu tốc, như lần đầu tiên
xem phim kinh dị, như lần đầu tiên lặn xuống đáy biển, hiện giờ cũng là một nhận thức mới mẻ.
Cảm giác ê căng tê dại ập lên xoang mũi, cô lắc đầu: “Em không biết, không biết có phải sướng không…”
Nhìn vào đôi mắt đắm nước của em, Vu Thời Thiên thả cổ tay, hai tay chống bên sườn, cúi đầu hôn lên cánh môi mọng: “Ừm, sướng đó. Hồi chịu đựng nhé, đừng khóc hăng quá.”
Phút tiếp theo, Tô Đồng như thể chập mạch. Cô chưa uống say bao giờ nên không biết “sập nguồn” có phải như vầy hay không, nhưng cô đoán ắt cũng hao hao thế.
Bộ não như chiếc TV cháy hỏng bảng mạch, tạch một phát, tất thảy sót lại là màn hình ngập những bông tuyết sàn sạt.
Màn ảnh từ từ khôi phục bình thường, xuất hiện trước mắt cô là khuôn cằm nghiến đanh nhẫn nhịn của Vu Thời Thiên.
Cô vươn tay đi vòng lấy cổ anh, bàn tay sờ mái đầu đinh mướt mồ hôi.
Những cảnh mộng và ảo tưởng trong bao đêm rốt cuộc cũng thành hiện thực, cô nức nở rỉ vào tai anh – sướng quá đi.
Hơi thở của cô gái thoang thoảng hương hoa, dáng vẻ bung xòe nở rộ của em khiến Vu Thời Thiên hoa mắt. Bản thân đổ mồ hôi như tắm, trong cơn mê, Vu Thời Thiên những ngỡ hiện tại vẫn là đêm hè nức tiếng ve than.
Cây hàng căng bự thoáng rút về, mang ra dòng dịch nhơm nhớp theo kẽ mông mây mẩy chảy xuống ga trải giường, loan thành một vùng ẩm.
Vu Thời Thiên hôn lên cái miệng chúm chím ngát hương, rồi lần nữa vùi mình vào cơ thể cô.
Anh sực nhớ tới lời Vu Thanh Sơn từng nói.
「Mỗi độ hè, hoa nhài trải qua sàng lọc nghiêm ngặt được trộn với hoa trà đại bạch hào tinh chế. Hoa nhài nhả hương, bạch hào hút hương. 」
Vu Thời Thiên nghĩ bụng – Hẳn anh đã uống được tách trà nhài thơm nồng nhất.